《Tính thư》viết, Công Kê Lang, là kê túy ở thôn Phạm, thường thích thóc lúa, hiền lành đôn hậu.
Một ngày nọ trời đổ mưa to, có vài khách từ xa ghé qua thôn, gà trống hóa thành hình người, dùng ngô và kê trong nhà để đãi khách, nhưng khách không thích. Đêm khuya, khách mò ra khỏi phòng, dùng dao bổ củi giết gà trong lồng, nấu đầu gà cổ gà, thịt bỏ vào nồi, hiện ra hình hài già trẻ sơ sinh, khách đều kinh hãi. Từ đó Công Kê Lang và khách kết mối thù truyền đời con cháu.
—— 《Tính thư • Thiên về Phạm thị》
*
Tháng 7 năm 2019 – Huyện Đông Sơn Trung Quốc – Đêm đến trời bỗng đổ mưa to.
“Đoạn đường phía trước…… Đoạn đường phía trước có còn xa lắm không…… Cậu bảo đến sườn núi có thể sẽ có đường để ra ngoài cơ mà? Sao vẫn chẳng thấy đường xá bình thường nào cả? Điện thoại của tôi với chồng tôi hết pin từ lâu rồi, liên tục vòng quanh ngọn núi này suốt hai ba ngày nay, chưa được một giọt nước một hạt cơm nào vào bụng……”
“Bố tiên sư! Rốt cuộc bà chị xong chưa hả? Cả đoàn cũng đang giống hệt hai anh chị chứ khác quái gì! Trong tình huống này mà chị còn than vãn gì nữa! Tự dưng xe lật giữa chốn rừng sâu nước thẳm, mọi người chẳng ai thoát ra được, chỉ đành chờ cứu viện thôi chứ biết sao, chị thôi ngay cái trò léo nha léo nhéo từ sáng đến tối hộ cái……”
“Tôi léo nha léo nhéo? Tôi léo nha léo nhéo ấy hả? Vậy cả đoàn phân xử giùm đi, tôi thay mọi người đứng ra phát biểu ý kiến thì có vấn đề gì, nếu cậu giỏi thế thì sao không mau dẫn cả đoàn ra khỏi đây đi? Đều tại cậu lái nhầm đường, lại còn đưa ra phương án vớ vẩn nên mới hại mọi người lạc vào đây, thế mà giờ cậu còn lý sự chày cối, bọn tôi còn chưa bắt cậu bồi thường đấy nhé……”
“Haiz, mọi người bình tĩnh lại đi nào, hiện tại cả đoàn đều đang trong tình cảnh khó khăn mà…… Tài xế Tiểu Tôn cũng có ý tốt thôi mà, chị Trịnh hãy bớt nói vài câu đi…… Cố gắng tiết kiệm sức lực chứ, chúng ta còn phải tiếp tục đi về phía trước nữa đấy…… Biết đâu lát nữa lại gặp được thôn làng nào đó vẫn còn người dân sinh sống và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta thì sao…… Vả lại trong đoàn còn có các cháu học sinh và một cô gái bụng mang dạ chửa, trời đất bao la, trẻ con nên được ưu tiên trước nhất….. À mà, cô bé? Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có thể đi cùng…… mọi người được không? Cô bé? Cô bé?”
Ông lão ăn mặc như phần tử tri thức cất lời lịch thiệp, sau đó bèn quay đầu nhìn ra phía sau đội ngũ, gương mặt tỏ vẻ hết sức lo lắng. Nghe ông nói vậy, đoàn người trên ngọn núi lầy lội cũng ngoái nhìn ra sau.
Trần Như Thấm đội cơn mưa lạnh lẽo, nước mưa rơi vào viền mắt đau buốt, cẳng chân cô sưng tấy, sắc mặt cũng đã trắng bệch, đang chật vật đỡ bụng lết từng bước về phía trước.
Nhận thấy các hành khách mắc kẹt khác đều quay đầu lại, dồn hết sự chú ý vào mình, cô giật hết cả mình. Sau một thoáng im lặng, cô cố sức kéo váy, che chắn bụng mình, lắp bắp giải thích:
“Tôi, tôi không sao…… Cảm ơn mọi người, không cần chiều theo tôi đâu…… Chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem thử xem……”
Hành động của Trần Như Thấm khiến chị Trịnh, người vợ trong cặp đôi đứng tuổi kia, chú ý đến cô hơn. Mặc dù bọn họ đã cùng bị kẹt trên ngọn núi này hơn một ngày, nhưng đó giờ chị ta chẳng mấy đoái hoài đến cô gái trẻ tuổi kiệm lời này.
Thấy cô gái này tuổi còn trẻ mà một mình mang cái bụng bầu lớn như vậy, mấy bữa đầu ở trong xe thì lúc nào cũng như người mất hồn mất vía, người phụ nữ trung niên này lập tức ngờ ngợ hiểu ra gì đó, bèn đảo mắt, quay sang rỉ tai mấy câu với chồng mình.
Đấy chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì mà chỉ là mấy suy đoán hóng hớt vớ vẩn thôi, vừa khéo cho thấy bà chị Trịnh này thích đoán già đoán non, suy bụng ta ra bụng người.
Chồng chị ta cũng ngạc nhiên, anh ta len lén nhìn bộ dạng Trần Như Thấm giờ phút này, sau đó mới vờ vịt cau mày nhắc nhở vợ mình đừng nói linh tinh.
Song mấy lời nói đó vẫn lọt vào tai tài xế Tiểu Tôn đô con và mấy học sinh đến huyện Đông Sơn du lịch nhưng tự dưng bị mắc kẹt, thế là bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Như Thấm đều trở nên khác thường.
Cơn mưa trên đầu vẫn trút xối xả, tiếng xì xào bàn tán vẫn tiếp tục, Trần Như Thấm cúi đầu im bặt, đôi gò má đã bắt đầu nóng rực lên. Nhìn thấy tình cảnh ấy, ông lão lúc trước vừa chủ động hỏi han cô cũng sững sờ, ông bất đắc dĩ hắng giọng rồi chỉ về phía trước, bảo với cả đoàn:
“Mọi người đang sốt ruột muốn tìm chỗ nghỉ chân cơ mà? Sao giờ chẳng vội gì nữa thế, trời sắp tối rồi kìa, sách cổ kể rằng khi trời tối thì thần của núi này sẽ thả sơn tinh hổ báo ra để tuần núi, chúng ta đều là phàm nhân chưa quen thuộc nơi này, vẫn nên đi sớm một chút thì hơn……”
Vừa nghe là biết ông đang giải vây cho Trần Như Thấm, mấy người đang rì rầm kia không lên tiếng nữa, tiếp tục tụm đôi tụm ba đi về phía trước. Trần Như Thấm đứng lại một mình ở phía sau, cô đỏ mặt cúi đầu, lí nhí thưa:
“Con cám ơn thầy…… Thầy Thẩm……”
Dứt lời, cô gái mang bầu cũng tỏ ra lúng túng, vô thức dùng chiếc túi giấy đang cầm trên tay để che chiếc váy ướt nhẹp của mình lại.
Thầy Thẩm mà cô nhắc đến chính là ông cụ khéo léo khuyên giải vừa nãy. Thấy tình cảnh ấy, ông lắc đầu rồi ngóng về rặng núi xa và cơn mưa tầm tã, đoạn cất tiếng than thở:
“Con là một người mẹ, không cần thấy tự ti thay cho con trai mình chỉ vì lời đàm tiếu của mấy người đó, đây là đứa con mà con hoài thai vất vả chứ đâu phải trộm từ xó nào tới, có gì mà phải tự ti vì lời nói của người khác? Sự xuất hiện của nó có lẽ hơi bất ngờ với con, nhưng lần sau nếu còn ai dám nói năng như thế, người làm mẹ như con nên trực tiếp phản bác những kẻ đó, bằng không đứa nhỏ này còn chưa sinh ra mà đã bị rủa xả cười nhạo suốt ngày, nó ở trong bụng mẹ nhất định cũng không vui đâu. Đến cả mẹ của nó còn chẳng lên tiếng phản bác thay cho nó, nó biết được thì sẽ đau lòng đến nhường nào……”
Lời nói của ông cụ tốt bụng này vừa dí dỏm lại rất thâm thúy, Trần Như Thấm ngẩn người, tự cảm thấy xấu hổ, liền ngẹn ngào gật đầu đáp, cảm ơn thầy ạ.
Ông cụ họ Thẩm nở nụ cười hiền hòa, chủ động cầm vài món đồ giúp Trần Như Thấm, tiếp đó lại chắp tay tiếp tục cùng những người khác trong đoàn tiến về cánh rừng phía trước giữa màn mưa rào rạt.
Có điều, tuy nói là nhất định phải tìm được đường ra trước khi trời tối, nhưng cả đoàn cứ đi mãi đi mãi, càng đi càng xa, càng mơ hồ.
Ông Thẩm và tài xế Tiểu Tôn được xem là hai người duy nhất trong đoàn có kiến thức rộng rãi, cả hai cùng tiến lên vài bước, vừa xem đồng hồ thạch anh vừa nghiên cứu bản đồ một hồi, sau đó hoang mang nói: (Đồng hồ thạch anh (đồng hồ Qualtz) là đồng hồ sử dụng nguồn năng lượng từ pin và bộ dao động điện từ được điều chỉnh bởi tinh thể thạch anh, bộ dao động tinh thể này tạo ra một tín hiệu với tần số rất chính xác, còn chuẩn hơn đồng hồ cơ, đồng thời có chi phí sản xuất rẻ.)
“Quái lạ, rõ ràng gần một tiếng đồng hồ rồi, mà sao đường càng lúc càng chệch…… Lúc trước đúng là chúng ta đi về phía trước hướng tới thôn Phạm trên bản đồ mà, chẳng lẽ xảy ra sai sót gì? Hơn nữa theo lý mà nói thì huyện Đông Sơn tự dưng gặp mưa lớn như thế, chính quyền phải phái nhân viên đi tìm người chứ……”
“……Haiz, ông không biết rồi, chính quyền ở địa phương điều kiện kém như thế này thì thường không có xe vận tải cỡ lớn hay nhân viên tuần núi đâu, ngày thường hẳn người ngoài rất khó lên núi….. Phen này chúng ta đành tự dựa vào sức mình mà mò đường ra thôi…… Nhưng chỉ e…… Con đường rời núi này cách ngọn núi quá gần, sẽ dễ đụng độ thứ không tốt lành……”
“Thứ không tốt lành? Thứ, thứ gì không tốt lành cơ, cậu…… cậu đừng có hù dọa vớ va vớ vẩn……”
“Ha ha, tôi đâu có hù dọa vớ vẩn chứ, có phải tôi mới chở khách tới huyện Đông Sơn lần đầu đâu. Nói cho bà chị biết, ở cái chốn này vẫn tính là thái bình đấy, lần sau chị mà đi về phía Bắc xa hơn chút, đến mạn biên giới Cát Lâm ấy hả, trong rừng yêu ma quỷ quái thành tinh loại nào cũng có. Từng có vài người địa phương lên núi vào mùa đông, gặp phải một gia đình hồ tiên nương nương đói bụng suốt mấy tháng, kết quả bị lột da lóc xương nấu canh thịt, chẳng lẽ nhà nước lại đưa chuyện đó lên thời sự để cho chị biết chắc……”
Tiểu Tôn cố ý kể chuyện giật gân làm ai nấy đều nhăn nhó mặt mày, mặc dù cả đoàn đều tin vào xã hội mới không mê tín, song gặp phải vài chuyện không khoa học thì khó mà tránh khỏi canh cánh bất an.
Ông Thẩm không biết nên nói thế nào, đành xua tay ý bảo mọi người đừng sợ, đoạn giải thích rằng:
“……Chốn núi rừng chưa tới 200 năm như thế này thì đào đâu ra hồ tiên thành túy chứ, phần lớn hồ ly rất đa nghi giảo hoạt, nếu phân hay nước tiểu ở cạnh ổ mà bị thỏ chuột lỡ quệt phải thôi là chúng nó đã dọn ổ đi ngay rồi. Quanh đây lại còn là thắng cảnh du lịch nổi tiếng tại Đông Sơn, lẽ nào các hồ nương nương trong núi lại thích chạm mặt du khách mỗi ngày để mà diễn Liêu Trai hay sao? Toàn nói linh tinh dọa người ta……”
Ông Thẩm nói vậy làm mọi người cười khúc khích, bầu không khí vui vẻ cũng xoa dịu bớt nỗi lo và cơn đói do lạc đường gây nên, ngay cả Trần Như Thấm cũng không khỏi che miệng cười. Tiểu Tôn vui vẻ gãi đầu, bật cười hi hi bảo:
“Vâng vâng vâng, ông nói đúng lắm, ông nói đúng lắm…… Cơ mà vừa rồi có một điều này tôi chưa nói, thôn Phạm này quả thực có nhiều chỗ không giống nơi khác, chính là chỉ miếu tổ tiên họ Phạm ở trong thôn và con sông Xích Thủy Long Vương trên đỉnh núi, chắc mọi người đã nghe nói rồi đúng không?”
“Miếu tổ tiên Phạm gia là địa điểm du lịch mà, tất nhiên chúng tôi từng nghe nói, nhưng còn sông Xích Thủy Long Vương là sao? Tôi nhớ nó nằm ở Dương Xuyên mà nhỉ?”
“Mấy năm trước Đông Sơn thường hay có lũ lụt khiến không ít người dân thiệt mạng, nghe nói còn kinh động đến cả âm ty, rồi một ngày nọ, một luồng sét bỗng từ trên trời giáng xuống, đánh sập con đập lớn mà chính quyền địa phương bỏ nhiều tiền mới xây nên được, từ đó sông Xích Thủy liền chia một nhánh chảy tới nơi này……”
“……”
“Mà kể cũng lạ, sau khi sông Xích Thủy chảy qua đây, Đông Sơn không còn gặp lũ lụt nữa, kinh tế và du lịch ở địa phương cũng phát triển theo, cho nên mọi người đều bảo rằng Xích Thủy Long Vương nhận sứ mệnh lúc nguy nan, được thần linh trên trời phái xuống để quản lý sự vụ huyện Đông Sơn. Chỉ là nghe nói ngài không thường xuyên ghé qua đây, dù sao Long Vương cũng bộn bề công việc mà, do đó dòng sông ở nơi này được gọi là phân điện của Long Vương, còn dòng sông ở Dương Xuyên thì gọi là chủ điện của Long Vương……”
Ông Thẩm cũng từng từng nghe về việc mà Tiểu Tôn nhắc đến, cho nên lúc này ông không nói gì, chỉ cau mày đăm chiêu ngắm nhìn con sông phân điện Long Vương vắt ngang qua nửa dãy núi, như ẩn như hiện, ngăn cách thôn Phạm và Đông Sơn. Vốn dĩ ông cụ còn đang lạc lõng trong bóng đêm chẳng nhìn thấy lối ra, nhưng chỉ sau một thoáng nhìn ấy, hai mắt ông chợt sáng lên, ông giơ tay nói:
“Ôi chao…… Này mọi người! Mau giúp tôi nhìn xem, ở lưng chừng núi có một hộ nông dân đúng không? Là căn nhà, căn nhà đang sáng đèn kia kìa, mọi người mau nhìn mà xem!”