Tính Sư

Chương 146: Dương: 20




Trăng đỏ treo trên đỉnh Đông Sơn, gió khuya thổi vù vù qua bức tường thấp.

Tần Giao đang cúi đầu đứng dưới chân bức tường thấp đổ nát cách nhà mình không xa, vẻ mặt vừa kỳ lạ vừa có nét bệnh trạng, thực tế thì y đã đứng đực ở đây như đứa ngốc suốt hai mươi mấy phút rồi.

Trước khi giấu con gái nuôi Dương Hoa đang ngủ say trong nhà để đi ra khỏi cửa, y đã lục tung cả cái nhà lên để tìm bộ quần áo và đôi giày mình mua dưới chân núi hồi hai năm trước.

Quần áo hơi quê mùa cổ lỗ sĩ, giày trông thì hơi cũ rồi, nhưng cũng tạm ổn cho buổi gặp tối nay.

Vừa nãy Tần Long Quân đã ngồi ở cửa nhà dùng nước giếng cọ giày cả buổi trời, đến khi xác nhận đôi giày không quá nhếch nhác bụi bặm, vừa khiến hoàn cảnh của y – một ông bố đơn thân nuôi con gái – trông rất mộc mạc đáng thương, khiến người khác phải xót xa. Vốn dĩ y làm vậy là cố ý muốn cho ai kia thấy mà, sau khi xong xuôi y mới thay đôi giày cũ trên chân mình sang đôi này, lại mang theo cái túi nhỏ mình để trong bếp, bên trong đựng đồ mà y muốn tặng cho người kia.

Túi đồ này y đã chuẩn bị kỹ càng cho người nào đó từ mấy ngày trước, sáng nay ngay sau khi nghe Hoành Hành Giới Sĩ thuật lại những lời mà chàng thanh niên chưa từng nói với ai, y vẫn luôn muốn tìm thời gian để đưa thứ này cho hắn.

Ai ngờ đến tối, y chờ chán chờ chê mà cái tên ấy vẫn chẳng chủ động sang tìm y.

Vì vậy y lại phải dùng đến quỷ truyền thanh mà mình lấy được từ tay Dương Hoa, tốn trăm phương ngàn kế để lợi dụng lòng cảm kích của chàng thanh niên dành cho mình, thành công câu được tên kia.

Cơ mà y không ngờ hắn sẽ chủ động hẹn mình ra gặp mặt, dù sao mục đích ban đầu của y cũng chỉ là được trò chuyện đôi câu với người ta thôi.

Ấy thế mà sau một màn dây dưa lằng nhằng như thế, y lại phát hiện cái tên gọi mình ra đây còn chưa tới nữa cơ.

Đằng nào y cũng đến sớm rồi, đành chờ đợi một lát vậy. Rồi cứ thế chờ mãi chờ mãi, y đã đứng chờ trên nền tuyết trống trơn suốt một hồi lâu.

Vì động vật máu lạnh bẩm sinh khá sợ lạnh, mạch máu và da dẻ ở tay và tai Tần Giao vốn dĩ yếu ớt vô cùng, nên bị cóng đến nỗi hơi đỏ lên.

Hết cách rồi, vừa nãy người nào đó dùng quỷ truyền thanh hẹn gặp y giữa đêm hôm, đã bảo y chờ ở đây mà, với lại bình thường người kia làm gì cũng đều chậm chạp rùa bò như thế hết.

Chiều tối nay nhiệt độ giảm đột ngột, thời tiết giá rét khiến tâm tình Tần Long Quân không tốt lắm, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại y vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Y u ám cúi thấp đầu, dùng ngón tay vuốt ve chiếc vòng bạc khắc hoa văn rồng quay đầu trên cổ tay mình, đồng thời nhớ lại những lời mình nghe được trong  quỷ truyền thanh.

【……Bây giờ anh có rảnh không?】

【……】

【……Tôi có vài thứ muốn đưa cho anh.】

【……】

【Là một ít thảo dược, nếu để đến mai thì chắc không dùng được mất, anh đến cạnh bức tường mà hồi trước Dương Hoa tìm tôi để tôi đưa cho anh nhé…… Anh có tiện ra ngoài một lát không, Tần Giao?】

Không biết xuất phát từ tâm lý ra sao mà đối phương lại nói ra lời này, bây giờ ngẫm lại Tần Giao vẫn thấy cõi lòng mình lạ kỳ, dù sao đêm nay có thể xem như lần đầu hai người chính thức gặp gỡ trong mấy ngày qua, khi cả hai đều trong trạng thái tỉnh táo.

Có lẽ trong mắt đối phương, cuộc gặp gỡ này rất đỗi bình thường hay thậm chí chỉ là bỗng dưng nổi hứng thôi, nhưng với y thì nó lại đặc biệt vô cùng.

Nghĩ đoạn, y đứng bên bức tường phủ tuyết, lại nheo mắt quan sát cẩn thận đồ mình mặc trên người.

Một lúc sau, Tần Long Quân tỏ ra thỏa mãn với trang phục của mình hiện tại, tuy vừa quê mùa vừa bần hàn nhưng đảm bảo sẽ khiến người khác sinh lòng thương cảm. Y đảo đôi mắt xám tro nhìn về phía bức tường, rồi lập tức cúi người xuống nom rõ thần kinh, bắt đầu chà lau đôi giày vốn đã cực kỳ sạch rồi, hệt như một kẻ mắc OCD vậy.

Đúng là hành động chà đi chà lại đôi giày chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả, song cái chuyện chán ngắt này là cách duy nhất y có thể làm để xả bực vì người nào đó đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện.

Hai bữa nay hỏa khí và oán khí của y quả thực rất lớn, trong lúc cúi đầu chà giày, y còn híp mắt thỏa sức tưởng tượng lát nữa nếu chàng thanh niên mà đứng dưới bức tường thấp khuất sáng này, sau đó cùng mình trao một nụ hôn hay một lần khẩu giao thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ.

Tần Long Quân vừa ấp ủ vô vàn ý tưởng đồi trụy hạ lưu trong bụng vừa nghiêng đầu chà lấy chà để, vì dùng lực mạnh quá nên ngón tay lạnh băng hơi bị xước da. Y cô đơn một mình trên nền tuyết trắng, cảm tưởng như đã chờ đợi đối phương cả đời. Đúng lúc ấy, y nghe thấy bên kia tường vang lên tiếng bước chân khe khẽ và tiếng người đang khó nhọc di chuyển vật nặng, rồi một câu thăm hỏi vọng tới từ đầu bên kia:

“Tần Giao? Anh đang ở bên ấy sao?”

Để không quấy rầy gia đình bà Phạm Tế nghỉ ngơi, đêm nay chàng trai lén chuồn ra một mình liền cất giọng thật nhẹ, nghe kỹ thì còn xen lẫn tiếng hô hấp hỗn loạn, hiển nhiên hắn đã phí sức rất lớn để có thể ra ngoài thuận lợi được.

Ở bên này, Tần Giao vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy là liền dừng tay lại. Song còn chưa đợi y trả lời, thanh niên đứng ở chân tường bên kia đã ngập ngừng thắc mắc:

“Anh đang chà lau cái gì à? Đây là tiếng gì thế?”

“……”

Giờ phút này nền tuyết quả thực lặng ngắt như tờ, cho nên hiển nhiên chàng trai tóc trắng vừa bước từ phía xa tới đây có thể nghe thấy âm thanh chà giày kỳ quái phát ra từ chỗ Tần Giao.

Nội tâm Tần Giao tất nhiên đâu muốn mới gặp lần đầu mà đã để hắn biết rằng, mình vừa trò chuyện vu vơ với hắn qua quỷ truyền thanh trò chuyện thôi mà thân thể đã ngứa ngáy động dục, còn dự định lát nữa sẽ dùng đủ mọi cách để quyến rũ hắn, thậm chí bây giờ đang nhẫn nại hết nổi nên mới lên cơn chà giày như tên khùng điên biến thái.

Tần Giao cúi đầu cố gắng khiến tâm trạng dậy sóng cuồn cuộn của mình bình tĩnh lại, sắc mặt y trắng bệch dị dạng, y xoa xoa đầu ngón tay trầy xước rớm máu của mình, vô thức liếc nhìn vết thương ở tay một thoáng, sau đó vừa nhìn chằm chằm bức tường phía trước vừa đáp:

“Không phải đâu, giày tôi bị dính chút tuyết thôi, nhà bà Phạm Tế đã ngủ hết chưa?”

“……”

Y tỉnh bơ đánh trống lảng, vốn dĩ Tấn Tỏa Dương còn cảm thấy hơi là lạ nhưng cuối cùng vẫn bị y dắt sang chủ đề khác.

Tấn Tỏa Dương bất đắc dĩ trả lời là “Hình như”A Bảo chưa ngủ nên lúc ra ngoài tôi suýt thì gặp rắc rối, xin lỗi đã để anh chờ lâu”. Giải thích lý do tới muộn xong, Tấn Tỏa Dương im lặng một chốc, rồi mới nghe thấy người đàn ông đang đứng một mình phía bên kia tường thấp, mà hắn tạm thời chưa thấy mặt ấy lắc đầu đáp bằng giọng khàn khàn:

“Không sao, tôi đợi chưa bao lâu đâu, giờ cậu tới thì tốt rồi.”

“……”

Lời này nghe thì đơn giản nhưng kỳ thực ý tứ lại sâu xa.

Tấn Tỏa Dương lập tức thấy áy náy với y, mới hôm qua người ta còn đang bị ốm mà giờ bắt người ta chờ lâu ơi là lâu, đúng là lỗi của hắn thật. Tần Long Quân cố ý nói vậy để cho hắn nghe mà, thấy thanh niên không hé răng khi nghe giọng điệu mình thay đổi, y bèn nói tiếp:

“Cậu có mang theo món đồ muốn đưa cho tôi không? Có cần tôi sang bên đó lấy không, hay vẫn đứng bên này đỡ?”

“……”

Nghe y bảo vậy, Tấn Tỏa Dương mới sực nhớ mục đích chính khi hẹn gặp y đêm nay, hắn ngớ người một giây lát rồi lắc đầu, thành khẩn trả lời rằng:

“Không cần đâu, anh cứ đứng tại chỗ chờ tôi một lát, tôi lập tức sang đó với anh ngay.”

“……”

“Với lại tôi còn có vài thứ…… Ừm, Phạm Hổ, chính là chỗ này, làm phiền mi……”

Câu cuối cùng nghe hơi kỳ kỳ, không biết là đang thầm thì với ai, khiến người ta chẳng rõ chàng thanh niên thần bí khó hiểu này rốt cuộc định làm gì.

Tần Giao nhướn mày, một giây sau, y lại nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng di chuyển vật nặng hồi mới đầu.

Trong thời gian ngắn ngủi y hoàn toàn chẳng rõ hắn muốn làm gì, đành nhẫn nại đứng chờ ở bên này.

Một lúc sau, kèm theo tiếng quần áo ma sát với mặt tường, Tần Giao đứng dưới chân tường nghe thấy âm thanh gì đó nho nhỏ như thể tiếng tuyết rơi, rồi một nhành hoa đông hồng đỏ thắm liền nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay y. Nụ hoa tuy đã hơi héo rũ nhưng tổng thể vẫn tươi đẹp kiều diễm vô ngần.

Đây là…… hoa đông hồng?

Ý nghĩ ấy tựa như một cánh hoa mềm mại thổi nhẹ qua đáy lòng y vậy. Ý thức được đây chính là món đồ mà người ấy nói muốn tặng cho mình, Tần Giao bèn ngẩng đầu lên, tận mắt trông thấy một bóng người tóc trắng với một con thạch sùng xám nằm bò trên đỉnh đầu, cùng trèo qua bức tường trước mặt y theo cách vừa khó khăn vừa chậm chạp ——

Hắn che nửa gương mặt mơ hồ, giống như thỏ lang giã thuốc lén rời cung trăng để đến gặp nữ tử thế gian, vầng trán hắn rịn mồ hôi, lưng đeo chiếc gùi đựng đầy thảo dược, bám trên đầu tường gật đầu với Tần Giao đứng dưới chân tường.

“Xin lỗi, anh chờ lâu lắm rồi đúng không?”

Thời khắc ấy, hoa tuyết đang bay lả tả trên đỉnh đầu bọn họ bỗng như dừng lại.

Hương hoa ngọt ngào bao trùm nền tuyết, từng chút từng chút quẩn quanh và len lỏi vào trái tim buốt giá.

Tần Giao nhất thời chẳng biết mở lời ra sao, chỉ đành gượng gạo gật đầu với chàng trai tóc trắng đang quấn mặt đứng cách ánh trăng mông lung, rồi y tỏ vẻ mặt quỷ dị mà nhìn con thạch sùng đang ngồi xổm trên đầu tường bên cạnh hắn.

Mà vị “Phạm Hổ huynh đệ” nhiệt tình kia thấy mình đã giúp được hai vị phàm nhân này hơn nửa đêm còn hẹn nhau ra gặp riêng thì cũng xong việc cáo lui, dứt khoát chui qua khe tường bò đi xa.

Để mình hai người này ở lại, vốn là lần đầu gặp mặt nên chẳng ai biết mở lời thế nào, cứ nhìn nhau lúng ta lúng túng.

Mặt Tấn Tỏa Dương đang bị nhiễm gà mặt người nghiêm trọng, thành ra hắn cứ lo hành vi đường đột và diện mạo xấu xí của mình sẽ hù dọa người ta, chú ý thấy “cha Dương Hoa” cứ đứng trên nền tuyết bên dưới, cúi đàu lặng yên, hắn cũng chẳng biết nên chào hỏi với đối phương ra sao.

Chàng trai tóc trắng suy nghĩ một lát rồi cẩn thận trèo xuống khỏi thang, khập khiễng bước lên trước, nghiêm túc mím môi, đoạn nhẹ nhàng bảo với người đàn ông lần đầu gặp gỡ:

“Hoa đông hồng đấy, tôi tình cờ thấy trên núi, nghe nói nếu đặt ở trong phòng thì sẽ có lợi cho đường hô hấp, hi vọng anh sẽ thích nó.”

“……”

Mới trước đó Tần Giao còn đang cúi đầu cau mày sốt ruột, cất giấu trong bụng vô vàn tính toán dối trá khôn khéo, ấy thế nhưng đến khi mặt đối mặt rồi, y lại bỗng dưng không biết nên nói những lời chót lưỡi đầu môi gì để lừa gạt đối phương giao chân tâm cho mình một lần nữa hay thậm chí là biểu hiện ra một chút ít ý nghĩ ô uế dơ bẩn nào.

Mà khoảnh khắc vừa chạm mắt nhau, Tấn Tỏa Dương liền phát hiện gương mặt đối phương chẳng hề đặc biệt đến nỗi vừa gặp đã khó quên giống như cái tên của y, bất kỳ chỗ nào trong ngũ quan cũng đều bình thường hay phải nói là nhạt nhẽo, quần áo thì càng giản dị đến mức đáng thương.

Trước đây Tấn Tỏa Dương thường thấy nhiều người đàn ông có ngoại hình xuất chúng, phong thái đa dạng muôn màu muôn vẻ ở trong giới thiếu gia nhà giàu, song hắn không nói gì hay cảm giác vỡ mộng gì cả.

Dù sao thì trông mặt mà bắt hình dong cũng đâu phải hành vi lễ phép, huống chi bây giờ hắn người chẳng ra người mà ma chẳng ra ma, lấy đâu ra tư cách đi xét nét ngoại hình người khác hay lấy đó làm cở sở để tùy tiện đánh giá đối phương.

Sau đó hắn bất giác cúi đầu rồi thấy ngón tay đối phương lạnh cóng đến mức trắng trắng đỏ đỏ, còn rúc trong tay áo không muốn lộ ra, thế là tâm trí cũng chẳng tiếp tục nghĩ nhiều được nữa. Chàng trai tóc trắng vươn tay tới trước mặt người kia, cất lời đề nghị với Tần Giao – người có sắc mặt đang không được tốt cho lắm:

“Hay là chúng ta lên trên ngồi một lát nhé?”

“……”

“Cứ đứng trên nền tuyết mãi, chắc anh lạnh lắm đúng không?”

“……”

Tuy trên mặt còn bịt kín cả mớ băng gạc nhưng bộ dáng chàng thanh niên nhìn y nghiêm túc và chăm chú như thế quả thật khiến người ta khó mà chối từ.

Vẻ mặt Tần Giao lập tức trở nên quái lạ, song trong lòng cũng hiểu là cái tên cứng nhắc này ắt hẳn chẳng nghĩ xa nghĩ xôi đâu, y không lảng tránh nữa mà cụp mắt suy tư một chốc rồi mới gật đầu.

Hai người cùng đi đến bức tường nơi Dương Hoa và Phạm A Bảo hay chơi đùa, hệt như hai đứa con nít, rồi Tần Giao duỗi tay mình ra, để bàn tay ấm áp như hoàn toàn không thuộc cùng thế giới với mình kéo lên, cùng trèo lên đầu tường nhà bà Phạm Tế như con thạch sùng kỳ quặc vừa rồi. Lúc bấy giờ, Tần Giao và Tấn Tỏa Dương mới liếc nhau một thoáng vội vàng.

Hai người đều là kiểu khi ở chung với người xa lạ thì sẽ khó chịu mất tự nhiên, thế mà chẳng hiểu sao lại lựa chọn ra gặp nhau lúc nửa đêm nửa hôm, sau khi đều leo trên đầu tường tìm chỗ ngồi ngay ngắn rồi, cả hai vừa nhìn chằm chằm nền tuyết bên dưới, vừa tán gẫu câu được câu không.

Chủ yếu là Tấn Tỏa Dương chủ động trò chuyện, còn Tần Giao thì cứ cúi đầu trầm ngâm, không nói gì nhiều.

Y cảm giác rõ ràng được rằng chàng thanh niên đối xử với y, với Dương Hoa và với toàn bộ người trong thôn đều bình đẳng như nhau, hơn nữa còn thật lòng muốn xem y – vị ân nhân quý báu của hắn – là bạn bè, thậm chí muốn báo đáp y.

Tần Long Quân lạnh lùng nghĩ bụng “Bây giờ ân nhân của em chỉ muốn lên giường với em để báo đáp thôi đồ con thỏ ngu ngốc chết tiệt”. Y buồn bực nhìn sang bên, sau đó hờ hững bảo:

“Cái con vừa rồi…… là bạn của cậu à?”

“Hả?”

“Con thạch sùng vừa mới đi ấy.”

“Không phải, vừa nãy tôi tìm nó để mượn cái thang trèo sang gặp anh thôi.”

“……”

“Nó sống trên xà nhà trong căn nhà cũ của bà Phạm Tế, thi thoảng tôi thấy nó bò trên xà nhà nên biết nó. Mà tối hôm qua, tôi mới biết thì ra tất cả sinh linh trên đời này đều có tên của riêng mình, anh có biết tên nó là gì không?”

“……Tên là gì?”

“Phạm Hổ, nghe nói là một cái tên có lai lịch rất ghê gớm đấy. Anh sinh sống ở thôn Phạm lâu như vậy, có từng nghe về nguồn gốc của họ Phạm và Đông Sơn không?”

Chàng thanh niên tóc trắng cứ thao thao bất tuyệt bên tai y, chẳng biết là đang nói cái quỷ gì nữa. Lúc hỏi câu này, hắn còn trưng ra bộ dáng mọt sách muốn tâm sự với y về vấn đề học thuật. Mà Tần Long Quân là một phần tử bạo lực xưa nay toàn quen nói chuyện bằng tay đấm chân đá, chẳng có tí hứng thú nào với loại vấn đề học thuật thâm ảo phức tạp này.

Khổ nỗi, mới nãy đã chủ động bắt chuyện với người ta rồi, giờ y chỉ có thể kiên trì nghe tiếp thôi.

Trong lòng đã có xíu xiu mất kiên nhẫn, song ở trước mặt người nào đó thì Tần Long Quân vẫn phải giữ vững dáng vẻ “Thật ra tôi cũng có chút hứng thú đấy”. Thế là y bèn giả ngu lắc đầu, tiếp tục cuộc đối thoại “đã lỡ rồi” này. Tấn Tỏa Dương nói một tràng bên tai y, gì mà gặp phải một con cáo ở trong núi, rồi con cáo đó tự dưng biến mất, sau đó hắn nhíu mày nói tiếp:

“……Tôi hoài nghi tại Đông Sơn có một lối vào mà người ngoài không biết, lối vào này có liên quan tới lai lịch của thôn Phạm, cũng liên quan tới vu thuật của Công Kê Lang, hôm nay tôi thậm chí còn chính tai nghe thấy giọng nói từ một nơi rất xa truyền tới nơi này…… Cho nên tôi có lý do để tin rằng, sở dĩ trước đây tôi không tìm được đường xuống núi, không phải vì Công Kê Lang đã dẫn tôi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mà là vì hiện tại tôi có khả năng đã không còn ở thế giới ban đầu của mình nữa……”

……

“Tôi nói như vậy, anh có thể hiểu ý tôi là gì chứ, Tần Giao?”