Suy đi nghĩ lại, tôi nhận lời viết bài cho chuyên mục trang sức của Kiều Kiều, dù sao thì như cậu ấy nói, tôi phải nuôi cả gia đình, công việc này cũng đúng chuyên môn của tôi. Nhưng tôi vẫn từ chối lời mời đến công ty cậu ấy, đương nhiên, tôi cũng không đến SK của Tần Diệc Phong.
Bởi vì sau khi từ chức, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi muốn dựa vào chính mình để tìm việc, một công việc hoàn toàn không liên quan đến những chuyện trong quá khứ, nên tôi bắt đầu bận rộn làm sơ yếu lý lịch, chọn trang phục và đi phỏng vấn.
Mấy ngày sau, tôi nhận được thông báo của công ty con Hải Vận của tập đoàn Vân Hải, tôi trúng tuyển, công việc còn là thiết kế trang sức như trước đây.
Vân Hải là một trong những tập đoàn hạt nhân về thời trang, Hải Vận là công ty dưới trướng, không kinh doanh quần áo mà chủ yếu kinh doanh trang sức đá quý.
Khi nhận được thông báo, tôi cũng có chút do dự, bởi vì tòa nhà đối diện Hải vận chính là trụ sở SK. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý, những cảm xúc hỗn loạn dần đan xen.
Làm việc vài ngày ở Hải Vận, làm quen với vài đồng nghiệp mới, biết thân biết phận, cố gắng làm tốt công việc của bản thân.
Tất cả những gì tôi muốn bây giờ, chỉ là hai chữ yên ổn.
Tôi thích nhất sân thượng của công ty này, giữa trưa yên ắng như vườn đào trên tiên cảnh.
Bởi vì yêu thích nơi này, nên đây trở thành nơi ăn trưa tuyệt vời của tôi.
Ánh nắng ấm áp, tôi ngồi trên ghế đá sân thượng, lười biếng phơi nắng.
Tôi đang nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời, bỗng bị người ta ôm chặt lấy từ phía sau, một giọng nói tà mị vang lên: "Bảo bối, để em đợi lâu rồi."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người phía sau đã bắt đầu hôn cổ tôi, không lẽ gặp phải sắc lang sao, tôi cố gắng giãy dụa, hét lớn: "Buông tôi ra."
Có lẽ nhận ra có gì đó sai sai, anh ta dừng lại. Nhân lúc anh ta nới tay, tôi nhanh chóng tránh thoát, xoay người, không chút do dự cho anh ta một bạt tai.
"Á." cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hét của phụ nữ.
Người tôi thấy, tôi cũng biết anh ta, thái tử gia của tập đoàn Vân Hải, cũng là ông chủ của công ty Hải Vận, Chu Mộ Hải.
Thành phố S có tứ thiếu, theo thứ tự là Cố Tử Thanh, Sở Trung Thiên, Trịnh Vũ Hạo, cả Chu Mộ Hải đây nữa, hầu như không ai không biết. Từ khi tôi đến Hải Vận, cũng nghe người ta lén bàn tán chuyện phong lưu của anh ta không ít lần.
Tôi liền hiểu ra, nhất định anh ta tưởng tôi là loại con gái cao hơn mười thước, ăn mặc gợi cảm.
Tôi vốn tưởng rằng đánh anh ta một cái, anh ta sẽ trách tôi, nhưng anh ta chỉ kinh ngạc nhìn tôi, không nói nửa lời.
Trong mắt anh ta có tò mò, tìm kiếm và gì đó nữa, tôi cũng không rõ.
Cô gái bên kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta, dịu dàng hỏi: "Chu thiếu, anh không sao chứ." Ngược lại, cô ta căm giận nhìn sang tôi: "Sao cô lại đánh người, lại còn không nhìn xem người cô đánh là ai?"
"Xin lỗi." Tôi lé mắt trông sang, khẽ nói: "Tôi đi trước." Tuy người ta sai trước, nhưng tôi ra tay đánh người là không đúng, nên tôi vẫn phải nói xin lỗi.
"Đánh người mà còn định bỏ đi..." Cô gái kia quyết không buông tha.
"Bỏ đi." Chu Mộ Hải ôm lấy cô gái kia, sau đó cười nói: "Cô làm ở bộ phận nào."
Tôi quay lại thờ ơ đáp: "Tôi là Lục Mạn phòng thiết kế." Đánh ông chủ, là việc tối kị, cho dù là vì không biết gì, anh ta muốn sa thải cũng được, dù sao tôi cũng đến chưa lâu.
Tôi nói xong liền rời khỏi, không nhìn người phía sau lấy một lần nào.
Chỉ nghe thấy cô gái dịu dàng làm nũng, còn Chu Mộ Hải thì cười.
Ai bảo anh ta hôn bậy, là anh ta quá đáng trước, cái thứ đại thiếu hoa tâm như anh ta, nói như các đồng nghiệp thì chính là đêm đêm lưu luyến trong bụi hoa.
Buổi chiều rất quang đãng, dù tôi là thiết kế chính ở Tiêu Thị, nhưng chỉ là người mới ở Hải Vận, nên cũng không có dự án gì cho tôi. Chuyện tôi làm nhiều nhất mấy ngày nay, chính là nhìn ra phía xa tòa cao ốc này qua cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Sau đó sẽ hi vọng, mình có thể có năng lực nghe xa vạn dặm hay nhìn thật xa, có thể thấy bóng dáng hoặc nghe thấy giọng nói của anh.
Đang thất thần, bỗng có người vỗ nhẹ vai tôi, tôi giật bắn mình, tim như muốn rơi ra ngoài.
Vội quay đầu, muốn xem thử xem ai ác như vậy, lại thấy Chu Mộ Hải đang thản nhiên cười, nhìn tôi.
"Đến văn phòng của tôi." Anh ta nói, rồi đi thẳng.
Tôi còn chưa kịp định thần, hai chân đã phản ứng trước, đi theo sau anh ta.
Văn phong thoáng đãng, anh ta ngồi đối diện tôi, tôi đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng bị sa thải, nhưng anh ta chỉ đánh giá tôi cẩn thận, thật lâu sau mới nói: "Lục Mạn, cô biết tôi không?"
Tôi nghe xong, không hiểu, hỏi: "Gì cơ?" Tôi nghĩ mình nghe lầm rồi.
Anh ta thấy phản ứng của tôi, lẩm bẩm: "Cũng phải, sao có thể biết được?" Sau đó cười với tôi, nói: "Không biết cũng không sao, hôm nay biết rồi. Tôi là Chu Mộ Hải, rất hân hạnh được biết cô."
Anh ta đứng lên, đưa tay về phía tôi.
Tôi bỗng hiểu ra, chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn theo đuổi của anh ta trong truyền thuyết sao. Ngày thứ hai tôi vào làm, đã có đồng nghiệp nhắc nhở tôi: "Mạn Mạn, cô xinh đẹp như vậy, cân thận đừng đụng phải Chu thiếu."
Vì phép lịch sự, tôi cũng đứng lên. Khẽ chạm tay anh ta, sau đó nhanh chóng rút về.
Tôi nói dõng dạc: "Chu thiếu, xin lỗi vì hôm nay đã đánh anh trên sân thượng, nhưng là do anh sai trước, đúng chứ? Nếu anh muốn sa thải tôi cũng không ý kiến." Không cần vòng vo như vậy.
Chu Mộ Hải bật cười, tán thưởng: "Người ta vẫn nói không đánh không quen mà, hôm nay cô đánh hay lắm."
Tôi nghe xong, đứng chết sững, cái này, cũng được sao...
Tôi còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy anh ta nói: "Chào mừng cô gia nhập Hải Vận, mong rằng sau này sẽ hợp tác vui vẻ." Giọng nói của anh ta hoàn toàn nghiêm túc, khác hẳn vẻ bất cần khi nãy.
Nghiêm túc như vậy khiến tôi nghi ngờ, lời đồn bên ngoài rốt cuộc có phải thật hay không?
"Cảm ơn." Tôi thật lòng cảm tạ, sau đó nói: "Vậy Chu thiếu, nếu không con việc gì tôi xin đi trước."
"Được."
Anh ta cười thản nhiên, gật đầu.
Ngay lúc tôi xoay người, anh ta lại gọi với theo: "Lục Mạn, rất vui được gặp lại cô."
Tôi cười, không nán lại thêm phút nào, quay người rời đi.
Gặp lại ở công ty của anh ta, có gì đáng mừng chứ?
Thật là... khó hiểu.
~~~~~~~~~~~~
Yêu anh, với em, là giấc mơ tươi đẹp vô cùng, lại như bọt biển ngày hè, chỉ là pháo hoa trong nháy mắt.
Nếu có thể, em muốn quay lại quá khứ, ôm anh, ôm thật chặt, không buông tay.
Em yêu anh, nhưng không dám nói với anh nữa, sau này mới hiểu ra, tất cả tình yêu sâu đậm đều sẽ trở thành bí mật.
Gió của thành phố S thổi qua mặt tôi, mang theo nỗi cô độc và bi thương, tôi vẫn hóng gió trên sân thượng như trước. Nơi này bây giờ yên tĩnh khác thường, mà trái tim đầy hi vọng của tôi cũng yên tĩnh như sân thượng vậy.
Nhưng không được, không được, tuy rất không muốn nhớ lại, nhưng cảnh tượng vừa thấy dưới gara vẫn không ngừng hiện lên trước mắt tôi.
Một cô gái khí chất tuyệt vời bước khỏi xe của Tần Diệc Phong, anh cẩn thận dìu cô ấy xuống, cô ấy thân thiết níu cánh tay anh, hai người vui vẻ trò chuyện đi vào thang máy.
Anh thật sự, có vị hôn thê kim ốc tàng kiều như lời đồn sao?
Tôi ra sức lắc đầu, ngăn mình không nghĩ đến những chuyện liên quan đến anh nữa.
"Có vẻ như cô rất thích nơi này?" Bỗng phía sau vang lên giọng nói trầm thấp mị hoặc.
Tôi quay người, gật đầu, "Ừ."
"Tôi nghe thấy cô đang nói thầm, nếu tôi không tới, cô sẽ càng thích nơi này." Chu Mộ Hải một tay đút túi, ung dung tự tin bước đến bên tôi.
Tôi chỉ cười không nói, lúc này tôi không có tâm trạng đùa với anh ta.
"Mỗi lần đứng đây, cô hay nghĩ gì?" Anh ta bỗng nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi nhìn tòa nhà đối diện, sau đó cười chua xót: "Tôi nghĩ, liệu có một cơn gió có thể thổi tôi xuống, rơi vào vực sâu vô tận, vạn kiếp không thể trở lên không."
Chu Mộ Hải kinh ngạc một lát, sau đó nói: "Cô là một người phụ nữ sâu xa."
Tôi quay lại, nói: "Tôi chỉ là một cô gái hết sức bình thường." Nói xong, tôi quay người định bỏ đi.
Chu Mộ Hải gọi với lại: "Này, sao cô không hỏi tôi, khi tôi đứng đây hay nghĩ đến điều gì?"
"Xin rửa tai nghe." Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ta.
Tuy trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười mị hoặc, nhưng lại nói đầy ý tứ: "I come I see I conquer " (Tôi đến, tôi thấy, tôi chinh phục)
"Chúc anh thành công." Tôi biết đây là lời Caesar Đại Đế nói khi chinh phục Thổ Nhĩ Kỳ, tình cảm hào hùng không bút mực nào tả xiết, tôi vẫn luôn cảm thấy chỉ những người thành công mới có tư cách nói những lời này.
"Tôi nhất định sẽ chinh phục được em." Chu Mộ Hải tiếp túc nói với theo, đôi mắt đào hoa khóa chặt tôi.
Tôi hơi sững lại, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Tôi đi trước."
Trên đời này, chỉ có một người có thể khiến lòng tôi dậy sóng, người ấy không phải là anh ta.
+++++
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người còn nhớ Chu Mộ Hải không? Còn nhớ đại thiếu hoa tâm ở Mùa Mận Xanh Rụng không, người ta comeback hoành tráng trong bộ này rồi nè ~
+++++