Về chuyện xảy ra trên mặt sông người chết, người trong tổ rùa nhất định vẫn chưa hay biết. Song Tần Giao quả thực đã xuất hiện và bỏ lại “cốt long” màu đen đang bám đuổi phía sau họ một khoảng cách ngắn.
Tuy sống đến lớn bằng này nhưng cực hiếm khi Tấn Hành mới bị người khác làm giật mình như vậy. Giờ khắc này mặt hắn đã tái nhợt lắm rồi, thậm chí còn chẳng có sức mà nói chuyện, chỉ có thể nhắm mắt chạm khẽ lên tấm lưng rồng lạnh lẽo dưới thân, cất tiếng mỏi mệt chậm rì:
”Sao……. anh lại…… đến đây?”
Tần Giao đang vội vàng tránh né đá vụn rơi tứ tung từ trên đỉnh hang, nghe hắn nói vậy, y giận tím cả mặt. Thế rồi y dứt khoát tông đầu đâm vỡ cửa hang đang chắn đường bọn họ, tức tối bảo với Tấn Hành trên lưng mình:
“……Tấn tính sư còn đến được cơ mà! Lẽ nào anh không thể đến!”
Nghe giọng điệu như kiểu muốn lật ngược cả cái sông người chết này lên là biết y giận rồi. Nhờ vừa rồi y xuất hiện kịp lúc nên Tấn Hành mới tạm thời được cứu, hắn nằm bẹp trên lưng Tần Giao suốt lúc lâu, sau đó mới kề vầng trán ướt mồ hôi lên cổ Túy Quân điện hạ của mình, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vảy trơn bóng đẹp đẽ của y, thủ thỉ dỗ dành:
“……Em không có…… ý đó mà.”
“……”
“……Xin lỗi, lần này là em…… làm không đúng.”
Tần Giao vẫn đang bay giữa không trung mang hắn thoát ra ngoài, vừa nghe thấy giọng nói yếu ớt chẳng còn lại bao nhiêu sức sống ấy, khóe mắt y bỗng chốc đỏ lên.
Y cố ép cho lệ trong hốc mắt không chảy xuống, giận đến nỗi chẳng thốt nên lời, còn chưa kịp mở miệng giáo huấn cái tên tự ý quyết định này thì Tấn Hành – người nằm mềm oặt trên lưng y như con thỏ búp bê bị rút hết bông trong ruột – đã bổ sung một câu rất nhẹ, rất khẽ:
“Nhưng, em đã nhớ ra hết rồi….. Lúc trước…… quả thật……. đúng là…… em đã hại chị ấy……”
“……”
Tần Giao sững người, bởi vì trước nay Tấn Hành chưa từng kể cụ thể cho y về chuyện xảy đến với gia đình mình. Thứ nhất là vì bản thân hắn không hề nhớ gì cả, thứ hai thì vì y cũng biết hồi ức ấy nhất định vô cùng tồi tệ. Nhưng dường như Tấn Hành đã hạ quyết tâm phải nói cho y biết, vết thương trên người khiến hắn phải dừng lại một phút chốc, rồi hắn lại nói đứt quãng:
“Ngày hôm đó…… là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của chị ấy, nhưng em và chị ấy…… xảy ra cãi vã trong nhà.”
“……”
“……Em biết rõ hôm đó là sinh nhật chị ấy…… nhưng vẫn…… đạp xe ra ngoài câu cá cả buổi trưa…… Chị ấy gọi cho em rất nhiều cuộc…… Em đều không nghe…… cố tình muốn khiến chị ấy sốt ruột…… Rồi…… sau đó nghĩ lại, quyết định đi mua quà……”
“……”
“Em mua…… hoa mà chị ấy thích……. muốn nói lời xin lỗi đàng hoàng với chị, nhưng buổi tối về đến nhà…… mọi chuyện…… lại thành ra như thế…… Nếu như em ở nhà…… thì ít nhất…… em có thể chết cùng bọn họ…… Song tất cả những gì em nhìn thấy lúc đó…… lại chỉ là…… người giấy rách toạc rơi đầy đất…… và thi thể bị khoét tung lồng ngực…… của Tấn Thục……”
Nói đoạn, thanh âm từ tốn chậm rãi như ông cụ bỗng nhiên ngừng lại, trong đôi tai bị gió thổi nhói đau văng vẳng mơ hồ giọng nói bất đắc dĩ của một người phụ nữ, thoắt ẩn thoắt hiện chẳng quá rõ ràng, tựa như đến từ rất nhiều rất nhiều năm về trước, đến cả chính hắn cũng sắp quên bẵng.
【Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi hả, có thể hiểu chuyện một chút được không……. Ông muốn em ra nước ngoài chứ đâu phải muốn hại em, ra ngoài rèn luyện mấy năm rồi trở về, nhất định sẽ có ích cho sự nghiệp của em sau này……】
【Không muốn học kinh doanh…… Thế em muốn học cái gì……. Chẳng phải đã bàn bạc với em từ sớm rồi hay sao…… Tốt xấu gì em cũng nghe ông nói vài câu đi chứ, giờ ông lớn tuổi rồi, có rất nhiều việc đều…… Vả lại bố mẹ cũng đã……】
【Chị……. Chị và em vốn không giống nhau, Tấn Hành à…… Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt như thế, bây giờ chị có thể tự quyết định cuộc đời mình, đó là vì chị đã có năng lực độc lập gánh vác tránh nhiệm rồi, còn em thì mới bao lớn? Suy nghĩ của em còn chưa thành thục……】
【Hơn nữa em có nghĩ tới hay không, rõ ràng khi mất đi bố mẹ, không chỉ mình em mà cả chị và ông nội đều rất đau buồn, nhưng từ đầu chí cuối chỉ có em là cứ luôn xả những thứ cảm xúc không tốt của mình lên chị với ông…… Bởi vì chị và ông nội đều là người thân của em, chỉ chị và ông mới có thể luôn luôn xem em là một đứa trẻ không hiểu chuyện để mà bao dung cho em, thông cảm cho em. Nhưng Tấn Hành à, một ngày nào đó em sẽ có gia đình của riêng mình, có người mà em phải bảo vệ, rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể thôi thờ ơ như vậy, bao giờ mới biết học cách dũng cảm gánh vác trách nhiệm vì người khác ——】
Hồi ức đến đây, dường như tất cả đều dừng lại.
Sau hồi lâu, khi Tần Giao đanh mặt ngỡ rằng hắn sẽ không lên tiếng nữa, một thứ gì đó lạnh lẽo giống nước mưa liền nhẹ nhàng trượt xuống theo sống lưng y, rồi Tấn Hành đờ đẫn chết lặng nằm nhoài trên người y mới cất tiếng khàn khàn:
“Anh hiểu cảm giác ấy chứ…… Tần Giao, chính là cảm giác…… mình chẳng thể làm được gì, cho nên thống hận bản thân tột độ.”
“……”
Đây có lẽ là khoảnh khắc khó lựa chọn nhất đối với Tần Giao, trán y đau nhói, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng được sự thống khổ và thương tâm dâng trào trong cõi lòng Tấn Hành vì hổ thẹn với thân nhân. Ấy thế nhưng y lại chẳng thể làm được gì cho hắn, dù một câu an ủi vô dụng thôi cũng chẳng nói được.
Đáng buồn nhất chính là, y rốt cuộc phát hiện thì ra một kẻ ngông cuồng tự phụ như mình, kỳ thật cũng có lúc dù dốc hết toàn lực nhưng vẫn chẳng thể nào cứu vãn chuyện gì.
Tần Giao âm thầm cắn răng, xoay người chui vào trong một hang động nhỏ mà con “cốt long” màu đen kia không thể nào tiến vào được, rồi giữa tiếng gào rống khủng khiếp của “cốt long”, y hóa về hình người, khó nhọc cõng Tấn Hành leo vào bên trong. Tiếp đó, hai kẻ trầy trật thương tích khắp mình mẩy liền chật vật dựa vào nhau, mãi mới có cơ hội nằm bên nhau trò chuyện trong chốc lát.
“……Nói hết tất cả…… kế hoạch của em cho anh……”
“……”
“……Chuyện xảy ra tối hôm ấy, và cả…… bây giờ em rốt cuộc muốn làm gì, nói hết cho anh biết!”
Tấn Hành tựa lên vách hang, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt xám của Tần Giao, nhận ra sự xót xa và phẫn nộ hiện lên trong mắt y, hắn khẽ ấn vết thương đau nhức nơi lồng ngực, rũ mắt hé đôi môi nhợt nhạt nói:
“……Cũng gần giống như…… anh đoán vậy…… Năm năm trước…… Tấn Thục đã chết khi lũ tà túy ập vào nhà tìm kiếm “Niên”…… “Niên” thật ra có hai, không phải Trường Minh và Trường Thanh…… Mà là một ở trong người chị ấy, một ở trong người em…… Em chưa từng hay biết chuyện này…… Hôm ấy sau khi em về đến nhà, Tấn Thục đã chết…… Mà em thì cũng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, bị đánh ngã xuống đất…… Đám tà túy ấy cứ luôn hỏi em……”Niên” ở đâu, nhưng em không biết, mãi đến khi em bị cắn đứt chân, rồi xé tung lồng ngực…… Em chợt cảm giác có một âm thanh kỳ lạ hiện lên bên tai mình……”
“Nó nói gì với em?”
“Nó nói…… Một ngày không chỉ tượng trưng cho thời gian, mà còn tượng trưng cho khoảng cách, nếu như em…… đáp ứng điều kiện của nó, thì dù cơ thể em hiện đã chết, nhưng trong tương lai em vẫn sẽ giữ được dáng vẻ người sống giống như trước đây, cho đến khi nào em tìm ra và tự tay giết chết hung phạm đêm nay.”
“Tức là sao……”
“Em…… không biết…… Lúc đó em chỉ biết là…… có lẽ mình còn có cơ hội sống tiếp…… Khi ấy sinh mệnh em đã sắp kết thúc…… nên em mới thỉnh cầu “Niên”, để nó trước tiên hồi sinh những “người thân” khác vẫn giữ được thể xác tạm nguyên vẹn…… Còn hai đứa con Tấn Thục để lại, một đứa giữ ở bên mình, một đứa đưa về Túy Giới, lưu lại không ít manh mối sai lệch để làm rối loạn sự truy lùng của Túy Giới sau này……”
“……”
“Theo như ước định ấy, đợi đến mai này khi mọi chân tướng đã sáng tỏ, cũng chính là lúc mà cuộc đời đơn điệu và vô vị của em…… phải đi đến hồi kết…… Mà em, một quỷ hồn đáng lẽ phải biến mất từ nhiều năm trước, cũng sẽ thực hiện cam kết ban đầu với “Niên”, khôi phục dòng thời gian hỗn loạn trên đồng hồ mặt trời về lại bình thường, sau đó vĩnh viễn tiêu biến khỏi cõi đời này, tựa như một tờ “giấy trắng” tầm thường mờ nhạt.”
Khi Tấn Hành cúi đầu nói đến mấy chữ cuối cùng thì bỗng che miệng ho khù khụ, Tần Giao hoảng hốt vội đỡ lấy hắn, nhưng từ trong đôi mắt nhắm nghiền của chàng thanh niên tóc trắng vẫn bắt đầu chảy máu không hề có điềm báo trước.
Chứng kiến cảnh thân thể hắn sắp sửa bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, Tần Giao chỉ có thể cắn răng giúp hắn lau chùi sạch sẽ, cố kìm nén nỗi đau đớn nghẹn ngào trào dâng trong lòng. Y ngắm gương mặt trắng bệch của Tấn Hành, một lát sau, mới nghiến răng nghiến lợi kề trán mình lên vầng trán ướt đẫm của hắn, lên tiếng chất vấn:
“Những sắp xếp, cân nhắc và suy nghĩ của em liên quan đến nhiều người khác như vậy, nhưng trong đó…… xưa nay chưa từng bao gồm anh, đúng không……?”
“……”
“Một mình em cứ đi như vậy, cuộc đời anh sẽ thật sự không có nhà để về nữa…… Em có hiểu ý anh là gì không?”
“Tần Giao……”
“Là ai ban đầu đã hứa sẽ cho anh một mái nhà, em thật sự xem anh là đồ ngốc bị tiên cô cóc hù dọa đúng không……”
“……Nhưng em…… kỳ thật…… là một kẻ đã chết từ lâu…… Chỉ vì “Niên” lúc đó thay đổi dòng thời gian, cho nên em mãi chẳng…… nghĩ đến việc này, cũng chỉ có thể kéo theo anh……”
“Anh biết! Không cần em phải nhắc nhở anh!”
“……”
“……Em đi làm chuyện em nên làm, anh đi làm chuyện anh nên làm…… Đời này anh chỉ cần em nhớ một câu…… Vĩnh viễn không được bỏ anh lại một mình nữa, bất kể tương lai sau này em đi tới đâu, đều nhất định phải…… quay lại tìm anh……”
Nói rồi, người đàn ông tóc dài với sắc mặt u ám và đôi mắt hoen đỏ bỗng cúi người, áp môi mình lên môi Tấn Hành. Tấn Hành sững sờ, khi cảm giác thấy đỉnh hang phía trên chực sụp đổ, hắc long phía sau cũng đã sắp đuổi tới nơi, hắn mới chầm chậm gật đầu, nhắm đôi mắt nhạt màu lại, mặc cho chiếc khuyên dưới lưỡi Tần Giao quấn quýt lấy môi lưỡi mình. Bấy giờ, hắn ôm lấy Tần Giao, ghé vào tai y trao một nụ hôn cảm kích, thủ thỉ rằng:
“……Cám ơn anh, em hiểu rồi, Tần Giao……”
Sau câu nói ấy, “cốt long” cũng hung hăng vung vuốt rồng đập nát đỉnh hang xập xệ, vì đã ăn một lượng lớn âm thi và nữ túy nên nó không thể nào tiêu hóa được, thành ra toàn bộ thân rồng xương trắng cứ bị nhồi đầy dần, càng lúc càng căng phồng ra.
Từ phía xa trông thấy con “cốt long” tạo thành từ thịt thối và xương cốt ấy điên cuồng ngọ nguậy, bất cất nhào tới tấn công bọn họ, Tấn Hành đứng ở mé hang động và Tần Giao tức khắc hóa thành giao long liền ăn ý cùng nhảy xuống giữa màn đá vụn.
“Cốt long” đồ sộ gấp vô số lần bất cứ ai trong hai bọn họ, nó giận dữ quơ cái đầu rồng to như quả núi, nhìn chòng chọc họ bằng cặp nhãn cầu đỏ tươi ẩn trong xương cốt trắng dã, mà khi nhác thấy giao long màu xanh bay qua đỉnh đầu mình, nó bỗng sững lại.
“……Vậy ra…… ta không nhìn lầm, thật sự là ngươi ư?”
“……”
“……Tần Giao!! Thằng súc sinh đáng chém vạn mảnh này rốt cuộc cũng chịu hiện thân rồi hả?!”
Lão Túy Chủ trốn ở trong thân xác hôi thối của “cốt long” điên cuồng gào thét, như không thể đợi để thoát ra khỏi cơ thể này rồi xé xác Tần Giao đang bay lượn trên không trung ra thành muôn mảnh máu thịt be bét. Nghe vậy, Tần Giao bỗng khựng lại giữa không trung, ngoảnh lại quăng cho lão quái vật gào rú dưới kia một ánh nhìn vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ.
“Sao thế, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó…… Ha ha…… Đừng bảo ngươi thật sự nghĩ mình sẽ biến thành một con rồng nhé! Mau nhìn lại mình đi, xưa nay ngươi và ta chẳng hề khác nhau, cái loại tiện chủng thấp kém, đê hèn, hết nước cứu chữa như ngươi thì cả đời chỉ có thể làm bạn với tà túy thôi……”
“……”
“À mà, ngươi còn nhớ…… huynh đệ tốt Trương Phụng Thanh của ngươi không? Chắc là chẳng còn nhớ rõ nữa nhỉ…… Tiếc thật đấy…… Đến tận lúc chết hắn vẫn nhớ kỹ ngươi đấy, nghe nói trước khi tắt thở còn xin mấy viên kẹo mà hồi nhỏ Tần Giao thích, siết chặt mớ giấy gói kẹo trong tay không chịu buông…… Mãi đến khi, mãi đến khi hắn bị thằng em trai háu ăn của mình dùng làm mồi nhắm rượu ha ha……”
“……”
“Ồ, sao vậy, đau lòng à? Nhưng đời ngươi đã định sẵn rằng chỉ có thể sống ở cái chốn Túy Giới tối tăm không ánh mặt trời này, sống cuộc sống ngay cả chó lợn cũng mặc sức hà hiếp…… Mau cúi đầu nhìn mặt của mình đi, khó coi biết bao, tay ngươi đã vấy đầy máu tươi, ngươi từng giúp ta giết nhiều người như vậy, lẽ nào ngươi nghĩ vẫn có ngươi tin tưởng ngươi có thể quay đầu lại sao? Trông ngươi hệt như một con quái vật, nghe thấy không hả, đồ quái —— “
Lão Túy Chủ quấn quanh long trụ hãy còn cười lớn, vẫn chưa lải nhải xong thì bỗng bị một tờ tính thư sắc như dao cắt đứt mất nửa bên sừng rồng, ngay sau đó, một tiếng rồng ngâm lập tức xuyên thủng qua xương lồng ngực nứt gãy của lão.
Có lẽ vì cơ thể và nội tạng của “cốt long” đã mục rữa hết qua cả ngàn năm, cho nên lão mới không có cảm giác đau đớn từ thân thể hay thần kinh, thoạt đầu cũng chưa phản ứng kịp.
Đến khi nhận ra cơ thể mà mình vất vả lắm mới có được vừa bị phá hoại bởi thằng nhãi tóc trắng to gan nào đó cùng với một thằng súc sinh, trán đứt mất một cái sừng, đầu rồng mục nát lại càng âm u xấu xí, lão quái vật này hướng đôi mắt đỏ máu về phía Tấn Hành – người đang nằm ngoài trên lưng Tần Giao, lại bắt đầu giở giọng điên điên khùng khùng:
“Được…… Hay lắm…… Xem ra ta không cần phải nương tay với các ngươi làm gì…… Chi bằng…… Một lần nữa ăn hết sạch…… cả hai ngươi đi……”
Qua ngàn năm, lửa giận nung nấu trong long cốt như được bùng thoát ra từ miệng cống hư hại.
Những tà ác, huyết tinh và bạo ngược ấy tựa một cơn thủy triều đỏ màu máu, mãnh liệt trào về phía Tấn Hành và Tần Giao. Dù bọn họ nỗ lực chống đỡ, ban đầu còn dư một chút sức lực, một chút phần thắng, nhưng cuối cùng tất cả vẫn bị đánh tan triệt để, cùng ngã xuống từ trên vách hang.
Tấn Hành chật vật nằm cách Tần Giao mấy bước, một chân còn bị kẹt dưới đá vụn, chỉ có thể vô lực ôm ngực nằm ở long trì, hướng mặt nhìn lên trên, cố gắng gọi tên Tần Giao.
Chờ đến khi thấy giao long chồng chất thương tích kia cũng ngẩng đầu lên nhìn mình, chàng thanh niên tóc trắng mắt trắng đang định lê tấm thân đẫm máu bò lại gần y, song chợt phát hiện “cốt long” ở trên đỉnh đầu cả hai đã chuẩn bị giẫm xuống.
Mặt chàng thanh niên tái mét, gần như đã bị dồn vào tuyệt cảnh, lập tức vung một tờ giấy trắng sắc bén từ trong tay áo ra, dùng sợi dây đỏ ẩn hình trên tay mình để siết chặt lấy cổ “cốt long”, sau đó lập tức phủ mình lên thân thể của giao lưng.
Nhưng toàn bộ phần lưng hắn đã lộ ra ngoài, bị một tảng đá lớn nện trúng vào xương cột sống. Trán Tần Giao đau đớn khôn xiết, vảy trên mặt rụng cả mảng lớn, y có thể nghe thấy rõ Tấn Hành cắn chặt môi phát ra tiếng hô hấp thống khổ từ cổ họng, hai con mắt y đỏ ngầu tơ máu, vội hóa thành hình người ôm chặt lấy hắn. Rồi y bật ra một tiếng rồng gầm với con “cốt long” trên không trung, như thể ngay giây tiếp theo sẽ mất khống chế.
Tiếng rồng gầm này như một lưỡi dao vô hình và bén ngọt, còn lóe lên ánh sáng nguy hiểm lạnh lẽo, “cốt long” bị tấn công bất ngờ phải lùi về sau mấy bước, sầm mặt toan nhào lên lần nữa.
Tuy nhiên còn chưa chờ nó leo xuống khỏi bàn long trụ, thì từ phía trên tổ rùa, hay nói đúng hơn là từ trên mặt sông người chết cách xa nơi này, một tiếng rồng gầm tương tự như tiếng của Tần Giao cũng vang lên.
Chỉ là tiếng rồng gầm này nghe có vẻ trẻ hơn rất nhiều, đồng thời cũng ngập tràn sức mạnh hơn rất nhiều. Tần Giao giật mình ngây ngẩn, cùng Tấn Hành dõi mắt nhìn lên phía trên đỉnh, sắc mặt hiện ra phức tạp. Y thấy Tấn Hành mở mắt ra và khẽ lên tiếng thắc mắc “Đây chẳng phải tiếng của anh sao?”.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, “cốt long” cũng rơi vào ngờ vực sợ hãi ở đằng trên liền điên cuồng quẫy mình, gào lên với không gian trống rỗng xunh quanh.
“Là kẻ nào…… Là rồng từ đâu đến!!! Lại là rồng từ đâu đến thế này!!! Không đời nào…… Trên thế gian này không thể nào xuất hiện con rồng thứ hai mạnh hơn ta được!!! Sao tiếng của nó có thể vọng xa như vậy…… vang như vậy!!! Không thể nào!”
Hiển nhiên chẳng ai trả lời được câu hỏi của “cốt long”, bởi giao long ngậm ốc sông phát ra những tiếng rồng gầm chấn động ở trên mặt sông cũng đang trải nghiệm thời khắc mạo hiểm và kích thích nhất đời mình.
Đăng Tâm lão nhân và Kim Cánh Chi ngồi trên mũi con đò chao đảo chực lật bất cứ lúc nào, ngước gương mặt tái nhợt nhìn y bay lên bầu trời, tiếp đó lại dõi xuống dưới sông, chỉ thấy hàng ngàn, hàng vạn âm thi đông đúc đang trồi lên phía trên, thậm chí còn nổi điên muốn thoát khỏi mớ rễ mọc dưới chân.
Thấy cảnh này, Liêu Phi Vân cũng áng chừng là sắp đến lúc rồi, bèn lấy tờ tính thư Diêu thị mà Tấn Hành đưa mình lúc trước ra, cắn răng ném nó xuống dưới sông.
Chính vào lúc ấy, nước sông cuồn cuộn dâng trào, âm thi thét gào thảm thiết, mây đen và sấm sét trên đỉnh đầu như bị đánh tan, gió cuốn mây chen mở ra cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Bên dưới mặt sông, các âm thi đã thoát ra khỏi sự trói buộc của bộ rễ, bò đầy sông người chết mang theo phẫn nộ vô tận và khao khát giết chóc, sau đó lại đồng loạt bơi về phía tổ rùa bên dưới.
Liêu Phi Vân ra hiệu cho Tây Bắc thành chủ và “Phân” mau nhân cơ hội này để mở ra trật tự dòng thời gian của Tây Bắc thành. Anh ta đứng lên từ trên đò, sắc mặt trắng bệch mà nghiêm nghị, khua chân múa tay giữa mưa gió như một con khỉ đột cỡ bự, đồng thời hét to với giao long trên bầu trời:
【Tần Giao!! Mau nhân cơ hội này!!!! Rời khỏi đây đi!!! Nhân lúc này!!! Nhìn lên trời đi!!!!】
Giọng nói của anh ta xuyên thấu qua tầng mây mịt mù, chuẩn xác lọt vài tai giao long ở phía cuối bầu trời. Giao long màu xanh nghe vậy thì vội nhìn lên trên, quả nhiên trông thấy phía sau màn mây đen và sấm sét là một lối ra như ẩn như hiện đang chờ đợi mình.
Giao long nhỏ tuổi bay vút lên, song giữa chừng chợt dừng lại, tên nhóc này ném con ốc sông trong miệng xuống, cũng bắt chước hét to với nhóm Liêu Phi Vân đang nhìn mình từ dưới mặt sông.
【Liêu đầu to!!! Ta! Ta vẫn còn một câu hỏi nữa! Các ngươi nhất định phải trả lời ta!】
【Ta biết, ta biết các ngươi không thể tiết lộ cho ta bất cứ điều gì!! Nhưng, nhưng ta phải biết đáp án của câu hỏi này cho bằng được, ngươi cấm có được giả ngu!】
【……Mai này có phải ta sẽ trở thành một con rồng lớn rất đẹp trai hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ lợi hại không!】
“……”
【Lúc bị lũ bọ đó dọa ngất đi, hình như ta đã mơ một giấc mơ! Ta thấy một người nom khá giống ta nhưng lợi hại hơn ta nhiều lắm, người ấy xuất hiện rồi cứu ta, còn nói chuyện với ta nữa! Ngươi không cần trả lời ta, chỉ cần dùng vẻ mặt của ngươi lén tiết lộ cho ta biết là được rồi, có như vậy ta mới yên tâm mà đi được! Tất cả những điều này có phải thật hay không!】
Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đứng ở mũi đò nhìn theo y, tiện tay đón được con ốc sông rơi xuống từ bầu trời. Câu nói ấy của y khiến bọn họ ngẩn ngơ, rồi hồi lâu sau khi mà bầy âm thi dưới đáy sông triệt để bạo phát, sắp sửa nhấn chìm con đò nhỏ, Liêu Phi Vân ướt nhẹp cả người, hai mắt cũng hơi hoen đỏ, bấy giờ liền hô lớn hết sức có thể:
“Phải! Ngươi là một con rồng lớn siêu lợi hại! Không những vậy, ngươi còn mãi mãi là đồng bạn tốt nhất của bọn ta nữa! Bạn bè! Chứ không phải đồng bọn! Cám ơn ngươi! Tần Giao! Cám ơn ngươi!”
Sau tiếng đáp lại ấy, giao long đang bồn chồn đợi chờ ở nơi cuối dòng thời gian liền khựng lại một thoáng, tiếp đó hưng phấn gật đầu như một đứa trẻ thơ, vươn mình bay vút về phía trời cao.
Thời điểm giao long không thuộc về dòng thời gian này đã rời đi rồi, Tấn Hành và Tần Giao đang giằng co với “cốt long” ở dưới sông cũng rơi vào tỉnh cảnh bị vô vàn âm thi điên dại tràn vào bao vây. Đáng sợ hơn nữa là, giây phút này lúc mà thân thể cốt long chịu thương tổn, chiếc đồng hồ mặt trời chìm dưới đáy ao cũng bất ngờ chuyển động một lần nữa.
Thấy thế, ánh mắt Tấn Hành lóe lên cảm xúc dị thường nào đó, hắn cùng Tần Giao liếc nhau một thoáng rồi khó nhọc gượng dậy, leo lên trên lưng Tần Giao, cố tiếp cận phía sau chiếc đồng hồ mặt trời kia. “Cốt long” và Lão Túy Chủ trú trong cơ thể đều chứng kiến tất thảy cảnh tượng ấy, nổi giận xông lên bám sát sau bọn họ, hung bạo va chạm chung quanh tổ rùa đổ nát, thét lên rằng:
“……Một phàm nhân mà muốn nắm giữ thời gian ư! Đúng là không biết tự lượng sức mình!! Các ngươi không thể thành công được đâu!! Các ngươi không thể nào thành công!!”
Đôi môi chàng thanh niên tóc trắng tái nhợt, thần sắc suy yếu quá đỗi, chỉ có thể nằm nhoài trên lưng rồng ôm ngực. Thấy nó chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng tự đại như vậy, hắn thoáng suy tư rồi lấy tờ tính thư Tự thị ra, ngẩng đầu thều thào:
“……Ta đã từng tự tay nắm giữ rồi.”
“Cái gì? Ngươi…… Ngươi nói cái gì?!”
“Chắc cũng chẳng ai thèm tin, nhưng vào một buổi tối nhiều năm về trước…… Ta quả thực từng tự tay nắm lấy một dòng thời gian vụt qua trước mắt mình, còn thành công lưu giữ nó lại……”
Dứt lời, Tấn Hành mỏi mệt nhắm mắt, chìm vào thinh lặng, bên tai hắn lại vang lên giọng nói quen thuộc kia. Có điều, lần này âm thanh văng vẳng trong đầu hắn không còn là tiếng cãi vã, khóc lóc hay từ biệt giữa hắn và chị gái nữa, mà thay vào đó là một giọng nói khiến lòng hắn nôn nao xốn xang.
……
【A Hành! A Hành! Đừng sợ! Tuyệt đối đừng dừng lại! Tuyệt đối đừng dừng lại!】
“……”
【A Hành! Tuyệt đối đừng dừng lại! Chạy về phía trước! Chạy mau! Chạy mau!】
“……”
【Tiếp tục chạy về phía trước thì mới có thể sống sót! Chạy về phía trước không ngừng nghỉ thì mới sống được! Nhanh chạy đi!】
……
“Buổi tối hôm ấy, “Niên” nói bên tai em rằng, một ngày kỳ thật không chỉ tượng trưng cho thời gian, mà còn tượng trưng cho khoảng cách.”
“……”
“Tần Giao, hình như em vừa hiểu ra lúc trước “Niên”…… rốt cuộc có ý gì rồi.”
Nói rồi, tờ tính thư trên tay chàng thanh niên tóc trắng nằm gục trên lưng Túy Quân điện hạ của mình liền bay vút ra ngoài tựa như bị gió thổi, giao long màu xanh sững ra, rồi như thể cũng hiểu được ý hắn, một người một rồng liền bay thẳng về phía đồng hồ mặt trời.
“Cốt long” trơ mắt nhìn tờ tính thư trên không trung hóa thành những cánh “Cửa” màu vàng, dọa bọn âm thi bu kín tổ rùa phải sợ hãi trốn chạy. Nó dùng sức tông đổ thêm một long trụ nữa, tiếp tục truy sát bọn họ.
Khốn nỗi, phía sau cánh “Cửa” như thực như ảo kia lại tồn tại thứ mà “cốt long” này sợ hãi nhất. Tấn Hành hạ tay xuống, kiệt sức nhắm đôi mắt nhạt màu của mình lại, từ từ lấy từ trong lồng ngực chảy máu đầm đìa của mình ra một thứ gì đó phát sáng, nom giống như trái tim. Rồi, hắn chậm rãi nói:
“……Phàm nhân đương nhiên có thể nắm giữ thời gian, thậm chí có thể vĩnh viễn…… giam ngươi vào trong này.”
“……Không…… Không…… Không!!! A A A!!!!”
“Cốt long” cùng với Lão Túy Chủ trong cơ thể nó đồng thời thét gào, tổ rùa hoàn toàn sụp đổ, đá vụn rơi vỡ khắp nơi, bầy âm thi thối rữa dồn dập bò ra khỏi tổ rùa. Song, vẫn không thể nào ngăn cản một màn hào quang chói lóa chiếu rọi từ đáy sông đến tận âm ty, Túy Giới và thậm chí là bầu trời nhân gian, xua tan hết mọi mây đen u ám mà Tần Huyền mang đến.
Nhóm Đăng Tâm đang nằm nhoài trên mũi đò cũng sợ hết hồn khi thấy cảnh ấy, bọn họ ngóng xuống dưới sông, sau đó lại ngơ ngác ngắm nhìn bầu trời phía xa quang đãng lại như thuở ban đầu. Liêu Phi Vẫn thẫn thờ cất tiếng hỏi:
“Mọi người…… Mọi người vừa rồi…… có nghe thấy tiếng gì không?”
“……Hình như là…… tiếng của…… thứ gì đó đang kêu thảm thiết……”
Kim Cánh Chi tái mặt đáp.
“Hẳn là…… Hẳn là không phải….. hai người họ đâu nhỉ?”
Mặt Liêu Phi Vân trắng bệch, thiếu điều bật khóc, vội vàng hỏi.
“Kéc!!! Không thể mào!!! Không thể mào!!! Kéccc!!!!”
Mẫu Nhung đấm ngực giậm chân khóc toáng lên, làm mấy người khác hoảng cả hồn, Liêu Phi Vẫn cũng òa khóc theo nó. Kim Cánh Chi trợn tròn mắt, bắt đầu quơ tay giải thích:
“Ta…… Ta cũng không biết…… Nhưng…… Nhưng mà dưới đáy sông…… dưới đáy sông…… hình như…… Ôi, mấy, mấy cái thứ phát sáng…….. rơi từ trên trời xuống đó là gì vậy……”
Lời Kim Cánh Chi nói khiến tất cả mọi người trên đò vô thức nhìn về con sông người chết thấp thoáng sau màn sương, quả thực trông thấy những hạt li ti lốm đốm tỏa ánh vàng đẹp đẽ bay xuống từ bầu trời, tiến vào trong dòng sông người chết vốn không hề tồn tại sự sống.
Đăng Tâm lão nhân đón lấy một hạt cho vào miệng nếm thử, ngạc nhiên nhìn Thạch Tiểu Quang bảo:
“……Mùi này hình như là…… Hạt ý dĩ mùng ba……”
“Hạt ý dĩ?!”
“Hạt ý dĩ của Long mẫu, sau khi ăn vào bà đã mang thai Đại Vũ, tương truyền nó có thể khiến người hóa rồng, quỷ hóa cá, lẽ nào các ngươi đều chưa từng nghe về truyền —— “
Còn chưa dứt câu, Đăng Tâm lão nhân đã sững ra bởi tiếng mái chèo vọng từ phía xa. Mẫu Nhung tèm lem nước mắt nước mũi ngồi xổm ở mũi đò, là người đầu tiên bật dậy nhìn sang phía bên kia, mơ hồ trông thấy một chiếc đò nhỏ được chèo bởi hai mẹ con, chở theo Phùng Chí Xuân và lão mèo già trắng như tuyết.
Khoảnh khắc nhìn rõ người mẹ và cô con gái đứng ở mũi đò là ai, Đăng Tâm lão nhân sửng sốt gọi thất thanh “Thiến Văn, A Uẩn”, tiếng kêu của lão làm Thạch Tiểu Quang cũng ngạc nhiên hô to “Bà ơi”. Song giây tiếp theo, một thứ khác còn khó tin hơn đã hấp dẫn ánh mắt cậu.
Bởi vì trong tầm mắt, bầy âm thi Doanh thị được hạt ý dĩ dưới đáy sông xóa tan oán khí, biến thành những con cá rồng toàn thân đỏ vàng, vảy đẹp rực rỡ, thuận theo con sông người chết nay đã được thay thế bằng dòng nước chảy lưu thông, từng con từng con bơi về phía chân trời xa xăm.
Mọi người choáng ngợp chiêm ngưỡng bầy cá đỏ bay lên bầu trời, Liêu Phi Vân nằm trên bờ thì vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn xuống dưới, bỗng, anh ta trợn to hai mắt, vừa chỉ xuống đáy sông vừa lắp bắp hô lớn:
“A a a!!!! Ngay phía sau đàn cá rồng ấy kìa!!! Bọn họ đi ra rồi!!! Tôi…… nhìn thấy họ rồi!!!!”
Bọt nước trên sông càng lúc càng lớn, cuộn trào trỗi dậy, một thanh long trên trán nay đã lần nữa mọc ra cặp sừng rồng tuyệt đẹp, chở trên lưng chàng thanh niên với mái tóc bạc trắng, cứ thế bay ra từ sông người chết. Rồi, trong tiếng hô hào của Liêu Phi Vân cùng với đàn cá rồng đỏ rực quẩn quanh, nó lao vút lên trời cao. Lão mèo già ngồi một mình trên con đò nhỏ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng nhiều năm mới có một lần này, nó nghẹn ngào lắc đầu, cất tiếng thở dài bùi ngùi xót xa:
“Được rồi, được rồi, tất cả những điều này cuối cùng cũng kết thúc…… đều kết thúc cả rồi, từ nay công đức viên mãn…… Đây mới thực sự là……《Tính thư》viết, Doanh thị, thuộc tám họ lớn thời thượng cổ, tổ tiên của Tần là họ Doanh, sau này phân đất phong hầu, lấy nước làm họ. Có Từ thị, Đàm thị, Cử thị, Chung Lê thị, Vận Yểm thị, Thố Cừu thị, Tướng Lương thị, Tu Ngư thị, Bạch Minh thị, Phỉ Liêm thị, cùng với…… Tần thị……”