Sáng sớm, Nhiên Kỳ từ phòng mình thẳng đến Khánh Lăng Điện,nơi còn đứng các quan văn,quan võ chờ hoàng thượng phê duyệt chuyện tấu...
Sự hiện diện của nàng không ít làm các quan có điểm dè đặc. Vì các ông phần lớn đều là người của nhị hoàng tử, đương nhiên hắn thế nào không muốn diệt trừ Vĩnh Thần vị thái tử, cái gai trong mắt, bất ngờ này chứ. Đều tại hoàng thượng cư nhiên công bố thái tử, mà các ông bị hắn dàng ép, buộc phải tìm mọi cách giải quyết đỗ tội cho vị điện hạ này.
Nàng mặt kệ ánh nhìn mọi người hướng mình truy xét, nàng cũng chẳng muốn đề cao tranh cử cái gì hoàng đế, cái gì cữu ngũ chí tôn, nàng cũng chẳng phải con ông ta sinh ra, chẳng qua cái người gọi mẫu phi của nàng ở nơi này lại thập phần giống mẫu thân đã mất của nàng...
" Hoàng Thượng giá đáo!!! "
" Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.."
Cung nhân trong Khánh Lăng Điện từng người quỳ xuống tiếp đón hoàng đế kia, riêng Nhiên Kỳ là không quỳ, nàng đứng nhìn ông từ từ bước lên long nhan của mình.
" Các khanh bình thân "
" Tạ ơn hoàng thượng.. "
Đoàn người thấy Nhiên Kỳ đứng trơ không hành lễ có chút kiên kị thiếu lễ độ, liền thừa dịp đối phó nơi hoàng thượng.
" Là thái tử không phải là lớn nhất,cư nhiên đối thánh thượng không hành lễ. Như thế nào thiếu lễ độ.. "
Một vị quan chức, vị trí có điểm cao, nói đến Nhiên Kỳ lễ nghĩa còn thua hạng thứ dân.
Vua cha trong thấy hắn hảo nhi tử như thế, đầu cũng có điểm bất đồng, sau đành bất đắc dĩ cho qua..
" Các ái khanh hảo bỏ qua của ta nhi tử. Hắn hẳn ở nơi xa qua đến lâu như vậy cùng hành lễ đã không còn, miễn về sau cho phép thái tử không nhất hành lễ ta.."
" Là, hoàng thượng.."
Ý vua đã nói, bọn hắn chỉ có thể tuân theo. Của hắn thái tử lần này thật sự sẽ có ngôi kia chí tôn tương lai rồi..
" Con, Thần Nhi vào Khánh Lăng điện hôm nay, hẳn có việc đi!? "
" Ân, là có việc.."
Không chờ nàng tấu cùng hắn vua cha, tự biết kêu ra nàng ý nghĩ hô đầu tiên..
" Con mau nói, nếu được liền chu toàn cho con.."
" Xin người cử hành điều tra bên trong nội bộ có chứng nhân mưu phản.."
" Ha hả, Thái tử người sao có thể nói chúng thần như vậy mưu phản? Ngài đón mò chắc!? "
Tiếng cười huyên náo Khánh Lăng điện người, lời nói thật, thế nhưng lại xem làm trò cười cho mọi người nơi đây.
" Không đoán, mà là sự thật. Thỉnh người điều tra nội bộ bên trong mưu phản.."
" Thần Nhi con có chắc bên trong có người như vậy!? Nếu không, con hẳn sẽ làm cho mọi người xem con như đùa bỡn bọn họ a.."
" Nếu người tin, xin hãy cữ hành điều tra. Đêm qua tại phủ tướng quân, ngài nhi nữ bị năm ngoại nhân bắt đi, còn nghe được nguyên nhân bên trong nước Lữ cùng ta mưu phản thông đồng tiêu diệt Mộ tộc...."
Toàn bộ sự việc nàng đem tất cả nói ra, xong chấp tay nói lời cáo biệt.
Trước khi đi, của nàng vua cha ban cho nàng hơn vạn tướng sĩ của ngàn mã ngựa binh khí theo ông lệnh bài giao cho, lần này không những diệt Lữ Quốc mà còn mưu phản tất cả diệt tận cùng.
...
" Kỳ chàng đi sao!?.. "
Duệ Tú thật lo lắng lần này ly khai hội không quay về lúc..
" Ân, ta đi, nhưng cũng mang các nàng bên người theo.."
" Thật sao!? "
Hôn lên trán người trong lòng cưng chiều mà nói.
" Thật.."
" Kỳ không sợ chúng ta vướng ngại!? " - Khả Trân hỏi
" Không đâu, ta sẽ hảo hảo bảo hộ các nàng. Còn có,lần trước ta đã hứa sẽ truyền dạy các nàng công phu. "
" Nhưng Kỳ vết thương chưa khỏi.." - Duệ Tú nói
" Ha hả, này sao, chuyện nhỏ, chỉ cần gia gia cùng nải nải quay về liền chữa khỏi ta.." - Nhiên Kỳ nhẹ má người dưới thân cưng chiều nói.
Vui cười các nàng trong phòng qua đi.
Ngày thứ ba công thành, của nàng mấy nữ nhân đều mang theo, thiếu chỉ mỗi Nhược Hàn.
Quân mã xa khôi giáp bọc bên ngoài trắng tinh, các nàng ba cái nữ nhân là y phục bình thường có tại nàng Lam Băng đồng dạng khôi giáp tốt.
Trước khi đi nàng bên trong 1ngày đã tiêu diệt bên tình báo mưu phản, cùng kia Nhị Hoàng huynh tương thông Bát Vương gia một cái chiếm ngôi chém đầu, còn lại người bên trong đầy đi không ở cung nữa.
...
" Từ đây đến Lữ Quốc còn bao xa!? "
" Thưa còn 200dặm.. "
" Ân "
Thấy Nhiên Kỳ có điểm rụt rè, lo lắng bên trong mấy cái nữ nhân bất đầu động hỏi hang.
" Kỳ sao thế, suốt chặn đường chàng cứ hỏi bao lâu đến Lữ Quốc hơn 10lần rồi, nhưng chúng ta chỉ mới ngồi xe nữa ngày. Chàng là lo sao!? " - Khả Trân bắt lấy tay nàng, xoa xoa trấn an nàng tin thần.
" Không phải, là ta khó chịu không gian hẹp.." - Nhiên Kỳ thành thật trả lời.
" Với cả khôi giáp làm ta khó ngồi chỗ~~ "
Các nàng nữ nhân nhìn cái ngốc đứa nhỏ xoắn tay, cười sau ấy giúp nàng tháo ra khôi giáp.
" Thoải mái hơn!? " - Lam Băng phụ một tay các nàng khôi giáp y gỡ, sau thì nói.
" Ân, đa tạ. " - Nhiên Kỳ gật đầu cùng Lam Băng nói.
Xoay qua bên này cùng mấy nữ nhân vui vẻ thoải mái cảm thán đi ra. " Khôi giáp cứng, ta không quen mặc vào, cởi ra thật rất dễ chịu a. "
" Hảo ngốc.. " - mấy cái nữ nhân thấy người trong lòng vui vẽ cũng thoải mái hơn nhìu.
...
Tuyến đường là các nàng lộ trình đi khá xa, vì vậy nó hẳn không ít vất vả.
Lúc đầu là các nàng binh sĩ khôi giáp, sau vì di chuyển bên trong thành tránh huyên náo mà đổi thành đoàn người đi buông bán. Thay thành thường dân y phục.
Các nàng nữ nhân cũng không biết vô tình chuyến đi lại là mùa giao phối của loài vật. Nhu cầu sinh lí hẳn không thiếu và luôn đòi nhìu.