Type: Thùy Miên
Ninh Nhiễm Thanh không thể hiểu nổi Giang Hành Chi làm vậy là có ý gì, lẽ nào Tần Hữu Sinh đã nhờ cậy anh ta?
Cuối cùng nhân viên nam cô chọn và nhân viên nữ của Giang Hành Chi được đổi
chéo cho nhau, cộng với nhân viên nữ mà ông chủ Hoàng tự chọn cho mình,
cả thảy sáu người cùng đi vào một gian phòng bao tên là “Thượng Thiện
Nhược Thủy”.
Đúng là học đòi làm sang.
Bước lên một tấm
thảm dày êm ái vào phòng, thứ đầu tiên mà người ta nhìn thấy là một bức
rèm che với từng chuỗi pha lê rủ xuống, phân cách ghế ngồi của ba người, như vậy vừa đảm bảo có khoảng cách mà lại không ảnh hưởng tới việc trò
chuyện, gian phòng bao chia làm gian trong gian ngoài, trong phòng có
hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đang pha trà rót nước.
Ninh Nhiễm Thanh “chậc chậc” mấy tiếng, nói với Giang Hành Chi: “Đàn ông các anh đúng là biết hưởng thụ.”
Đuôi mắt Giang Hành Chi khẽ nâng lên, “Nơi này không dành riêng cho khách hàng nam, cô cũng đi vào đấy thôi?”
Cô bĩu môi, khóe môi cong lên, “Nếu tôi không ở đây, có khi hoạt động ban đêm còn phong phú hơn ấy chứ.”
Ông chủ Hoàng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người, bèn cười híp
mắt, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Luật sư Tiểu Ninh hiểu lầm đàn ông chúng tôi rồi, đàn ông kiếm tiền quá mệt mỏi, thi thoảng cũng phải xả hơi
chút chứ.”
Ninh Nhiễm Thanh đã thấy có vấn đề, vội hỏi ông chủ Hoàng: “Ngày trước Tần Hữu Sinh cũng thường xuyên đi xả hơi với anh sao?”
Ông chủ Hoàng không biết đáp thế nào, quay sang nhìn Giang Hành Chi, anh ta cũng chợt đau đầu, “Khi nào về cô gọi điện hỏi thử xem.” <!--Ambient video inpage desktop-->
Ninh
Nhiễm Thanh cười ngại ngùng, nói với ông chủ Hoàng và Giang Hành Chi:
“Yêu cầu của từng người không giống nhau, yêu cầu của tôi với anh ấy khá cao, nên quản lý cũng nghiêm ngặt hơn, chứ thực ra tôi cũng thông cảm
với các anh.”
Ông chủ Hoàng sửng sốt, bật cười, “Không ngờ luật sư Tiểu Ninh lại là một người thẳng thắn như vậy.”
Ninh Nhiễm Thanh cười tít mắt nhìn Giang Hành Chi, làm một động tác “Mời”: “Luật sư Giang, anh ngồi xuống trước đi.”
Giang Hành Chi tỏ vẻ khó chịu.
Ba người, Giang Hành Chi ngồi giữa, ông chủ Hoàng ngồi bên trái, còn Ninh
Nhiễm Thanh ngồi bên phải gần cửa sổ nhất. Bấy giờ tấm rèm cửa sổ theo
phong cách hoàng cung đã rủ xuống sàn nhà, dưới bệ cửa sổ có một chiếc
bàn tròn tinh xảo đáng yêu, trên bàn có một bình gốm thời Đường cắm hoa
Uất kim hương.
Cô nhân viên xinh đẹp đi tới để Ninh Nhiễm Thanh
chọn liệu pháp tinh dầu, Ninh Nhiễm Thanh chọn tinh dầu hoa hồng giúp
lưu thông máu, sau đó quan tâm hỏi Giang Hành Chi: “Luật sư Giang, anh
chọn gì thế?”
Anh chàng đẹp trai mà Ninh Nhiễm Thanh vừa chọn ở
phòng khách vội nói: “Luật sư Giang có hay đau nhức ở đâu không, ví dụ
như mỏi cổ, đau dạ dày…vv?”
“Không.” Giang Hành Chi đáp ngay.
Ninh Nhiễm Thanh kéo rèm che ra, nói với nhân viên nam nọ: “Anh ta quá khó tính, có chữa được không…”
Nhân viên nam: “Bệnh này…”
Giang Hành Chi liếc xéo cô, anh ta đã giận tới mức nói không nên lời, vì có
ông chủ Hoàng ở đây nên không tiện trách mắng, đành trừng mắt nhìn cô.
Nhân viên nam kia nhận ra vị khách của mình đúng là rất khó tính, vội vàng
giới thiệu loại dược liệu mới nhất, Giang Hành Chi gật đầu đồng ý, xoay
sang thấy Ninh Nhiễm Thanh vẫn đang ló đầu sang nhìn mình, không khỏi
nói: “Sao cô vẫn chưa quay đi?”
Cô thì thầm hỏi Giang Hành Chi: “Rửa chân xong là có thể về rồi đúng không?”
Giang Hành Chi bỗng thấy mềm lòng, đưa mắt thoáng nhìn cô, đối diện với đôi
mắt đen láy đáng yêu của cô tự dưng thấy buồn bực trong lòng.
Lát sau Giang Hành Chi khẽ gật đầu.
Người nhân viên lấy một chiếc chăn trắng sạch sẽ đắp lên cho Ninh Nhiễm
Thanh, trước khi mát xa thì rửa chân cho cô, Ninh Nhiễm Thanh lớn thế
này rồi mà chưa bao giờ để người ta rửa chân cho cô, cộng thêm tính sợ
đau sợ ngứa, cô nhân viên vừa bắt đầu mát xa thì cô đã không chịu được
rồi: “Tôi không cần mát xa.”
“Luật sư Tiểu Ninh, vừa bắt đầu thì
hãy cố chịu, thấy quen rồi là thoải mái ngay thôi.” Ông chủ Hoàng ngồi ở cách xa nhất lên tiếng.
Ninh Nhiễm Thanh không đáp, nghiêng đầu thoáng nhìn Giang Hành Chi, anh ta vẫn im lặng, vững như Thái Sơn, hẳn là đã quen rồi.
Đầu tiên là mát xa chân sau đó là lưng, trong lúc đó ông chủ Hoàng vẫn nói
chuyện kinh doanh với Giang Hành Chi, ông ta giới thiệu hai vụ làm ăn
siêu lợi nhuận cho Giang Hành Chi, nhưng Giang Hành Chi đều từ chối, nói anh ta không có hứng thú.
“Luật sư Giang ơi, có tiền thì mọi
người cùng hưởng lợi, dự án Ngọc Lý này coi như tôi là đứng ra chịu
trách nhiệm đi, anh làm người hợp tác góp vốn với tôi.”
Giang Hành Chi vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú, nói ra vài câu khách sáo cho xong chuyện.
Khác với bọn họ, Ninh Nhiễm Thanh thấy khá tẻ nhạt, cô cũng từ từ quen với
việc mát xa ở lòng bàn chân, cô nhân viên nữ khen bàn chân của cô khá
đẹp, hỏi cô đi cỡ giày bao nhiêu.
Ninh Nhiễm Thanh ngại ngùng đỏ
mặt nói ra cỡ giày của mình, sau đó lấy di động nhắn một tin cho Tần Hữu Sinh, trước tin gửi một báo cáo nhỏ: “Luật sư Giang dẫn em đi gặp ông
chủ Hoàng gì đó, ông chủ Hoàng mời em và luật sư Giang đến một hội quán
để mát xa chân, còn đưa cho em một nhân viên nam…”
Ninh Nhiễm
Thanh gửi tin nhắn đi, cười tít mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, đợi điện thoại gọi về của Tần Hữu Sinh. Một lát sau di động của cô vẫn
không đổ chuông, mà di động của Giang Hành Chi lại reo lên.
Giang Hành Chi lấy di động ra thoáng nhìn tên người gọi đến, hoài nghi đưa
mắt liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang nhắm mắt nằm yên, rồi nhận điện
thoại.
“Ừ… cô ấy cũng đi cùng… đi với ông chủ Hoàng… nói chuyện
về vài vụ làm ăn… cũng tạm, dù sao cậu cũng nói rồi, không thể yêu cầu
quá cao…”
Ninh Nhiễm Thanh âm thầm hừ hừ vì bất mãn, cô đưa tay
kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài đêm đã về khuya, bầu trời không trăng tựa
như bị mực đen bao phủ, đến chút ánh sao nho nhỏ cũng không có, những
bóng cây trong khu nhà đong đưa như ma quỷ bay múa.
Ngoài trời gió lớn dần, cô cũng thấy nhớ thầy Tần.
Ra khỏi hội quán mát xa, ông chủ Hoàng còn nhiệt tình hỏi Giang Hành Chi
có muốn tới hộp đêm của ông ta uống vài ly không, Giang Hành Chi thoáng
nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Thôi để lần sau.”
Thương nhớ dày vò tâm
can, Ninh Nhiễm Thanh vừa nghĩ đến Tần Hữu Sinh một chút mà lên xe đã
thấy buồn bã âu sầu, cô tựa đầu lên cửa kính, nhìn những tấm biển quảng
cáo không ngừng lùi về sau, dời mắt đi nơi khác, cô hỏi Giang Hành Chi
với vẻ nhàm chán: “Sao anh không hợp tác với ông chủ Hoàng, dự án Ngọc
Lý đó có vẻ hấp dẫn đấy.”
“Trên thế gian này nào có ai cho không
ai thứ gì, ông chủ Hoàng tìm ai góp chung vốn cũng được, sao phải tìm
một luật sư?” Giang Hành Chi hỏi ngược lại cô.
“Vì trên người anh có thứ mà anh ta cần?” Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ một lát, “Anh có thể làm trung gian cho ông ta đúng không?”
Cũng không phải quá ngốc, Giang Hành Chi mím môi: “Nhớ đấy, thế giới ngoài kia luôn đặt hai chữ ‘Lợi ích’ lên trên tất cả.”
Ninh Nhiễm Thanh buồn bã nhìn ra ngoài cửa xe, từng chiếc từng chiếc xe lướt qua tầm mắt, cô rầu rĩ nói: “Thầy Tần cũng từng nói như vậy, anh ấy còn bảo tôi đừng tin tưởng người khác một cách tùy tiện, chỉ có thể tin
tưởng anh ấy…”
Giang Hành Chi im lặng tiếp tục lái xe, dường như
giữa anh ta và cô ngoại trừ Tần Hữu Sinh thì chẳng còn gì liên quan, có
lẽ vẫn có một quãng ký ức, có điều cô đã quên từ lâu rồi.
Vụ án
của Hứa Trừng và Lâm Dật đã được tòa án thành phố Thanh thẩm tra, vốn là xử lý như các vụ tai nạn giao thông, tuy nhiên nghe nói cấp trên tác
động xuống, mời chuyên viên điều tra sâu hơn mới phát hiện ra là một vụ
cố ý mưu sát.
Hung thủ chính là một người bạn trai mà Lâm Dật từng qua lại trước khi anh ta kết hôn với Hứa Trừng.
Vương Trân cảm khái, người yêu cũ thật đáng sợ.
Ninh Nhiễm Thanh mua một ít đồ chơi đến thăm Đồng Đồng, biệt thự nhà họ Cố
có cả đàn người phục vụ, trong phòng khách có thêm một chiếc piano màu
trắng mới tinh. Ngày trước trên tàu hỏa, Đồng Đồng từng nói với Trương
Tiểu Trì rằng ước nguyện trong ngày sinh nhật năm nay của cô bé chính là một chiếc piano của riêng mình.
Nên người ta mới có câu đôi khi phương thức mà ông trời hoàn thành tâm nguyện cho bạn thực sự quá tàn khốc.
Ninh Nhiễm Thanh mang hai suất vịt nước về nhà chị gái, cuối tuần trong nhà
chỉ có một mình Trương Tiểu Trì, cô cố ý châm chọc: “Hôm nay cháu không
đi dự tiệc sinh nhật của bạn học à, chẳng lẽ cậu nhóc kia quên mời
cháu?”
Cậu nhóc hừ đáp: “Cháu ăn xong bánh gato rồi mới về.”
Ninh Nhiễm Thanh đặt hai hộp vịt nướng ở trước mắt cậu nhóc, “Thế có thể ăn thêm chút vịt nướng nữa không?
Trương Tiểu Trì nâng mắt nhìn cô, “Dì không ở bên chú luật sư kia à?”
“Anh ấy đi ra nước ngoài rồi.” Ninh Nhiễm Thanh thay giày đi vào nhà, đứng
trước cửa phòng ăn nhìn bát mì trên bàn, “Ăn mì rồi à?”
Trương Tiểu Trì cúi gằm vì xấu hổ: “Ừ đấy, dù sao dì cũng không ở nhà.”
Cô xoa đầu cu cậu với vẻ áy náy, lại ngó quanh nhà lần nữa, hôm nay Ninh
Tuân Tuân đi làm cả ngày nên không có nhà, vậy Ninh Bối Bối thì sao?
“Nó đâu rồi?”
“Tìm được việc, làm thư ký ở một công ty.” Trương Tiểu Trì rót một cốc nước cho cô: “Uống đi.”
Ninh Nhiễm Thanh nhận lấy cốc nước: “Cám ơn nhé.”
“Dì trở nên khách sáo từ bao giờ thế.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Xin lỗi, Tiểu Trì… dì…”
Trương Tiểu Trì vội đưa ra yêu cầu: “Về nhà ở được không?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Dì sẽ thường xuyên về thăm cháu.”
Hiển nhiên là Trương Tiểu Trì không hài lòng với câu trả lời này, giận dỗi
ngồi trên sofa, có một cuốn bút ký hàng tháng của cậu nhóc đặt trên bàn
uống nước, Ninh Nhiễm Thanh tinh mắt nhận ra mấy chữ “Dì hai”.
Cô nhanh tay hơn Trương Tiểu Trì cầm lấy cuốn bút ký ấy, sau đó mau chóng
chạy về phòng mình, khóa trái cửa mặc kệ Trương Tiểu Trì ở ngoài giận dữ la mắng.
Cô tựa lưng lên mặt cửa ra trang đầu tiên, quả nhiên trang bút ký này viết về cô, tên đầu đề là ---Dì hai nhà tôi.
“Mình có một dì hai, dì ấy có một đôi mắt to long lanh và một mái tóc đen dài óng ả… (lược bỏ hai trăm chữ miêu tả ngoại hình), dì ấy là một luật sư
nổi tiếng, tuy dì ấy luôn nhận mình vẫn chỉ là luật sư thực tập, nhưng
mình nghĩ dì ấy sẽ trở thành một luật sư nổi tiếng, bởi vì dì ấy cãi
nhau siêu giỏi… Dì ấy có rất nhiều ưu điểm, mà cũng có rất nhiều khuyết
điểm, cơ mà mình vẫn rất yêu quý dì ấy, vì dì ấy không chỉ là dì hai của mình mà còn là bạn của mình nữa…”
Quá xúc động! Ninh Nhiễm Thanh xoa nhẹ khóe mắt ẩm ướt của mình, mở cửa phòng nói với cu cậu Tiểu Trì
đang tức tối: “Tiểu Trì, cháu cũng là bạn thân nhất của dì.”
Trương Tiểu Trì thẹn thùng hỏi cô: “Thế sao dì không chuyển về nhà.”
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn quanh phòng khách, trên sofa còn có vết tích
sinh hoạt của Ninh Bối Bối, cô ngoan tuyệt đáp: “Vì người yêu quan trọng hơn bạn bè một chút.”
Trương Tiểu Trì liên tục mắng cô trọng sắc khinh bạn, Ninh Nhiễm Thanh chỉ cười cho qua.
Buổi tối cô dẫn cậu nhóc đi ăn ở nhà hàng Hải Để Lao*, hai người đều thích ăn cay, cho thêm rất nhiều ớt vào đĩa thức ăn.
* Tên một chuỗi nhà hàng ở Trung Quốc.
Lần cạn chén cuối cùng khiến quan hệ của hai người lại tốt đẹp như xưa.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh đưa Trương Tiểu Trì về nhà chị gái, đi qua một
chiếc xe đỗ ven đường phố khu chung cư, Trương Tiểu Trì kể cho cô một số chuyện thú vị ở lớp của cậu nhóc, cô chăm chú nghe, song đáy lòng như
có một lỗ hổng, vì cô nghĩ đến thầy Tần.
“Dì ơi, xe của bạn trai dì kìa.” Bỗng nhiên Trương Tiểu Trì chỉ vào một chiếc xe màu rượu vang cahcs đây không xa.
“Không thể nào.” Ninh Nhiễm Thanh nói nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn chiếc xe đó, dáng xe rất quen thuộc, biển số giống y hệt… Thế này là xuyên không ư?
Một chiếc đèn bị hỏng trên đầu cô bỗng như được truyền cảm ứng, đột ngột
sáng lên; Gió đêm thổi vù vù, bầu không khí với mùi phong đỏ lãng đãng
khắp nơi.
Khi người đàn ông mặc áo khoác dạ màu đen ra khỏi xe,
Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy thế giới của mình như quyện thành một tấm
lưới mềm mại, có chút ẩm ướt có chút dấp dính, còn có chút thiết tha
rung động.