Quả trứng Phượng hoàng theo bậc thềm đá lăn xuống dưới, lăn đi lăn lại, lăn thẳng đến tận Nam Thiên Môn.
Tiên binh trông cửa đi vòng quanh tảng đá màu xám tro tròn vo một vòng, đẩy
người đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Hắc Tử, huynh xem, cái này là cái gì
vậy?”.
Người bên cạnh tướng mạo hơi gầy gò, nước da hơi đen một
chút vươn tay ra gõ mấy cái lên trên vỏ trứng, ngập ngừng nói: “Đây hình như là một tảng đá rỗng ruột”. Anh ta giơ tay ôm lấy quả trứng Phượng
hoàng, xoay mấy vòng, cẩn thận quan sát một lúc lâu, “Tảng đá này cũng
lạ quá đi, một vết nứt cũng không có”.
“Làm sao huynh biết đây là tảng đá?”. Tiên binh thứ nhất không đồng ý hỏi lại.
“Đại Bạch, huynh xem đi, xem đi”. Hắc Tử đưa quả trứng vào tay Đại Bạch,
“Màu sắc này, tính chất này, hình dáng này, không phải tảng đá thì là
cái gì?”.
Trước khi thành tiên Hắc Tử là người bán thuốc giả ở
phàm giới, bản lĩnh chính là đổi trắng thay đen cãi đúng thành sai, sai
thành đúng. Đại Bạch nghe anh ta nói thế, thành ra cũng tin mấy phần.
“A, xem trọng lượng tảng đá này, hình như vỏ rất mỏng, đúng lúc tôi còn
đang thiếu một cái nồi lớn, chi bằng chém tảng đá này làm thành hai
mảnh, huynh và tôi đều có thêm một cái nồi mới”.
Đại Bạch ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không có cách nào tốt hơn nữa, liền vội vàng rút đại đao sau lưng ra, đưa cho Hắc Tử.
Hòn đá trơn nhẵn cũng chính là quả trứng Phượng hoàng bỗng run lên một cái nhẹ đến nỗi không ai nhận thấy.
Hắc Tử giơ đại đao lên, lấy sức, hét lên một tiếng, chém mạnh vào vỏ trứng.
Một tiếng nổ vang lên, Hắc Tử ngơ ngác nhìn thanh đao chỉ còn lại có một
nửa trong tay, lại cẩn thận nhìn vào chỗ quả trứng Phượng hoàng đã biến
mất không để lại chút dấu vết, sau một hồi ngạc nhiên, mới chậm rãi nói: “Tiếng nổ thật là lớn quá”.
Người kia cũng tiến lại gần, sờ sờ chỗ gẫy ở thanh đao, không nói gì.
Đến lúc hai người bừng tỉnh, mới ngạc nhiên mà thốt lên: “Tảng đá kia đâu rồi?”.
Hóa ra quả trứng Phượng hoàng đã lợi dụng thời điểm hai người ngây người ra đấy, lén trốn mất.
Theo bậc thềm đá của Nam Thiên Môn lăn xuống dưới, lăn theo đường chân trời
mãi mà không ngừng lại được, rầm một tiếng rơi xuống dưới.
Đứa bé vốn đang rửa tay ở bờ sông trầm ngâm nhìn quả trứng bằng đá rất lớn đột ngột lăn từ trên trời xuống, nhăn mũi ngẫm nghĩ một lúc, vén cao ống
quần nhảy xuống nước vớt quả trứng bằng đá lên bờ, quan sát hồi lâu, cho đến tận khi nước đọng trên quả trứng đều bị bốc hơi đi hết, nó mới đẩy
quả trứng về nhà.
Mấy đứa trẻ hàng xóm nghe nói đứa bé nhà lão
Tống nhặt được bảo vật từ trên trời rơi xuống ở bờ sông, thì đều tiến
đến giúp đỡ góp vui. Cho đến khi thấy đấy là quả trứng màu tro tròn vo,
ngoại trừ hình dáng có hơi kỳ lạ thì chẳng có gì khác một tảng đá lớn,
sau khi ồn ào bàn tán thì gật gật đầu, cười nhạo: “Chắc là cậu cả ngày
toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh đến mức phát điên rồi, tảng đá này không
phải là cậu lấy được ở ngọn núi hoang nào đấy chứ?”.
Đứa bé áo xanh che chở quả trứng Phượng hoàng, mở to mắt nhìn trừng trừng, giận dữ nói: “Nói láo!”.
Lũ trẻ con tản ra như chim rời tổ, bỏ lại quả trứng trơ trọi đứng đó với đứa bé áo xanh.
Đứa bé ôm quả trứng đặt lên giường, nhẹ nhàng vỗ về vỏ trứng, dịu dàng nói: “Tôi đoán ngài là một vị thần tiên trên Thiên đình phạm phải sai lầm
nên mới bị phạt, nhốt vào trong tảng đá này đúng không? Ngài đừng sợ,
tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài”.
Quả trứng màu xám tro lăn qua lăn lại mấy vòng, từ bên trong có mấy tiếng lách cách truyền ra.
Đứa bé ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nói: “A, ngài di chuyển kìa, di chuyển kìa!”.
Nó nhảy xuống giường chạy như bay ra ngoài.
Người nhà đứa bé nghe xong, không thèm để ý nói: “Đừng lừa chúng tôi, một tảng đá mà có thể nói chuyện à? Haha!”.
Đứa bé thất vọng trở lại phòng, vuốt ve vỏ trứng, sau đó lăn ra ngủ bên cạnh quả trứng.
Rất lâu về sau, cho đến khi đứa bé trưởng thành, già đi, tảng đá hình tròn
đó vẫn được đặt ở trong Tống gia. Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
“Phụ thân, tảng đá hình tròn trong nhà được dùng để làm gì vậy?”.
“Nghe nói là do lão tổ tông truyền lại cho con cháu, cũng chưa từng nói có tác dụng gì, nhưng chắc là bảo vật”.
Cho đến một ngày: “Gia gia, tảng đá kia…”.
Lão nhân tóc trắng xóa vội vàng chạy đến hiện trường, chỉ thấy tảng đá đã
vỡ thành mấy mảnh. Lão nhân thở dài nói: “Chắc là nhiều năm rồi, tảng đá cũng tự vỡ ra thôi, mà thôi, mang vứt đi”.
Lão nhân quay trở lại thư phòng, giở gia phả ra, lật đến trang cuối cùng.
Phía trên có dòng chữ: “Càn Khôn năm thứ hai mươi ba, nhặt được tiên thạch”.
Lão nhân cầm bút, viết một câu dưới đó: “Càn Khôn năm thứ ba trăm hai mươi ba, tiên thạch vỡ”.