Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 64: 64: Đến Thăm Phương Nghi





Sau khi tan làm, cô một mình chạy xe tới trại giam thăm Phương Nghi? Nói là trại giam nhưng sự thật là viện tâm thần chuyên giam những phạm nhân có vấn đề thần kinh.

Phương Nghi là một trong số đó, Phương Nghi từng cứu cô não cũng có vấn đề nên sau khi bị phán án tù thì cũng trở nên điên dại vì sốc.
Cô bước tới gần chổ góc cây có băng ghế Phương Nghi đang ngồi chơi một mình, tóc rối bù xù, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Nụ cười đó chắc chẳng bao giờ cô tự lấy lại được cho mình, như vậy có phải sống an nhàn tốt hơn hơn không? Tôi đặt túi quà bánh trái cây mua trước mặt Phương Nghi nó nhìn cô cười rất tươi..
- Chào chị.

Chị lại đến thăm em hả? Có mua kẹo cho em hông? (Phương Nghi nhảy bổ nắm tay cô vui mừng)
- Có, chị hai có mua cho em.

Em ngồi xuống chị chải tóc buộc lại cho đẹp nhé.
- Dạ.

(Phương Nghi vô tư cầm từng trái cam lột ra, yên vị vừa ăn vừa để cô chải tóc)
Buộc tóc lại xong, Phương Nghi còn nắm lấy tóc khen đẹp, lúc ấy tôi càng muốn khóc hơn, có phải bây giờ chỉ cần cô và Phương Nghi có thể nhỏ lại, chị em cô sẽ không vì một người đàn ông mà một mất một còn chắc chắn sẽ có thể cười hồn nhiên như trước.Ước gì! Phương Nghi thấy thế lau nước mắt cho cô.
- Chị sao chị khóc?
- Chị không sao!
- Chị là tiên nữ mà, chị khóc là trời mưa đó.

Mẹ em nói vậy? (Cô bật cười)
- Đúng rồi, chị quên mất.

Em cười thì chị cũng phải cười.
- Chị, lần sau chị đến nhớ mua bánh kem dâu tây cho em nhé.


Em muốn ăn! (Phương Nghi nhìn cô nũng nịu)
- Được, lần sau mua bánh kem to đùng hương dâu nhé.
Cô đưa tay ngóc véo với Phương Nghi chưa gì y tá đã đi tới nhìn cô cười nói.
- Tới giờ Phương Nghi phải đi kiểm tra, tôi xin phép đưa em ấy đi ạ.
- Vâng ạ chị nhớ giúp em thường xuyên gọt trái cây cho em ấy tôi sợ nó tự làm đứt tay.
- Vương tổng yên tâm, gia đình cô trả tiền thuê tôi làm riêng cho Phương Nghi, tôi cũng nhờ Vương tổng đây giúp em tôi mới được học trường tốt.

Tôi không thương Phương Nghi thì làm sao ăn nói với cô được.
- Cám ơn cô.
- Không không tôi phải cám ơn Vương tổng nữa, em tôi nhờ Vương tổng mới được bạn bè yêu thương không phân biệt đối xử.
- Vậy tôi về trước đây.
- Được.

Vương tổng về cẩn thận.
Cô rời đi, trên đời này nếu cô có thể làm được gì, cô sẽ không ngại.

Vậy mà chỉ có tình yêu, cô đều không dám chắc chắn.

Cô cảm nhận được tình yêu dành cho cô của Vũ nhưng lại sợ đó là do anh diễn.

Cô không dám tin anh yêu cô là thật.
Vẫn là căn nhà đó, vẫn là nơi cô đối diện với ái ngại.

Nhìn thấy Vũ đang trong bếp, tự mình làm thức ăn khiến cô cười nhạt.

Mùi thơm của thịt, của cá sốt cà.

Trái tim cô như ngừng lại.

Loay hoay như thế, Vũ vô tình nhìn thấy cô khi quay lại.

Tắt bếp đem món cuối cùng ra, cười với cô.
- Chắc em chưa ăn gì nhỉ?
- Buổi trưa có ăn.
- Bây giờ đã 6h chiều tối rồi, ăn đi rồi tắm.

Anh đưa em đến một nơi.
- Đi đâu? (cô ngạc nhiên hỏi)
- Rồi em sẽ biết.
Vũ kéo tay cô ấn cô ngồi xuống bàn, liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cô không thì đưa tận miệng đút cho cô.

Cố dặn lòng không thèm tin lời của Tâm Ly.
Cuối cùng nơi mà Vũ đưa cô đến, chính là nhà chính Hàn gia cô bất ngờ nhìn anh.
- Anh đưa em tới đây làm gì?
- Để chứng minh cho em thấy một chuyện?
- Chuyện gì? (cô bị anh dắt tay kéo vào nhà không biết gì)
Ba mẹ đã chuẩn bị sẳn trái cây, còn có nước cho cô và anh.


Có lẽ Vũ đã báo trước với họ rồi.
Cô không muốn nhắc tới chuyện kia vì không
muốn rắc rối nhưng không ngờ Vũ nắm chặt tay cô đề cập tới chuyện đó.
- Ba, con muốn nói với ba một điều.

Con và An Kỳ đến với nhau là vì tình cảm.

Không phải vì những thứ vật chất.
- Con nói gì vậy Vũ? Ba không hiểu?
- Con không muốn ba dựa vào con để được lợi ích từ vợ con.

Con tự có cách bảo vệ Hàn thị, ba đừng không tin tưởng con.
- Ai nói cho tụi con biết chuyện này? (Hàn lão gia tức giận nói)
- Con không tin ba sẽ làm vậy ạ? Con nghĩ có người muốn chia rẽ chúng ta.

(cô nhận ra ba anh dường như không biết chuyện này nên cô nói)
- Con hiểu là tốt An Kỳ à, ba không biết hai đứa đã bị ai gây ảnh hưởng nhưng chuyện tập đoàn thật sự có việc bị một số việc ảnh hưởng nhưng không tới mức ba phải làm vậy? (Hàn lão gia thở dài nói)
- Ba, ba có biết Tâm Ly không? (cô hỏi lại vì có nghi vấn)
- Tên nghe rất quen.

Tâm Ly, cô gái đó làm ở
quán bar của Quách Minh mà? Nghe nói là người của ông ta?
Hàn lão gia vừa ngẫm nghĩ vừa nói khiến cô liên tục hiểu ra vấn đề.

Khó trách cô ta không còn chỗ dựa nên mới ghét cô, cố tình câu dẫn Vũ để gây hiểu lầm.

Nếu hôm nay không gặp mặt rõ ràng có lẽ cô sẽ hiểu lầm họ.

Quả thực may mắn là cô không về mà cãi nhau ầm ĩ với anh nếu không sẽ hiểu lầm anh.

Nhưng tại sao Vũ lại biết chuyện này? Rồi còn ra mặt giải quyết vấn đề không để cô tự hỏi để khó xử.
Cuối cùng, cả hai về nhà trong tâm trạng thoải mái nhất có thể, cô quay sang cười với anh.
- Cám ơn anh, nếu không có anh em chắc chắn sẽ bị người khác ảnh hưởng tâm lí.

- Anh biết, tuy em đã thay đổi mọi thứ nhưng tâm hồn vẫn vậy.

Em vẫn yếu đuối trong tình cảm vẫn, luôn có trái tim rất nhạy cảm.
Anh nắm lấy tay cô tay còn lại thì lái xe cô mỉm cười chân thành, bất chợt nhớ lại chuyện khó hiểu trong lòng cô liền hỏi anh.
- Tại sao anh lại biết chuyện này?
- Sáng nay có đến tìm em, vô tình nghe được.

Anh biết chuyện này là do cô ta bịa đặt nhưng nếu anh giải thích em sẽ cho là nguỵ biện và tin cô ta.
- Cho nên anh cố tình đưa em tới đối chiếu với ba anh.

Anh cố tình nói thế để em nhìn thấy ba anh ngạc nhiên và tự nhận ra sự thật.
- Em vốn được mẹ Alice dạy dỗ tốt, em nhìn nhận sự việc bằng mắt hơn là lời nói.

Nên anh sẽ không giải thích.
- Thì ra là vậy.

Nhưng công ty gặp chuyện sao?
- Bị chơi xấu thôi, anh lo được.
- Chuyện này có lớn không?
- Thật ra chuyện này chỉ cần tìm ra người tung tin đồn giả về công ty là bắt được kẻ chủ mưu.

Chuyện này không làm khó được anh.
- Có cần em giúp không?
- Anh muốn bản thân tự xử lý chuyện này, không muốn người ta nói anh vì gia thế của em mới hỏi cưới.
Cô nghe câu đó và nhận ra ánh mắt Vũ rất kiên quyết, anh có tự tôn riêng nên cô không tiện chen vào nếu anh không cho phép..