Ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy từ trong ác mộng, chạm vào gối, hơi ẩm ướt.
Tôi vô lực dụi mắt, đúng lặng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen mà trống rỗng, như có thể khiến người ta nghẹt thở.
Trong đầu tôi cứ tua lại cảnh Tần Diệc Phong nhìn cô gái ấy, quen thuộc như vậy, lại xa lạ đến thế.
Tuy hôm ấy trên sân Thượng Chu Mộ Hải nói vậy, nhưng cũng không có hành động gì cụ thể, anh ta không làm phiền, với tôi, là một chuyện tốt.
Hôm nay tôi vẫn như thường lệ, tan làm đi xuống gara, vừa đi đến bên xe của mình, đã nghe thấy giọng Tần Diệc Phong: "Mạn Mạn."
Cái tên quen thuộc từ rất lâu rồi, tôi nghe thấy mà nước mắt như muốn tràn mi, nhưng khi quay lại mới nhận ra không phải anh đang gọi tôi.
Anh nhìn cô gái áo vàng trẻ tuổi, cưng chiều nói: "Không phải đã dặn em gọi cho anh rồi sao, anh đến đón em."
Cô gái kéo tay anh, nhõng nhẽo nói, "Biết anh là người bận rộn, sao dám làm phiền anh chứ."
Tần Diệc Phong cười yêu chiều, đảo mắt trông thấy tôi đang đứng bên cạnh.
Tôi gượng nở nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe muốn bỏ chạy, nhưng trong lúc hoảng loạn không mở được khóa, không mở được cửa.
Đợi đến lúc tôi mở được, anh và cô ấy đã ngọt ngào đến bên tôi.
Anh thản nhiên cười nhìn tôi, ánh mắt xa cách lạnh như băng, nói: "Lục Mạn, cô làm gì ở đây, Tiêu Viễn đâu?"
"Tôi hốt hoảng, chột dạ nói: "Em... Em đến đây có chút việc."
"Hửm?" Anh nhìn tôi đầy dò xét, bỗng cô gái bên cạnh mở miệng: "Anh Diệc Phong, anh hãy giới thiệu bạn anh cho em biết đi."
Giọng nói của Tần Diệc Phong dịu dàng hẳn, "Giới thiệu với em, đây là bạn đại học của anh, Lục Mạn."
Sau đó nói với tôi: "Đây là Trần Hiểu Mạn."
Bạn đại học, quả là một thân phận rất tuyệt, tôi cười nói với cô gái ấy: "Chào em."
"Chào chị, chị Lục, em gọi chị như vậy được chứ." Cô ấy cười nói với tôi. "Hiếm khi bạn cũ gặp mặt, tối nay em và anh Phong có hẹn dùng cơm tối, hay chị đi cùng chúng em đi."
Cô gái có ánh mắt sáng như sao, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống, những thứ ấy tôi đều không có, tôi cùng lắm chỉ có một trái tim đau thương và hồi ức đau khổ thôi.
Tôi thấy hơi khó chịu, cúi đầu, vừa hay nhìn thấy bàn tay của cô gái đang níu chặt Tần Diệc Phong, liền đáp, "Không được, tôi còn có việc."
""Tiếc quá." Trần Hiểu mạn bĩu môi, vô cùng đáng yêu.
"Vậy tạm biệt." Nói xong, tôi nhanh chóng lên xe, rời đi, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt anh, trước khi đi vẫn không quên cười với họ. Giả vờ như không để tâm, tôi có thể giả vờ rất tốt, thật sự, có thể, rất tốt.
Trong radio phát nhạc của Lâm Hựu Gia: "Mỗi khi nghe thấy anh và cô ấy nói "chúng tôi", tựa như nghe thấy tiếng tình yêu vĩnh hằng đang cười nhạo."
Tôi nghe, bất giác rơi lệ, tôi nhanh chóng dừng xe ven đường, vô lực úp mặt lên vô lăng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bỗng, cửa xe của tôi bị mở ra, Chu Mộ Hải ngồi lên ghế phụ lái, cười tà mị: "Sau này ấy mà, đừng có dừng xe ven đường mà quên khóa cửa."
Tôi lau nước mắt, nhìn anh ta đầy khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"
"Xem kịch." Chu Mộ Hải ngẩng đầu, sau đó nói: "Đi thôi, tôi mời cơm."
"Chu thiếu, tôi nghĩ anh biết tôi không phải loại phụ nữ như anh vẫn nghĩ."
"Làm sao cô biết tôi nghĩ cô là người phụ nữ như thế nào?" Anh ta bỗng nghiêm túc đợi tôi trả lời.
"Tôi đã là mẹ của một đứa bé năm tuổi, anh muốn tìm một người phụ nữ để yêu đương, đúng chứ?"
Nói xong tôi lại thấy mình thật nực cười, nhưng Chu Mộ Hải nhìn tôi, thu ánh mắt đang đắn đo lại, rất lâu sau mới mở miệng: "Tôi biết. Lái xe đi, đói quá, nếu bắt cô mới cơm thì keo kiệt quá, để tôi mời."
Tôi bất đắc dĩ lái xe, sau đó nổ máy, theo chỉ dẫn của Chu Mộ Hải, đi đến một nhà hàng xa hoa.
Anh ta chọn rất nhiều mỹ vị, nhưng tôi không đụng đũa, bây giờ tôi không có hứng ăn, cho dù ngon thế nào, với tôi, cũng đều vô vị.
Chu Mộ Hải cũng không ăn cơm, chỉ chống cằm, nhìn tôi.
Bỗng sự im lặng giữa tôi và anh ta bị một giọng nữ dễ thương đánh vỡ: "Anh Diệc Phong, đây không phải anh Hải và bạn đại học của anh sao?"
Tôi và Chu Mộ Hải cùng nhìn theo giọng nói về phía anh và cô ấy, không chờ tôi kịp phản ứng, họ đã tới gần, dường như Chu Mộ Hải rất thân với họ, liền đón tiếp.
Chu Mộ Hải nói với Tần Diệc Phong: "Mấy hôm nay còn đang định tìm cậu đi uống vài chén."
Tần Diệc Phong cười: "Cố ý mới không bằng tình cờ gặp." Dứt lới anh nhìn quét qua tôi, ánh mắt lạnh như băng, tôi như thấy quanh mình đầy hận ý.
"Để tôi giới thiệu mọi người, Mạn Mạn, đây là bạn tốt khi tôi du học bên Đức, Tần Diệc Phong. Diệc Phong, Tiểu Mạn. Đây là..."
Chu Mộ Hải chưa nói xong, Trần Hiểu Mạn đã cướp lời: "Anh Hải, anh Diệc Phong và chị Lục quen nhau, họ là bạn đại học."
"Là sao?" Chu Mộ Hải cười mời hai người ngồi, vừa đủ bốn chỗ, Tần Diệc Phong ngồi bên trái tôi, Trần Hiểu Mạn ngồi bên phải tôi, Chu Mộ Hải thích thú nói: "Diệc Phong, nói tôi nghe xem trước đây Lục Mạn thế nào với."
Khi tôi bất giác trừng mắt liếc Chu Mộ Hải, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bên cạnh: "Chúng tôi không quen."
Ý cười chua xót lan trên mặt tôi, nói theo anh: "Chúng tôi không quen, chỉ biết nhau thôi."
Câu này của tôi, đổi lại một cái hừ lạnh của anh. Chu Mộ Hải và Trần Hiểu Mạn không phát hiện ra sự khác thường của chúng tôi, vẫn nói chuyện rôm rả.
Có lẽ đây chính là bữa cơm khó nuốt nhất từ khi tôi sinh ra đến nay, ăn xong, khi tôi định đứng dậy cáo từ, có người bỗng chạy đến bên tôi và Tần Diệc Phong, nói: "Tần Diệc Phong, Lục Mạn, thật sự là hai người sao, tôi biết ngay là hai người không thể chia tay mà."
"Học trưởng." Tôi và Tần Diệc Phong cùng nói, đây là học hội trưởng hội học sinh thời đại học của chúng tôi, Triệu Tư Thành, thời đại học rất quan tâm tôi và Tần Diệc Phong.
"Sao hả, con của hai người có tới không?" Triệu Tư Thành nói đùa.
"Không phải đâu, học trưởng hiểu lầm rồi." Tôi đang định giải thích, Tần Diệc Phong bỗng ngắt lời: "Gần đây học trưởng có khỏe không?"
"Tôi và Tiểu Mạt sinh một con gái, chuyển đến Canada, gần đây có chút việc nên về."
Tiểu Mạt trong miệng học trưởng chính là bạn gái thời đại học của anh ấy, thì ra họ vẫn luôn bên nhau, thật tốt.
"Học tỷ khỏe chứ?" Tôi và Tần Diệc Phong lại cùng hỏi.
Triệu Tư Thành cười nhìn chúng tôi, nói: "Cô ấy hả, khỏe lắm." Nói xong anh nhìn ra cửa, nói với chúng tôi: "Tôi đi trước, nhất định phải giữ liên lạc đấy."
"Được." Tôi và Tần Diệc Phong lại cùng trả lời.
Đến khi bóng lưng học trưởng khuất hẳn, tôi mới sực nhớ mình đã quên nói với anh ấy tôi và Tần Diệc Phong đã không còn bên nhau nữa.
Mà khi tôi và anh cùng quay lại, lại thấy ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của Chu Mộ Hải và Trần Hiểu Mạn.
Tần Diệc Phong bình thản ngồi xuống giải thích: "Tôi và cô ấy, chuyện cũ lâu ngày thôi, không có gì đáng nói."
Những lời này của anh khiến tôi đau đớn vô cùng, khiến tôi không chịu được nữa, cầm túi, gượng cười, nói với họ: "Tôi còn có việc xin đi trước." Nói đoạn chạy nhanh khỏi nơi khiến tôi không thể hít thở này.