Tình Sói Chi Dao

Chương 58




Nhiên Kỳ khi đi qua cánh cổng dịch chuyển, hình hài vốn có rốt cuộc đã trở lại. Nàng trở thành một cái nữ nhân trưởng thành đúng với lứa tuổi của mình, ngũ quan phát triển không khác gì mẹ nàng trước kia, chiều cao vốn có cũng quay về với nàng 1m82 vóc người.

Tầm mắt mọi người nhìn nàng không rời 1 giây, Nhiên Kỳ phất lên cánh tay, toàn bộ liền đổi cái y phục niên đại này. Nàng cười đối mọi người xem như lời giải thích.

Zuma và Maria nhìn Leo phong thái cũng gật đầu ra dấu nên đi.

" Leo về thánh điện đi, chúng ta có việc cần bàn với con. "

" Thánh điện!? Chẳng phải là nơi ở của Long đế? Gia, ngài đang đùa con sao!? " - Leo khó hiểu nhìn hai lão nhân gia nói.

" Không, là thật, thánh điện kia, giờ là của chúng ta, Long tộc người bọn hắn vào ngaỳ trước đã bị chúng ta gϊếŧ sạch,không chừa tên nào! Hiện tại Đế Vương chính là ta, được rồi mau lên,về ta sẽ nói tiếp. " - Zuma thúc giục các nàng mau đi. Trời tối nơi đây khác loài người cực kì không hề an toàn.

" Ân "

...

Leo mang các nàng cùng nhau đến thánh điện Long tộc trước kia. Trước vào là hai cánh cổng đại lớn, khi tại phía trước này vốn có song long trụ cột. Nhưng hiện tại song long thay thế thành hai cái to tượng đá lang lang.

Đến trước cổng hoàng thành, người mang theo vệ binh sĩ đứng đầu hành lễ, đồng loạt mọi người cùng binh sĩ hướng cổng hô hào.

" Cung Nghênh đức vua, hoàng hậu trở về! "

" Miễn lễ, trẫm trước tối chúc các khanh an khang. Hiện tại ta cùng hoàng hậu phải hồi cung. Các khanh sau hôm nay, có thể tụ tập đông đủ cùng ta nói đến chính vụ, còn là rất quan trọng. Ai ai cũng có thể tham gia,không phân biệt giàu hay nghèo. " - Zuma đặc lại lời nói,giống như thánh chỉ, một đường mang theo các nàng cùng tể tướng hồi cung.

Hai gia tộc trong nhưng năm qua dù ngắn nhưng đã phát triển hưng thịnh. Cả về ma tộc cùng lang tộc sống cùng mảnh đất giờ đã không còn xa lạ. Sau lần chiến tranh đấy, lang tộc không còn chốn dung thân, toàn bộ số người còn lại theo Maria dẫn dắt mà ở lại, từ đây cũng có những cái gọi là con lai bắt đầu. Không cần cùng tộc mà sinh ra hài tử, miễn là yêu nhau, dù ma dù người,hài tử vẫn là của họ.

Nhiên Kỳ không đành lòng để các nữ nhân mình chết..dù rằng sẽ có ngày đó, nhưng hiện tại các nàng cũng có thể sống đến lúc con cái được trưởng thành, không như loài người, một thế kỷ liền rời xa..

...

" Việc ta nói con không được kháng lệnh, ở loài người con đã cho ta và nãi nãi nhận thức, cách lãnh đạo thực sự của 1 vị vua. Ta và bà con đến hiện tại đã không còn trẻ, ta mặt dù sẽ không chết nhưng bà con.. Ta đã bỏ lỡ rất nhiều trong cuộc đời nàng ấy. Ta mong con sẽ chấp nhận lời đề nghị của ta, hãy thay ta làm một hoàng đế tốt. Cai trị hai gia tộc tiến xa hơn mạnh mẽ, còn về ta và bà con, chúng ta chỉ còn khoản ngắn thời gian còn lại để bù đấp cho nàng. Leo con giúp ta được chứ!? Coi như người ông này xin con một lần.." -ông nói giọng cũng phát ra điểm nức nỡ. Phải Zuma đã bỏ lở rất nhiều với tình yêu này của ông. Là lúc nàng sinh ra nhi nữ, là lúc nàng khổ sở mất đi đứa con, là nàng nhiều lần trên bờ vực tuyệt vọng..ông làm sao mà nhẫn tâm..có thể bỏ mặc nàng nữa..

" Gia gia, người..haiz..thôi được rồi.. Ta nguyện ý. Chỉ cần hai người vui vẽ, phận chất nhi như con làm sao nỡ phản đối. "

" Tốt! "

" Con ngày mai liền theo ta và bà con ra mắt công chúng. "

" Ân "

....

Ngày hôm sau, đức vua ý chỉ cùng thường dân các quan nhân mệnh. Bên trong viết " Trẫm hiện nay tuổi tác đã cao, nay chất nhi quay về liền theo trẫm kế thừa ngôi vị. Cùng nhau xây dựng vương quốc lớn mạnh, dẹp đi những chế độ hà khắc thô phỉ, khâm thử. "

Đại loại là thế.

Leo mặc lên hoàng bào cuối người cho ông trao thánh chỉ.

Mọi người nhìn thấy liền một trận quỳ xuống. " Cung nghênh đức vua, đứa vua vạn tuế, vạn vạn tuế. "

Hà bào tay áo phất đi, uy nghiêm giọng nói khiến chúng thân nhân một phen lạnh người nghĩ, "quả là có tư chất đế vương".

...

Ngày trôi qua ngày, đến nay cũng đã nhìu cái đêm trăng rồi. Nàng bận biệu bấy lâu giờ cũng có thể an nhàn, chỉ là..

" Hoàng thượng, có hay không cùng thiếp dùng trà? "

Gọi thế này vốn đã thành thói quen rồi, chẳng qua không nghĩ qua đây cũng sẽ xưng hô như thế.

" Tiểu Hàn, nàng lại đây~ hmm~ rất thơm nga~ " - Nhiên Kỳ vừa ôm vừa cho mặt vào hổm cổ nàng hít lấy hít để. Cũng lâu rồi nàng chẳng cùng các ái phi viên phòng.

" Hoàng thượng người khi nào sắc lang a~ còn nhớ lúc mất ý thức lại xấu hổ thế nào đây~ " - Nhược Hàn trêu ghẹo, đùa giỡn cái mũi nàng, điểm nhẹ một cái như hờn dỗi.

" Nào có~ nàng là nhớ nhầm rồi a~ ta vốn rất rất rất là sắc lang nga~ " nói rồi cho tay vào mò dưới y phục nàng trêu ghẹo.

" hmm- sao mà ướt rùi ta~ " Leo làm như trêu chọc nhìn nàng cười tươi.

"Aaa..thần.."

" hừ- không cho phép gọi thần, thần thần gì ta cũng không phải hắn! "

Leo hờn dỗi tay bên trong không còn bên ngoài trêu ghẹo, trực tiếp đẩy ra tấm vải liền cho vào.

" aaa..kỳ..kỳ..tướng công..chậm thôi.."

" Nàng không phải lúc trước hay câu dẫn ta sao~ còn không phải thích đến làm điều này!? "

" hưư..thiế-p..thiếp..k-không có..a.."- Nhược Hàn nắm mạnh cổ áo y, ái nhân ra vào luật động chỉ muốn bức điên nàng, không còn tia thanh tịnh.

" Ư..ư...ha..a..a..a..tướ-ng..r-a..em...raaaa"

Nàng xụi lơ toàn bộ cơ thể ngã vào người Nhiên Kỳ.

Sau khi rút tay ra, Nhiên Kỳ chẳng những không lau đi, trực tiếp đưa chúng lên miệng rồi mút lấy "thật ngon". Ánh mắt di chuyển trên người nàng mà di động.

" Hàn Hàn ta không biết mình có bao nhiêu tốt để các nàng lưu lại bên ta. Nhưng các nàng yên tâm, một khi ta còn sống, sẽ không để các nàng mỗi một người phải chịu ủy ức đâu.."

Nhiên Kỳ giọng nói khẳng định nói ra. Nàng không phụ ai trong bất kì mỗi nàng.Là yêu thương là chăm sóc, từng người chỉ có thể hạnh phúc mà thôi.

" kỳ.."

Nhược Hàn mệt mỏi cứ vậy mà thiếp đi, trong giấc ngủ nàng cảm nhận được người kia nhìn mình với nụ cười sũng nịch.

...

Mùa xuân năm Kỳ Lang thứ 2, đức vua lệnh cho tiệc mừng các hoàng tử công chúa chào đời lễ tiệc diễn ra chung vui.

Đức vua sinh ra tổng có 7người con, là 3nam và 4 tiểu nữ hài. Hoàng Hậu Lam băng sinh được song long phượng thai, một trai một gái.  Phùng Quý phi sinh được song phượng thai, Khả phi sinh được một nam hài nhi, Trương phi sinh được nam hài, cuối cùng Duệ Phi là nữ hài nhi.

Các nàng sinh đều cùng một lúc. Nên Nhiên Kỳ chỉ có thể theo mẫu thân các nàng mà xếp vai vế.

Vì con còn quá nhỏ nên sinh ra bọn chúng chỉ có thể ở dạng thú. Lúc các nàng trở về dạng người lại thắc mắc cả con, nàng chỉ có thể tóm tắt rằng bọn nhóc sinh ra chưa thể làm chủ cơ thể vậy thôi.

Họ mà người cha vũ phu kia của nàng ở thế giới này,nàng sớm đã loại bỏ. Nàng theo họ của loài người đặc tên các con lần lượt mà thành:

Con Lam Băng: _ nam hài: Triệu Lam Phong

_ nữ hài: Triệu Lam Ngữ.

Con Nhược Hàn: _ nữ đầu: Triệu An Khuê

_ nữ sau: Triệu Lạc Ma.

Con Khả Trân: _nam hài: Triệu Gia Bảo.

Con Trương Như Yên :_ nam hài: Triệu Thế Nam.

Con Duệ Tú: _ nữ hài: Triệu Gia Linh.

Những đứa con của nàng sinh ra là bình thường, không đứa nào giống nàng có bộ phận dị biến.

Các con dù còn nhỏ nhưng đã rất giống nàng. Trong mình mỗi đứa đều ít sẽ có 2 linh hệ khác nhau.

Dù thế Lạc Ma là đứa làm nàng lo lắng nhất. Con sinh ra sau tất cả những nhóc còn lại, có thể nói lúc còn có thể mất đi đứa bé này. Lạc Ma hấp thụ giống với cơ thể nàng, con bé có khả nàng còn muốn vượt trội hơn. Mẫu thân nàng khi sinh còn thiếu chút là..may mắn nhờ có đan dược, cầm cự đến được lúc Lạc Ma chào đời Nhược Hàn cũng đã ngất đi mất hút.

Con bé được ưu tiên hơn các hài tử khác, do chính tay nàng bao dưỡng. Đến tháng thứ 3 nàng mới trả lại cho bảo mẫu cùng mẫu thân nàng mà lo chuyện chính sự.

...

10năm sau..

" Cha, cha, cha ~ " nỉ non tiếng kêu vang lên khắp căn phòng.

Các hài tử sau khi thấy Nhiên Kỳ mừng rở nhanh chân phóng qua.

Là vua nhưng người cha này của bọn chúng rất yêu thương và sủng nịch các nàng. Chính trị nghiêm minh, gia đình viên hảo, trong mắt bọn chúng cha là một người cực kì vĩ đại.

" Nha, mấy đứa con a~ có phá các mẫu thân của mình vất vả không a~ nếu có liền nhận tội nha~ ".

Nàng ngồi xuống gian tay ôm các con vào lòng, mỗi đứa thơm một cái vào má hoặc mũi, cười hạnh phúc lộ ra chiếc nanh răng nhọn hoắc.

" Không có~ bọn con rất ngoan~ " hài tử ngoan ngoãn trả lời nàng. Cũng theo nàng cười híp mắt lộ răng.

Mấy vị phu nhân bên này càng ấm lòng hơn khi nhìn thấy một nhà các nàng như vậy hạnh phúc như vậy thanh bình. Chẳng lo nghĩ sẽ chiến tranh, chẳng lo nghĩ ngày sau phải làm gì để sống..tất cả giờ chỉ còn là suy nghĩ vớ vẫn của bọn họ mà thôi.