Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 40






Chần chừ một lúc, tôi nhận lấy tài liệu, đáp một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.
Trở lại khu làm việc, Lưu Thanh Tâm thấy cái túi trong tay tôi, chị ta nhích lại gần, mập mờ nói: “Quà của tổng giám đốc Cố à?”
Dân văn phòng rất thích buôn chuyện.

Một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể trở thành chủ đề tám chuyện trà dư tửu hậu của các đồng nghiệp, huống chi là chuyện giữa tổng giám đốc và cấp dưới.

Giọng nói của chị ta không lớn, nhưng vẫn bị đồng nghiệp xung quanh nghe thấy được.


Tất cả mọi người dều nhìn lại bằng vẻ mặt hóng chuyện.
Tôi đặt cái túi ở dưới bàn, thản nhiên nói: “Không phải.” Sợ chị ta lại hỏi tiếp, tôi nhìn chị ta rồi nói: “Chị Lưu, chị có tư liệu về công trình năm ngoái của Lục Thị không? Tôi muốn xem thử của năm ngoái.”
Chị ta gật đầu: “Có, nhưng sao đột nhiên cô lại muốn xem thứ đó? Toàn là tiếng Anh và thuật ngữ chuyên môn thôi, lãng phí tinh thần và sức lực.”
Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Lục bảo tôi đối chiếu tài liệu của công trình Tinh Diệu một chút.

Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc qua, cho nên muốn xem thử của năm ngoái.”
Chị ta ghé vào bàn lật giở tài liệu, nói: “Việc này rất đơn giản, chỉ cần thẩm tra đối chiếu giá cả và vật liệu là được.

Không có gì khó, mỗi năm mấy chục nghìn loại vật liệu, cô xem qua là được rồi.” Nói rồi, chị ta gửi tài liệu năm ngoái cho tôi, nói: “Tôi đã chuyển vào máy tính của cô rồi, cô nhận đi.”
Tôi gật đầu, nhận tài liệu rồi vùi đầu làm việc.
Lúc Trần Minh Nhật gọi điện thoại tới, tôi đang xem tài liệu.

Tôi vừa nhận điện thoại, đầu bên kia đã bất mãn nói: “Không phải chị quên béng luôn chuyện tôi bị đánh rồi đấy chứ?”
Tôi nhìn vào màn hình máy tính, lên tiếng: “Cậu không ở bệnh viện à?”

“Đang ở đây!”
Tôi gật đầu: “Vậy dưỡng thương cho tốt đi.” Mặc dù tôi không quen thân với Thẩm Hữu Thịnh, nhưng dù sao anh ta cũng là bác sĩ, chắc là sẽ không để Trần Minh Nhật gặp chuyện gì.
Vừa chuẩn bị ngắt điện thoại, đầu bên kia đã ngăn lại: “Ơ này, tôi nói này chị Đường, dù sao thì tôi cũng đã cứu chị, nói thế nào cũng coi như là ân nhân cứu mạng của chị.

Biết tôi bị thương, chị còn bình tĩnh như thế.

Không định đến thăm tôi à?”
“Tôi đang làm việc.” Đóng tài liệu lại, tôi ngẩng đầu nhìn giờ, ngừng một chút rồi nói: “Buổi tối tôi tan tầm sẽ qua thăm cậu.”
Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia mới hài lòng hừ một tiếng, nói: “Lát nữa chị tới thì mang chút gì cho tôi ăn đi, với lại đừng nói chuyện này cho chị tôi biết nhé.”
Tôi ừ một tiếng, đầu bên kia điện thoại liền cúp máy.
Năng động như vậy, xem ra không bị thương quá nặng đâu.
Đọc tài liệu hết một ngày, lúc tan tầm Lục Tuấn Kiệt gọi điện thoại tới, hỏi tôi có muốn đến nhà họ Lục ăn cơm không.
Tôi lấy cớ có việc, từ chối.
Sau khi thu dọn bàn làm việc, tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng, xuống dưới lầu bắt taxi đến bệnh viện.
Vừa tới dưới lầu, tôi đã nhìn thấy Lý Hữu Đạt ôm một cô gái trẻ đi ra khỏi thang máy.


Nhìn thấy tôi, có lẽ Lý Hữu Đạt không nhận ra được, ông ta liếc tôi một cái, sau đó liền ôm cô gái kia đi về phía bãi đỗ xe.
Tôi đi theo sau lưng bọn họ, vô thức siết chặt tay.

Tại sao kẻ xấu giết người xong lại có thể sống ung dung thoải mái như vậy? Chẳng lẽ trên đời không có nhân quả báo ứng sao?
Sau khi đến thăm Trần Minh Nhật trong bệnh viện, thấy cậu ta chỉ bị chút chấn thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn nên tôi bèn về nhà.

Tôi dành cả đêm đọc tài liệu mà Lục Tuấn Kiệt đưa cho mình, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt.
Ngày hôm sau lại dậy sớm đi làm.

Nhưng tôi vừa đến công ty chưa được bao lâu, Lục Tuấn Kiệt đã gọi điện thoại tới bảo tôi xuống nhà xe dưới tầng hầm, theo anh ấy đến nhà họ Lục.
….