Type: Thanh Hà
Trước khi Ninh Nhiễm Thanh từ bệnh viện ra về, bác sỹ hẹn gặp Tô Niệm để nói
về bệnh tình của Phó Cảnh Nhiên. Sau khi Tô Niệm ra ngoài, hai người
ngồi trên ghế đá ở vườn hoa dưới tòa nhà khu nội trú, cùng uống hai cốc
cà phê nóng.
Quá nửa công trình ở San Francisco đều được xây
dựng theo kiểu kiến trúc Victoria, dù là nhà ở hay bệnh viện, từ một
viên gạch một hòn đá, đến chiếc chuông lớn cổ xưa, trụ đứng hình tròn,
các bức phù điêu tráng men hoa văn… Phong cách kiến trúc tinh tế mà
trang nghiêm, bấy giờ nắng nhàn nhạt chiếu lên mái nhà, có sự ấm áp và
yên tĩnh đầy khác lạ của ngày đông.
Bên hương cà phê thơm nồng, Ninh Nhiễm Thanh hỏi Tô Niệm: “Cô có dự tính gì cho tương lai không?”
“Dự tính cái gì được chứ, cứ thế mà sống thôi, công ty của cha nằm trong
tay tôi, hơn một vạn người trông chờ vào tôi, dù rất muốn buông xuôi tất cả để đi đây đi đó, nhưng tôi vẫn phải gắng sức để bảo vệ công ty.” Nói xong Tô Niệm mỉm cười, ánh nắng mỏng manh phủ một lớp vàng óng ánh lên khuôn mặt cô ấy, đường nét kiên cường, nửa mặt bên tuyệt đẹp, “Mọi
chuyện trên thế gian này đúng là có mất ắt có được.”
“Cố lên.” Ninh Nhiễm Thanh chẳng biết nói gì với Tô Niệm, chỉ nói một câu cổ vũ đơn giản nhất thế này thôi.
Gần đó có một nhóm bạn nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đang chơi trò chơi, tiếng
cười nói giòn tan, ánh nắng trên cao như nhảy nhót theo bước chân đùa
vui của các em, đáng yêu là thế, vui tươi là thế.
“Cô thì sao, khi nào mới được uống rượu mừng của cô và thầy Tần?” Tô Niệm cười tít mắt quay sang hỏi cô.
“Chuyện này ấy à, tôi không nóng vội.” Ninh Nhiễm Thanh tươi cười, nghĩ đến
chàng trai mặc áo da luôn ở bên cạnh Tô Niệm mấy hôm trước, nháy mắt
hỏi: “Tôi thấy anh chàng mặc áo da kia cũng được đấy…”
Tô Niệm
lắc đầu: “Con người anh ấy đúng là rất tốt, có điều tạm thời tôi không
muốn nói đến chuyện tình cảm, không có nhiều sức lực như vậy, hơn nữa dù sao tôi cũng phải nghĩ cho anh ấy, gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận
một phụ nữ với khuôn mặt bị hủy hoại.”
Tô Niệm khiến Ninh Nhiễm
Thanh cảm thấy vừa xót xa lại vừa bất lực, cô không biết thân phận của
chàng trai mặc áo da kia, cũng không hỏi tiếp nữa, Tô Niệm không muốn
nghĩ tới chuyện tình cảm, dù cô ấy không nói rõ, tuy nhiên Ninh Nhiễm
Thanh biết Phó Cảnh Nhiên vẫn là một trong số các nguyên nhân chính. <!--Ambient video inpage desktop-->
Chỉ là biến số tình cảm thực sự quá nhiều, đôi khi gắng hết sức bình sinh
cũng chỉ nhận được một kết cục “Không kết quả”, chi bằng cứ mặc mọi thứ
diễn ra, nhân duyên là do trời định.
Vì bận việc nên Giang Hành
Chi buộc phải lên đường về thành phố A. Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh ở
trong phòng ngủ chính của Tần Hữu Sinh, cô ngồi xổm trước vali hành lý
để sắp xếp đồ đạc, còn Tần Hữu Sinh thì đứng tựa vào cánh cửa gỗ màu
trắng nhìn cô gấp gọn quần áo.
Sự ly biệt dù mang ý nghĩa gì đi
chăng nữa thì vẫn luôn khiến người ta buồn bã, Ninh Nhiễm Thanh sợ lên
tiếng nói chuyện sẽ để lộ tâm tình của mình, nên đành lẳng lặng gấp gọn
quần áo xếp vào trong vali.
Tần Hữu Sinh nhìn một lúc rồi nhắc cô đừng quên cầm theo giấy tờ cá nhân…
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu: “Em có phải trẻ con đâu.”
Tần Hữu Sinh khẽ cười, giọng nói chứa chút cảm khái: “Anh lại mong em chỉ
là trẻ con, như vậy thì em có thể ở bên anh mãi mãi rồi”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn anh, đứng lên: “Thế bao giờ anh về nước thăm em…”
Còn chưa chia ly đã vội nghĩ tới những lần gặp sau – đây chính là tâm trạng của người đang yêu!
“Chuyện này à.” Tần Hữu Sinh ngẫm nghĩ, “Tết âm lịch chắc sẽ về một chuyến.”
Ninh Nhiễm Thanh thử nhẩm tính tháng ngày, nét mặt âu sầu bỗng vui vẻ hẳn
lên, cô đưa tay về phía anh nhõng nhẽo gọi: “Thầy Tần ơi.”
Tần Hữu Sinh mỉm cười bước tới ôm lấy cô, hai người qua mấy vòng rồi cùng ngã xuống giường lớn êm ái.
Đêm trước giờ ly biệt, trước ngày rời xa San Francisco, vương lại những giây phút triền miên vô hạn.
Ngoài trời bóng đêm tĩnh lặng, gió lạnh từng cơn, tuyết lớn ào ào rơi xuống
từ bầu trời màu lam sẫm, phủ kín nơi nơi chất chồng bên bệ cửa sổ màu
nâu.
So với nhiệt độ lạnh lẽo ngoài trời, trong phòng tràn đầy
hơi ấm, đến bầu không khí cũng dần trở nên ấm áp. Trên giường, đôi nam
nữ đang gắng sức quấn lấy nhau đầm đìa mồ hôi.
Lần thân thiết này, khi kết thúc phần mở đầu thì đêm đã về khuya, tới lúc vào chủ đề chính, ngoài trời tuyết lớn đã thôi rơi.
Trên giường, lần nào Tần Hữu Sinh làm cũng đều quá mạnh quá nhanh, Ninh
Nhiễm Thanh vốn không có sức để chống đỡ, hai chân dài thẳng thon thả
quấn chặt lấy hông anh, vì cảm xúc được đẩy lên cao trào, ngón chân
trắng nõn cũng hơi cong lên, hai tay ôm chặt vai lưng hơi gầy nhưng vô
cùng rắn rỏi của anh, cuối cùng khi cô liên tục được đưa lên đỉnh, sau
lưng Tần Hữu Sinh cũng bị ngón tay cào nhiều vết…
Đã tới nửa đêm, đến sáng là phải ngồi xe ra sân bay quốc tế San Francisco, tảng sáng
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nằm trong ngực Tần Hữu Sinh, cảm nhận hơi thở nam
tính trên người anh, chẳng muốn rời xa.
Cô thực sự không nỡ rời xa thầy Tần sớm như thế.
Ninh Nhiễm Thanh không nỡ, Tần Hữu Sinh cũng nào có cam tâm, anh hôn nhẹ lên trán, mũi, khóe môi… của cô, chỉ ước bản thân có thể ích kỷ một chút,
dùng một sợi dây thừng trói cô lại bên mình.
Tuy trong lòng anh
nghĩ là vậy, cơ mà lời nói ra miệng vẫn không như thế: “Sau khi quay lại nhớ cố gắng học hỏi Hành Chi, không nên hành xử vội vàng hấp tấp, lúc
làm việc phải nghiêm túc cẩn thận, đừng chuốc lấy phiền phức cho bản
thân, phải cố gắng phân định rạch ròi người này người khác, chuyện này
chuyện kia…”
“Anh lại bắt đầu giảng đạo rồi.” Ninh Nhiễm Thanh
lẩm bẩm, nằm trong ngực anh cắn một cái, sau đó thực sự để lại dấu răng
không sâu không cạn trên ngực anh.
Da Tần Hữu Sinh khá trắng, dưới ánh đền thanh nhã, dấu răng nho nhỏ của Ninh Nhiễm Thanh có màu hồng nhạt rất đáng yêu.
“Mèo hoang!” Anh nhẹ nhàng đánh cô một cái.
Ninh Nhiễm Thanh sưng sỉa định đánh lại anh, nhúc nhích tới lui trong chăn
tỏ ý kháng nghị, Tần Hữu Sinh vừa dung túng vừa cưng chiều, mặt vương ý
cười, mắt đầy tình ý.
Thú vui chốn khuê phòng, chỉ là vẽ mày họa mi, chàng chàng thiếp thiếp, tình ý mặn nồng.
Sáng sớm Ninh Nhiễm Thanh bị Tần Hữu Sinh dựng dậy trong cơ mơ màng, cô vẫn
không mở mắt ra được, anh kiên nhẫn mặc cho cô từng chiếc áo chiếc quần.
Kết quả là sau khi Tần Hữu Sinh giúp cô mặc quần áo xong xuôi, Ninh Nhiễm
Thanh lại mệt mỏi nằm ỳ trên giường. Tần Hữu Sinh đánh răng rửa mặt xong đi ra, nhìn cô gái nằm trên giường với vẻ bất đắc dĩ.
Còn ở bên ngoài Giang Hành Chi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, xuống dưới tầng ăn sáng.
Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh nói: “Nếu lỡ chuyến bay thì em cứ ở lại San Francisco với anh đi, anh thấy thế cũng tốt.”
“Còn lâu em mới ở lại chốn đất khách quê người này.” Ninh Nhiễm Thanh lăn lộn trên giường mấy vòng rồi bò dậy đánh răng rửa mặt.
Nam nữ yêu nhau, nếu một bên có lý trí và sức khống chế vô cùng yếu ớt thì
chung quy vẫn phải có một bên mạnh mẽ hơn chút, giống như Tần Hữu Sinh,
dù trong thâm tâm anh không tình nguyện tới cỡ nào chăng nữa thì vẫn
phải nhắc nhở Ninh Nhiễm Thanh đừng quên đồ hết lần này đến lần khác.
Sau khi giục cô đánh răng rửa mặt, lại giục cô mau chóng xuống tầng ăn
sáng.
Thế nhưng lúc đi ra khỏi phòng, cô nàng ương bướng này còn lẩm bẩm: “Chắc là anh muốn em đi càng nhanh càng tốt chứ gì?”
Tần Hữu Sinh thở dài, đúng là quá oan uổng.
Khi Ninh Nhiễm Thanh xuống nhà với Tần Hữu Sinh, Giang Hành Chi đã ăn sáng
xong, đang ngồi trong phòng khách đợi họ, Ninh Nhiễm Thanh ăn không vô
đành vào phòng ăn ăn qua loa một chút, mà Tần Hữu Sinh cũng không thấy
đói, anh ngồi trong phòng khách trò chuyện với Giang Hành Chi về mấy
việc lặt vặt.
Ví dụ như một số vụ án của Dịch Hòa, chuyện của San Francisco của anh, cùng cô bạn gái phiền phức đang ăn sáng nọ…
Trong lòng Giang Hành Chi ẩn giấu bí mật, giờ anh ta đã không phù hợp với vai trò dẫn dắt Ninh Nhiễm Thanh nữa, song câu từ chối vừa định thốt ra lại nuốt về trong bụng.
“Ừm, trong chuyện công việc, tôi sẽ cố gắng quan tâm hết sức có thể.”
Tần Hữu Sinh nói cảm ơn, Giang Hành Chi mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Ở sân bay San Francisco, Ninh Nhiễm Thanh quyến luyến tạm biệt Tần Hữu
Sinh, kéo tay anh nói N điều không được phép, không được phép nhập nhằng mờ ám với nhân viên nữ, không được phép bao phòng ở quán bar vào ban
đêm, không được phép chơi tình một đêm với khách hàng nữ…
Tần Hữu Sinh trịnh trọng gật đầu: “Em cũng vậy.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Chỉ cần anh không làm thì chắc chắn em sẽ không làm.”
Tần Hữu Sinh cười khẽ, quay sang Giang Hành Chi: “Người anh em, giám sát giúp tôi nhé.”
“Ừ” Giang Hành Chi lơ đãng liếc qua, nhìn về phía bảng đăng ký màu đỏ nhấp
nháy gần đó: “Tôi phải đi đăng ký đây, khi nào cậu về nước chúng ta lại
nói chuyện tiếp.”
Tần Hữu Sinh gật đầu, trước khi vào đăng ký anh ôm lấy Ninh Nhiễm Thanh, sau đó vỗ vai Giang Hành Chi.
Vé về được Tần Hữu Sinh mua hộ, khoang hạng nhất, không gian rộng rãi
thoáng đãng hơn khoang phổ thông khi bay đến nhiều, đến nữ tiếp viên
hàng không cũng xinh đẹp hơn một chút.
Việc đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh làm khi vào tới chỗ ngồi lại là --- bắt đầu ngủ bù.
Nhìn đi! Cô nàng này vừa anh anh em em không ngừng không nghỉ với bạn trai,
vừa lên máy bay một cái là tiến vào trạng thái ngủ bù ngay và luôn.
Giang Hành Chi á khẩu nhìn cô gái ngồi cạnh mình, chẳng lẽ ở bên anh ta
thì không có chuyện để nói à?
“Không ngờ anh còn là con cháu cán bộ nữa.” Ninh Nhiễm Thanh chắp tay với Giang Hành Chi: “Thất lễ thất lễ.”
Giang Hành Chi quay mặt đi, không thèm để ý tới cô.
Đôi mắt màu hổ phách của Ninh Nhiễm Thanh chăm chú nhìn Giang Hành Chi,
không biết tại sao anh ta lại tỏ thái độ bực bội như thế, kéo kéo áo anh ta: “Anh giận đấy à?”
Một lúc sau Giang Hành Chi mới đáp: “Không.”
Ninh Nhiễm Thanh nói: “Xin lỗi nhé.”
Giang Hành Chi tỏ vẻ khó hiểu: “Cô xin lỗi vì chuyện gì?”
“Tôi sợ anh tức giận, sẽ không viết đánh giá thực tập khen tôi.”
Giang Hành Chi bỗng bật cười: “Được rồi, đừng lo, tôi không giận đâu.” Khi
đàn ông thích phụ nữ thì cực kỳ quan tâm đến hình tượng bản thân trong
suy nghĩ của cô ấy. Về thân phận con cháu cán bộ này, từ nhỏ tới lớn
Giang Hành Chi cũng chẳng hưởng thụ được bao nhiêu ưu đãi từ thân phận
ấy, anh ta giành học bổng du học b ằng chính thực lực của mình, đến khi
về nước cũng không ở lại thành phố S – nơi có mạng lưới quan hệ rộng
nhất của cha mẹ mà tới thành phố A tự thân phấn đấu, ông nội nói tính
anh ta quá kiêu ngạo, đúng, kiêu ngạo tới mức không cho phép kẻ khác xì
xào phán xét bất cứ điều gì về anh ta.
Lúc này anh ta đang đối
mặt với cô gái mà anh ta thích, đương nhiên muốn cô ấy thấy ưu điểm trên người mình, chứ không phải hào quang trên thân thế của anh ta.
Trong chuyến bay khứ hồi này, vì không có Lại Thu Khiết nên Giang Hành Chi
cũng thoải mái hơn nhiều, lúc ăn trưa còn kể cho Ninh Nhiễm Thanh mấy
chuyện thú vị thời du học của mình.
Tuy trọng điểm mà Ninh Nhiễm Thanh quan tâm luôn là về người mà anh vô tình nhắc tới – Tần Hữu Sinh.
Vì thời tiết khá tệ, máy bay bị trễ giờ nên hơn mười giờ sáng hôm sau mới
về tới thành phố A, sau khi xuống máy bay, Ninh Nhiễm Thanh đi lấy hành
lý ký gửi, bắt một chiếc taxi rồi định tạm biệt Giang Hành Chi, không
ngờ anh ta cũng lên xe cùng cô.
“Tôi đưa cô về.” Giang Hành Chi nói, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Về nhà chị gái cô hay tới nhà Hữu Sinh?”
Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn Trương Tiểu Trì đang ở nhà, Ninh Nhiễm Thanh định về nhà chị gái trước.
Giang Hành Chi đưa Ninh Nhiễm Thanh tới trước tòa chung cư của chị gái cô,
giúp cô mang hành lý vào thang máy rồi ung dung ra về. Ninh Nhiễm Thanh
nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Hành Chi, một lần nữa cảm khái
rằng, anh ta đúng là một người ngoài lạnh trong nóng.
Trong thang máy, Ninh Nhiễm Thanh cố nén hồi hộp, nghĩ xem nên làm thế nào để cho
cậu nhóc Tiểu Trì một niềm vui bất ngờ, khi thang máy dừng ở tầng nhà
của chị gái. Cô kéo vali lớn bé ra khỏi thang máy rồi đi tới cửa nhà chị gái, tươi cười đứng trước cửa chống trộm, sau đó ấn chuông.
Một lần, hai lần…
Trong nhà truyền ra tiếng bước chân, Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, chờ
tới khi cửa mở ra, cô giang rộng hai tay: “Chị gái và Tiểu Trì thân yêu, em đã về rồi đây!”
“Ha ha…” Có ai đó bật cười.
Ninh Nhiễm Thanh mở to mắt, người đàn ông trẻ mở cửa cho cô là ai?
Đúng lúc ấy Trương Tiểu Trì ra khỏi phòng, hớn hở chạy đến trước mặt cô: “Dì hai, dì về rồi đấy à?”
Ninh Nhiễm Thanh vội kéo Trương Tiểu Trì tới trước mặt mình, nghiêm túc hỏi cậu nhóc: “Anh ta là ai?”
“À, chú ấy là…” Trương Tiểu Trì đang định nói thì người đàn ông nọ đã lịch
thiệp đưa tay về phía Ninh Nhiễm Thanh, tự giới thiệu: “Xin lỗi, tôi
quên giới thiệu, tôi là bạn trai của Bối Bối, tôi họ Hoàng…”