Mấy ngày nay tôi quả thật là nhàn rỗi, suốt ngày rong chơi trên đường, tay cầm quạt, muốn thành kẻ phong lưu là được ngay.
Mấy ngày trước, tôi mua một bát hoành thánh ở quán hoành thánh(25), tùy ý ngồi xuống một cái ghế.
Mặc cả người quần áo gấm vóc ngồi ở một quán hoành thánh kể ra cũng hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ hơn nữa là tôi lại ngồi đối diện với vị nhân huynh này.
Người đó mặc y phục lụa đỏ tươi, vạt áo mở rộng, đôi mắt phượng nhỏ mà dài, trên mặt phủ đầy phấn son, đôi môi đỏ như bôi máu, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, cách ăn mặc như vậy mặc trên người người đó lại trở nên vô cùng phù hợp.
Tôi đang cúi đầu ăn hoành thánh, lại thấy người đó nói với tôi: “Công tử, hoành thánh không phải ăn như thế”. Giọng nói trầm thấp lại pha chút khàn khàn của giọng mũi, nhưng có thể nghe thấy sự dịu dàng trong đó.
Tôi ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn người đó.
Người đó vén tay áo lên để lộ cánh tay trơn bóng, một tay chống cằm, một tay cầm lấy đũa của tôi, cười nói: “Công tử, ăn hoành thánh nên dùng thìa, vừa uống canh vừa ăn hoành thánh mới thấy được hết vị ngon”.
Anh ta nói thì có vẻ đứng đắn, nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào cổ tay tôi, làm tôi thấy hơi ngứa ngáy.
Tôi ngây người.
Ngón tay trên tay tôi hơi buông lỏng một chút, giọng nói đó lại tiếp tục: “Tại hạ là Vi Vân, nhà ở cuối đường Trường An, nếu như công tử rảnh rỗi đừng ngại tới tìm tôi, tôi còn có mấy cách ăn hoành thánh hay hơn muốn thử cùng công tử”.
Nói xong cũng không nhìn tôi, cứ thế đi thẳng.
Bữa đó, tôi bị ép phải trả tiền hai bát hoành thánh, một bát mười ba đồng, mua hai bát giảm một đồng, tổng cộng là hết hai mươi lăm đồng.
Tôi vốn là đã quên mất chuyện này, nhưng hôm nay lúc đi ngang qua quán hoành thánh, lại gặp được Vi Vân.
Anh ta vẫn ăn mặc y như bữa đó, chỉ đổi thành một bộ y phục lụa màu xanh biếc, vạt áo mở rộng, vẫn ngồi ở nguyên chỗ cũ, nhìn thấy tôi, anh ta cười đến độ mắt cũng cong cong như trăng lưỡi liềm: “Vi Vân quay về mỏi mòn đợi công tử ba ngày, không thấy công tử ghé chơi, không lẽ công tử cảm thấy Vi Vân không đáng để kết giao hay sao?”.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Đường sá ở kinh thành lộn xộn rắc rối, tôi vẫn luôn không phân biệt được, sau khi trở về tôi cũng từng hỏi Tống Tử Hiên xem đường Trường An nằm ở đâu.
Lúc đó gương mặt Tống Tử Hiên có vẻ kỳ quái, chàng cẩn thận nhìn tôi một lúc mới nói: “Chỉ cần nàng sau khi mặt trời lặn, lúc đường phố lên đèn đi dạo quanh thành một vòng, nhìn thấy nơi nào khách đến nhiều nhất thì chính là nơi đó đấy”.
Tuy chàng không nói rõ ràng, nhưng tôi nghe thì đã hiểu ra ngay.
Đường Trường An, chính là phố hoa nổi tiếng nhất kinh thành.
Vi Vân đứng dậy, kéo tay tôi: “Mời đến không bằng ngẫu nhiên gặp được, chi bằng hôm nay công tử đi theo tôi đi”.
Anh ta nhiệt tình như vậy, làm tôi cứ ngẩn cả người ra đấy.
Cho nên, đến tận lúc anh ta trói tôi vào ghế, tôi mới có phản ứng. Tôi còn than thầm bản thân thể chất quá đặc biệt, toàn hấp dẫn những kẻ quái dị. Lần trước tóm được Tống Tử Hiên, lần này không biết vận may thế nào đây.
Vi Vân ngồi đối diện với tôi, tay cầm ly rượu, tóc rối bời, chân gác lên trên ghế, dáng vẻ lẳng lơ tỏa ra khắp bốn phía.
Anh ta uống một ngụm rượu rồi nói: “Tôi nghe nói nhà Thừa tướng đại nhân có một vị khách quý đến chơi, là ngài à?”.
Miệng tôi bị nhét giẻ, nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.
Nhà Tống Tử Hiên quả thật là có khách quý đến chơi, có điều bọn họ một người là đương kim Thánh thượng, một người là đương kim Thái hậu. Tôi chẳng qua chỉ là khách vãng lai mà thôi.
Vi Vân cũng không thèm để ý đến tôi, tự nói một mình: “Có những việc rõ ràng ngài có thể ngăn cản được, nhưng lại trơ mắt nhìn cơ nghiệp của tổ tiên rơi vào trong tay người khác, chỉ có thể mặc kệ mọi chuyện xảy ra, xem ra cũng không phải là người khôn ngoan. Kẻ gian đã hại tám mươi mạng người nhà tôi, lần này tôi sẽ cùng hắn chấm dứt tất cả”.
Tôi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta nhíu mày, cười khẽ: “Sao, ngài không tin à. Không tin thật hay là giả vờ không tin đây?”. Anh ta đứng lên, đi quanh phòng một vòng, rồi mới nói: “Cũng đúng thôi, Thái Hậu nương nương đương nhiên sẽ không biết. Mấy cái chuyện dơ bẩn này đương nhiên là không thể cho hồng nhan tri kỷ biết được rồi, nếu không thì… hahaha”.
Tôi kinh ngạc, hóa ra anh ta tưởng tôi là Đỗ Lang.
Vi Vân đưa tay vuốt ve cằm tôi, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, cười vui vẻ nói: “Thái Hậu nương nương không cần ngạc nhiên, hành động của ngài xem như là cẩn thận, người khác cũng không thể biết được mấy chuyện này”.
“Ngài cũng biết đấy triều đại này có hai loại độc độc nhất. Một loại là độc của Đường Môn đau đớn xuyên tâm can ăn mòn xương cốt. Hai là trái tim của Tống Thừa tướng. Anh ta vì đoạt được gia sản nhà tôi, vu oan cha tôi phản quốc thông đồng với địch, giết chết tám mươi mạng người cả già trẻ lớn bé nhà tôi, còn giam cha tôi trong thiên lao, nếu như không phải là tôi may mắn không có ở nhà lúc đó, e là cũng không thoát được”.
Trong lòng tôi thầm cảm thấy lạnh lẽo.
Mấy ngày nay tôi đi lại trên đường, trong lúc ngồi uống trà ở quán trà cũng thỉnh thoảng nghe được mấy lời đồn đại về đương kim Thừa tướng.
Về hai loại độc độc nhất của triều đại này tôi cũng đã nghe qua, nhưng phiên bản tôi nghe lại có chút khác biệt mà thôi. Hai loại độc độc nhất của triều đại này, một là độc của Đường Môn đau đớn xuyên tâm can ăn mòn xương cốt, hai là bàn tay của Lưu công công. Ai ai cũng biết, từ khi Tống Tử Hiên nhậm chức Thừa tướng tới nay, thưởng phạt phân minh, chiêu hiền đãi sĩ, chính là tấm gương sáng cho quần thần.
Vi Vân thấy vẻ mặt tôi không tin chuyện anh ta nói là sự thật thì cũng mặc kệ tôi, chỉ cười khẽ: “Ngài tin hay không tôi cũng mặc kệ, người của tôi đã đến phủ Thừa tướng thông báo rồi, chẳng biết gian Tướng kia có tới hay không. Thái Hậu nương nương vẫn vô cùng tin tưởng vào sự trung thành của gian Tướng, hy vọng là lần này anh ta không làm ngài thất vọng”.
Nếu có thể nói, tôi thật muốn nói với anh ta, anh ta với Tống Tử Hiên có nhiều khúc mắc như thế cũng không thể giải quyết bằng cách này được. Có oan khuất cũng nên bẩm báo lên trên, cửa chính của Hình bộ luôn luôn mở rộng chào đón anh ta. Bắt cóc Thái Hậu nương nương, thì chính là vốn không có tội giờ cũng đã thành có tội rồi. Hơn nữa, quan trọng nhất là… người anh ta bắt lại là một người qua đường vô tội, chính là tôi.
Tiếc rằng Vi Vân không hề có hứng thú đối với tiếng lòng của tôi, chỉ chậm rãi rời khỏi đó.
Để lại mình tôi bị nhốt trong căn phòng nhỏ bé tối đen.
Nếu như tôi là phàm nhân, chắc lúc này cũng sẽ kinh ngạc lắm, hoặc là cố gắng bình tĩnh, cho dù có thế nào,thì tóm lại cũng không thể đường hoàng đứng ngoài cửa phơi nắng như bây giờ.
Hôm nay trời nắng to, ánh mặt trời làm chói mắt tôi, đi trên đường một lúc, sau lưng mồ hôi đã đầm đìa dính hết cả vào y phục. Đi tới phòng ăn, tôi thấy Vi Vân đang nằm ngửa trên giường nhỏ, tay cầm một chùm nho, híp mắt nhìn người đang đứng trong phòng.
Tống Tử Hiên đứng thẳng người ở đó, giống như một cây dương liễu bé nhỏ được trồng ở đó vậy. Trong lòng tôi đang cảm thấy vui vẻ lại nghĩ đến chuyện chàng tưởng con tin đang bị giam giữ là Đỗ Lang, thì trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.
Còn về chuyện vì sao lại cảm thấy chua xót, tôi cũng không thèm nghĩ đến nữa.
Vi Vân nuốt quả nho trong miệng xuống,“phụt” một tiếng phun ra hạt nho, lấy khăn lụa lau tay, ngồi xuống, nhìn vạt áo mở rộng trước ngực, bắt chéo chân, rồi mới chậm chạp nói: “Tống Thừa tướng tới nhanh như vậy, làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị ghế, Thừa tướng chịu khổ rồi”.
Tôi nhìn mấy cái ghế được đặt song song với bàn ở trong phòng, quay lại nhìn Tống Tử Hiên với vẻ đồng cảm.
Tống Tử Hiên nhìn chăm chú, xem mấy cái bàn ghế xung quanh như không khí, chắp tay nói: “Bái thiếp của công tử Vi Vân nghìn vàng khó cầu, may mắn lắm mới nhận được, đương nhiên là tôi phải ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến rồi”.
Sắc mặt Vi Vân chợt lạnh đi, rồi lại cười lớn. Anh ta cười đến rung cả người nói: “Vi Vân chẳng qua chỉ là khách nhân có chút hư danh, không dám so với Thừa tướng đại nhân vốn tao nhã. Hơn nữa, cái hư danh này cũng đâu có nhiều tác dụng cơ chứ”.
Bọn họ người một câu ta một câu như vậy, trong lòng tôi thầm đổ mồ hôi, không nhịn được lấy tay lau một cái.
Vi Vân từ trên giường nhỏ đứng lên, đi đến cạnh Tống Tử Hiên, một tay giữ lấy vai chàng, tiến lại gần nói: “Nếu như Thừa tướng đại nhân đã đến đây, không ngại đi dạo với tôi một lúc, trong phòng tôi có mấy thứ rất thú vị, chắc rằng Thừa tướng đại nhân sẽ thích”.
Vi Vân dẫn Tống Tử Hiên đi qua một hành lang gấp khúc dài, đi qua rất nhiều chỗ ngoặt, cuối cùng cũng chỉ vào một cánh cửa gỗ đen như mực: “Đại nhân nhìn cánh cửa này có thấy quen hay không? Cánh cửa này vốn là không sơn, màu trên đó hoàn toàn là do… hahaha”.
Vi Vân đi đến trước cánh cửa, ruồi nhặng bám trên cửa đột nhiên bay lên “vù vù”, để lộ ra cánh cửa màu đỏ sẫm, một bàn tay trắng ngần nhẵn nhụi chạm vào cánh cửa, đầu ngón tay đỏ hồng càng làm tăng sắc đỏ sẫm của cánh cửa, trong ngày hè nóng nực như vậy mà tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, hình như tôi ngửi thấy mùi máu tươi ở đâu đó.
Sắc mặt Tống Tử Hiên không thay đổi, chỉ khoanh tay đứng yên lặng ở một bên.
Vi Vân đẩy cửa ra, quay lại cười với Tống Tử Hiên: “Đại nhân, mời”.
Tôi theo sau họ bước vào trong, cánh cửa đóng lại kêu “két” một tiếng.
Trong phòng không có đèn, không nhìn rõ đồ vật trong phòng, chỉ cảm thấy mặt đất phía dưới vô cùng ẩm ướt trơn trượt, có chất lỏng gì đó dính rất nhiều vào giày, khiến bước đi khó khăn.
Tôi với Tống Tử Hiên đều đứng lại, chỉ có Vi Vân vẫn đi về phía trước, mỗi bước chân đi lên đều phát ra tiếng “lép nhép”, tiếng “lép nhép” này, giống như tiếng bước chân trần dẫm lên bùn đất trong ngày mưa vậy.
“Tách” một tiếng đèn được châm lên, bấc đèn không lớn, Vi Vân đứng ở cạnh tường không xa lắm cầm đèn giơ lên, treo đèn lên trên tường, đèn được treo lên lắc lư vài cái, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy sắc mặt u ám của Vi Vân, nhìn cũng không rõ lắm, chỉ thấy khóe miệng đỏ tươi của anh ta cong vút.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi mới có thể thấy được quang cảnh trong phòng.
Tôi không kìm chế được hít vào một hơi khí lạnh.