Bắt đầu từ hôm đó cô không phiền tới anh cũng trôi qua 3 ngày sau.
cô cứ ăn chơi trong bar đến gần sáng mới về.
Cô về nhà trong tình trạng say xỉn ngồi mạnh xuống sofa vứt túi xách qua một bên.
Đan Thanh lúc tối có nhắn tin cho cô rằng "Chị không về, hôm nay chị ở nhà Alan"
Oa? Hay thật ai cũng bên cạnh người yêu đến bỏ cô hết như vậy sao.
Bất ngờ chuông cửa vang lên, vì không muốn phiền người làm muốn để họ nghĩ ngơi nên cô lảo đảo đi ra ngoài mở, nhìn thấy người trước mặt đang đứng đó cô có phần ngạc nhiên.
- Tại sao anh lại ở đây? (cô nhướn mắt nhìn)
- Em uống say sao?
- Đó là chuyện của tôi.
- Mở cửa có chuyện muốn nói.
- Không mở.
Giỏi thì đứng đấy mà đợi.
Cô nói xong quay đi định đi vào thì Vũ lại cất tiếng.
- Nếu không mở cửa, tôi phá cửa đó?
- Anh nghĩ sức anh có thể?
- Một mình thì không nhưng nhiều người thì không biết?
- Giỏi lắm..( cô không cãi lại được)
Cô mở cửa mặc cho Vũ đi vào, mặc dù bề ngoài là tức giận anh nhưng trong lòng lại có một chút nhớ nhung.
nếu không sao cô lại mượn rượu giải sầu chứ.
Bước vào nhà cô tỉnh cả rượu, rót 2 ly nước rồi ngồi xuống nhìn anh.
Ánh mắt chăm chú nhìn từng hành động của cô từ anh khiến cô bị mất tự nhiên, nhất nhất cử nhất động đều bị anh nhìn thấy cô khó chịu hỏi.
- Anh nhìn gì thế?
- Nhìn em.
- Muốn gì nói nhanh đi tôi mệt.
- Một người thì làm việc gần sáng, một người thì đi uống rượu tới gần sáng.
- Anh thôi cái kiểu nói móc nhau đi.
Anh cũng có uống mà.
- Tôi đi bàn việc mới sử dụng nó.
Có như em sao?
- Mặc kệ tôi.
Cô cười khẩy nói, bất ngờ anh chòm tới chóng hai tay lên thành ghế đè cô ngã vào ghế.
Cô hơi bất ngờ nhìn anh, cảm nhận được nhịp tim mình đánh loạn cả lên.
- Rõ ràng là vẫn còn cảm giác.
- Anh nói vậy...có ý gì?
- Kết hôn.
Tôi và em kết hôn.
Những câu đó cứ lặp đi lặp lại trong cô nó có thể thốt ra như câu nói đùa trong gương mặt đầy trêu chọc của anh làm cô tức giận đẩy mạnh anh ra đứng lên.
- Dễ dàng thật, tôi không muốn đem chuyện này ra đùa.
- Chẳng phải trước đó em một hai muốn tôi quay về sao?
- Cũng chẳng phải vừa mới vào hôm trước anh xua đuổi tôi sao?
- Nếu đã muốn bên cạnh tôi như vậy, thì đừng đi lòng vòng.
Kết hôn đi.
- Không.
Bởi vì cái tôi cần là tình yêu không phải ràng buộc.
Cô quay lưng đi, định chạy lên phòng liền bị anh chạy theo kéo tay lại.
Cô vùng vẫy đẩy anh ra nhưng anh lại dùng sức mạnh hơn bế cô lên phòng đóng mạnh cửa lại.
Cô vùng vẫy nhảy xuống khỏi tay anh nhìn anh tức giận, cả hai đều nồng nặc mùi rượu.
Không ai còn đủ tĩnh táo nữa.
- Anh muốn làm gì.
- Cho dù không muốn quay về với em, tôi cũng không cho em được cái quyền bên cạnh người khác.
- Anh đang nói cái gì vậy hả?
- Thằng đó cho dù tốt thế nào, cũng không bao giờ bằng tôi.
Bởi vì thứ tôi không cho không ai lấy được.
- Tôi thật sự không hiểu nổi......
Cô chưa nói hết câu anh liền lao tới ôm chặt cô đè cô xuống giường hôn cuồng nhiệt khiến cô không chống cự được vì bị anh giữ chặt.
Do quá bất ngờ không kịp né tránh mà bị anh chủ động biến cô bị động cố quay mặt đi né cái hôn của anh nhưng cũng vì lẽ đó mà nụ hôn dần chuyền xuống cổ.
Cô cố né tránh nhưng không được, bởi vì hơi ấm từ môi anh khiến cô bị cuốn vào với nhịp điệu ấy vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại.
Từ mạnh bạo chiếm đoạt trở nên nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
Sáng sớm đã sức cạn lực kiệt, vừa mệt vừa mỏi đến mức cô trở mình cũng thấy cực nhọc, ánh sáng của buổi trưa len qua màn cửa khiến cô không chịu được mở mắt, bên cạnh cô chính là một người đàn ông quen thuộc.
Cô nhận thức được việc cả 2 vừa làm mấy tiếng trước cô bật người ngồi dậy rồi ôm đồ chạy vào phòng tắm.
Bước ra trong trạng tháng chỉnh chu sạch sẽ sau khi tắm gội, cô nhìn thấy anh.
Anh đã thức dậy mà không thiết mặc quần áo vào.
- Tôi...!(Cô lắp bắp không biết nói gì)
- Làm gì đó thì cũng đã làm rồi! Đợi tôi tắm rồi nói chuyện.
- Tôi biết rồi.
Cô quay đi bước ra khỏi phòng, chưa bao giờ cô phát hiện bản thân trở nên lúng túng như vậy trước một người.
Đúng là đây không phải lần đầu tiên của cô và anh nhưng đây lại là lần đầu tiên sau khi làm gì đó xong cô lại đối diện với anh.
Cảm giác này cũng chẳng khác gì đầu làm chuyện ấy cả!
30 phút sau!
Cô ngồi dưới nhà lúng túng không biết làm gì, anh từ trên bước xuống trong một bộ đồ chỉnh chu, cô không dám nhìn thẳng mà cứ né tránh ánh mắt của anh.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.
- Không cần, anh cứ coi như đó là tình 1 đêm.
- Em đi chuẩn bị giấy tờ liên quan, chúng ta đi đăng kí kết hôn.
- Tôi đã nói không cần.
- Tôi không muốn trở thành một thằng đàn ông tồi.
- Cứ coi tôi như những cô gái anh đã từng, lên giường được rồi thôi.
- Tôi phân biệt được đâu la cuộc chơi đâu là cuộc đời.
- Tại sao anh muốn cưới tôi?
- ...!(anh nhìn cô không chớp mắt)
- Không trả lời được thì không cưới.
Nếu là vì trách nhiệm thì không cần.
- Tôi có thứ này cho em xem.
Vũ lấy điện thoại, cô lại linh cảm chắc chắn có gì đó liên quan cô mà còn chắc chắn bất lợi cho cô nữa.
Anh đưa trước mặt cô một tấm ảnh vừa chụp cách đây vài giờ lúc cô và anh đang ngủ bên nhau.
Có vẻ như anh biết trước cô sẽ không đồng ý nên mới dùng cách này đây mà.
- Anh...!Anh bi3n thái vô liêm sỉ vừa thôi.
- Vì lợi ích của mình, nói tôi tâm thần phân liệt tôi cũng không chấp.
- Anh....!
Cô tức giận giơ tay giật lại điện thoại nhưng không được, không lẽ cô lại phải chấp nhận phải lấy một người coi mình một người phiền phức cho dù có yêu cô cũng không muốn là gánh nặng cho khác.
- Anh là đang muốn ép tôi tới vậy sao?
- Nếu không kết hôn thì tấm ảnh này sẽ được hàng triệu người chiêm ngưỡng.
- Anh dùng thủ đoạn với tôi à?
- Tôi nhúng nhường lắm rồi ấy chứ? Em cũng biết với sức của tôi sẽ làm cho bức ảnh này lan rộng tới đâu mà.
Em đang là tổng giám đốc của Vương Thị quyết định làm cho hình ảnh mình đẹp hay xấu là em tự chọn.
- Được, kết hôn thì kết hôn.
Nhưng anh phải xoá ảnh.
- Vậy đi đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ sau.
Chiều nay tôi rước em.
Nói xong anh quay lưng đi ra khỏi nhà cô lên xe chạy đi.
Trong khi cô bàng hoàng tới mức không còn biết phải làm gì nữa? Cô biết anh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có được cô.
Chỉ một tấm ảnh đương nhiên không liên luỵ tôi mấy nhưng Vương Thị thì có, mà thực sự cô cũng rất muốn kết hôn với anh nhưng không phải trong hoàn cảnh như thế này...