Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Quyển 1 - Chương 1: Này, thương thế của Ngao Bính không phải do tôi gây ra!




Lúc này, tôi đang ngồi ở cung điện Vân Tiêu, ngồi bên cạnh tôi là một tiên Hoa Đào, trên đầu búi tóc kiểu song loa, mặc một thân quần áo hồng phấn, gương mặt vô cùng hưng phấn, thấy tôi cũng không nghiêm khắc, thì kéo tay của tôi nói: “Vị tiên hữu này, trước đây sao tôi chưa từng gặp qua, mới phi thăng gần đây hay sao?”.

Tôi vẫy vẫy tay nói: “Bình thường tôi không có cơ hội lên Thiên đình, tiên hữu thấy tôi lạ là phải”.

Tiên Hoa Đào sợ là đã coi tôi như một vị tiểu thần tiên, nhân dịp lần này Thiên Đế mở yến tiệc lớn mới có dịp lên Thiên đình mở mang tầm mắt, vì vậy cũng không hỏi nhiều, song lại càng thêm nhiệt tình giới thiệu cho tôi tình hình hiện tại ở thiên đình: “Muội thành tiên cũng được hơn ba trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng sôi động như thế, nghe Mẫu Đơn tỷ tỷ nói lần này bề ngoài Thiên Đế muốn mừng thọ, thật ra là Vương Mẫu nương nương muốn làm mối cho Thượng tiên Bích Hoa!”.

Tôi bây giờ mới hiểu thiệp mời của Ngọc Đế viết là mừng thọ, chẳng qua... “Không biết Thượng tiên Bích Hoa là vị nào, cũng là mới phi thăng gần đây sao?”.

Tiên Hoa Đào như là nghe được chuyện gì lạ lùng lắm, thanh âm đột nhiên đẩy lên quãng tám: “Tỷ tỷ không biết Thượng tiên Bích Hoa!”. Sau đó hình như chợt nhớ ra hòan cảnh đáng thương của tôi, lại nhỏ giọng an ủi nói: “Tuy tỷ tỷ là tiên ở trần gian, nhưng cũng không cần quá tiếc nuối làm gì. Tuy rằng muội thường nghe nói tới Thượng tiên Bích Hoa, nhưng cơ hội gặp mặt cũng cực kỳ ít, chỉ từng được đứng xa nhìn ngài ấy một lần. Hôm nay, nhân cơ hội này, chúng ta phải nhìn Thượng tiên Bích Hoa cho thật kỹ mới được”. Nói xong còn tiện tay đưa cho tôi một cây nhân sâm, rồi tự mình cũng chọn lấy một cây trong khay, từ từ nhấm nháp.

Nghe tiên Hoa Đào nói vậy, thì hình như Bích Hoa đúng là một nhân vật nổi tiếng. Nếu nói theo kiểu nhân gian, có lẽ là… hạc giữa bầy gà(1)? Tôi nghi ngờ hỏi: “Không biết Thượng tiên Bích Hoa là người như thế nào?”.

Tiên Hoa Đào cũng không ăn nhân sâm nữa, liền kể cho tôi nghe câu chuyện nàng đã thuộc như lòng bàn tay: “Thượng tiên Bích Hoa trước khi thành tiên là hoàng tử ở nhân gian, sau chịu ơn của Thái Thượng Lão Quân(2) mà phi thăng. Một trăm năm trước, Ma giới đánh lén Tiên giới, Nhị Lang Chân Quân(3) vừa mới nhận lệnh đến Nam Hải thu phục yêu quái, giữa lúc Thiên Đế đang đau đầu nhức óc, thì Thượng tiên Bích Hoa chủ động xin thống lĩnh thiên binh thiên tướng đi đánh cho Ma giới thất bại thảm hại”.

Tôi gật đầu, hóa ra Bích Hoa đúng là một võ tướng. Tôi nhớ đến vóc dáng vạm vỡ của Thiên Bồng Nguyên Soái, không nhịn được rùng mình một cái, lại nhớ đến gương mặt hung dữ của Dương Tiễn(4), lại rùng mình thêm cái nữa.

Xem ra gần đây, khiếu thẩm mỹ ở Thiên giới cũng thay đổi không ít, xem ra tôi đã không theo kịp trào lưu mất rồi. Tôi nhớ mấy ngày trước xem qua Quan Trần Kính(*) thấy một tiết mục phỏng vấn của người phàm, một cô gái miệng nhỏ da ngăm tìm người yêu, yêu cầu “cao khoảng 176 – 183 cm, gương mặt càng đẹp trai càng tốt. Phải đẹp trai như Lưu Đức Hoa(5), gợi cảm như Nhậm Đạt Hoa(6), tuấn tú như Lập Uy Liêm(7), lạnh lùng như Tạ Đình Phong(8), tài hoa như Hàn Hàn(9)”. Còn nói là bởi vì: “Chỉ số thông minh không thể cao hơn tôi, nên chỉ có thể dùng tướng mạo đẹp trai và chiều cao để bù đắp, như thế mới xứng đôi với tôi”. Có trách thì trách yêu cầu như thế nhưng lại có người chấp nhận. Tôi không thể không nghi ngờ hiện tại gu thẩm mỹ đang thịnh hành là mắt nhỏ miệng rộng da ngăm. Như vậy, gương mặt của vị Bích Hoa kia... Tôi không nhịn được lại rùng mình thêm một cái nữa.

(*) Quan Trần Kính: gương nhìn vạn vật trên thế gian.

“Nhìn kìa, Thượng tiên Bích Hoa tới!”. Tiên Hoa Đào lén chọc cánh tay của tôi, ra hiệu bảo tôi nhìn người ở giữa đại điện, “Người mặc trường bào màu xanh lục chính là Thượng tiên Bích Hoa”.

Tôi vừa tự nhủ mình không nên trông mặt mà bắt hình dong, vừa tự cổ vũ mình để đủ dũng khí nhìn Bích Hoa. Thế nhưng chỗ ngồi tôi chọn lại ở góc khuất, khoảng cách thì xa, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh, giống như nhìn thấy một cây cải thảo, còn gương mặt trông như thế nào, tôi không nhìn thấy rõ lắm.

Thiên Đế đối với sự xuất hiện của Bích Hoa rất nhiệt tình, chỉ một vị trí gần mình ban cho Bích Hoa ngồi, sau đó vẫy tay, ra hiệu cho chúng tiên yên lặng, tiếp đó mới nói: “Gần đây Vương Mẫu vẫn luôn có tâm sự, khiến nàng ngủ không yên giấc, Trẫm nghĩ nhân dịp hôm nay chúng tiên tề tựu đông đủ, hoàn thành nguyện vọng này của Vương Mẫu”.

Thái Thượng Lão Quân thấy thế liền tiếp lời: “Không biết Vương Mẫu nương nương có tâm sự gì, nếu không ngại có thể nói cho chúng tiên cùng nghe, ít nhất cũng có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết”.

Vương Mẫu cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua gần đây lão thân muốn làm một chuyện tốt, muốn làm bà mối thôi”. Dừng một chút, vừa cười vừa chuyển hướng Bích Hoa nói, “Thượng tiên Bích Hoa, không biết khanh đã để ý ai chưa?”.

Bích Hoa đứng ở giữa điện, cung kính lạy: “Dạ thưa, chưa”.

Vương Mẫu gật đầu: “Khanh có ưng ý Tam công chúa Long tộc – Ngao Liên?”.

Ngao Liên bị nêu tên thì cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Tôi không thể không thương Ngao Liên đến phát khóc, tội nghiệp cho một cô nương như hoa như ngọc, sẽ phải gả cho một kẻ xấu như cây cải thảo, lại không dám phản kháng chỉ có thể câm nín mà chấp nhận, xem đi, gương mặt đều đã tức giận đến đỏ cả lên rồi.

Bích Hoa lại cúi lạy: “Ngao Liên công chúa xinh đẹp đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, thật không còn ai tốt hơn. Tiếc rằng vi thần không giỏi việc đi lại dưới nước, sợ là thường ngày đi lại không tiện, chỉ sợ thờ ơ với công chúa”.

Vương mẫu lại chỉ về hướng Thần nữ Côn Luân: “Còn Đỗ Lang?”.

Ôi, Đỗ Lang là cô con gái mà Nguyên Thủy Thiên Tôn(10) cưng chiều nhất, sao lại phải gả cho cái kẻ xấu xí như vậy! Tôi đau lòng nói với tiên Hoa Đào: “Cô nhìn xem, Thần nữ Đỗ Lang đang trợn mắt nhìn Bích Hoa kia kìa!”. Tiên Hoa Đào nghi hoặc hỏi: “Thần nữ Đỗ Lang rõ ràng là đôi mắt ẩn tình, tỷ tỷ nhìn thế nào mà lại thành ra trợn mắt?”.

Cũng may Bích Hoa có thể tự mình hiểu lấy, lại cúi mình lạy: “Thần nữ Đỗ Lang tư chất thông minh, đoan trang trầm tĩnh, là một cô nương tốt đẹp, tiếc rằng vi thần là một võ tướng, là người thô tục, sợ là không xứng với Thần nữ tài năng tuyệt thế”.

Vương Mẫu gật gật đầu, lại nhìn quanh bốn phía, như đang tìm người nào đó. Thấy tôi trốn ở một góc, người lặng lẽ lườm tôi một cái. Tôi không khỏi lo lắng trong lòng, cân nhắc xem người lườm tôi là có ý gì, thì đã nghe Vương Mẫu nói: “Trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, nổi tiếng xinh đẹp, cũng yêu thích võ học như khanh, lại hoạt bát hiếu động, không biết có hợp ý khanh?”.

Tôi thầm kêu khổ, theo vai vế tôi phải gọi Vương Mẫu nương nương một tiếng dì, người đối với tôi vẫn là ngày càng thương yêu, sao hôm nay người lại đem tôi đẩy vào trong chỗ nước sôi lửa bỏng thế này!

Tôi lại thấy Bích Hoa lại cúi lạy, nói: “Thần nghe nói trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, võ nghệ phi phàm, tuy sống ở núi Tê Ngô xa xôi, nhưng đã từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh Tam thái tử Long tộc đến nỗi anh ta phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược, thần tự thấy pháp lực không cao hơn so với Ngao Bính, ha ha, chỉ sợ sau này lúc bất hòa, phải thường đến làm phiền Lão Quân. Vẫn xin Vương Mẫu nương nương tha cho thần”.

Chúng tiên nghe thấy thế liền cười vang cả điện, Vương Mẫu cũng không nhắc lại việc làm mối cho Bích Hoa nữa, việc này dường như cứ thế bị lãng quên. Chỉ có tôi, thực sự là có nỗi khổ không thể nói, lườm rồi lại lườm Ngao Bính, trong lòng thầm thề sau này dù cho Ngao Bính có cầu xin tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ giúp đỡ một cách bừa bãi nữa.

Tôi lúc này thật muốn lôi ruột gan bản thân ra cẩn thận nhìn xem một cái, xem có phải hay không đã biến thành xám ngắt, có khi biến thành đen tuyền rồi cũng nên.

Nếu sớm biết chuyện thành ra như thế này, tôi nhất định sẽ không đi tới đây!

Gần đây cha tôi phát hiện tôi không cố gắng tu hành, liền căn dặn Ngọc Anh cô cô đôn đốc tôi nhiều hơn, để đề phòng thiên kiếp của tôi sắp tới.

Thiên kiếp của tộc Phượng hoàng chúng tôi so với người khác có chút khác biệt. Không thể trốn tránh, nếu không thiên kiếp tiếp theo sẽ kinh khủng hơn gấp vạn lần, cho nên, từ khi tôi sinh ra tới giờ đã hơn ngàn vạn năm, còn chưa từng nghe thấy có con phượng hoàng nào dám trốn tránh thiên kiếp.

Các chủng tộc khác thường tìm một chỗ trốn để tránh thiên kiếp. Chỉ với điểm này thôi, tôi thật sự hâm mộ tộc Cửu vĩ Hồ. Lần trước khi hồ ly Tử Tô độ kiếp, tôi trông thấy thiên lôi sáng loáng sắp đánh tới trên đầu Tử Tô, nhưng vì nàng tìm thấy chỗ trốn trên người một người chín đời làm việc thiện, còn chẳng biết xấu hổ cuộn tròn lại trong lòng cái kẻ thiện lương ngốc nghếch kia, vì vậy đạo thiên lôi kia cũng chỉ có thể đánh xuống chỗ cách nàng một thước, đem rừng cây hai bên trái phải nàng đốt trụi, chỉ còn lại một mảng cháy sém, vậy mà con hồ ly kia ngay đến cả cọng lông cũng không bị thương tổn.

Ngọc Anh cô cô trước nay luôn rất yêu thương tôi, nàng sợ tôi bị thương tổn lúc độ kiếp giống như những gì mà phụ thân tôi đã dặn dò, nên nàng đối với việc tu hành của tôi cực kỳ để ý, ngày đêm trông nom tôi, đề phòng tôi lén trốn xuống núi chơi.

Cũng thật phục cha tôi, chỉ cần nói một câu, tôi đã bị Ngọc Anh cô cô cấm túc cả mấy tháng. Vì thế nên khi tôi nhận được thiếp mời của Thiên Đế cùng Vương Mẫu từ sứ giả(11), thì tôi vô cùng vui vẻ, cũng chẳng buồn để ý xem trên thiệp mời viết cái gì, chỉ lo sửa soạn hành lý của mình, tiện tay tùy ý nhặt lấy một bảo vật từ khố phòng(*) nhét vào trong túi hành lý, rồi theo hướng Cửu Trùng Thiên mà chạy. Đùa chứ, đây là cơ hội nghỉ ngơi khó mà cầu được đấy!

(*) Khố phòng: kho, phòng cất giữ đồ.

Tôi vốn tính toán tới yến hội rồi vẫn giống như trước đây, đưa hạ lễ trước, sau đó ăn uống no say một hồi, cuối cùng là lên đường hồi phủ. Vì thế nên tôi cũng không ngồi ở vị trí mà Ngọc Đế đã an bài trước, bởi vì vị trí ấy rất gần chỗ ngồi của Ngọc Đế, nhất cử nhất động đều bị chúng tiên nhìn thấy. Với cái dáng ăn thường ngày của tôi, chắc chắn là tôi sẽ hủy đi thanh danh của tộc Phượng hoàng từ trước đến nay vốn tao nhã, vì thế tôi chỉ có thể tìm một góc khuất mà ngồi.

Bốn phía đều là những tiểu tiên có phẩm cấp thấp, chắc là do tôi thường ngày không tới Thiên giới, nên hai bên đều không ai biết ai. Sáu trăm vạn năm trước trong trận chiến giữa Tiên và Ma, Thượng thần Đông Hạo đem hồn phách làm ấn, khó khăn lắm mới phong ấn được Ma Quân Thái Vu, rất nhiều Thượng thần cũng đã hy sinh ở trong trận chiến đó.

Do đó, Tiên giới tổn thất nghiêm trọng. Hiện giờ đạt đến phẩm cấp thượng thần chỉ còn lại có Ngọc Đế, Vương Mẫu, tộc trưởng Hồ tộc ở Thanh Khâu – Hồ Linh, tộc trưởng tộc Phượng hoàng – Phượng Ngạn cùng với con gái của người – cũng chính là kẻ bất tài tôi đây, Phượng Hoàn. Đúng vậy, trong cuộc chiến kia, những người cùng vai vế với tôi nếu không phải hồn phi phách tán, thì cũng là phải đi đầu thai tái tạo lại tiên thân, chỉ còn trơ lại mình tôi là một con chim, mặc dù ở thời hậu chiến cũng mấy lần suýt phải hồn phi phách tán, nhưng cũng may cuối cùng vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả mà trở về. Từ đó về sau, tôi liền bị phụ thân nhốt ở Cung Phượng Thần trên núi Tê Ngô để an dưỡng khôi phục nguyên khí, thêm vào đó tôi cũng không muốn đến Thiên đình để thấy cảnh mà đau lòng, nên cũng rất ít khi đến Thiên đình.

Sau này những vị tiên hữu mới phi thăng lên Thiên đình sức mạnh cũng không bằng những thần tiên đã hy sinh năm đó, điều đó cũng có nguyên nhân. Năm đó linh lực ở tam giới dồi dào, vạn vật sinh trưởng đúng thời, nhất là các thần tiên, vừa sinh ra đã thấm đẫm linh khí của đất trời. Mấy vạn năm sau, linh lực cũng vì thế mà tăng gấp bội phần. Sau cuộc chiến với Ma thần, để củng cố phong ấn của Thượng thần Đông Hạo, Ngọc Đế đã đem một trong hai ngọn nguồn của linh lực trong thiên địa – núi Cửu Nghi ra để trấn áp Thái Vu, chỉ còn núi Côn Luân là linh nhãn để duy trì linh lực của thiên địa, nuôi dưỡng vạn vận trên đời. Vì vậy linh lực của tam giới hiển nhiên là không thể so được với năm xưa.

Vậy mà giờ đây lại xảy ra tình huống oan ức như vậy!

Tôi thật muốn nhảy ra, lấy lông vũ trên đầu mà thề: “Thương thế của Ngao Bính không phải do tôi làm!”.