Type: Thanh Hà
“Luật sư Giang, chúc mừng năm mới.” Ninh Nhiễm Thanh nằm trong ngực Tần Hữu
Sinh, giọng nói lảnh lót, mang theo chút gì đó ngọt ngào rất tự nhiên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô, phủ lên đó một tầng ánh
sáng màu mật ong.
Tần Hữu Sinh cúi đầu ngắm Ninh Nhiễm Thanh, ngón tay mảnh dài trắng tinh xoa nhẹ lên ấn đường của cô, ánh mắt đầy yêu thương.
“Chúc mừng năm mới.” Lát sau, giọng nói hờ hững của Giang Hành Chi truyền tới, “Cô đang ở đâu?”
“Mùng một đầu năm anh đã định bắt tôi làm việc rồi à?” Khóe môi Ninh Nhiễm Thanh nhếch lên, hỏi.
Đôi khi Giang Hành Chi không thể hiểu nổi thứ gọi là tình yêu này, sao anh
lại thích một cô gái không hợp với anh một chút nào nhỉ. Xe của anh bị
tắc trên đường, nhìn đồng hồ trên tay anh lên tiếng hỏi: “Cô không về
thành phố Thanh sao?”
Ninh Nhiễm Thanh hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu, “Không, tôi vẫn đang ở thành phố A với thầy Tần…”
Giang Hành Chi lạnh nhạt đáp “Ờ” một tiếng, cũng không nói tiếp. Tần Hữu Sinh bèn cầm lấy di động trong tay Ninh Nhiễm Thanh: “Hành Chi, tôi đây…”
Giang Hành Chi: “…”
Con đường phía trước như tắc đến bất tận, Giang Hành Chi quay đầu nhìn ra
ngoài, ánh nắng mùa đông trong trẻo mà rực rỡ, anh ta mỉm cười lơ đãng:
“Quay lại với nhau rồi?”
“Cũng gần gần như vậy.” Tần Hữu Sinh đáp.
Đúng là mọi kiểu tranh cãi mà chưa thực sự muốn chia tay thì đều là khoe khoang hạnh phúc.
“Hai người các cậu thật là lắm chuyện.” Giang Hành Chi ngắt máy rồi xuống xe xem tình hình đường xá. Xe bị tắc trên đường cao tốc thì chỉ có thể đi
về phía trước, muốn lui lại ngay là điều không thể, cũng giống như tình
cảm vậy.
Nếu đã tới thành phố A, Giang Hành Chi đành đi gặp đôi
tình nhân lại đang chìm trong bể tình kia, mang theo quà tặng anh mua
trên đường lúc đến chúc Tết, tiện thể tham quan tổ ấm tình yêu mới của
hai người nọ, sau đó anh ta uống cà phê do Ninh Nhiễm Thanh đích thân
pha, và ăn bánh ngọt do Tần Hữu Sinh bưng ra.
“Cậu đến chúc Tết sớm thế này, chúng tôi còn chưa chuẩn bị gì cả.” Tần Hữu Sinh cười nói.
<!--Ambient video inpage desktop-->
“Chúc Tết mùng một là người thành tâm.” Giang Hành Chi nói một câu bằng tiếng địa phương quê mình.
Đây là lần đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh nghe Giang Hành Chi nói tiếng địa
phương, bỗng thấy thoải mái khó diễn tả bằng lời, cô quay sang nói với
Tần Hữu Sinh, đùa: “Chúng mình có nên mừng tuổi cho luật sư Giang
không.”
“Thế em thử hỏi Hành Chi xem có cần không?” Tần Hữu Sinh vui vẻ nói.
Với Giang Hành Chi, Tần Hữu Sinh cũng không có ý định gì khác, tình yêu
luôn công bằng, anh từng xin Giang Hành Chi đừng thích Ninh Nhiễm Thanh, cũng không phải anh thiếu tự tin, sợ Giang Hành Chi ảnh hưởng đến tình
cảm của mình, mà a thực sự muốn tốt cho Giang Hành Chi, giữ mãi một tình yêu vô vọng sẽ đau khổ biết nhường nào, tuy anh chưa từng nếm trải,
nhưng vẫn có thể đoán được vị đắng mà người đó phải chịu.
Chỉ là
chuyện tình cảm, không phải cứ nói dừng là dừng được ngay, nếu nó đã
sinh ra trong vô thức, cũng phải để nó biến mất trong câm lặng, không
thể để lại tiếc nuối và dư âm trong lòng, làm vậy sẽ tốt cho tất cả mọi
người.
Giang Hành Chi không làm bộ với Ninh Nhiễm Thanh nữa, anh cũng hùa theo đưa tay ra: “Tiền mừng tuổi ấy à… tôi không ngại đâu.”
Tay trái Tần Hữu Sinh ôm lấy Ninh Nhiễm Thanh, bèn cười: “Được rồi, đợi con trai của cậu xuất hiện rồi hẵng nói.”
Giang Hành Chi hỏi vặn lại: “Thế mà còn phải hỏi?”
Bữa trưa, Ninh Nhiễm Thanh đề nghị làm sủi cảo, điều này đúng là làm khó
hỉa vị luật sư Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi, cuối cùng ba người oẳn tù tì ra kết quả: Giang Hành Chi phụ trách nhào bột, Ninh Nhiễm Thanh phụ
trách băm nhân và luộc sủi cảo, Tần Hữu Sinh phụ trách bọc vỏ bánh quanh nhân bánh.
Cuối cùng Tần Hữu Sinh vừa bọc nhân bánh và nói: “Vỏ
bánh nhào chưa kỹ, nhân bánh băm chưa nhỏ, vì hai người làm không tốt
nên đã ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả của tôi.”
Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh đều tỏ thái độ khinh thường, sủi cảo trên bàn trông “béo ụt ịt”, cái nào cái nấy “Trương bụng lên”, có cái bụng còn nở bung ra.
Nhất là Ninh Nhiễm Thanh tỏ vẻ khinh bỉ hơn cả, cô đích thân làm một cái, sủi cảo được bọc nhỏ nhỏ xinh xinh trông rất đáng yêu.
“Xin ngài luật sư đừng tự bảo chữa nữa.” Ninh Nhiễm Thanh đưa sủi cảo cho
Tần Hữu Sinh xem, “Để phủ định luận chứng của anh, mời anh xem cái em
làm, trông rất đẹp.”
“Ừ, được đấy.” Tần Hữu Sinh khen.
Ninh Nhiễm Thanh không khỏi tự kỷ thưởng thức chiếc sủi cảo mình tự bọc một
hồi, “Thế… em có tiềm chất của một người vợ đảm đang không?”
Luật sư Tần lại ngắm nghía tỉ mỉ thêm lần nữa, phát ngôn chứa đầy sự đả
kích: “Nhân bánh không đều, ăn vào chẳng được bao nhiêu.”
Ninh
Nhiễm Thanh nghe vậy thì ấm ức lắm, còn bọc riêng một cái cho Tần Hữu
Sinh ăn, sau đó thấy Tần Hữu Sinh cười đầy đắc ý, mới biết mình đã trúng kế rồi.
“Vậy mới có câu, phụ nữ nói mình không biết làm việc
nhà đều là nói dối, chủ yếu xem đàn ông dẫn dắt thế nào thôi.” Tần Hữu
Sinh nói với Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi thấy lời này cũng có lý, gật đầu đồng tình: “Cậu dẫn dắt cô ấy thành gái già luôn đi.”
Ninh Nhiễm Thanh trợn tròn mắt lên: “Quá đáng!”
Buổi chiều Giang Hành Chi về thành phố S, Tần Hữu Sinh cùng Ninh Nhiễm Thanh ra ga tàu điện ngầm để tới hội chùa ở khu phố cổ, trên con phố đông
nghịt người, đôi tình nhân lúc nào cũng nắm tay nhau, kỳ thực khuôn mẫu
hạnh phúc của ái tình đều giống nhau.
Ở một quán ăn vặt trên phố, Ninh Nhiễm Thanh đi chiếm chỗ, Tần Hữu Sinh xếp hàng mua đồ ăn, phân công rõ ràng.
Khi Tần Hữu Sinh bưng về một mâm đồ ăn ngon, vẻ tuấn tú lịch thiệp của anh
đã thu hút ánh mắt của không ít thực khách xung quanh, anh tươi cười
ngồi xuống trước mặt Ninh Nhiễm Thanh: “Trước đây em đâu có thích ăn mấy món quà vặt trên phố này.”
Ninh Nhiễm Thanh trả lời: “Trước đây
em theo đuổi thứ gọi là ‘cuộc sống chất lượng’ (*) một cách thái quá,
gần đây em mới ngộ ra rằng kỳ thực sống vui vẻ mới là sống chất lượng
nhất.”
(*) Cuộc sống chất lượng ở đây bao gồm lối sống lành mạnh, hoàn cảnh sống ưu việt và một cuộc sống đầy đủ được đảm bảo
Tần Hữu Sinh cũng đồng tình với cô: “Đúng thế, em đã tỉnh ngộ rồi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh nũng nịu lấy lòng anh: “Vậy cũng bởi vì em có một người bạn trai tốt, mới xây dựng được nhân sinh quan chính xác.”
Tần Hữu Sinh cười mãi không thôi, không may cắn phải một miếng ớt. anh vốn không ăn được cay, bị sặc tới chảy nước mắt.
Trong quán còn có một chiếc tivi 24 inch được treo trên mặt tường màu xanh
lam, tivi đang chiếu thời sự địa phương, chiếu xong tin tức về ngày lễ
thì đến chương trình bản tin mới trong ngày: Một phụ nữ bị cảnh sát bắt
vì vận chuyển 234g Methadone và 50g ma túy đá trên tàu hỏa…
“Methadone?” Ninh Nhiễm Thanh nghe được một danh từ lạ lẫm, bèn lên tiếng hỏi Tần Hữu Sinh.
Tần Hữu Sinh thoáng nhìn tivi giải thích: “Methadone, Triazolam, Ketamine…
đều thuộc nhóm thuốc gây mê và thuốc tinh thần do quốc gia quản chế, nếu có hành vi vận chuyển trái pháp luật sẽ bị xét xử như tội vận chuyển ma túy.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía tivi, khuôn mặt người phụ nữ trong tivi đã bị làm mờ, tuy nhiên Ninh Nhiễm Thanh vẫn thấy quen quen, khi nhìn thấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay cô ta, cô bỗng ngây người,
thì thầm với anh: “Cô ta… giống Hạ Dạ quá.”
Những tội phạm liên
quan đến ma túy đều là tội lớn, nếu bằng chứng tội phạm đã xác thực thì
chỉ 50g ma túy đá kia cũng đủ khiến cô ta ngồi tù mọt gong, huống chi
còn có 234g Methadone, Ninh Nhiễm Thanh ăn cũng không thấy ngon nữa:
“Chẳng lẽ cô ta bị người khác hãm hại?”
Tần Hữu Sinh: “Trước khi sự việc được làm rõ, không ai trong chúng ta có thể đưa ra kết luận.”
Khi nhận được điện thoại của Hạ Dạ, Giang Hành Chi đã quay về thành phố S,
đang nói chuyện với mấy đứa em sang chúc tết trong sân nhà, có một cậu
em họ sang năm định đi du học nước ngoài, Giang Hành Chi cho cậu ta ý
kiến tham khảo về một vài lựa chọn.
Vì cuộc gọi của Hạ Dạ mà
Giang Hành Chi buộc phải về thành phố A lần nữa, khiến cha Giang mẹ
Giang ngày càng hoài nghi anh ta có bạn gái ở thành phố A.
Trong
điện thoại, Hạ Dạ mong Giang Hành Chi có thể liên hệ với Tần Hữu Sinh để anh ta tranh tụng vụ án này giúp cô ta, Giang Hành Chi hừ lạnh một
tiếng: “Hạ Dạ, tôi muốn biết ý định của cô.”
“Tính ra thì anh ta vẫn là em rể của tôi, anh ta giúp tôi việc này không được à?”
“Cậu ấy không rảnh.” Giang Hành Chi từ chối thay Tần Hữu Sinh ngay tức thì.
Hạ Dạ: “Được thôi, vậy tôi sẽ tự liên lạc với Tần Hữu Sinh.”
Giang Hành Chi gọi điện cho Tần Hữu Sinh, hỏi anh có muốn nhận vụ án của Hạ
Dạ hay không, Tần Hữu Sinh đặt di động xuống, nhìn về phía Ninh Nhiễm
Thanh, cho cô quyền quyết định.
Hai người đã quay về căn hộ ở nội thành của Tần Hữu Sinh, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Làm sao anh tranh tụng
cho Hạ Dạ được, anh bận như vậy cơ mà.”
Tần Hữu Sinh nhìn cô: “Nếu em muốn anh giúp cô ta, anh có thể sắp xếp được.”
Ninh Nhiễm Thanh bối rối ngồi xuống sofa, ủ rũ nói: “Em cũng không biết nữa…”
Không hiểu sao Ninh Nhiễm Thanh rất sợ Hạ Dạ, trước mặt Ninh Bối Bối cô kiêu
căng tự mãn bao nhiêu thì khi gặp Hạ Dạ lại thảm hại nhếch nhác bấy
nhiêu. Một lúc sau cô ngẩng đầu, hắng giọng: “Thầy Tần, nếu có thể
thì anh nhận vụ án này đi.”
Tần Hữu Sinh đứng lên xoa đầu cô: “Vậy anh còn cần một trợ lý nữa.”
Ninh Nhiễm Thanh giơ tay: “Em có được không?”
“Thế thì còn gì bằng.”
Sau tết, Ninh Tuân Tuân dẫn Trương Tiểu Trì, Ninh Bối Bối từ thành phố
Thanh về, Ninh Nhiễm Thanh đưa Tần Hữu Sinh tới nhà chị gái chúc tết, về việc hai người quay lại với nhau, Ninh Tuân Tuân cũng rất vui vẻ, chỉ
có Trương Tiểu Trì là có chút ý kiến: “Nay cãi nhau, mai làm hòa, chả ra làm sao cả.”
Ninh Nhiễm Thanh cốc đầu cậu nhóc: “Làm gì có cặp tình nhân nào chưa từng chia tay trước khi kết hôn.”
Tần Hữu Sinh cười, kéo cô ngồi xuống bên mình: “Đừng làm hư người bạn nhỏ chứ.”
Trương Tiểu Trì nhìn anh với vẻ khó chịu: “Ai là người bạn nhỏ?”
Tần Hữu Sinh vội nói: “Xin lỗi, phải là cháu vợ mới đúng.”
Ninh Nhiễm Thanh cười lăn cười bò trên vai Tần Hữu Sinh, nếu không có những
mâu thuẫn thì cuộc sống hạnh phúc biết bao, người một nhà vui vẻ sống
bên nhau, nhưng đôi khi những điều đơn giản nhất lại khó có được nhất.
Tần Hữu Sinh trở thành luật sư bào chữa cho Hạ Dạ, anh đưa Ninh Nhiễm Thanh đi gặp Hạ Dạ, qua nửa năm thực tập, Ninh Nhiễm Thanh đã gặp rất nhiều
nghi phạm ở trại tạm giam, nam nữ đủ cả, song không có ai bình tĩnh được như Hạ Dạ.
Ninh Nhiễm Thanh theo Tần Hữu Sinh ngồi xuống trước mặt Hạ Dạ, lẳng lặng đặt bút ghi chép.
“Cô định tới Đạo Trấn?” Tần Hữu Sinh hỏi.
“Đúng, quê tôi ở Đạo Trấn, tôi muốn về đó thắp nén hương cho cha tôi.” Hạ Dạ
nói xong, liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Cha tôi chết trên đường đi thăm
con gái riêng của mình, không biết luật sư Tần và trợ lý Ninh có hứng
nghe chuyện này không?”
“Chúng ta có thể nói những chuyện liên
quan đến vụ án không, như quan hệ giữa cô và Diên An chẳng hạn?” Tần Hữu Sinh nói đúng trọng tâm vấn đề.
“Tôi là… tình nhân cũ của anh ấy.” Dứt lời, khóe môi cô ta hơi nhếch lên, “Nhưng mấy hôm trước tôi và anh ấy đã chia tay.”
“Vậy cô có quen Đỗ Tuyết Vinh – vợ của Diên An không?”
“Tuy tôi và cô ta cùng yêu một người đàn ông nhưng chúng tôi chưa từng gặp
nhau.” Hạ Dạ thở dài, đèn trong phòng quá sáng, khiến khuôn mặt Hạ Dạ
hơi nhòa đi.
Tần Hữu Sinh khẽ nhíu mày: “Cô hãy kể cho tôi toàn bộ sự việc đã xảy ra.”
Hạ Dạ bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, trong lúc kể thi thoảng Tần Hữu Sinh lại hỏi cô ta vài câu quan trọng, anh ta hỏi đi hỏi lại những vấn đề
quan trọng, câu trả lời của Hạ Dạ luôn rất logic và hợp lý, không giống
như đang nói dối.
Cô ta chỉ xách túi giúp một cụ già, cũng không biết bên trong có hàng cấm.
Tần Hữu Sinh gật đầu: “Tôi rõ rồi, nếu cần tôi sẽ lại tới gặp cô.”
Trước khi đi, Hạ Dạ nhìn Tần Hữu Sinh: “Luật sư Tần, anh có tin tôi không?”
“Về cơ bản thì tôi tin cô.” Tần Hữu Sinh đứng lên, sau đó nói với Ninh
Nhiễm Thanh ngồi bên mình, “Nhiễm Thanh, chúng ta về thôi.”
Ninh
Nhiễm Thanh lẳng lặng cất bút trong tay đi, cho tới khi Hạ Dạ gọi cô
lại: “Nếu cô muốn biết về người đàn ông kia, thực ra tôi có thể kể cô
nghe.”
“Xin lỗi, cô ấy không muốn biết.” Tần Hữu Sinh nói thẳng,
“Nếu muốn biết, cô ấy có thể tự đi tìm câu trả lời, thế nên chuyện này
khỏi cần làm phiền Hạ tiểu thư.”
Hạ Dạ chỉ nhìn Ninh Nhiễm Thanh, im lặng không nói gì nữa.
Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh đi ra khỏi đồn cảnh sát, cả người đều mệt
mỏi, Tần Hữu Sinh ôm lấy eo cô, đúng lúc ấy cửa kính được đẩy ra, một
bóng dáng quen thuộc đi vào.
Là Lại Thư Khiết đã lâu không gặp.
Lại Thư Khiết cũng nhìn thấy Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh, bèn dừng
chân, rồi đi tới trước mặt Tần Hữu Sinh trên đôi giầy cao gót da mềm màu đen, tươi cười chào hỏi: “Thầy, đã lâu không gặp.”
Nụ cười của Lại Thư Khiết quá rực rỡ, khiến Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh đều bất ngờ, dừng lại ở sảnh lớn như xe phanh lại.
Tần Hữu Sinh đúng là khá ngạc nhiên khi gặp Lại Thư Khiết ở đây, nhưng chỉ
thoáng nghĩ là hiểu ngay, anh nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.”
“Nhiễm Thanh, lâu rồi không gặp cô.” Lại Thư Khiết cũng chào Ninh Nhiễm Thanh.
“Chào cô.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn thẻ công tác được Lại Thư Khiết đeo trên cổ, đúng là sau khi rời khỏi Dịch Hòa, Lại Thư Khiết ngày càng có tương
lai.
“Không ngờ lại gặp thầy ở đây, thầy định về Dịch Hòa tiếp
tục làm luật sư ạ?” Lại Thư Khiết tò mò hỏi, “Nếu là vậy, em cũng nên
mời thầy uống một ly, thầy quay lại làm luật sư đúng là chuyện vui của
ngành pháp luật.”
Ninh Nhiễm Thanh luôn luôn không ưa nổi cách
nói chuyện của Lại Thư Khiết, trong lời nói luôn có ẩn ý, cô mới nghe
vài câu đã thấy khó chịu, trước đây chắc chắn cô sẽ nhíu mày ngắt lời
ngay, nhưng giờ tiến bộ hơn một chút, chỉ nhẹ nhàng níu lấy tay Tần Hữu
Sinh.
“Với thân phận của Kiểm sát Lại, chúng ta nên tránh mặt thì hơn, nếu để mất việc thì chẳng có gì tốt cả.” Tần Hữu Sinh nói.
“Thầy quá mẫn cảm rồi, tuy hiện giờ lập trường của hai thầy trò ta khác nhau, song dù sao chúng ta cũng từng là thầy trò.” Lại Thư Khiết nói, khí thế mạnh mẽ hơn trước đây nhiều.
Tần Hữu Sinh mỉm cười: “Kiểm sát Lại, xin cáo từ.” Dứt lời anh cầm tay Ninh Nhiễm Thanh, đi thẳng tới bãi đậu xe.
Khi Tần Hữu Sinh dẫn Ninh Nhiễm Thanh rời đi, Lại Thư Khiết cúi đầu nhìn
thẻ kiểm sát viên của mình, bĩu môi rồi ngẩng đầu đi thẳng.
Tuy
Ninh Nhiễm Thanh không chịu được đả kích, nhưng nếu được xoa dịu thì cô
cũng bắt đầu mặc kệ, trên đường về cô tựa lưng vào ghế, ngắm ngón tay
nõn nà như ngọc của mình: “Lại Thư Khiết đã trở thành kiểm sát viên rồi
mà em vẫn còn là một trợ lý nho nhỏ.”
“Có gì khó đâu, nếu không em thử đổi thành cô ta xem.” Tần Hữu Sinh cười nói.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía trước: “Thế thì không được, tuy giờ em chỉ là
một trợ lý nho nhỏ nhưng sẽ có ngày em trở thành một luật sư danh
tiếng.”
Tần Hữu Sinh cười sang sảng: “Ha ha, luật sư Ninh nói đúng lắm.”
Tần Hữu Sinh định tạm thời về Dịch Hòa làm việc mấy ngày, phòng làm việc
của anh vẫn có người thường xuyên quét dọn, thế nên cũng không cần chuẩn bị gì cả. Qua kỳ nghỉ tết, nhân viên của Dịch Hòa mau chóng bước vào
trạng thái công tác.
Những vụ án năm ngoái chưa xử lý xong, và những vụ án m ới nhận năm nay dồn dập lao về phía các luật sư của Dịch Hòa.
Buổi tối, sau một ngày bận rộn, A Thẩm đề nghị luật sư Tần phải chiêu đãi
mọi người, Tần Hữu Sinh vui vẻ kéo Ninh Nhiễm Thanh tới trước mặt mình:
“Vậy để Nhiễm Thanh chủ trì, tôi chủ chi, mọi người muốn ăn gì chơi gì
thì cứ nói với cô ấy.”
Luật sư của Dịch Hòa đều rất bận rộn, thời gian rảnh để liên hoan chỉ có sau giờ làm, thế nên nội dung buổi liên
hoan chỉ có quan đi quẩn lại ở ăn cơm rồi đi hát karaoke, buổi tối mọi
người tan tầm, cùng nhau tới một nhà hàng xoay để ăn bò bít tết.
Gần tới lúc ăn, Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân cùng nhau đi vệ sinh, sau đó một luật sư nam liền đùa: “Thực ra tôi vẫn chưa hiểu được tại sao phụ
nữ đều thích đi vệ sinh theo nhóm?”
Giang Hành Chi mỉm cười, nói với giọng hóm hỉnh: “Chắc do nhà vệ sinh nữ quá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm? Luật sư Tần, vậy anh còn không mau ra đó cứu mỹ nhân?” Luật sư nam khác trêu ghẹo Tần Hữu Sinh.
Tần Hữu Sinh chỉ cười, tiếp tục xắt bò bít tết trong tay, động tác tao nhã tuyệt đẹp.
Bỗng một tiếng nổ lớn truyền đến từ phía nhà vệ sinh, tiếp đó là hai tiếng kêu chói tai, một trước một sau.
Hai tiếng kêu ấy là của Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân, vì quá sợ hãi nên những âm cuối cùng run rẩy thành từng đoạn ngắn.
Những luật sư và trợ lý đang ngồi bên ngoài đều đồng loạt quay sang nhìn nhau.
“Trời ơi!” Một luật sư nữ của Dịch Hòa ôm miệng, còn chưa dứt lời thì Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi ngồi đối diện cô ta đã chạy về phía nhà vệ sinh.
Sau đó mọi người mới kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, rồi lại có mấy người đứng lên chạy về phía nhà vệ sinh.