Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Quấy rầy trợ lý của anh, nhìn thấy anh




Điện thoại di động trên đầu giường rung lên, Kỷ Duy Ninh lười biếng trở mình, bàn tay cầm lấy điện thoại màu trắng. Trên màn hình hiện ra một chuỗi số cô không biết, cô dừng một chút rồi nhẹ nhàng nhấn nút trả lời.

"Bác sĩ Kỉ, tôi là Tần Thuật. Từ tiên sinh đang ở khách sạn Westin, nửa tiếng sau sẽ kết thúc buổi đàm phán cùng khách hàng, sau đó liền ra sân bay. Nếu như cô muốn gặp ngài ấy, thì nửa giờ tới hãy đến đại sảnh của khách sạn."

Có lẽ cô vừa mới vừa tỉnh ngủ, người bên kia điện thoại nói một tràng dài như vậy, Kỷ Duy Ninh lại có chút ngu ngơ. Sau một hồi im lặng, bỗng nhiên kịp phản ứng, đầu ngón tay theo bản năng vân vê điện thoại di động: "Được… Được, tôi lập tức đến ngay, cám ơn trợ lý Tần."

"Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, về phần Từ tiên sinh có muốn gặp cô hay không, còn dựa vào chính cô thôi." Tần Thuật không dài dòng, dứt lời liền ngắt điện thoại.

Kỷ Duy Ninh ném điện thoại di động, đứng dậy mang dép, đi thẳng vào phòng tắm. Cô vội vàng sửa soạn bản thân, lấy vài thứ cần thiết rồi chạy ra cửa.

Hai chân của Diệp Tịnh phải tiếp tục trị liệu, Kỷ Duy Ninh vẫn cho rằng do mình . Sau sự cố kia cả ngày cô ở bên trong phòng, gần như không ngủ nghỉ cúi đầu nghiên cứu, vì Diệp Tịnh lập ra kế hoạch phục hồi.

Nhưng mà bản thân Diệp Tịnh đối với cô chống đối quá mức, từ chối hầu hết các phương án của cô. Kỷ Duy Ninh rơi vào đường cùng, lúc này mới đem mục tiêu chuyển tới vị hôn phu của Diệp Tịnh. Cô cho rằng, dạng đàn ông ở vị trí cao như Từ Mộ Xuyên, lời nói rất có trọng lượng, chỉ cần anh ta tiếp nhận phương pháp của mình thì Diệp Tịnh nhất định cũng sẽ đồng ý.

Kỷ Duy Ninh không phủ nhận, mình làm những thứ này là muốn đền bù những áy náy trong lòng. Cô hy vọng một ngày nào đó, có thể giúp Diệp Tịnh đứng lên lần nữa.

Nhưng cô quên mất một điều, người đàn ông có địa vị như Từ Mộ Xuyên, làm sao người bình thường muốn gặp là có thể gặp? Cô nỗ lực nửa ngày, cũng chỉ gặp được trợ lí của anh là Tần Thuật. Mấy ngày nay cô đi theo Tần Thuật, anh ta bị cô quấy rầy, không còn cách nào khác mới mở miệng nói sẽ cố gắng giúp đỡ.

Kỷ Duy Ninh không nghĩ tới Tần Thuật trả lời nhanh như vậy, nên lúc nhận điện thoại của anh ta cô có chút ngạc nhiên.

Khách sạn Westin ở trung tâm thành phố, hơi xa chỗ ở của Kỷ Duy Ninh. Thật đúng lúc, cô vừa mới xuống taxi, đã nhìn thấy đám người kế tiếp nhau đi ra từ đại sảnh khách sạn.

Mọi người đều mang âu phục giày da, nét mặt vui vẻ. Dẫn đầu là Từ Mộ Xuyên cao lớn vững chãi, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, âu phục màu xám tro vừa vặn, áo sơ mi trắng không vướng một chút bụi. Đi theo sau lưng nửa bước là trợ lý Tần Thuật.

Kỷ Duy Ninh đã gặp Từ Mộ Xuyên một lần, ngày đó ở cửa phòng mổ, chỉ là thoáng nhìn qua. Hôm ấy toàn thân âu phục màu đen dính máu, anh đứng thẳng ở nơi đó, trầm tĩnh đáng sợ, khác với hôm nay sạch sẽ xuất trần.

Trông thấy bọn họ đi đến bãi đậu xe, Kỷ Duy Ninh gần như không suy nghĩ xông tới, ý thức xuất hiện, cô đứng trước mặt Từ Mộ Xuyên, chặn lại bước chân của anh.

Mọi người đi theo sau Từ Mộ Xuyên đều dừng lại, nghi ngờ nhìn cô gái trước mắt không biết từ đâu xuất hiện.

Kỷ Duy Ninh lúng túng một chút, áy náy nhẹ gật đầu với bọn họ, rồi sau đó mở miệng: "Từ... Tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh."

Từ Mộ Xuyên lông mày cứng lại, đối với hành vi thô lỗ của cô gái này, dường như anh có chút không vui.

Thân thể của anh cao đến mức bức người, Kỷ Duy Ninh phải ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia. Tần Thuật bước lên, thấp giọng nói hai câu ở bên tai anh, lại thấy con ngươi màu đen không gợn sóng của anh có một vài cảm xúc không rõ.