Sau khi giải quyết xong tên quỷ sai bị Mi Lang mua chuộc, con đường đến âm ty của Tấn Hành và Tần Giao liền trở nên dễ dàng hơn nhiều. Dù sai đối với phàm nhân thì âm ty là chốn cực kỳ xa xôi, thậm chí có thể nói là cả đời chỉ đến một lần, thế nhưng với quỷ sai thì đó lại là nơi quá đỗi bình thường, ngày nào cũng phải đi qua.
Bởi vì chỉ còn không lâu nữa là đến hừng đông rồi, nên để tiết kiệm thời gian, hai người bọn họ không thể quay lại tìm Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang nữa, trước tiên cứ áp giải con quỷ sai gian xảo này đi tìm bến đò qua sông âm ty, trên đường đi lại nghĩ cách báo tin cho hai người kia sau.
Nhắc đến bến âm ty thì đây cũng coi như là một nơi khá thần bí quỷ dị ở nhân gian và Túy Giới. Hồi trước khi Tấn Hành đưa Tiểu thị đến âm ty, bến đò dưới chân cầu Tam Khuê ở nhân gian có thể xem như là một bến âm ty, hiện tại bến đò bí mật ở Tây Bắc thành cũng tính là một bến âm ty khác. Trước kia lúc ở trong thành, hắn và Tần Giao cũng từng nghe phong thanh ít nhiều, song chưa bao giờ nghe nói rằng ở trong Tây Bắc thành còn có bến sông thông ra bên ngoài.
Đêm nay sau khi cùng quỷ sai kia tới đây, Tấn Hành mới bất ngờ phát hiện ra rằng, bến âm ty ở Tây Bắc thành không phải là một đường sông bình thường bại lộ trước mặt mọi người, mà là một……. cái giếng quả phụ nằm ở vị trí cực kỳ bí mật, bên trong đen ngòm nhìn không thấy đáy, chỉ tồn tại duy nhất ở cạnh tường thành của Tây Bắc thành.
……
“Giếng quả phụ, quả phụ chui vào, đầu chạm đất, óc văng ra, đôi bàn chân nhỏ dựng thẳng lên trời, trong giếng quả phụ chôn xác chôn thây……”
Quỷ sai vừa nhe răng ngâm nga một điệu ca quái dị vừa lượn hai vòng quanh chiếc giếng quả phụ sâu hun hút, con quỷ xui xẻo này bị Tấn Hành dùng ông dây thừng trói chặt chân tay nên nhảy lò cò được hai vòng xong là nó mệt muốn đứt hơi, sau khi điều chỉnh lại hô hấp, nó liền cất giọng đứt quãng:
“……Ta……Ta bảo này, nhóc con, lát nữa xuống đó đừng có sợ nhũn chân ra đấy nhá ha ha, cái giếng quả phụ này nhìn thì không sâu đâu nhưng lại là vật sống đấy, hơn nữa còn cực kỳ nóng tính, giở trò gì phá rối là nó ăn tươi nuốt sống luôn. Người ta hay nói giếng quả phụ thích ăn thịt đàn ông, kiểu trai trẻ dồi dào dương khí như ngươi là dễ bị ăn nhất……”
Dứt lời, tên quỷ sai nọ lại vừa nhảy cà tưng cà tưng vừa lén dòm Tấn Hành như đang hóng hớt kịch vui, ấy thế nhưng Tấn Hành vẫn bình chân như vại, chỉ gật đầu một cái cho có rồi lại chăm nom con rắn trên vai. Quỷ sai cảm thấy mình thân là ác quỷ, có lòng tốt bụng nhắc nhở thế mà lại bị ngó lơ cái một, đúng là bất mãn không chịu được mà. Nó tức tối lườm nguýt Tấn Hành, buông lời giễu cợt:
“Hế, nhóc con, có phải ngươi đang nghĩ mình to gan lớn mật nên chẳng coi đây là việc to tát không? Hờ hờ hờ, tí nữa ngươi sẽ biết tay, trước nay trong cái thùng gỗ kia có không ít quỷ chết sợ đến mức cứt đái tuôn xối xả đâu…… Còn nữa, có thấy trong giếng có một cái thùng gỗ đi lên đi xuống không? Đấy chính là thứ mà hai ta và con rắn xấu xí này sẽ cùng ngồi để đi đến âm ty đấy. Sợi dây này trông thì ngắn nhưng thật ra biết tự kéo dài, cái thùng gỗ này sẽ liên tục hạ xuống đến khi nào chạm đáy phát ra tiếng “Tùng tùng tùng”, lúc đấy chúng ta mới xem như đã đặt chân đến lối vào thứ nhất của địa ngục, ta nói vậy chắc ngươi nghe —— Óa!! Rắn xấu xí phát rồ cắn người!!! Cứu mạng!!! Á Á Á!!!”
Quỷ sai này vốn còn đang hăng say giới thiệu thông tin về giếng quả phụ giống như hướng dẫn viên du lịch ở nhân gian, tuy nhiên nó còn chưa nói xong, Tần Giao đã bực dọc nheo mắt vì cái xưng hô “rắn xấu xí” không hề lễ phép này, đột ngột xông lên tấn công nó.
Trông thấy cái mũi nhọn hoắt như dùi đục của quỷ sai bị Tần Giao dùng răng rắn cắn xé hung tợn, Tấn Hành cũng đơ ra y hệt như nó. Hắn biến sắc, vội vàng cất tiếng gọi y, kéo Tần Giao đang phấn khích trở về.
“……Cái cái cái con rắn này…… Bộ bị khùng hả!!!! Nó bị điên đúng không!! Thần kinh bẩm sinh hay gì!! Ra ngoài quên uống thuốc à!!! Mũi của ta!!!”
Tấn Hành: “……”
Con quỷ sai bị cắn rớt nửa cái mũi đối lập hết sức rõ ràng với Tần thần kinh nào đó đang đắc chí lắc lư đuôi rắn. Tấn Hành cúi đầu xoa sống mũi, lúng túng không biết nên giải thích chuyện này kiểu gì đây. Tần Giao phiên bản nhỏ tuổi này phải hơn một tiếng nữa mới khôi phục hình người được, y bị hắn nâng lên, yêu cầu phải nghiêm túc xin lỗi con quỷ sai bị bạo hành thảm thương kia.
“Nói xin lỗi người ta đi.”
” Xì xì —— “
“Em biết anh nghe hiểu mà, đừng giả ngốc nữa.”
“Xììì ~~ Xììì ~~~ “
“Làm bộ đáng yêu cũng vô ích thôi, việc nào ra việc ấy, đúng là nó có nói không hay về anh, nhưng anh hành xử như thế là cũng không đúng cho lắm, chẳng phải trước kia chúng ta đã nói rõ về vấn đề này rồi sao?”
“Xì xì!!!”
Ban đầu Tấn Hành còn cố tỏ thái độ nghiêm khắc lắm, song vừa nhìn vào đôi mắt xám tro bướng bỉnh kia, khuôn mặt nghiêm túc của hắn lập tức nhũn ra.
Mà thấy quá trình giáo dục thất bại của cậu cả Tấn, quỷ sai cũng đành ôm cục tức vào bụng, tạm thời gác lại chuyện này. Nó đằng hắng một tiếng, giở giọng như thể mình là nạn nhân vừa bị trẻ con nghịch ngợm ăn hiếp:
“Thôi thôi…… Quỷ gia gia đây cũng có chỗ sai được chưa, trông cũng bình thường mà nóng tính gớm nhỉ, coi như quỷ gia gia đây xui xẻo được chưa, mau xong việc sớm rồi trả bánh sớm đi, đúng là sợ đám phàm nhân các ngươi quá…… Đáng ghét đáng ghét……”
Quỷ sai đã chịu ngậm bồ hòn làm ngọt rồi, Tấn Hành cũng không cố gắng trao đổi với vị Túy Quân điện hạ đang giận dỗi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn y xụ mặt quay đi, không thèm đoái hoài đến mình. Lần thứ 100 hắn lại dâng lên nỗi nhớ nhung Túy Quân điện hạ vào ngày thường, mặc dù cũng thích cáu kỉnh nổi nóng với người khác, nhưng ít ra y còn có thể giao lưu bình thường với hắn.
Tổ hợp rất chi không ăn nhập này cùng leo vào cái thùng gỗ trong giếng, bao gồm một người, một quỷ cộng thêm một con rắn có vẻ mắc chứng hưng cảm. Vì mũi quỷ sai bị vẹo rồi nên giọng nghe như đang bị cảm, nó vừa xoa mũi vừa dè chừng nói: (Chứng hưng cảm (mania): là một loại bệnh tâm lý mà người mắc có biểu hiện dễ kích động, cáu gắt, thừa năng lượng quá mức.)
“Chúng ta bắt đầu đi xuống thôi, ban đầu tốc độ sẽ hơi nhanh, đừng có la hét ầm ĩ đấy nhé……”
“Ừm, bắt đầu đi.”
Tấn Hành đăm chiêu nhìn chằm chằm xuống dưới giếng, hắn vừa cất lời thì chiếc thùng gỗ treo trên giếng cũng bắt đầu rơi nhanh xuống dưới.
Tóc tai áo quần của quỷ sai và Tấn Hành đều tốc lên phần phật, Tần Giao đang xụ mặt ngó lơ hắn cũng phải thò đầu ra, bực bội quắp đuôi quấn lấy mép thùng gỗ.
Thùng gỗ rơi xuống càng sâu, trên vách giếng quả phụ cũng càng lúc càng hiện ra nhiều gương mặt phụ nữ, những khuôn mặt đó dính sền sệt ở trên vách, lại còn nháy mắt đá lông nheo với bọn họ.
Bỗng xuất hiện một người đàn bà với khuôn mặt khác hẳn, lưỡi của ả dài thòng, miệng thì to như chậu máu, mon men tiếp cận phía sau lưng Tấn Hành. Rồi ở nơi mà Tấn Hành chẳng hề để ý, Tần Giao cảnh giác xông ra như thể bảo vệ thức ăn dự trữ mùa đông, dọa cho ma nữ to gan kia lủi đi ngay tắp lự.
Không có bất cứ ai chứng kiến cảnh ấy, quỷ sai và Tấn Hành đều đang tập trung quan sát tình huống bên dưới giếng quả phụ, Tần Giao làm xong xuôi thì lại nheo mắt trở vào trong áo của Tấn Hành, nằm úp sấp bất động.
Y bày ra vẻ không cam tâm tình nguyện, lén nhìn Tấn Hành một thoáng, cuối cùng liền dùng tiếng rắn thốt lên mấy tiếng xì xì lạnh lùng. Nếu lúc này mà có một con rắn khác ở đây thì nhất định sẽ hiểu được vị Tần Túy Quân tạm thời mất đi tư duy bình thường và khả năng suy nghĩ này, tuy chỉ lầm bầm lầu bầu thôi, nhưng ấy lại là những lời chân tâm thật lòng vô cùng hiếm thấy……
【Phiền quá đi mất, con thỏ ngốc lông trắng này rốt cuộc là ai, sao lại biết tên mình, sao mình nhất định phải nghe theo lời một phàm nhân, lại còn muốn bảo vệ hắn ta nữa chứ……】
【……Mình sai rồi, mình làm thế là không đúng, câu vừa rồi không phải điều cậu ấy muốn nghe…… Chán quá……】
【Hử? Mình sai rồi? Sao mình lại nói câu đấy chứ? Hình như cũng từng có người nói như thế với mình…… Ư, đầu đau quá…… Thôi, tiếp tục đi cùng con thỏ ngốc lông trắng này vậy…… Nếu mà đói bụng…… Thì ăn hắn luôn……】
Đến đây, tiểu xà long nghĩ một đằng nói một nẻo nào đó liền khẽ chuyển động đôi mắt xám tro, chấm dứt dòng suy nghĩ vu vơ của mình. Song bản thân y cũng không để ý thấy rằng, khoảnh khắc mà y lầm bầm thu đuôi về, hai vết thương cũ màu trắng trên đỉnh đầu y cũng phát ra ánh sáng yếu ớt, thậm chí có thứ nho nhỏ giống như xương cốt đang lờ mờ nhú lên……
……
Sau khúc dạo đầu không lớn không nhỏ ấy, thùng gỗ cuối cùng cũng chạm đáy vang lên tiếng “Tùng tùng”, tối nay nhóm của Tấn Hành chính thức bắt đầu hành trình đến âm ty với sự dẫn đường của quỷ sai.
Khác với Túy Giới và nhân gian, tuy ở âm ty cũng không có thói quen thắp đèn đi đêm giống Túy Giới, song đâu đâu cũng có ánh lửa ma trời xanh biếc bập bùng, thứ mà bình thường chỉ có thể thấy ở mộ phần.
Ghi nhớ lời dặn của quỷ sai, dọc đường đi Tấn Hành luôn lặng lẽ cúi đầu, mang theo Tần Giao trong ngực tiến bước về phía trước. Vì quỷ ở âm ty đi lại không phát ra tiếng động, hắn cũng phải cố bước đi thật khẽ khàng. Cứ như thế, Tấn Hành theo quỷ sai nọ đi tới một nơi giống như bến đò, trông thấy tên quỷ sai dẫn mình đến âm ty bắt chuyện tán gẫu với một vị quỷ sai mặt xanh nanh vàng khác.
“Ôi, Trương quỷ sai, sao đò hôm nay cứ đậu mãi chưa đi thế……”
“Ồ, Tiền quỷ sai đấy à, mũi cậu làm sao thế…… Ờm, thật ra không phải thế đâu, hôm nay là do còn thiếu một sinh hồn nữa chưa tới, sợ người không đủ lại lật đò ấy mà. Dạo này chẳng hiểu sao sóng gió trên sông người chết dữ quá, còn có cả âm thi bò lên bờ bữa, mấy bữa nay đò cứ lật suốt…… Cũng tại thằng cha Lý quỷ sai chẳng biết đúng giờ đúng giấc gì cả, bắt cả đò phải đợi bà già trăm tuổi mà hắn dắt tới, cứ bảo là người già trăm tuổi tắt thở chậm, đòi tôi đợi thêm nửa canh giờ nữa. Nhưng cậu nhìn coi, bọn quỷ bài bạc ngồi ở đuôi đò đã bắt đầu nổi nóng rồi kia kìa, mới nãy còn suýt nữa choảng nhau tranh chỗ với tụi quỷ treo cổ, cậu nói xem tôi mới làm sao đây……”
“……”
Đây là lần đầu tiên Tấn Hành được cảm nhận bầu không khí làm việc ở âm ty, tuy trên mặt hiện đang dán tờ giấy trắng để giả làm người chết, hắn vẫn chẳng giấu nổi sự nghi hoặc. Nghe cuộc đối thoại giữa bọn chúng, hắn bèn liếc nhìn con đò màu đen đậu ở ven bờ, song xuất hiện trong tầm mắt hắn chỉ là một con đò trống trơn chẳng có lấy một bóng người. Tên quỷ sai bên cạnh hắn vẫn tiếp tục trò chuyện với vị Trương quỷ sai kia, nó hấp hé đôi mắt xảo trá, sau đó cười tủm tỉm chỉ vào Tấn Hành, nói:
“Anh xem, tôi tình cờ túm được một tên quỷ chết sớm trên đường này, vừa mới chết thôi, anh coi, tay chân còn hơi âm ấm nữa, vừa khéo bắt đủ người giúp anh luôn, anh đưa hắn lên đò qua sông người chết rồi rẽ sang suối vàng nhận canh luôn nha…… Còn bà già trăm tuổi của Lão Lý ấy hả…… Tôi thấy cứ chờ đến chuyến đò kế tiếp là được, anh nghĩ sao?”
Trương quỷ sai đã đợi ở đây gần nửa buổi tối rồi nên cũng xao động lắm, mà nhìn bộ dạng Tấn Hành đứng đắn thế kia, khi còn sống ắt hẳn cũng là người nho nhã, thế là vuốt cằm gật đầu đồng ý.
Đạt được mục đích rồi, quỷ sai đon đả nói cám ơn rồi bèn kéo Tấn Hành đến bên cạnh, nó nhăn nhó xoa xoa mũi, móc từ đâu ra một thứ tanh tưởi giống như bình hoàng tửu, xức lên quanh mắt Tấn Hành. Tấn Hành khó chịu nhíu mày, lúc mở mắt ra thì con ngươi bỗng chuyển sang màu vàng, quỷ sai bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa há cái miệng đầy răng sứt ra dặn dò hắn, vừa chỉ vào con đò chở đầy ác quỷ dị dạng ở đằng sau.
“Nước mắt trâu, thấy quỷ sống, một khi bước lên con đò này thì kẻ ngươi thấy được đều là quỷ…… Bao giờ đến gần sông người chết, nhớ hãy nhìn kỹ xuống dưới lòng sông, Tần Huyền mà ngươi muốn tìm hiện đang ở nơi đó. Trước lúc trời sáng, phải mau chóng mang theo tên bạn trai rắn man rợ của ngươi rời khỏi nơi này, bằng không chờ đến khi tiếng gà gáy ở nhân gian cất lên thì các ngươi sẽ không trở về được nữa. Cuối cùng có tìm được khúc long cốt quý giá ấy hay không, còn phải xem bản lĩnh của chính ngươi, nghe rõ chưa hả, nhóc con?”