Type: Thanh Thư
Tối qua vì theo dõi chủ đề trên diễn đàn trường mà buổi sáng thức dậy mắt
Ninh Nhiễm Thanh đỏ chon chót, Trương Tiểu Trì nhìn thấy cũng giật cả
mình, nghiêng đầu nhìn cô: “Thanh Thanh, sao dì lại biến thành con thỏ
thế này?”
“Cháu đừng nhắc tới con thỏ trước mặt dì nữa.” Ninh
Nhiễm Thanh vào phòng bếp ăn sáng, ngó quanh nhà một lượt rồi hỏi cậu
nhóc: “Mẹ cháu đâu rồi?”
“Mẹ cháu đi trực ca giúp một đồng nghiệp.” Nói rồi cu cậu thở dài một hơi.
Nghe vậy cô cũng thở dài một hơi.
Trương Tiểu Trì từng nói một câu cực kì chính xác, đó là “Mẹ cháu chỉ cần xấu
tính bằng một nửa dì thôi thì đã tốt lắm rồi.” Có điều, gì mà “Xấu bằng
một nửa” cô chứ? Cố xấu tính đến thế cơ à?
Chỉ qua một buổi tối
mà chủ đề tối qua đã trở thành chủ đề hot trên diễn đàn trường, cuối
cùng xuất hiện hai người học trường khác biết được thực hư sự tình, tự
xưng là từng học cùng trường với cô, bắt đầu kể lể mọi chuyện ở trường
từ nhỏ tới lớn của cô ra, còn thêm một ít thông tin về gia cảnh của cô.
Đúng là đào móc tới mười tám đời tổ tông nhà người ta.
Tiếc rằng ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, lửa giận trong lòng Ninh Nhiễm Thanh cứ gọi là cháy ngùn ngụt.
Buổi trưa Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì vào một cửa hàng đồ ăn nhanh ở dưới khu nhà để ăn cơm, còn cố tình gọi một đĩa thịt thỏ, Trương Tiểu
Trì nhìn đĩa thịt thỏ kho tàu rồi nhìn sang cô với ánh mắt đầy hoảng sợ: “Dì thật tàn nhẫn!”
Vậy mà sau khi ăn một miếng, cu cậu còn ăn nhiều hơn cả cô, lúc về cứ khen ngon mãi.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Sau khi ăn xong về nhà Ninh Nhiễm Thanh lại lên diễn dàn trường để xem, điều khiến người ta bất ngờ là chủ đề ấy đã bị xóa sạch.
Cô còn định kiện người “Con thỏ con thỏ con thỏ” này ra tòa vì tội phỉ
báng, bắt cô ta bác bỏ tin đồn và công khai xin lỗi cô… Ấy thế nhưng bây giờ đến chứng cứ cũng chẳng còn, mà hình tượng xấu xa của cô thì vẫn
nguyên vẹn đó.
Cô nghĩ đến bài học đầu tiên mà Tần Hữu Sinh giảng dạy ở trường: “Luận hiệu lực pháp lý của bằng chứng điện tử”, hôm ấy
anh đã nhấn mạnh tính tất yếu và tầm quan trọng của việc thu thập bằng
chứng ngay tức thì.
Cho nên, trước tiên lẽ ra cô phải chụp màn hình để thu thập bằng chứng.
Tuy nhiên, cho dù chủ đề ấy vẫn còn thì cô có kiện thật không? Mảng thông
tin cá nhân trên internet vốn có tỉ lệ tố tụng thành ông cực nhỏ, cô
cũng chẳng phải ngôi sao nổi tiếng gì cho cam, bị người ta hắt ít nước
bẩn thì đã làm sao?
Ninh Nhiễm Thanh vẫn thấy bứt rứt khó chịu,
bước qua một cuộc tình – mất thân mất tâm vẫn chưa phải thê thảm nhất,
thê thảm nhất phải là loại mất danh dự như cô đây.
Nếu Tần Hữu
Sinh đã có gia đình rồi thì thôi, là cô xấu xa bại hoại xứng đáng bị
người đời phê phán, cơ mà rõ ràng trai chưa vợ gái chưa chồng, sao cô
lại bị mọi người hắt hủi như thế?
Trương Tiểu Trì an ủi cô bằng
lời cô giáo ở trường: “Cô giáo cháu bảo rồi, có vài người không ưa dì là chuyện cực kì bình thường, song nếu có rất nhiều người không ưa dì, thì chắc chắn là tại dì đã làm chuyện gì đó không tốt…Có một cô giáo mầm
non cũng nói thế này, cho dù người ta cố ý đánh dì một cái thì dì cũng
phải tha thứ cho người ta một lần.”
Ninh Nhiễm Thanh đột ngột
xoắn tai cu cậu một cái sau đó nghiêm mặt nói: “Được thôi, thế giờ cháu
tha thứ cho dì đi! Tha thứ đi!”
Thế là cậu nhóc Trương Tiểu Trì dỗi cô suốt một buổi chiều.
Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ, phải chăng tất cả những kẻ “hèn hạ đến cùng cực” đều tưởng bản thân luôn đúng, còn tự cho bản thân cực kì hoàn mỹ?
Chị gái Ninh Tuân Tuân làm việc ngay tại khu phố Dụ Đức, mà thư viện nhân
dân Đông Khu lại rất gần khu phố Dụ Đức, sau khi tìm tài liệu ở thư viện xong, Ninh Nhiễm Thanh tiện đường tới cửa hiệu C ở Dụ Đức tìm chị mình.
Bên ngoài oi bức nóng nực còn trong cửa hiệu lại mát mẻ khoan khoái, vì
Ninh Tuân Tuân đang tiếp đón khách hàng nên cô bèn lấy một cuốn tạp chí
rồi ngồi đợi.
Có hai vị khách bước vào cửa hiệu, một già một trẻ
đều ăn vận rất thời thượng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn qua thì có vẻ như là
họ là hai mẹ con, hoặc là mẹ chồng nàng dâu.
Tuy nhiên mẹ con thì đã không cư xử như vậy, nhìn thêm một chút nữa, dù cô gái trẻ chưa lộ
bụng nhưng thông qua dáng đi vẫn có thể thấy được cô ta đang mang thai.
Mẹ chồng dẫn con dâu đang mang thai đi mua quần áo?
Bà mẹ chồng này rất hào phóng, nói chuyện vô cùng dạn dĩ, cả người toát
lên phong thái quyền quý của bậc phu nhân, còn cô con dâu thì dịu dàng
nhỏ nhẹ, có vẻ hơi khép nép căng thẳng, mặt mũi thì rất xinh đẹp yêu
kiều.
Cô con dâu thử cả thảy hai bộ quần áo mùa hè, bà mẹ chồng
mua hết, ngoài ra còn đặt mua một bộ mùa thu mới ra tuy nhiên vì thành
phố A chưa có hàng, nên mẹ chồng bèn để lại địa chỉ, ký tên chuyển khoản cực kì phóng khoáng.
Một cô nhân viên bán hàng lanh lợi khen chữa ký của bà thật đẹp, bà cười vui vẻ vô cùng.
Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh mặc một chiếc váy vàng nhạt, khi hai vị khách nọ
rời đi, cô mới duyên dáng đứng trước gương soi vuốt lại mái tóc hơi rối.
Cô nhân viên Tiểu Đa chợt mở lời, cũng gọi tên cô như chị gái Tuân Tuân: “Thanh Thanh, em có bạn trai chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Chưa có ạ.”
“Lúc học đại học cũng chưa yêu ai à?” Trong nụ cười tủm tỉm của Tiểu Đa thấp thoáng vẻ khó tin.
“Không có mà…” Ninh Nhiễm Thanh nói dối, chuyện yêu đương thoáng qua với Tần
Hữu Sinh thời đại học đến chị gái cô cũng không biết.
“Ôi, bây
giờ làm gì có cô gái nào như em, ai mà chẳng nhân lúc mình trẻ đẹp để
kiếm một anh chồng giàu có.” Tiểu Đa nói đầy hàm ý, ánh mắt nhìn về phía cửa vừa cười vừa nói: “Thanh Thanh, em hoàn toàn đủ điều kiện để được
gả vào một gia đình giàu có ở thành phố A đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ cười chứ không đáp lại.
Tiểu Đa bĩu môi, không nhiều lời nữa vì lại có khách đi vào cửa hàng.
Những cửa hàng thời trang hàng hiệu hạng sang như thế này chưa bao giờ thiếu
các khách hàng xinh đẹp thời thượng, chẳng qua chỉ là họ chưa chắc đã
xinh đẹp, thời thượng như vẻ bề ngoài mà thôi!
Mấy hôm trước chị gái Tuân Tuân đặt mua cho cô hai bộ đồ công sở, đúng lúc hàng về.
Ninh Nhiễm Thanh mặc thử vào người, nhìn kiểu gì cũng thấy quá nghiêm túc,
cơ mà chị gái cô thì rất hài lòng, vừa chỉnh lại cổ áo giúp cô vừa nói:
“Nếu ngày thường không thích thì đợi tới lúc ra tòa rồi mặc cũng được.”
“Chị Ninh, em gái chị là luật sư à?”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười quay đầu lại, “Sắp thôi ạ, em vừa nhận được chứng
nhận thực tập, một năm sau mới nhận được chứng nhận luật sự.”
“Siêu quá.” Tiểu Đa lại liếc cô thêm mấy lượt.
Ninh Nhiễm Thanh thích được khen ngợi, cô thoáng mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Chỉ là nghề nghiệp thôi mà.”
Trong mắt người ngoài, luật sư là một nghề có mức thu nhập cao, nhất là sau
khi bị ti vi và tạp chí tẩy não nói quá lên, ví dụ như thù lao tranh
tụng một vụ án của luật sư Giang đến tận mấy triệu, rồi thì giá trị con
người của luật sư Tần là bao nhiêu chữ số, …vv
Tuy nhiên, thực ra nghề này chẳng qua cũng chỉ là một nghề nghiệp được đánh giá quá cao,
và được tán dương không ngớt giữa phường danh lợi mà thôi.
Ninh
Nhiễm Thanh cũng thấy rất kỳ lạ, một người sợ khó sợ khổ như cô sao hồi
trước lại chọn cái nghề vất vả khổ cực thế này không biết? Kiểu công
việc cần đến sự khôn khéo linh hoạt chắc chắn không hợp với cô, không
nhớ ngày xưa cô nghĩ gì mà lại điền nguyện vọng như thế nhỉ?
Cô đã quên mất thật rồi.
Dù đây là một công việc không hợp với mình, nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn
quyết định tới văn phòng luật sư sớm hơn mấy ngày để tạo ấn tượng tốt
với cô giáo Châu Yến.
Cô gọi điện nói với Châu Yến ý định của
mình, thái độ của Châu Yến khá hờ hững, chỉ nói một câu: “Tạm thời văn
phòng chưa chuẩn bị máy vi tính cho em, em phải tự mang đi.”
Buổi tối trước khi tới Trung Chính, Ninh Nhiễm Thanh đã thử N bộ quần áo,
mãi mới chọn được một bộ ưng ý, là một chiếc váy trên trắng dưới đen, cô mặc quần áo tươm tất và đi đôi giày cao gót đứng trước gương hài lòng
ngắm nghía rất lâu, cho tới khi tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói không
thể nhẫn nhịn của cậu nhóc Tiểu Trì vang lên: “Ninh Nhiễm Thanh, dì mau
ra ngoài đi, cháu muốn vào đi tiểu, cháu nhịn không nổi nữa rồi! Nhịn
không nổi nữa!”
Ninh Nhiễm Thanh mở cửa, hai tay Trương Tiểu Trì
ôm bụng dưới khom lưng nhìn cô đầy căm phẫn, Ninh Nhiễm Thanh “xi xi”
hai tiếng, sau khi thấy khuôn mặt nho nhỏ của cu cậu đỏ lựng lên cô mới
cười ha hả về phòng.
Ngày hôm sau cô cho netbook vào trong túi xách, thay quần áo chải chuốt tóc tai rồi vui vẻ đi tới Trung Chính.
Ninh Nhiễm Thanh quả thật cũng hiểu tại sao chị gái cô lại không thích Trung Chính, vì nhìn từ bên ngoài thì đúng là Trung Chính trông khá đơn sơ.
Dịch Hòa, Trung Chính – hai văn phòng luật sư, một văn phòng đặt tại tòa nhà cao cấp nhất thành phố A, còn một văn phòng nằm trên một con phố cũ ở
khu nhà cổ của thành phố A, vị trí đã xấu thì thôi đến biển hiệu cũng
nhỏ nữa.
Văn phòng luật sư Trung Chính được thành lập bởi Châu
Yến và hai người bạn thân, hai người cộng sự kia không có mấy tiếng tăm
trong nghề, tuy Châu Yến khá nổi tiếng song lại không kiếm ra tiền. Vì
phần lớn các vụ án cô ta nhận tranh tụng đều là vụ án dân sự, hai vụ án
nổi tiếng nhất của cô ta cũng là hai vụ án ly hôn, dù hằng ngày có rất
nhiều phụ nữ tới đây xin tư vấn ly hôn, nhưng có những người phụ nữ thực sự chỉ tới để nghe tư vấn mà thôi, nghe tư vấn suốt nửa năm thậm chí
mấy năm, cuối cùng vẫn lựa chọn sống tiếp cùng chồng.
Bấy giờ luật sư chỉ nhận được phí tư vấn mà thôi.
Châu Yến là một người luôn giữ vững kỉ luật và sống rất quy củ nề nếp, thực
ra Ninh Nhiễm Thanh cũng thấy lạ khi cô ta chọn mình, tuy cô từng vượt
qua kì thi tư pháp(*), có điều thành tích học tập tại đại học của cô
không được tốt, có thể vượt qua kì thi tư pháp thuận lợi là do được Tần
Hữu Sinh đích thân chỉ dạy.
(*) Kỳ thi tư pháp Quốc gia ở Trung
Quốc là kỳ thi thống nhất cả nước được tổ chức để khảo hạch tư cách nghề nghiệp. Để được công nhận và trở thành quan tòa, kiểm soát trưởng hay
luật sư, thì nhất định phải vượt qua Kỳ thi tư pháp Quốc gia này.
Khi Ninh Nhiễm Thanh tới văn phòng luật sư Trung Chính thì vẫn chưa có mấy
người tới, vài người đang gõ bàn phím trước máy vi tính, thỉnh thoảng
trò chuyện với nhau đôi lời.
Châu Yến có phòng làm việc riêng,
khi Ninh Nhiễm Thanh gõ cửa vào phòng thì cô ta chỉ vào một chiếc ghế
gần đó, ý bảo cô ngồi xuống.
“Thưa cô…”
Châu Yến không
phải người hay cười, tuy nhiên khi thấy bộ dạng căng thẳng của Ninh
Nhiễm Thanh thì khóe miệng hơi nâng lên: “Lần trước gặp còn trò chuyện
thoải mái cơ mà, sao hôm nay lại sợ cô thế.”
“Không phải ạ…Là vì
em quá kính trọng…” Dạo trước Ninh Nhiễm Thanh đã vội vàng tìm hiểu cách nịnh bợ sếp, kết quả của sự vội vàng chỉ có vậy thôi, tìm hiểu thì
nhanh, tuy nhiên lúc vận dụng chẳng thể thuần thục tự nhiên được.
Châu Yến mỉm cười, “Mấy hôm nay văn phòng khá bận rộn, vì chúng ta sắp sát
nhập với văn phòng luật sư Vạn Phong, tuần sau sẽ chuyển tới tòa nhà Vũ
Đạt với họ.”
“Sát nhập ấy ạ?”
“Coi như hợp tác đi, như vậy ưu thế về tài nguyên và nhân lực của các luật sư sẽ được phát triển tối đa, hơn nữa giải quyết được những vấn đề thiếu sót trong phục vụ pháp
luật tồn tại ở cả hai bên.” Châu Yến ngừng xử lý công việc nói tiếp:
“Chuyện này tốt cho tất cả mọi người, nơi này quá xa xôi, đi làm cũng
không thuận đường, chỗ kia ở trung tâm thành phố, nơi làm việc rộng rãi
thoáng đãng, vì sắp chuyển tới nơi khác nên tôi không dặn người ta chuẩn bị máy vi tính ở đây cho em…”
Ninh Nhiễm Thanh thoáng sững sờ,
như thể mạch máu trong đầu cô đang xiết lại từng hồi, ngập ngừng một
lát, cô hỏi: “Chuyển tới tòa nhà Vũ Đạt ạ?”
Châu Yến mỉm cười gật đầu.
Mạch máu trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vẫn quấn quanh đan xiết không ngừng, nếu cô nhớ không nhầm thì văn phòng luật sư Dịch Hòa cũng đặt tại toà nhà
Vũ Đạt.
Dịch Hòa có hai vị luật sư cực kì nổi danh, chính là Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi.
Mấy ngày sau đó, công việc của Ninh Nhiễm Thanh tại Trung Chính là sắp xếp
hồ sơ. Rút kinh nghiệm từ cách sống thất bại trước đây, lần này cô mất
rất nhiều công sức để làm quen với đồng nghiệp, cho nên mối quan hệ của
cô với đồng nghiệp cũng khá ổn, nhất là với một cô gái đáng yêu xin vào
làm trợ lí luật sư như cô. Tên cô gái nọ là Vương Trân, tốt nghiệp
chuyên ngành cơ khí nhưng đã đổi nghề, giờ đang cố gắng ôn tập để chuẩn
bị cho kì thi tư pháp Quốc gia.
Ninh Nhiễm Thanh hào phóng photo
cho Vương Trân tài liệu ôn thi tư pháp của mình, Vương Trân cũng không
hề giấu diếm mà tiết lộ cho cô một số thông tin mật.
Hai người đều mới đi làm nên nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết.
Thời đại học Ninh Nhiễm Thanh không hề kết bạn, cuộc sống sinh hoạt ở đại
học hầu như đều bắt nguồn từ kí túc xá, cô lại là sinh viên ngoại trú.
Ngày trước mọi người cũng có gọi cô tham gia các hoạt động của lớp như
leo núi, nướng đồ ăn…Kết quả là kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vẻ
ngoài đẹp xinh không che giấu được tính cách lập dị của cô.
Sau
vài lần tham gia hoạt động tập thể, Ninh Nhiễm Thanh đã bị mọi người
nhìn thấu bản chất tồi tệ, ví dụ như khi leo núi thì toàn kêu mệt, vì sợ nắng làm đen da nên trùm kín khẩu trang chống nắng; khi nướng đồ ăn thì không chịu động chân tay, còn sai bạn học xung quanh nướng giúp mình,
bạn học mãi nướng xong cô còn chê bẩn…
Đúng thật là vênh váo kiêu căng, kén cá chọn canh, làm bộ làm tịch…
Chẳng bao lâu sau, Ninh Nhiễm Thanh nhìn thấy một chủ đề tám chuyện về kiểu
người “siêu tệ hại” trên diễn đàn trường, nhân vật bị chửi bới trong ấy
chính là cô.
Mọi người đêu biết người “tệ hại” là như thế nào,
biết người “tệ hại” bị ghét ra sao, tuy nhiên có ai hay nỗi cô đơn trống vắng của nội tâm một người “tệ hại” giữa thế gian lạnh bạc. Vì quan hệ
với mọi người xung quanh không tốt, cuộc sống đại học của Ninh Nhiễm
Thanh gần như vô vị, cho tới khi cô bắt đầu mối tình thầy trò với Tần
Hữu Sinh.
Trong chuyến du lịch ở Vân Nam, cô đã gặp được vị giảng viên thỉnh giảng ấy của trường. Sau khi cùng anh đạo chơi thành cổ, tìm thuyền nhỏ, đạp guồng nước, lại chèo thuyền khắp Tứ Hồ vào ban đêm.
Cuối cùng, vào tối lửa trại trước khi ra về, giữa tiếng cười nói âm
vang, bên ánh lửa hồng, Tần Hữu Sinh đã hôn cô.
Tình yêu chớm nở
đẹp đẽ vô cùng, tựa như làn gió dịu dàng ấm áp bên bờ Lệ Giang, lãng
đãng đi vào lòng người, vừa rung động lại vừa xốn xang.