Ngày mong chờ cuối cùng cũng đã đến, ngày cô khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi tiến từng bước thật gần đến hạnh phúc của mình.
Lễ cưới được diễn ra một cách trang trọng tại khách sạn lớn nhất thành phố.
Toàn bộ đại sảnh tổ chức hôn lễ được trang hoàng bằng toàn hoa hồng juliet màu vàng tươi sang chảnh và đắt đỏ.
Xen giữa những đóa hoa là những ngọn đèn thủy tinh lung linh nhiều màu sắc.
Giúp hôn lễ vừa thêm phần cổ tích nhưng không kém phần trang trọng.
Lối đi dọc hai bên sân khấu nơi bước đi của cô dâu trải đày hoa tươi.
Giờ khắc thiêng liêng chứng kiến hạnh phúc của tình yêu đã đến.
Vương An Kỳ khoác lên mình chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khôi.
Chiếc váy được thiết kế cổ vuông khoe trọn xương quai xanh tinh tế, hai bên ống tay được làm bằng ren thêu mỏng, vừa kín đáo nhưng vẫn không che mất đi vẻ đẹp hình thể.
Phần váy xòe to, nhiều lớp voan xếp chồng lên nhau tạo độ bồng bềnh và yển chuyển trong mỗi bước đi của người mặc.
Đặc biệt, trên phần thân váy được đính rất nhiều viên pha lê và kim cương nhỏ sáng lấp lánh.
Nói không sai khi bảo Vương An Kỳ hôm nay chính là 1 nàng công chúa.
Hàn Chính Vũ hồi hộp đứng chờ cô dâu của mình.
Anh hôm nay thật lịch lãm trong bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, với nơ cổ và hoa hồng cài áo.
Mái tóc được vuốt gel gọn gàng ra phía sau càng làm anh thêm phần lịch lãm.
Anh thật sự xứng đáng trở thành chàng hoàng tử trong mơ mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn có được.
Nhưng hoàng tử thì bao giờ cũng chỉ chờ đợi công chúa chúa mình mà thôi.
Cánh cửa phòng rộng lớn được mở ra, Vương An Kỳ xuất hiện trong sự chú ý của mọi người.
Vì với thân phận hiện tại và cũng vì cô thật sự cũng chưa gọi là buông bỏ được quá khứ nên người hôm nay sẽ cùng cô bước những bước cuối cùng của thời con gái đơn độc là mẹ Alice.
Ba mẹ Trương hiểu được mình đã sai và cũng không đòi hỏi gì nhiều chỉ cần có thể có mặt trong ngày hôm nay chứng kiến cô hạnh phúc thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Vương An Kỳ khuôn mặt có chút e ấp sau lớp voan trắng mỏng, cô bước từng bước chậm rãi về phía người đàn ông đang đợi cô phía cuối con đường kia.
Chỉ sau ít phút nữa thôi, người đàn ông ấy sẽ là người cùng nắm tay cô đi đến hết quãng đời còn lại.
Người sẽ cùng cô xây dựng một gia đình chỉ thuộc về riêng hai người mà thôi.
Mẹ Alice đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay của Hàn Chính Vũ, bà vui vẻ nói khẽ.
- Trước giờ ta đã xem con bé là con gái ruột của mình rồi bây giờ gả cho con rồi thì mong con sẽ đối xử với con bé thật tốt.
Anh không chút chần chừ mà đáp lại.
- Chắc chắn rồi, cô ấy đồng ý gả cho con là cái phúc của con.
Con sẽ giành hết những gì mình có để mà trân trọng cô ấy cả đời.
Trước sự chứng kiến của anh em, bạn bè hai bên, đối tác làm ăn trên thương trường, cũng như sụ có mặt của một số quan chức cấp cao trong thành phố, hai người cùng trao cho nhau những lời thề non hẹn biển, cũng như cặp nhẫn cưới chứng minh hai người nhưng như một.
Hàn Chính Vũ nắm lấy tay cô thâm tình nói.
- Chẳng mong sẽ nói những lời hoa mỹ, cũng chẳng mong thề thốt sông cạn đá mòn, anh chỉ mong được cùng em đi hết quãng đời còn lại.
Cùng em xây dựng và vun đắp cho tổ ấm nhỏ của chúng ta, cùng em già đi, cho đến ngày mắt mờ chân chậm, trở về với cát bụi, vẫn được ở bên em mà thôi.
Cô nước mắt lúc này chẳng biết vì đâu mà đã trực trào trên mi, cô dịu dàng đáp lại lời của anh.
- Hàn Chính Vũ, cảm ơn anh.
Cũng may anh vẫn chờ em và may vì em vẫn còn có anh ở bên cạnh.
Thật sự cảm ơn anh.
Tiếng vỗ tay phía dưới sân khấu vang lên giòn giã như uốn hòa chung vào niềm vui của đôi bạn trẻ.
Alan, Đan Thanh, Tiểu Mỹ, Quốc Thiên, Leon và có cả 2 người mà rất lâu rồi cô chưa gặp lại đó là chị Anna và Vương Cảnh bọn họ ngồi ngay bàn tiệc đầu tiên gần sân khấu nhất, đồng thanh hô to.
- Hôn đi, chú rể hôn cô dâu đi.
Cả hội trường cũng vì thế mà hùa theo lời cả nhóm, lời nói nhốn nháo cả lên.
- Hôn đi, mau hôn đi.
Sự cổ động của đám đông lại làm Vương An Kỳ có phần ngại.
Giữa anh và cô không phải chưa từng xảy ra những hành động thân mật.
Đặc biệt những gì nên làm cũng đã làm hết.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc thoải mái thể hiện tình cảm giữa chốn đông người.
Ngược lại với sự ngượng ngùng của cô, anh tỏ ra vô cùng bình thản.
Anh ung dung vén tấm khăn voan che mặt của cô lên mà đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Phía dưới sân khấu càng thêm kích động vì nụ hôn của hai người.
Nghi thức hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Chính Vũ và Vương An Kỳ cùng nhau đi mời rượu quan khách tham dự tiệc cưới.
Chiếc váy to và nặng cộng thêm với việc di chuyển trên dày cao gót khiến cho mỗi bước đi của cô có chút khó khăn.
Vũ rất nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của cô.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu được bao lâu, anh đang hiên ngang bế cô rời đi, chẳng để tâm đến cái nhìn của mọi người dành cho mình.
Cô ngượng ngùng hỏi anh.
- Thả em xuống đi, tiệc chỉ mới vừa bắt đầu chưa có bao lâu mà, mọi người đang nhìn anh đó, anh không ngại sao?
Anh thản nhiên đáp.
- Mặc kệ ai muốn nhìn gì và nói gì, anh chính là muốn cho họ thấy, anh kết hôn là để nuông chiều vợ mình.
Cô hạnh phúc nép vào lồ ng ngực anh, cảm nhận sự ấm áp khi dựa vào lồ ng ngực vững chãi đó.
Sự hạnh phúc chính là điều duy nhất mà cô cảm nhận được bây giờ..