Type: Fox
Từ nhỏ Ninh Nhiễm Thanh đã là một đứa trẻ bướng bỉnh lại chưa chịu thiệt
bao giờ, tuy nhiên hành xử không mấy thông minh khéo léo, mặc dù hơi láu cá nhưng cũng không phải kiểu người mưu mô hai mặt, thế nên từ thời học mẫu giáo, nếu có bạn nhỏ nào khóc nhè thì cô giáo luôn tìm cô đầu tiên.
Đơn từ chức của lại Lại Thư Khiết được viết rất “Chân thành cảm động”,
trong đơn cô ta cảm ơn Tần Hữu Sinh – người thầy đầu tiên hướng dẫn cô
ta, cũng cảm ơn Giang Hành Chi – người thầy thứ hai dẫn dắt cô ta, sau
đó bày tỏ rằng bản thân học được rất nhiều điều đáng quý từ bọn họ, song vì một vài nguyên nhân, cô ta cũng không thấy vui vẻ với công việc này, thế nên sau khi suy nghĩ thật kỹ cô ta quyết định từ chức, tới những
nơi khác tôi luyện một phen, nếu sau này còn có cơ hội cô ta hi vọng
mình còn có thể trở lại mái nhà chung Dịch Hòa…
Ninh Nhiễm Thanh
nhìn vẻ mặt u ám của Giang Hành Chi, cố gắng ngẫm lại xem bản thân có
làm gì chọc giận Lại Thư Khiết hay không, nhưng cô không làm gì thật mà, thậm chí quãng thời gian này cô còn có ý nhường nhịn Lại Thư Khiết.
“Lại Thư Khiết đang đùa chúng ta phải không?” Ninh Nhiễm Thanh tìm một lý do giải vây cho bản thân, rồi càng nghĩ lại càng thấy đúng bèn nói với
Giang Hành Chi, “Hay là anh gọi điện cho cô ta trước đã.”
Giang Hành Chi hờ hững liếc cô một thoáng: “Cô tưởng đây là trò đùa à?”
Giọng của Giang Hành Chi khá lạnh nhạt, một câu vặn hỏi thờ ơ vô cảm lại khiến Ninh Nhiễm Thanh nghe như một chỉ trích lên án.
Ninh Nhiễm Thanh không ngốc, biết bản thân chính là “Nguyên nhân không vui”
trong đơn của Lại Thư Khiết, cho tới giờ biểu hiện của Lại Thư Khiết ở
Dịch Hòa luôn rất tốt, năng lực làm việc lại cao, hiện giờ chỉ vì cô mà
khiến Giang Hành Chi mất đi một trợ lý đắc lực, Ninh Nhiễm Thanh cũng
bắt đầu thấy bứt rứt lo lắng trong lòng.
“…Xin lỗi.” Cô chủ động xin lỗi.
Giang Hành Chi không biết tại sao Ninh Nhiễm Thanh lại phải xin lỗi, bèn nhìn cô: “Chẳng lẽ tại cô thật à?”
“Sao có thể thế được, Nhiễm Thanh có bằng chứng ngoại phạm, tối qua cô ấy
luôn ở cạnh tôi.” Tần Hữu Sinh giải thích thay người yêu.
Về việc tại sao Lại Thư Khiết từ chức Tần Hữu Sinh nghĩ một thoáng là hiểu ngay nguyên do, anh xoa xoa đầu Ninh Nhiễm Thanh, vừa vuốt tóc cô vừa nói:
“Thanh Thanh xin lỗi vì sợ cậu buồn khi mất học trò cưng mà hiểu lầm
trách móc cô ấy, dù sao Lại Thư Khiết và cô ấy cũng không mấy hòa hợp.”
Tần Hữu Sinh đã nói ra tiếng lòng của Ninh Nhiễm Thanh, cô cúi đầu y như một đứa bé vừa phạm sai lầm. <!--Ambient video inpage desktop-->
“Ồ, hóa ra là thế.” Giang Hành Chi đặt đơn từ chức về bàn, nét mặt lại thản nhiên như trước, ánh mắt thoáng đảo qua khuôn mặt Ninh Nhiễm Thanh,
“Xin lỗi cũng đúng lúc quá nhỉ, nếu cô không có bằng chứng ngoại phạm
thì đó chính là biểu hiện có tật giật mình.”
Tần Hữu Sinh cười nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Không phải có tật giật mình, là phản xạ có điều kiện thôi.”
Hóa ra cô còn có một phản xạ điều kiện như thế, vì sợ anh ta ư? Giang Hành
Chi thầm khó hiểu, không khỏi thở dài một hơi, nhân chuyện Lại Thư Khiết đột ngột từ chức, anh hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Tôi cũng dẫn dắt cô một
thời gian rồi, cô thấy người làm thầy là tôi đây thế nào? Phải chăng vì
tôi nghiêm khắc quá nên mới không giữ chân được người ta?”
Ninh
Nhiễm Thanh tưởng Giang Hành Chi đang thật lòng kiểm điểm lại bản thân,
bèn lắc đầu nói: “Anh là người “ngoài lạnh trong nóng”, Lại Thư Khiết
không hiểu anh thôi.”
Lại Thư Khiết không hiểu, chẳng lẽ cô thì
hiểu? Giang Hành Chi mím môi một chốc: “Thế thầy giáo tôi đây tốt hơn
thầy Tần của cô tốt hơn?”
Ninh Nhiễm Thanh thầm mắng Giang Hành
Chi quá ngây thơ, níu tay Tần Hữu Sinh, nói: “Thầy Tần còn không cho tôi qua môn đây này, đương nhiên là anh tốt hơn rồi, khi nào tôi thực tập
xong anh nhất định phải viết đánh giá khen tôi đấy nhé.”
“Giỏi lắm!” Tẩn Hữu Sinh cốc đầu cô.
Khóe môi Giang Hành Chi thoáng công lên, phiền muộn trong lòng cũng dần dần tan biến.
Giang Hành Chi gọi một cuộc điện thoại cho Lại Thư Khiết, trong điện thoại
anh ta nói với Lại Thư Khiết, nếu chỉ vì tâm trạng buồn bực mà xin từ
chức, anh ta có thể cho Lại Thư Khiết nghỉ phép một thời gian.
Lại Thư Khiết lễ phép từ chối ý tốt của Giang Hành Chi, nếu đã vậy Giang
Hành Chi cũng không níu giữ nữa. Thế gian này không có chuyện gì công
bằng tuyệt đối, anh ta biết Lại Thư Khiết căm tức trong lòng, tuy nhiên
anh ta chỉ là cấp trên của Lại Thư Khiết, có một số chuyện làm tròn bổn
phận là đủ rồi, không nhất thiết phải kéo theo cả tình cảm dư thừa vào
nữa.
Lại Thư Khiết chủ động xin từ chức, song thái độ hờ hững của Giang Hành Chi vẫn khiến cô ta khó chịu, máy bay còn chưa cất cánh, sau khi ngắt máy cô ta lại gửi cho Giang Hành Chi một tin nhắn, cũng gửi
cho Tần Hữu Sinh một tin.
“Tạm biệt, thầy.”
“Tạm biệt, Hữu Sinh.”
Tần Hữu Sinh va Giang Hành Chi gần như nhận được tin nhắn cùng lúc, hai
người vừa bước ra khỏi phòng rửa tay thì chuông di động báo có tin nhắn
mới vang lên một trước một sau, sau khi mở tin nhắn ra đọc, hai người
lại bật vòi nước mạ vàng lên rửa ray, cùng ngầm hiểu ý nhau.
Tiếng nước ào ào, Giang Hành Chi đột nhiên cất tiếng: “Lại Thư Khiết thích cậu đúng không?”
Tần Hữu Sinh tắt nước đi, rút một tờ giấy để lau tay: “Thích ấy hả, sao cậu không nghĩ đó chỉ là ham muốn chiếm hữu và sự sùng bái của trẻ con?”
Giang Hành Chi cũng nghĩ Tần Hữu Sinh nói đúng: “Nhiễm Thanh có biết không?”
“Lại Thư Khiết thể hiện rõ ràng như vậy, sao cô ấy có thể không biết cho
được?” Tần Hữu Sinh bỏ khăn giấy vào thùng rác kim loại bên cạnh.
Tim Giang Hành Chi như ngừng đập, anh ta đưa mắt nhìn mình trong gương, anh ta thể hiện có rõ ràng quá không?
Mỗi ngày vờ như không quan tâm, vờ như không thích, ánh mắt chỉ lướt qua
người cô trong giây lát, thái độ không được gượng gạo, không được quái
gở, càng không được kỳ cục tới mức khiến người khác hoài nghi.
Giang Hành Chi thầm nghĩ: Tất cả đàn ông thích phải bạn gái của bạn thân mình đều sẽ trở thành ảnh đế(1) vì diễn xuất đã đạt đến đỉnh cao.
(1) Người nhận được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong các lễ trao giải.
(2)
Từ phòng làm việc của Tần Hữu Sinh ở San Francisco có thể nhìn thấy toàn
cảnh khu tài chính thương mại nơi đây, Ninh Nhiễm Thanh đứng trước tường kính, nhìn xuống Bến Ngư Phủ cách đây không xa, phía sau Bến Ngư Phủ là Kim tự tháp Transamerica cao 260 mét, ánh mắt trời trong trẻo óng ánh
mạ lên đỉnh tháp, rực rỡ lấp lánh như vàng ròng.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi uống một cốc cà phê Mỹ được thư ký đưa tới trong văn phòng Tần Hữu Sinh, dù là trong nước hay ngoài nước, bản tính tám chuyện của con
người ta không hề thay đổi, khi nãy Tần Hữu Sinh không ở đây, cô nghe
thấy hai nhân viên bên ngoài tám chuyện về Tần Hữu Sinh bằng tiếng Anh.
“Cô gái Trung Quốc đó là vị hôn thê của Tần tiên sinh à?”
“Liệu Tần tiên sinh có trở thành Chủ tịch của chúng ta không?”
“Ai mà biết chứ, ngài Tần còn có rất nhiều rất nhiều con trai khác nữa mà.”
“…”
Tiếng Anh đơn giản như vậy, Ninh Nhiễm Thanh cũng nghe hiểu phần nào, sau đó
bọn họ lại bàn tán về thầy Tần, cô biết rất ít, Tần Hữu Sinh không muốn
nói, cô cũng không muốn hỏi, cô luôn cho rằng hiểu rõ gia đình hai bên
là chuyện cần làm khi sắp kết hôn.
Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi cùng đi vào phòng, Ninh Nhiễm Thanh tươi cười bước tới bên cạnh Tần Hữu Sinh: “Lúc nãy mấy cô gái Tây ngoài kia cũng khen em xinh đẹp đó, còn
gọi em là A Beauty Queen.”
“Em có chắc là A Beauty Queen mà không phải Homely gì đó không…” Tần Hữu Sinh cười nói.
Ninh Nhiễm Thanh phớt lờ, nói tiếp: “Nếu đúng là vậy thì cũng tại mắt anh có vấn đề thôi, đừng quên chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Tần Hữu Sinh cười ngồi xuống ghế làm việc, rồi nói với Giang Hành Chi: “Nếu hôm nay cậu rảnh thì để tôi bảo Kelly đưa hai người đi thăm thú một
chút, lát nữa tôi còn phải dự một cuộc họp rất quan trọng, tạm thời
không thể đi củng hai người được.”
“Không cần sắp xếp thay tôi đâu, cậu cứ lo việc của mình đi, tôi phải đi gặp Tô Niệm.” Giang Hành Chi nói.
Tần Hữu Sinh quay sang nhìn Ninh Nhiễm Thanh, tỏ vẻ áy náy. Ninh Nhiễm
Thanh biết Tần Hữu Sinh đang nghĩ gì, bội vàng xua tay: “Em cũng đi gặp
Tô Niệm với luật sư Giang, anh đã đi cùng mọi người hai ngày nay rồi mà, anh cứ làm việc của anh đi, buổi tối chúng mình gặp nhau.”
Giang Hành Chi đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, anh ta nói muốn dẫn theo Ninh Nhiễm Thanh bao giờ?
Đành vậy thôi, Tần Hữu Sinh gật đầu đồng ý, tới khi Ninh Nhiễm Thanh đi theo Giang Hành Chi ra khỏi văn phòng, anh bỗng nhớ tới một chuyện, vừa thầm mắng bản thân hồ đồ, vừa lấy ra một xấp đô la từ trong vì, cố nhét vào
ví Ninh Nhiễm Thanh: “Thích mua gì thì mua, không đủ tiền mặt thì quẹt
thẻ, trước khi em về anh sẽ đi dạo phố với em, mua chút quà cho chị gái
với Tiểu Trì để em mang về.”
Giang Hành Chi: “Chúng tôi không tới đây để dạo phố.”
Tần Hữu Sinh: “Kiểu gì chẳng phải đi qua phố lớn, đúng không?”
Giang Hành Chi ngày càng cảm thấy sự “tốt đẹp” của Tần Hữu Sinh sẽ chiều hư
Ninh Nhiễm Thanh, còn bản thân anh ta thì giống như một Thượng Đế đầy lo âu, vốn chỉ là người chứng kiến cuộc tình của hai người họ, nhưng giờ
càng chứng kiến thì càng muốn chính mình thế vào đó.
Thực ra dù
là đàn ông hau phụ nữ, bắt dầu bận rộn tâm đến chuyện tình cảm của người khác thì đã không ổn rồi, đó là tín hiệu nguy hiểm của hành động: “Đập
chậu cướp hoa”, Giang Hành Chi biết bản thân quá thiếu đạo đực, khi ra
khỏi tòa nhà thì luôn cố ý bước nhanh hơn một chút, muốn giữ một khoảng
cách nhất định với Ninh Nhiễm Thanh.
Thế nhưng đây là lần đầu
tiên Ninh Nhiễm Thanh tới nơi đất khách quê người, sợ bản thân bị lạc
thì sẽ vô cùng phiền phức, nên cô luôn răm rắp đi theo Giang Hành Chi.
Khi Tần Hữu Sinh kết thúc cuộc họp buổi sáng thì đã tới trưa, trợ lý đặt
bữa trưa giúp anh rồi cũng đi ăn cơm, đồ ăn vẫn chưa được đưa đến, anh
tới phòng uống nước rót cho mình một cóc nước, khi quay về thì nghe thấy hai nữ nhân viên đang bàn tán về Ninh Nhiễm Thanh.
“Cô gái
người Trung Quốc kia rốt cuộc là bạn gái của Tần tiên sinh? Hay là bạn
gái của người đàn ông Trung Quốc đẹp trai còn lại nhỉ?”
“Ừ đúng rồi, lúc hai người họ ra ngoài cùng nhau, trong rất giống một đôi tình nhân.”
“…”
Tần Hữu Sinh đau đầu trở lại phòng làm việc, thầm nghĩ phẩm vị của Giang
Hành Chi tốt hơn mình, chắc là sẽ không xảy ra chuyện oái năm như vậy,
vả lại anh biết Giang Hành Chi yêu thầm một cô gái từ lâu rồi.
Giang Hành Chi từng kể với anh về cô gái nọ, anh ta dùng những cụm từ như
“Ngoan ngoãn đáng yêu”, “Dịu dàng hiền thục” để miêu tả về người trong
lòng mình, thế nên người mà anh ta thương thầm cũng chẳng có điểm nào
giống Ninh Nhiễm Thanh hết, mà anh quá hiểu tính của Giang Hành Chi, anh ta sẽ không bao giờ bỏ quên người yêu thầm bao năm để chuyện qua thích
Ninh Nhiễm Thanh.
Tần Hữu Sinh phân tích đi phân tích lại một lượt, rổi cho bản thân uống một viên “thuốc an thần” như vậy đấy.
Ninh Nhiễm Thanh theo Giang Hành Chi đi gặp Tô Niệm. Tô Niệm ở trong một
khách sạn trên phố Lombard, khi Ninh Nhiễm Thanh đi vào, cô ta đang vẽ
tranh, vẽ theo trường phái Quốc họa chính thống. Ninh Nhiễm Thanh không
hiểu về Quốc họa, nhưng nhận ra ý cảnh cố xưa, nét đẹp thanh tân tao nhã trong tranh.
“Hành Chi, cậu thấy tôi vẽ thế nào?” Tô Niệm nói với Giang Hành Chi.
“Rất đẹp.” Giang Hành Chi khen ngợi.
“Ngày xưa tôi và anh ta cùng học vẽ, thầy giáo luôn nói rằng tôi không có
năng khiếu bằng anh ta.” Tô Niệm nhìn bức trang trên giá vẽ, lạnh lùng
nói, “Anh ta” trong lời nói của Tô Niệm, hẳn là chỉ Phó Cảnh Nhiên.
“Bây giờ chắc chắn anh ta không thể vẽ đẹp bằng cậu.” Giang Hành Chi thành thật nói.
“Đúng vậy, mấy năm qua tôi vẫn luôn vẽ tranh, còn anh ta nhất định là đã ngừng vẽ từ lâu rồi.” Tô Niệm mím môi.
Sau khi bị acid sunfuric hủy hoại, Tô Niệm đã làm giải phẫu ghép da cho má trái, song má trái vẫn còn sẹo, so với má phải của Tô Niệm, càng
khiến người ta nhìn mà hoảng hốt.
“Trông rất đáng sợ, đúng không?” Tô Niệm hỏi Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Tô Niệm, lắc đầu: “Không đáng sợ, tôi thấy người đáng sợ chính là Tô Khả.”
Tô niệm kể một vài chuyện về mình và Tô Khả, chị em sinh đôi, thoạt nhìn
khiến người ta hâm mộ, tuy nhiên thực ra lại là một chuyện bất đắc dĩ
biết bao.
Hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, ngày nào
cũng phải để một kiểu tóc giống nau, mặc một bộ quần áo giống nhau, học
cùng một trường, về cùng một nhà, cho tới khi họ cùng thích một chàng
trai.
Tô Niệm từng hỏi Phó Cảnh Nhiên: “Em và em gái giống nhau như vậy, liệu anh có nhận nhầm không?”
Phó Cảnh Nhiên bật cười, vò vò tóc Tô Niệm: “Không đâu, anh có ‘Hỏa nhãn
kim tinh’(1), chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra em ngay.”
(1) Phép nhìn thấu mọi yêu quái của Tôn Ngộ Không.
(2)
“Thế em và Tô Khả giống nhau như vậy, tại sao anh lại yêu em chứ không phải Tô Khả?”
Phó Cảnh Nhiên đáp: “Không biết nữa, hay là em cho anh biết đi, cho anh biết tại sao chỉ có em mới khiến anh động lòng.”
Chuyện cũ của Tô Niệm và Phó Cảnh Nhiên khiến Ninh Nhiễm Thanh xúc động vô
cùng, còn Giang Hành Chi nghe xong lại chẳng hề xao động: “Gần đây Phó
Cảnh Nhiên có động thái mới.”
“Tôi biết.” Móng tay Tô Niệm đâm
vào lòng bàn tay, “Tuần sau Tô Thức tô chức đại hội cổ đông, nhằm chính
thức đổi tên Tô Thức thành Phó Thức, bởi vậy tuần sau tôi phải xuất hiện ở đại hội cổ đông, Hành Chi, cậu hãy giúp tôi.”
Giang Hành Chi ôm trán: “Cậu có quen cổ đông của Tô Thức không, quen mấy người, bọn họ sẽ tin tưởng cậu ư?”
“Tôi không biết liệu bọn họ có tin tôi không.” Tô Niệm lắc đầu, “Tôi không
muốn cơ nghiệp mà cha tôi vất vả gây dựng lại thay lên một cách dễ
dàng.”
Giang Hành Chi nói: “Có một biện pháp có thể chứng minh
với tất cả mọi người rằng cậu chính là Tô Niệm, tuy không trái pháp luật nhưng lại khá thiếu đạo đức, đó chính là so sánh DNA của cậu và Tô
Khả.”
“Được.” Tô Niệm chấp nhận ý kiến của Giang Hành Chi.
Ninh Nhiễm Thanh thực sự rất thích tranh của Tô Niệm, trước khi cô về, vì
ngắm thêm mấy lượt nên Tô Niệm bèn tặng bức “Thiên nga giữa hồ xuân” này cho cô, Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ nhận lấy, sau đó ngỏ lời mời Tô Niệm
tới nhà thầy Tần ăn tối, cô sẽ tới phố người Hoa mua một ít đồ ăn Trung
Quốc về.
Ninh Nhiễm Thanh mời Tô Niệm một cách chân thành,
song Tô Niệm sờ lên khuôn mặt mình: “Tôi sẽ khiến bạn bè của hai người
sợ hãi mất thôi.”
“Vậy ư?” Ninh Nhiễm Thanh quay sang nhìn Giang Hành Chi, ra hiệu để Giang Hành Chi cùng mời Tô Niệm.
Giang Hành Chi liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang gắng sức ra hiệu với
anh, nét mặt lạnh nhạt hiện lên một thoáng dịu dàng, quay sang nói với
Tô Niệm: “Tô Niệm, từ lúc gặp mặt lại tới giờ, tôi vẫn quên chưa cho cậu biết một sự thật, phong thái của cậu tuyệt hơn hồi đi học rất nhiều,
tôi nghĩ hàng ngày cậu luôn tập luyện vẽ tranh, nên càng phải hiểu rõ
đạo lý này hơn tôi – vẻ ngoài không phải là điều quan trọng nhất.”
Ninh Nhiễm Thanh và Tô Niệm cùng đi dạo phố người Hoa ở San Francisco, mua
đủ nguyên liệu nấu ăn, ngoài ra còn mua bột mì, vì Tô Niệm nói cô ấy
biết làm vỏ sủi cảo. Sau khi trở lại biệt thự ở North Beach, Ninh Nhiễm
Thanh và Tô Niệm cùng chiếm lấy phòng bấp của thím Hà.
Tô Niệm có tài nghệ nấu nướng rất tuyệt, khi Tô Niệm nấu ăn, Ninh Nhiễm Thanh ở
bên giúp đỡ Tô Niệm, cô vừa làm vừa nói, “Vốn dĩ là tôi mời cô tới đây
ăn cơm, cuối cùng lại để cô phải vào bếp.”
“Quả thực rất lâu rồi
tôi không cùng bạn bè đi dạo phố mua đồ ăn như thế này.” Tô Niệm thái
xong đồ ăn, rồi quay đầu nói, “Nhiễm Thanh, cảm ơn cô.”
Ninh Nhiễm Thanh cười vui vẻ, đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa ngoài phòng khách vang lên.
Thím Hà đi mở cửa, một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của Tần Hữu Sinh và một đôi nam nữ.
Ninh Nhiễm Thanh bỗng sững người, quay sang nhìn Tô Niệm, Tô Niệm lẳng lặng
cúi đầu: “Người phái tới, muốn tránh cũng không tránh được, tuy nhiên
tại sao kẻ sai không phải tôi, mà người sợ hãi đối mặt lại là tôi.”