Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Quyển 1 - Chương 33: Nàng sợ cái gì, tôi bây giờ khiến cho nàng không dám lại gần hay sao?




Thiên lao của Sở quốc cũng xem như không tệ lắm, ít nhất thì so với những gì được miêu tả trong thoại bản cũng tốt hơn rồi, nhưng mà quanh năm không có ánh mặt trời chiếu tới, vô cùng ẩm ướt, trong không khí phảng phất có mùi mốc meo.

Trên tường có treo mấy cây đuốc, khoảng cách giữa hai cây đuốc gần nhau nhất cũng khá xa, nên đường đi cũng không được chiếu sáng rõ lắm. Bước xuống từng bước theo các bậc thềm đá tối tăm san sát nhau, lại đi qua hết cái cửa sắt này đến cái cửa sắt khác, cuối cùng thì ta cũng tìm thấy gian buồng giam Đỗ Lang.

Cô ấy bị nhốt ở chỗ sâu nhất của thiên lao, đi vào hay đi ra cũng chỉ có duy nhất một con đường. Đi qua mười tám lần cửa sắt, lại qua mười tám lần cửa đá, đường độc đạo nhỏ hẹp quanh co chỉ vừa một người đi, mới đến buồng giam chật hẹp giam giữ cô ấy.

Không có cửa sổ, ở góc tường chỉ có một khe hở nhỏ rộng chừng một tấc, trên có song sắt phủ kín, dù có là chuột cũng chẳng thoát được. Bây giờ là nửa đêm khuya khoắt, ánh trăng trên cao chiếu xuống, có ít ánh trăng chiếu vào được buồng giam, in trên đất một bóng người.

Giữa buồng giam có một cái ghế, một cái bàn vuông thấp cũ nát, nước sơn màu đỏ trên mặt bàn gần như đã mất hết, một cái chân bàn cũng bị mọt, chỉ còn có ba chân bàn run rẩy giữ bàn đứng thẳng, dường như bất cứ lúc nào bàn cũng có thể đổ xuống vậy. Trên bàn có thắp một ngọn nến, chiều dài còn khoảng một ngón tay, ánh nến chỉ to bằng hạt đậu, nên muốn chiếu sáng cả buồng giam thì đúng là mơ ước hão huyền. Trên bàn còn đặt một cái ấm trà nhỏ, một cái chén, một cái cái đĩa, trong đĩa còn có một cái bánh bao đã lạnh ngắt, trong chén không có nước.

Bên cạnh tường có một cái giường, làm bằng đá, phía trên có phủ một lớp rơm rạ mỏng. Đại khái là giường rộng không đến ba thước, dài không đến bảy thước, quả thật là quá nhỏ, nằm không cẩn thận thì sẽ ngã lăn từ trên đấy xuống đất mất.

Buồng giam trống không, đến ngay cả chậu nước rửa tay cũng chẳng có. Áo khoác ngoài của Đỗ Lang bị cởi bỏ, chỉ còn áo lót, tóc tai có chút hỗn độn, cũng may là không thấy vết thương nào trên người, chân tay cũng không bị gông cùm, nói chung là muốn cô ấy bây giờ giống như những thiếu nữ bình thường khác, không thể gây ra trở ngại gì. Nhưng mà, có thể tự do hoạt động cũng đã là tốt lắm rồi.

Tôi ẩn thân, Đỗ Lang không thể trông thấy tôi được. Cô ấy lặng lẽ ngồi bên mép giường bằng đá, nhắm mắt, gương mặt bình tĩnh. Làm bạn nhiều năm như vậy, thói quen của cô ấy tôi cũng biết được chút ít, bởi vì thân phận của cô ấy tôn quý, nên thường ngày cũng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo ngang bướng, nhưng lúc tức giận thật sự thì trên mặt lại không lộ ra chút biểu tình gì cả. Lúc này đây, cô ấy chắc chắn là đang vô cùng tức giận. Tôi đứng trước cửa sắt, dùng pháp thuật ngăn cách bốn phía, rồi mới gọi: “Đỗ Lang”.

Đỗ Lang nghe thấy giọng tôi thì mở mắt ra, nhìn thấy tôi, lại nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mới bình thản hỏi: “Cô tới đây, anh ta có biết hay không?”.

Tôi lắc đầu.

Đỗ Lang cười lạnh một tiếng, từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn thì ngồi xuống cầm ấm trà rót một chén, rót quá đầy, nước đổ xuống lan ra cả mặt bàn. Cô ấy uống một ngụm, rồi hỏi một cách lạnh lùng: “Nếu như tôi không gọi, tối nay cô có tới hay không?”.

Lúc nãy, trước khi cô ấy bị giải đi đã liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt này đối với tôi rất quen thuộc, chính là ánh mắt cô ấy vẫn nhìn tôi những lúc muốn tôi nửa đêm khuya khoắt đến tìm cô ấy để trốn xuống núi đi chơi.

Tôi thành khẩn nói: “Cô bị giam giữ, đương nhiên là tôi phải tới đưa cô ra ngoài rồi”.

Ánh mắt Đỗ Lang rời khỏi chén trà, thoáng lướt qua tôi, rồi lại quay về nhìn chén trà: “Bây giờ phép thuật của tôi bị phong bế, tạm thời không rời khỏi đây được, nhưng thật ra cũng không cần gấp, nhiều nhất là ba ngày, phép thuật của tôi sẽ phục hồi. Nhưng mà hành động của Tống Tử Hiên lần này quá lớn, sáng mai thôi, e là cả nước đều biết hết cả rồi”.

Tôi không nói gì, đợi cô ấy nói tiếp.

“Thật ra cũng không phải là tôi lừa cô, lần này tôi xuống phàm giới, là phụng mệnh của Ngọc Đế. Ngài ấy buổi đêm xem tinh tượng(*), phát hiện ra có một ngôi sao ở nhân gian có xu hướng lệch ra khỏi quỹ đạo, bên trái ngôi sao ấy là Phá Quân, bên phải là Tham Lang, hướng đi vô cùng quan trọng, chỉ sai sót một chút thôi cũng khiến nhân gian gặp một trận đại họa. Đại khái chắc là cô cũng đoán được rồi, ngôi sao ấy chính là Tống Tử Hiên. Vốn ngôi sao ấy đã dần dần quay về quỹ đạo của mình, nhưng từ lúc cô xuất hiện, lại đột nhiên lệch hướng, hơn nữa là ngày càng trở nên nghiêm trọng. Tôi nhìn thấy anh ta càng đi càng sai hướng, đi theo con đường hủy diệt, thế nhưng cuối cùng cũng đành trơ mắt mà nhìn”.

(*) Tinh tượng: nhìn theo vị trí, độ sáng của các ngôi sao chiếu mệnh mà đoán số mệnh con người.

Đỗ Lang buông chén trà, đứng lên, đứng đối mặt với tôi: “Tống Tử Hiên cả đời thua thiệt, tôi định kiếp sau cho mệnh cách của anh ta trở thành hậu duệ quý tộc hoàng cung, khiến cho anh ta quang minh chính đại mà trở thành Thiên tử. Nhưng nếu như lần này anh ta soán vị thành công, e là sẽ tạo thành tội giết chóc mà bị nhốt trong địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh. Không thương muôn dân trăm họ, cho dù có là vì bản thân Tống Tử Hiên, tôi cũng không thể để việc này tiếp tục được nữa. Hiện nay cô là người duy nhất có thể ngăn cản được việc này xảy ra”.

Tôi thở dài: “Có thể… cho chàng mấy ngày để nghĩ lại được không, để tôi tự tay giết chàng, tôi có hơi…”.

Đỗ Lang lạnh lùng cười: “Anh ta đã suy tính mười năm nay, chỉ có mấy ngày, cô cho rằng cô có khả năng thay đổi được điều gì?”.

Tôi kinh ngạc.

Đỗ Lang lại nói: “Chẳng qua là bên ngoài giỏi che giấu mà thôi. Cô nhìn phủ Thừa tướng của anh ta mà xem, mỗi gốc cây ngọn cỏ, mỗi hòn đá mỗi ngọn giả sơn, có cái nào mà không phải là giá trị nghìn vàng hay không. Anh ta vì soán vị, đã mưu tính mười năm, trọng thần trong triều e là đã bị anh ta mua chuộc hết sạch rồi. Họ thích tiền thì anh ta cho họ tiền, thích quyền thì cho quyền, luôn nhắm vào điểm yếu của mỗi người mà xuống tay. Tiểu hoàng đế cho dù có thông minh hơn đi nữa, thì cũng vẫn là sinh muộn mất mấy năm. Mà anh ta vất vả đến như thế, chẳng qua cũng chỉ vì hy vọng có một ngày có thể dùng ngôi vị Hoàng đế mà khống chế được cô. Tiếc rằng anh ta tính đi tính lại, lại tính sai ở chỗ cô không phải là loài phàm điểu Chu tước, cô hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh ta. Phượng Hoàn, xuống tay đi thôi”.

Sau cơn mưa nhiệt độ không khí xuống có phần thấp một chút, tôi cảm thấy hơi lạnh.

Những gì Đỗ Lang vừa nói, khiến tôi khiếp sợ. Nhưng mà…

Tống Tử Hiên vẫn ở lại trong phủ Thừa tướng, đại khái là cũng chưa gấp rút dọn đi.

Thấy tôi chủ động tìm chàng, Tống Tử Hiên có vẻ mong chờ: “A Hoàn buồn chán, tôi thổi sáo cho nàng nghe giải sầu được không?”.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tử Hiên, tôi đồng ý với chàng sẽ không rời đi, chàng đừng soán vị nữa có được không?”.

Ánh mắt Tống Tử Hiên bỗng nhiên tối lại, chàng buông cây sáo, xoay vài vòng trong tay, hạ tầm mắt nhìn chăm chú vào vật trang trí rủ xuống được gắn trên cây sáo, thấp giọng nói: “A Hoàn, nàng nhìn vật trang trí mới được gắn vào xem, hạt châu ở trên đó đẹp chứ?”.

Hạt châu ấy lớn bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi thản nhiên nói: “Hạt châu hơi lớn một chút, màu sắc đẹp đấy, là Tử Hiên mới mua à?”.

Tống Tử Hiên đặt sáo vào trong tay tôi: “Cây sáo này tôi vốn rất thích, hôm nay tặng cho nàng”.

Cây sáo quả là vô cùng đẹp, xanh biếc, tiếng sáo trầm bổng, chất ngọc tinh xảo, có thể thấy là giá trị xa xỉ, nhưng thứ có giá trị nhất, chính là Ngưng Thần Châu được gắn làm vật trang trí trên đó. Trái tim tôi đập thình thịch, không nhịn được vươn tay, cầm lấy cây sáo.

Tống Tử Hiên không buông tay, giữ chặt cây sáo ở một góc khác, ngón tay trở nên trắng bệch.

“Nàng xem, nàng vẫn còn lừa tôi. Rõ ràng là nàng muốn rời đi, nếu như tôi tin lời nàng nói, có phải là tôi mất nàng rồi hay không?”.

Giọng nói của chàng quá yếu ớt, khiến cho gương mặt của tôi cũng trở nên trắng bệch.

“Nàng sợ cái gì, tôi bây giờ khiến cho nàng không dám lại gần hay sao?”.

Nếu có thể, tôi thật sự muốn ở lại, thật sự muốn ở bên cạnh với chàng. Sinh mệnh của chàng cho dù có thể kéo dài được bao lâu, đối với cuộc đời dài đằng đẵng của tôi mà nói, cũng chỉ giống như một cái nháy máy trong giây lát mà thôi.

Tôi giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt chàng, gằn từng chữ: “Tử Hiên, chàng cũng biết, cần gì phải cưỡng ép tôi. Chàng không vui, tôi lại càng không thể vui vẻ được”.

Gương mặt chàng trở nên trắng bệch, đáy mắt như bị sương mù bao phủ.

Tôi tiếp tục nói: “Chàng chỉ muốn bản thân vui vẻ, nhưng chàng có từng nghĩ đến tôi không, rằng thật ra người tôi thích là một người khác? Tôi đường đường là thần điểu Chu tước, trong mắt tôi chàng cũng chỉ như một con kiến bình thường mà thôi, tiện tay là có thể bóp chết, chàng còn vọng tưởng tôi có thể yêu chàng ư?”. Tôi dằn nỗi đau đớn trong lòng xuống, “Chàng chỉ biết Chu tước phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên tử, nhưng có từng nghĩ tới, thật ra, vẫn còn có biện pháp khác hay không. Cho dù liều mạng một phen mất cả chì lẫn chài, tôi cũng sẽ không làm theo ý chàng!”.

Tôi nói như vậy, thật ra là đang lừa gạt chàng. Tộc Chu tước nếu như gặp phải việc như vậy, đúng là không thể làm khác được, nhưng may mà tôi không phải là Chu tước.

Nếu chàng chủ động dừng tay, tôi sẽ nói chuyện với Đỗ Lang, tuy là Thừa tướng thì không thể làm tiếp được nữa, nhưng với tính tình của Đỗ Lang, thì cũng sẽ không bạc đãi chàng. Cuộc đời quá ngắn ngủi và đầy khổ đau, chàng chưa từng có những ngày thật sự vui vẻ hạnh phúc, tôi thật không đành lòng chấm dứt cuộc sống của chàng tại đây.

“Tống Tử Hiên, chàng nghe lời tôi đi, chấm dứt mọi chuyện ở đây đi”.

“Nàng nói không sai, đối với nàng tôi chỉ như một con kiến, thật ra nàng vẫn chừa lại vài phần không nói ra, nếu nói một cách chính xác thì, đại khái là ngay cả con kiến tôi cũng không xứng được so sánh cùng”.

Khóe miệng Tống Tử Hiên lộ chút ý cười: “Cái gì mà mất cả chì lẫn chài, ý nàng là nàng thà rằng vì tôi mà chết cũng nhất quyết không chịu ở lại với tôi đúng không?”.

Chàng ném cây sáo xuống đất, xoay người, quay lưng về phía tôi, chậm rãi nói: “Cầm lấy, đi đi”.

Thời gian đột ngột dừng lại. Tôi bước từng bước một lên phía trước, nhặt cây sáo lên. Cây sáo rơi xuống đất, vỡ làm đôi. Chỗ vỡ khá sắc nhọn, tôi không cẩn thận làm tay bị thương, một giọt máu rơi xuống cây sáo.

Tôi cầm lấy hai mảnh vỡ của cây sáo, đi đến sau lưng Tống Tử Hiên, đưa cho chàng một mảnh vỡ: “Tôi không thể ở bên cạnh chàng, chàng giữ một mảnh đi, một mảnh khác tôi giữ, coi như chúng thể hiện mối quan hệ giữa chúng ta đi”.

Tôi dường như nhìn thấy, chàng thiếu niên mỉm cười trong vắt nhìn tôi trong bóng tối, gương mặt được ánh sáng yếu ớt của hạt châu chiếu sáng.

“Công tử đừng sợ, để tôi cứu huynh ra ngoài!”

Chàng cúi đầu nói với tôi: “Nếu có cơ hội cô nương chính mình đi trước đi, tại hạ đi đứng có chút không tiện, sợ làm liên lụy đến cô nương”.

Nữ tử đang ngồi xổm trên mặt đất trừng mắt nhìn, nghĩ đến mấy câu thoại trong các vở kịch không thấy phù hợp, mà vẫn cho là mình khéo léo:“Công tử sao có thể nói thế. Tôi mặc dù chưa đọc nhiều thi thư, nhưng cũng biết “Bạch xà truyện”, chúng ta cùng gặp nạn, tôi lại mặc kệ huynh mà rời đi một mình, không phải vậy sẽ giống như kẻ xuất gia độc ác đã giam giữ Bạch nương tử khiến nàng phụ lòng Hứa Tiên sao! Tôi tuy là phận nữ lưu, những quyết không mang tiếng xấu như vậy!”

Vị công tử đang ngồi trên ghế hơi nhếch miệng cười, cũng không tiện vạch trần, chỉ thản nhiên nói: “Vậy làm phiền cô nương rồi”.

“Không biết phải xưng hô với công tử như thế nào?”

“Tống Tử Hiên”.



Tử Hiên.

Tử Hiên.

Đêm đó tôi ra đi rất vội vàng, chưa từng quay đầu lại nhìn chàng một lần.

Cũng chưa từng biết được, mảnh sáo vỡ mà tôi đưa chàng cuối cùng lại cắm sâu trong ngực Tống Tử Hiên, bị nhuộm thành màu máu.