Type: Linhh Linhh
Ra khỏi sân bay Ninh Nhiễm Thanh ý thức được rằng có lẽ mình đã rơi vào
một cái bẫy, cũng vì cô đã quá lo lắng nên không kịp suy nghĩ tường tận, mới để bản thân lâm vào tình cảnh này.
Cô nhớ lại một bộ phim mà cô từng xem trước đây, Na Tra vẽ một vòng trừu ma quanh người Liên Hoa, dặn di dặn lại nàng không được rời khỏi vòng tròn đó, nhưng cuối cùng
Liên Hoa vẫn bước ra khỏi vòng tròn đó, nhưng cuối cùng Liên Hoa vẫn
bước ra khỏi vòng tròn. Khi ấy Ninh Nhiễm Thanh cho rằng Liên Hoa đã làm liên lụy đến Na Tra, người kém thông minh sẽ làm liên lụy tới người
khác, giống như bản thân cô hiện giờ, đúng là một ả bạn gái ngu như heo.
Ninh Nhiễm Thanh khóc thầm trong bụng, nhưng ai biết đâu được, ngộ nhỡ Tần Hữu Sinh thực sự gặp chuyện không may thì sao?
Đang là mùa du lịch, ngoài sân bay toàn là xe của đoàn du lịch, trong số đó
có một chiếc xe màu đên, Hoàng Tử Tiêu “gallant” mở cửa cho Ninh Nhiễm
Thanh làm một động tác “Mời”.
Ninh Nhiễm Thanh không muốn lên xe, cô lùi về phía sau, cố bắt một chiếc taxi, song mới đi được vài bước đã bị hai người đàn ông bước tới từ phía sai chặn lại, Ninh Nhiễm Thanh
liếc nhìn xung quanh một vòng, cô có là gì đâu mà bọn họ phải mất công
mất sức như thế.
Ninh Nhiễm Thanh âm thầm kêu khổ, nhưng ngoài
mặt lại như không hề nhận ra nguy hiểm, bực bội nói: “Ai thèm ngồi cùng
xe với anh.”
“Chị hai, chị không thể cho tôi một cơ hội à?” Hoàng Tử Tiêu nhếch môi, hai tay đặt lên vai cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú, tỏ vẻ thâm tình nghiêm túc. Hoàng Tử Tiêu chỉ thấp hơn Tần Hữu Sinh vài
centimet, trước đây Tần Hữu Sinh làm vậy với cô, cô chỉ thấy yên tâm,
không giống như lúc này, khiến cô run rẩy vì sợ.
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhiễm Thanh tái mét vì giận dữ: “Lưu manh!”
Hoàng Tử Tiêu thực sự rất thích dáng vẻ này của Ninh Nhiễm Thanh, một tiếng
“Lưu manh” của cô dường như đâm trúng điểm G nào đó trên người anh ta,
khiến anh ta hưng phấn vô cùng, anh ta cúi đầu nhìn Ninh Nhiễm Thanh,
đôi mắt biết cười trời sinh chớp mấy lần, đôi môi vương ý cười thoáng
lướt qua chóp mũi Ninh Nhiễm Thanh: “Gọi một lần nữa xem nào?”
Mặt Ninh Nhiễm Thanh tái nhợt vì quá ghê tởm, bấy giờ Hoàng Tử Tiêu mới
dừng tay, “Được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, nếu đã cùng tới Kuala
Lumpur thì kiểu gì tôi cũng phải mời Ninh tiểu thư ăn một bữa cơm đúng
không.”
<!--Ambient video inpage desktop-->
Ninh Nhiễm Thanh biết thế này là mình không thoát được
rồi, mà hình như Hoàng Tử Tiêu cũng không tin cô có thể thoát khỏi bàn
tay anh ta, nghĩ vậy, cô cười gượng quay đầu hỏi: “Ăn cơm?”
“Đúng, chỉ ăn cơm thôi mà.” Hoàn Tử Tiêu cúi người, “Tôi luôn tôn trọng phái nữ.”
Ninh Nhiễm Thanh không đáp, một giây sau cô đã bị Hoàn Tử Tiêu “Mời” lên xe.
Tài xế ngồi phía trước là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, vóc
dáng cao lớn. Ninh Nhiễm Thanh cố ý hỏi lung tung để Hoàng Tử Tiêu mất
cảnh giác với cô, đều là một số vấn đề mà chỉ phụ nữ não tàn mới nghĩ ra được, ví dụ như:
“Còn lâu tôi mới tin anh thích tôi.”
“Anh cãi nhau với Ninh Bối Bối à.”
“Anh đang cố ý gây mâu thuẫn giữa tôi và Ninh Bối Bối đúng không? Anh biết tôi và nó không hợp nhau...”
Nụ cười trên mặt Hoàng Tử Tiêu ngày một vui vẻ hơn, ánh mắt khi nhìn Ninh
Nhiễm Thanh cũng thêm phần nghiền ngẫm, anh ta im lặng một lúc rồi hỏi
cô: “Chị có thể cho tôi biết chị tới Malaysia làm gì không?”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ một lúc, trả lời câu hỏi của Hoàng Tử Tiêu: “Luật sư
Giang muốn tôi tới đây, tôi cũng không biết tới đây làm gì.” Ninh Nhiễm
Thanh xem phim nhiều rồi, người có bí mật luôn có khả năng sống lâu hơn
một chút, đãi ngộ cũng không tồi.
Nhưng không biết Hoàng Tử Tiêu có hứng thú với bí mật của cô và Giang Hành Chi hay không.
Ninh Nhiễm Thanh biết Hoàng Tử Tiêu đang dùng chiến thuật tâm ký với cô, như thế giờ cô đã là chim trong lồng, quan trọng là làm thế nào để được giá trị lợi dụng lớn nhất từ người cô.
Xe chạy ngang qua tháp đôi
Petronas, còng qua hai con đường rồi tiến vào trung tâm thành phố sầm
uất, Ninh Nhiễm Thanh chỉ vào một nhà hàng đông khách nhất: “Tôi muốn ăn đồ Thái.”
Hoàng Tử Tiêu thích nhất là kiểu phụ nữ “Không tim
không não” như Ninh Nhiễm Thanh, anh ta dỗ dành cô: “Không được, mấy chỗ thế này bẩn lắm.”
Ninh Nhiễm thanh cực kỳ tức giận: “Anh mời người khác ăn cơm như thế đấy à?”
Hoàng Tử Tiêu đành chịu, báo tài xế dừng xe, Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn
gương chiếc hậu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hoàng Tử Tiêu lại ung
dung như thế, bởi vì phía sau còn có một chiếc xe nữa, sau khi anh ta
xuống xe, chiếc xe luôn bám theo sau này cũng dừng lại, năm sáu người
đàn ông cao to vạm vỡ cũng xuống xe.
Phía trước là một toàn nhà,
Ninh Nhiễm Thanh chọn một nhà hàng trong toàn nhà này, tầng một của tòa
nhà là những cửa hàng mỹ phẩm trang điểm dưỡng da, Ninh Nhiễm Thanh nhìn thấy mấy thứ này, mắt liền sáng lên, bắt đầu dạo quanh các cửa hàng này như một con nghiện mua sắm.
Hoàng Tử Tiêu hơi mất kiên nhẫn, Ninh Nhiễm Thanh ưng ý một bộ mỹ phẩm, bảo anh ta trả tiền.
Hoàng Tử Tiêu cúi đầu: “Hay là đi lên trước đã?”
Ninh Nhiễm Thanh cầm mỹ phẩm không chịu buông.
Hoàng Tử Tiêu đành thanh toán tiền.
Ninh Nhiễm Thanh hoàn toàn bộc lộ tính tình khó chịu của mình, tới tầng hai
thì nằng nhằng đòi đi vệ sinh, Hoàng Tử Tiêu lạnh lùng xem cô diễn kịch, gật đầu đồng ý.
Hoàng Tử Tiêu bảo kẻ khác lấy túi xách của Ninh
Nhiễm Thanh, di động, ví tiền, chứng minh thư của cô đều ở trong túi,
đây là điều kiện để anh ta đồng ý cô đi vệ sinh, Ninh Nhiễm Thanh đành
lườm anh ta một cái sắc lẻm.
Cái lườm này khiến Hoàng Tử Tiêu khoan khoái cả người: “Đi nhanh về nhanh.”
Làm gì có chuyện cô đi nhanh về nhanh, chỉ có một đi không trở lại thôi.
Ninh Nhiễm Thanh cầm cả bộ mỹ phẩm vừa mua vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn
cầu trong phòng vệ sinh đơn trang điểm, trước tiên cô dùng phấn vàng
thoa khắp mặt, rồi vẽ môi và mắt to hơn, thả tóc ra, cởi áo khoác, chỉ
mặc một chiếc áo ba lỗ, quần xắn tới đùi thành quần short... Chưa tới
năm phút, một cô gái Hoa ăn mặc thanh lịch giản dị biến thành một em gái Malaysia chính hiệu...
Trong bất cứ trường hợp nào, mỹ phẩm luôn là người bạn thân thiết nhất của các chị em.
Ngoài của nhà vệ sinh có mấy người của Hoàng Tử Tiêu đang đứng đợi sẵn. Một
cô gái trẻ không quen cô giúp cô, cùng cô khoác tay ra ngoài một cách
suôn sẻ, cho tới khi ra khỏi tòa nhà, Ninh Nhiễm Thanh chân thành cảm ơn cô ấy rồi bắt taxi đi tìm cảnh sát để báo án.
Ninh Nhiễm Thanh không một xu dính túi, nhưng tới trước cửa Cục cảnh sát cô mới nói với tài xế là mình không có tiền.
Ninh Nhiễm Thanh không một xu dính túi, nhưng tới trước cửa Cục cảnh sát cô mới nói với tài xế là mình không có tiền.
Tài xế nói tiếng Anh không lưu loát, nhìn chằm chằm Ninh Nhiễm Thanh mấy
lần, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, anh ta mắng mấy câu mà Ninh Nhiễm Thanh nghe không hiểu, tuy không hiểu tiếng song nhìn vẻ mặt kết hợp với lời
nói, cô cũng hiểu phần nào.
Đúng là dáng vẻ hiện giờ của cô thật
chẳng ra sao, áo ba lỗ và quần soóc ngắn trên đầu gối, mặt đen sì môi
lại đỏ rực, trông kỳ cục vô cùng.
Ninh Nhiễm Thanh đành để mặc
tài xế mắng cô, sau đó cúi người rồi nói “Sorry” với anh ta, cái thái
độ này của cô khiến tài xế phát bực, xua tay ý bảo cô biến đi.
Ninh Nhiễm Thanh vội chạy vào Cục cảnh sát, cô nhất định phải liên lạc với
Giang Hành Chi và Tần Hữu Sinh càng sớm càng tốt, chứng minh thư và di
động của cô đều đang ở chỗ Hoàng Tử Tiêu, nếu Hoàng Tử Tiêu lợi dụng nó
đi uy hiếp Tần Hữu Sinh thì đúng là không ổn.
Cảnh sát tiếp đón
Ninh Nhiễm Thanh là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, mày rậm
mắt to, ngực đeo quân hàm “Trưởng bộ phận tuần tra”. Anh ta mời Ninh
Nhiễm Thanh ngồi xuống rồi rót cho cô một cốc nước.
Ninh Nhiễm
Thanh vô cùng nóng ruột, dùng tiếng Anh không được tốt lắm của mình để
kể lại tình cảnh khó khăn của bản thân và mong muốn được giúp đỡ.
Nam cảnh sát trẻ nhìn cô: “Say it slowly, please!”
Ninh Nhiễm Thanh cuống lên, suýt nữa thì phát khóc, cô nói chậm lại, rồi
nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại trọng điểm, cô sợ cảnh sát nọ không hiểu, còn dùng cả ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt.
Nam cảnh sát nọ nghe được thì “Boyfriend”trong lời của cô, khẽ mỉm cười rồi hỏi tên bạn trai của cô.
Ninh Nhiễm Thanh không biết có nên nói ra tên của Tần Hữu Sinh hay không, để bảo đảm an toàn thì cô nói ra tên của Giang Hành Chi, cũng miêu tả sơ
lược về vẻ ngoài của Giang Hành Chi, “Tall and thin”, “Handsome”...vv
Nam cảnh sát hỏi cô có thể liên lạc với bạn trai qua điện thoại hay không.
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu.
Nam cảnh sát cúi đầu ghi chép lại, ghi chép xong đành mời Ninh Nhiễm Thanh
đợi ở cục cảnh sát trước đã, anh ta sẽ cố gắng hết sức để giúp cô, Ninh
Nhiễm Thanh bèn gật đầu.
Bữa tối, nam cảnh sát nọ bưng ra hai bát mì, đưa cho cô một bát, Ninh Nhiễm Thanh nói cảm ơn, nam cảnh sát khẽ
nhún vai, một lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, nam cảnh sát
bước tới nhận điện.
Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt lên chăm chú nhìn
anh ta, anh ta nói tiếng Malaysia, Ninh Nhiễm Thanh không hiểu, chỉ đành nhìn anh ta, nghe được anh ta đọc lên mấy tiếng “Jiang Xing Zhi”, cô
kích động đứng bật dậy.
Cuộc gọi này là của Tổng đốc, nam cảnh
sát bên kể lại tình hình ở đây, nói một cô gái da đen tới báo án, muốn
tìm bạn trai cô ấy là Giang Hành Chi.
May mắn là Tổng đốc ngồi
cạnh Tần Hữu Sinh, mọi người đang ngồi vào màn hình lớn cùng thảo luận
sắp xếp kế hoạch, tới gần cuối buổi họp, Tổng đốc bèn hỏi Tần Hữu Sinh
có biết bạn gái của Giang Hành Chi không.
Tần Hữu Sinh thầm nghỉ hoặc: “Bạn gái của Giang Hành Chi?”
Tổng đốc gật đầu, kể lại tin tức nhận được từ phía Cục cảnh sát cho Tần Hữu
Sinh: “Một cô gái Trung Quốc, mặt rất đen, miệng rộng, ăn mặc rất kì
lạ.”
Tần Hữu Sinh lắc đầu.
Khi vừa nghe kể, suy nghĩ đầu
tiên xuất hiện trong đầu Tần Hữu Sinh là sao Giang Hành Chi lại có bạn
gái? Suy nghĩ thứ hai là Gianh Hành Chi không thể có bạn gái nhanh như
vậy được, suy nghĩ thứ ba là Giang Hành Chi không thích con gái da đen.
Chi tiết nào cũng đầy mâu thuẫn, thế nên chuyện này ắt có vấn đề. Tần Hữu
Sinh hít sâu một hơi, suy nghĩ thứ tư – Chẳng lẽ là Nhiễm Thanh?
Ninh Nhiễm Thanh đã thấy đói từ lâu rồi, cô ngồi ở một vị trí trống đối diện với phòng làm việc Cảnh sát, ăn từng miếng từng miếng nhỏ. Sắc trời
nhuộm tối, thi thoảng cô lại quay đầu ngắm nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, trăng lạnh như sương, mông lung mịt mùng, không thấy được ánh
sao. Ngoài cục cảnh sát đèn đường sáng lên một loạt, chiếu sáng rực rỡ
giữa màn đêm tối đen như mực, bóng cây rủ xuống mặt đường, mặt đất tôi
tăm u ám.
Ninh Nhiễm Thanh ăn sạch bát mì, nam cảnh sát lại lấy
ra một hộp bánh quy đưa cho cô, cô lắc đầu từ chối, dùng tiếng anh biểu
đạt bản thân đã no rồi.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc, Ninh Nhiễm Thanh gục đầu trên bàn, thấy đầu đau nhức vô cùng. Đúng lúc
ấy đèn xe bên ngoài bỗng chiếu vào, đèn xe rất sáng, dường như muốn xua
tan bóng đêm mịt mờ.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại, nhíu mắt nhìn chiếc xe bên ngoài, hóa ra là một chiếc xe cảnh sát trở lại, đang chầm
chậm dừng ở bãi đỗ xe chuyên dụng ngoài Cục, đỗ ngay đối diện với phòng
làm việc cô đang ngồi, chỉ cách một khung cửa sổ.
Ninh Nhiễm Thanh ủ rũ quay đi, cùng lúc ấy ở phía bên ngoài, Tần Hữu Sinh mở cửa xe để chuận bị xuống xe.
Giữa những người yêu nhau liệu có tồn tại thứ gọi là tâm linh tương thông?
Khi Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại thì trái tim như ngừng đập, cô day day con mắt hơi nhức mỏi của mình, khi quay đầu lại lần nữa thì đã cùng Tần Hữu Sinh mặt đối mặt.
Dưới ánh trăng mông lung như sương bạc,
Tần Hữu Sinh mặc sơ mi nhạt màu và quần dàu, anh đứng bên xe cảnh sát,
dáng người cao ráo kiên định, phía sau anh là màn đêm tối đen như mực,
càng tôn lên nét đẹp tựa trăng sáng núi xa của anh.
Đã lâu không gặp, thầy Tần.
Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng quay đầu lại, đưa tay lau nước mắt, nước mắt
khiến son phấn trên mặt cô nhòa đi, khiến gương mặt vốn trắng tựa tuyết
loang loang lổ lổ nhem nhuốc vô cùng.
Tần Hữu Sinh ra hiệu cho cô ngồi yên, sau đó lập tức đi vào. Cô quay người lại cúi đầu nhìn sàn
nhà dưới chân, một lúc sau cô liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài,
sau đó tiếng bước chân ấy ngày càng gần hơn, ngày càng nặng hơn.
Bỗng “kẽo kẹt” một tiếng cửa phòng làm việc được mở ra, Tần Hữu Sinh xuất hiện ở cửa.
Nam cảnh sát nọ giật mình, tim Ninh Nhiễm Thanh cũng như ngừng đập, cho tới khi Tần Hữu Sinh bước vội về phía cô.
Rõ ràng chỉ có mấy bước chân nhưng Tần Hữu Sinh cũng bước đi rất khó nhọc, lồng ngực phập phồng, dường như không chỉ hơi thở hỗn loạn mà tâm tình
cũng bất ổn.
Bấy giờ Ninh Nhiễm Thanh thấy rất tủi thân, nhưng
câu đầu tiên mà cô hỏi lại là: “Thầy Tần, bọn họ nói anh bị thương, có
nặng lắm không? Đã đỡ hơn chưa?”
Tần Hữu Sinh không trả lời, mà đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, sau đó cả người cũng buông lỏng.
Trước cổng Cục cảnh sát xứ người, Tần Hữu sinh ngồi xuống tháo ống cuồn bị
xắn lên đùi của Ninh Nhiễm Thanh, cô thấy xót xa vô cùng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống cánh tay của anh.
Qua bao khó khăn mới có thời khắc ngọt ngào này, vượt ngàn núi trăm sông cũng chỉ vì anh, anh có biết chăng?
Tần Hữu Sinh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, Ninh Nhiễm Thanh nghẹn ngào: “Thầy Tần, em có rất nhiều điều muốn nói với anh...”
Tần Hữu Sinh chăm chú nhìn cô, gương mặt tuấn tú hơi biến sắc; “Nhiễm Thanh, anh cũng có rất nhiều chuyện muốn kể với em...”
Buổi tối Tần Hữu Sinh đưa Ninh Nhiễm Thanh về phòng đơn vị tạm thời, hai
người còn chưa nói bao lời đã quấn quýt lấy nhau không rời.