Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 35: 35: Gặp Lại Tiểu Mỹ





12h đêm...
Khi con người ta quá mệt mỏi trong một ngày, thì giấc ngủ sẽ không ngon.

Vậy khi họ mỗi ngày đều mệt? Sẽ có thể ngủ sao? Nếu có thể ngủ? Sẽ ngủ được bình thản sao?
Cô nằm trên một chiếc giường kingsize rộng lớn êm ấm nhưng vẫn không thể nào say giấc.

Cũng chính vì lúc đó mà cô chẳng ngủ, đi lại bên cửa ra ban công nhìn lên bầu trời, quả thực những ngôi sao lấp lánh trên đấy khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Nửa đêm như thế, bất ngờ điện thoại cô vang lên tiếng chuông làm cô giật thót tim khi đột ngột lại có tiếng động như thế.

Bước vào phòng cầm máy lên thì lại phát hiện số điện thoại của Chính Vũ? Tại sao anh ấy còn gọi cho cô giờ này?
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
- Em đang ở đâu? (Giọng nói của anh dường như đang say)
- Đang ở nhà, anh nghĩ giờ này tôi ở đâu được? (cô trả lời ngao ngán)
- Gặp nhau một chút được không?
- Giờ này?? Anh say à? (cô nhìn đồng hồ rồi hỏi lại)
- Ừa, tôi dưới nhà cô..
Cô giật mình chạy ra ban công nhìn xuống thì thấy Vũ đang thực sự đứng dưới nhà nhìn thẳng lên phòng cô.

Anh dựa người vào đầu xe, một tay ầm điện thoại, một tay vẫy tay với cô vậy là lúc nãy do cô mãi ngắm nhìn sao trên bầu trời mà không biết anh đã đến từ bao giờ.

Bản thân đã thấy cô biết cô trên phòng lại còn cố tình hỏi ở đâu? Anh ta điên thật...
- Đợi một chút..


(cô cúp máy)
Không thay đồ cô lấy một cái áo khoác ngủ mặc vào rồi chạy xuống, thấy anh còn chở ai đó, cô hơi bất ngờ khi người đó là con gái đang ngồi trong xe.

Bóng tối trong xe làm sao cô thấy được mặt.

Trong lòng cũng có chút không vui.
- Anh hẹn tôi có gì muốn nói à?
- Ừa, tôi đột nhiên muốn nhìn thấy em.
- Vậy sao? Không sợ bạn gái anh ghen sao?
Vũ nhìn cô, sau đó nhìn theo hướng mắt của cô về phía cô gái đó rồi cười.

Giọng cười như đang trêu chọc khiến cô lại thêm khó chịu.

Bất ngờ Vũ gõ vào cánh cửa rồi nhìn cô.
- Cô ấy là bạn của tôi thôi.

Tình cờ gặp nên đi chung..
- Tôi không quan tâm lắm nên anh không cần giải thích.

(cô nói xong thì cô gái ấy bước tới gần)
Không gian như ngừng lại khi cô vô tình quay sang nhìn thấy cô ấy, một người quen thuộc tới mức chẳng thể quen thuộc hơn, cô gái đó chính là tiểu Mỹ cô ấy nhìn cô rất lâu.

Giống như nhận ra điều gì? Cô vì sợ tiểu Mỹ nhận ra mình nên mới không nhìn thẳng vào nó mà quay mặt đi..
- Chào chị, em là tiểu Mỹ...(Tiểu Mỹ gật đầu chào cô)
- Em là bạn của Chính Vũ à? Chào em.

(cô cũng cười tươi chào lại)
Cô đang thầm nghĩ tại sao ngay lúc này họ lại xuất hiện cùng nhau, đi chung với nhau.

Rõ ràng họ cũng không mấy thân thiết, mối quan hệ quá thân này đã diễn ra bao lâu? Từ sau khi cô đi hay trước khi cô đi đã thân.

Bất thình lình một cánh tay đặt lên vai cô khiến cô giật mình..
- Cô sao vậy? (Vũ hỏi)
- À không có gì..

(cô cười cười để che đậy đi mớ cảm xúc hỗn độn của mình)
- Sao em lại nhìn chị như vậy? (Cô quay sang hỏi tiểu Mỹ)
Cô nhìn thấy Tiểu Mỹ cứ đứng nhìn cô chầm chầm.

Bất ngờ điều đó càng khiến cô thêm chột dạ.


Quả thực con người mà có bí mật là luôn dự cảm sợ hãi như vậy?
- Chị rất giống 1 người em từng quen, nhìn chị em lại nhìn thấy người quen đó của em..(cô ấy không hề giả dối nheo mắt nói)
- Trời à? Trên đời cũng có nhiều người kha khá giống nhau mà..
- Ý của em không phải khuôn mặt, mà là giọng nói và ánh mắt..(tiểu Mỹ cứ nhấn mạnh làm cô thấy hơi sợ hãi)
- Lúc đầu anh cũng lầm như em vậy đó tiểu Mỹ mà thực sự không phải.

(Vũ bỗng chốc cụp mi mắt xuống khiến cô cảm nhận được rõ hơn nỗi lòng của anh)
Những câu nói thốt ra càng khiến cô thêm xót xa, đứng trước mặt hai con người rất thân đối với mình nhưng cô lại chẳng thể tự nhận mình là gì hết.

tiểu Mỹ vẫn giữ được nét ngây thơ, hiền hậu như ngày xưa, dù đã lớn hơn nhưng không hề thay đổi tính tình, vẫn giản dị, vẫn tốt bụng.

Cô không biết bây giờ tiểu Mỹ còn sống nhà cũ của cô hay không, nên mới lên tiếng hỏi.
- À phải? tiểu Mỹ hiện giờ đã ra trường chưa??
- À em chưa, em còn đang học đại học.
- Vậy nhà em ở đâu, có gần đây không?
Cô cố hỏi để thăm dò cuộc sống của tiểu Mỹ nhưng hình như cô đã nói gì khiến tiểu Mỹ không được tự nhiên.
- Em và mẹ sống nhờ nhà của người ta.

Mẹ em làm quản gia cho nhà họ nhưng bây giờ về quê rồi chỉ còn một mình em thôi.

Em cũng bị đuổi ra khỏi nhà vừa nãy...
Bất ngờ tiểu Mỹ khóc, nước mắt cứ liên tiếp trào ra hết giọt này đến giọt khác làm cho người ta có thể cảm nhận được những nỗi đau trong đó, tủi thân có, cô đơn có, nhục nhã có.

Vũ thở dài rồi lên tiếng.
- Bởi vì tôi nên mới bị đuổi.

Tôi đem cô ấy qua đây vì tôi muốn nhờ cô cho cô ấy ở lại.

Cô ấy ngại chuyện nam nữ nên không chịu ở nhà tôi dù nhà tôi vẫn có người làm không còn cách nào nên tôi mới tìm đến cô...
- Chị cho em ở đi cái gì em làm cũng được hết, em hứa không làm hư hại gì cả.


(tiểu Mỹ nắm lấy tay cô nói như cầu xin)
- Được rồi em cứ vào mà ở với chị, coi như chị em phụ dọn dẹp với làm việc trong nhà cùng bác quản gia và người làm trong nhà rồi trả lương cho em đi học gửi về cho gia đình dưới quê..

(Cô không ngần ngại nói)
Đối với tôi tiểu Mỹ chính là chị em tốt, nếu con bé có khó khăn cô không giúp thì chẳng phải cô đã quên tất cả những gì em ấy từng giúp cô à.
- Vậy tiểu Mỹ em vào nhà đi, chi sẽ kêu quản gia chuẩn bị phòng cho em...
Cô nói xong nắm tay tiểu Mỹ đi vào, lúc đấy Vũ cũng vào theo, cô đơn giản chỉ nghĩ là nếu đã xong việc cần nhờ rồi, sao anh ta lại chưa về? Còn muốn nói gì nữa sao?
Vào nhà cô gọi Diệp quản gia sắp xếp mọi thứ cho tiểu Mỹ xong, Vũ kéo tay cô đi ra ngoài, làm cô khó chịu hất tay anh ra.
- Chuyện gì vậy?
- Em không thắc mắc tại sao cô ấy lại bị đuổi à? Mà người đuổi là ai cô không tò mò sao?
Cô biết chắc người đó là ai rồi còn tò mò cái nỗi gì chứ? Lí do bị đuổi là vì Vũ? Cô nghe cũng có chút tò mò nhưng lại cảm thấy chắc chắn là do anh thân thiết với tiểu Mỹ nên mới như thế? Phương Nghi lại ghen bậy bạ thôi chứ còn gì khác được.

Nhưng nếu cô nói không tò mò thì cũng có chút vô lí.

Chả có ai một người không quen không biết lại nhanh chóng cho người ta vô nhà ở như thế cả.

Nếu cô càng tỏ vẻ như không tò mò Vũ sẽ càng thêm nghi ngờ về cô.

Nên cô quyết định bỏ luôn giấc ngủ của mình để cùng anh đi tới một công viên ven sông gần đây.

Đứng hóng gió đêm tuy hơi lạnh nhưng dường như khiến tâm trạng anh nhẹ nhõm hơn, mà cũng dường như khiến tâm trạng cô thoải mái hơn..