Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu - Liệu Xuân

Chương 24




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một đêm đó trôi qua, chỉ còn lại sự ngầm hiểu lòng nhau của Thích Thời Tự và Hàn Diệp.

Không có gì xảy ra dưới ánh trăng mông lung, nhưng vô số lời thầm kín lặng lẽ chảy trong mắt nhau như dòng nước.

Không ai có ý định phá hỏng nó, không hẹn mà cùng chọn cách tránh né không nói về đoạn tình cảm này.

Thích Thời Tự nhướng mi mắt thanh tú, chỉ là ánh nhìn Hàn Diệp vừa lưu luyến lại triền miên.

Ba năm trôi qua giống như một thử thách, chịu đủ khổ cực chỉ mong nhận được một chút ngọt ngào, những chuyện không ai bằng lòng làm, hắn đã làm, mà ngay cả hắn cũng không dám tin mình lại nhận được kết quả.

Nó sẽ khiến mọi người vui mừng, đúng không?

Thích Thời Tự suy nghĩ, khóe môi cong lên thành một nụ cười yếu ớt.

Hàn Diệp vẫn còn rất bận rộn, mặc dù anh đã cố gắng giải quyết công việc ở nhà để đi cùng Thích Thời Tự nhưng vẫn xuất hiện hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác cùng số văn kiện càng lúc càng tăng.

Còn có... Còn có sự hợp tác với Thích Uyển.

Thích Thời Tự, Thích Uyển.

Dù sao họ Thích cũng là một họ thiểu số, điều này khiến anh nảy sinh chút nghi ngờ.

Chỉ là những năm nay không nhớ rằng Thích Uyển có bất kỳ liên quan với vụ bê bối nào, thậm chí mười mấy năm trước còn chủ yếu là vì phát triển sản nghiệp ở nước ngoài, có ai là không biết lòng cống hiến cho sự nghiệp của Thích Uyển.

Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng cao là Thích Uyển sẽ không làm ra chuyện như có con ngoài giá thú, như vậy có lẽ Thích Thời Tự và Thích Uyển cũng không có quan hệ gì nhỉ?

Nhưng anh vẫn có chút bối rối vì có quá nhiều chuyện trong đó liên quan với nhau, vừa có nhà họ Thôi vừa có nhà họ Thích, cho dù anh có lòng muốn điều tra cũng rất khó để tìm ra được điều gì.

Nếu như suy đoán của anh là chính xác, Thích Thời Tự là con riêng của Thôi Đình, đồng thời cũng là con trai của Thích Uyển, thì đây cũng là một chuyện không khỏi hoang đường.

Nếu Thích Thời Tự thật sự có thân phận như vậy, cần gì phải lâm vào cảnh khổ sở như thế, đến mức bị chính anh hành hạ suốt ba năm. Nếu chỉ là vì yêu thì điều đó thật vô nghĩa.

Hàn Diệp suy đi nghĩ lại rất nhiều, nhưng trên mặt không để lộ ra vẻ gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình laptop trước mặt, tay không nhanh không chậm phê duyệt số văn kiện, ngược lại cũng không hề cảm thấy ánh mắt của Thích Thời Tự có gì lạ hay không.

Thích Thời Tự cũng không nhìn bao lâu, ai nói tổng giám đốc Hàn nhà hắn xinh đẹp ngon miệng, nhưng tuyên bố giải nghệ của hắn đã sớm chuẩn bị xong, trả xong phí bao nuôi của Hàn Diệp những năm qua cũng coi như còn dư lại chút tiền tiết kiệm, hắn vẫn muốn tiếp tục học chuyên ngành mình chọn năm đó, chỉ cần không vượt quá thời hạn tối đa là hai năm đình chỉ.

Nghĩ đến đây, hai mắt Thích Thời Tự như chứa đầy ánh sao, sáng trong rực rỡ như thể hồ nước mùa xuân, xinh đẹp không chịu được.

Hàn Diệp đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy trạng thái này của Thích Thời Tự. Vốn dĩ anh vừa đọc xong phản hồi của bên phía Thích Uyển, ánh mắt ê ẩm, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biểu cảm của Thích Thời Tự, mi mắt tràn ngập vui mừng, cũng không biết hắn đã nghĩ tới chuyện gì mà lại vui vẻ đến vậy.

Hàn Diệp nhìn đồng hồ treo tường đã vẽ được một phần ba vòng tròn, một buổi sáng cứ vậy vô tình trôi qua, trong đầu lục lọi số công việc gần đây, hẳn là mấy chuyện quan trọng đã giải quyết xong hết rồi, bèn dứt khoát chỉnh sửa các văn kiện trên bàn một chút, sớm kết thúc công việc — để đi trêu chọc hồ ly nhỏ.

Thích Thời Tự nằm trên ghế tựa, vô cùng ngoan ngoãn.

Hàn Diệp ôm lấy hắn từ phía sau, nhưng dù sao chiều cao cũng là một bất lợi, khó khăn lắm mới tựa được đầu lên bả vai Thích Thời Tự, vành tai mình cạ cạ vào gò má đối phương.

Đang nghĩ gì vậy? Hàn Diệp thấp giọng hỏi.

Thích Thời Tự mân mê vành tai của Hàn Diệp, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng nâng lên nụ cười: Không có gì...

Hàn Diệp không tin, cố ý giở trò lừa bịp để hồ ly nhỏ nói ra sự thật: Không nghĩ gì mà lại cười vui vẻ đến vậy?

Thích Thời Tự nắm tay đối phương, hơi dùng sức bế Hàn Diệp đến trước người mình, mặt đối mặt, nhưng vẻ mặt lại mang theo sự nghiêm túc: Nghĩ đến tương lai.

Mà trong tương lai có anh, nên em rất vui vẻ.

Hàn Diệp gần như bị thâm tình mê hoặc, trong lúc nhất thời quên mất phải trả lời, Thích Thời Tự cũng không gấp gáp, chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Diệp chăm chú, vẫn nắm chặt tay như cũ không buông.

Hàn Diệp cụp mắt xuống, hàng mi cong dài phủ xuống gò má trắng nõn một bóng mờ, khiến người khác không thấy rõ sắc mặt.

Tương lai có em, anh cũng vui vẻ.

Hồi lâu, Hàn Diệp mới cười kiên định nói cho Thích Thời Tự nghe, nhìn vẻ mặt có chút bất ngờ của Thích Thời Tự, không tự chủ được siết chặt tay đối phương hơn.

Cho nên, Thích đại minh tinh có muốn ra ngoài cùng người trong tương lai của mình một chút không?

Thích Thời Tự có chút không rõ ràng, nhưng hắn sẽ không bao giờ phản bác lại quyết định của Hàn Diệp, chỉ gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, Hàn Diệp nhìn thấy đối phương đồng ý như trong dự liệu, bèn kéo Thích Thời Tự ra khỏi cửa.

Hàn Diệp đã nổi lên tâm tư muốn đưa Thích Thời Tự đến chùa từ rất lâu rồi.

Cũng không mất bao lâu, nhưng khi nhận được báo cáo chẩn đoán của Thích Thời Tự trước kia, cảm thấy người bên gối của mình xảy ra thật nhiều chuyện tồi tệ, nghĩ đến tình trạng thể chất như vậy, nếu không tế bái thần Phật, chỉ sợ mấy năm nữa sẽ khó mà sống tốt.

Chỉ là lúc đó có thể hơi tức giận, suy nghĩ có chút không ổn định.

Dù sao anh cũng chưa từng tin vào thần Phật, ngay cả khi thời điểm bệnh tình của anh trở nên nghiêm trọng nhất vào năm đó, mẹ anh ngồi bên giường anh rơi nước mắt hằng đêm, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cầu trời khẩn Phật. Lúc ấy anh rất bình tĩnh, tuổi vẫn còn trẻ, không biết sống chết là gì, rất phù phiếm. Tuy rằng anh muốn sống, nhưng cho dù anh chỉ sống có mười tám năm, thì đó cũng phải là mười tám năm rực rỡ nhất, tuy không nhiều nhưng cũng đủ, cho dù có chết đi, ít nhất anh cũng đã cố gắng hết sức mình rồi.

Anh không tin thần Phật.

Nhưng với chuyện của Thích Thời Tự, mọi thứ dường như trở nên khác đi.

Anh giống như có bệnh thì vái tứ phương, ở một góc độ nào đó mà nói, anh cũng đã cảm nhận được tâm trạng năm đó khi mẹ khi muốn giữ anh lại.

Thế nên anh muốn làm chút chuyện để tăng trọng lượng của Thích Thời Tự, cho dù có là lạy thần Phật.

Sau đó lại nghe bác sĩ tâm lý nói cho anh biết về tình huống liên quan đến Thích Thời Tự, đau lòng đến nỗi không sao có thể kiềm nén.

Anh chính là muốn nói cho Thích Thời Tự biết rằng tình yêu là sự hoang đường, tình yêu có nghĩa là từ bỏ những nguyên tắc vô thưởng vô phạt, cho dù đó có là một điều huyền huyễn, anh cũng nguyện ý tin rằng phước lành thật sự có thể thay đổi, rằng sự chân thành có thể làm cảm động thần linh cao ba thước trên đầu, anh muốn khẳng định sự tồn tại của hắn.

Anh nguyện ý tin tưởng thần Phật một lần, dù cho anh biết điều đó thật sự vô ích.

Nhưng tấm chân tình thành thật này, anh hy vọng Thích Thời Tự có thể nhìn thấy. Sau khi nhìn thấy rồi, liệu Thích Thời Tự có hiểu rằng anh thật sự quan tâm đến hắn, mà hắn cũng là một người xứng đáng được anh nâng niu chăm chút ở trong lòng, được làm những việc vô nghĩa nhưng vẫn ngập tràn trong tình yêu.

Hàn Diệp rất nghiêm túc nắm tay Thích Thời Tự, đi đến nơi hành hương.

Trước mắt là hàng ngàn nấc thang, Thích Thời Tự không thể nào không quen thuộc.

Hắn có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Hàn Diệp, tựa như không hiểu lắm tại sao mình lại bị đưa đến nơi này.

Hắn đã từng tới đây một lần để cầu phúc cho Thôi Húc, chứng kiến vô số người đến người đi trong sự tuyệt vọng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm sự nương tựa từ thần linh nơi đây, còn có nhiều người hơn nữa chẳng qua chỉ là muốn tìm kiếm một nơi để an ủi tinh thần, đến đây để thực hiện một ước muốn.

Có quá nhiều điều không cách nào hoàn thành được trong đời người.

Có một số người không giữ được sinh mạng, chẳng hạn như Thôi Húc, có một số người yêu mà không có được, mong cầu được giải thoát cho bản thân, chẳng hạn như chính hắn; có một số người mang theo trái tim chân thành nhưng chưa chắc đã nguyện ý tin tưởng, chỉ vì để bản thân không phải hối hận, chẳng hạn như Hàn Diệp. Đời người mà, vốn dĩ là bể khổ, có quá nhiều thứ không thể có được.

Những người đang cầu xin ở đây, không có ngoại lệ, đều bất lực hoặc tuyệt vọng.

Hắn không biết tại sao Hàn Diệp phải đưa hắn đến nơi này, nếu như là để cầu phúc cho Thôi Húc, vậy thì cũng không nhất thiết phải kéo hắn đi cùng.

Dường như Hàn Diệp hiểu được sự bối rối của hắn, cười cười trấn an hắn, giải thích: "Cầu phúc cho em.

Thích Thời Tự kinh ngạc.

Hoài nghi có phải một khắc vừa rồi kia, hắn đã bị ù tai hay không, hay là lại mộng tưởng hão huyền.

Cầu phúc cho hắn?

Hàng vạn nấc thang là thử thách, chông gai rừng rậm là thuyết phục, nếu không phải quan tâm một người đến cùng cực thì cần gì phải rước khổ vào thân như vậy, chỉ để vái lạy trước thần Phật — một cái vái lạy vô ích.

Thích Thời Tự chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đến đây vì hắn.

Sẽ không có ai nguyện ý đến nơi này nói mấy câu vì một người không quan trọng.

Hoặc là nói, đó hẳn là một người rất quan trọng, mới có thể nguyện ý vì người đó mà làm đến bước này.

Tại sao Hàn Diệp phải cầu phúc vì hắn?

Núi cao đường hiểm, nhìn chằm chằm vào bức tượng thần vàng và nói một lời nói dối ngay cả bản thân cũng không tin?

Hay là nói, Hàn Diệp thật sự quan tâm đến hắn như thế.

Đôi mắt Thích Thời Tự tràn ngập khó khăn lẫn đau đớn không chịu được, giống như chén đường vừa mới nấu xong ở ven đường khi hắn còn bé, sền sệt đặc kẹo vô cùng rắn chắc.

Hàn Diệp...

Muốn mở miệng hỏi, nhưng âm thanh khàn khàn, không hỏi ra được.

Hàn Diệp không trả lời, mà là vững vàng bước đi trên con đường.

Tiết trời trong lành lúc này thuộc về ngày xuân, hoa đào dọc theo hai ven đường nở rộ rực rỡ, trắng hồng đan xen, chiếu rọi thành từng đám mây có màu sắc. Cánh hoa rơi rất nhanh, thường chỉ nở trong một khoảnh khắc đẹp nhất rồi vội úa tàn, rơi khỏi cành cây, vẩy lên đỉnh đầu của mọi người, lên quần áo.

Đúng là rất đẹp.

Trong lòng Thích Thời Tự chỉ còn lại một ý nghĩ như thế.

Gò má Hàn Diệp để lộ ra sắc mặt kiên định, anh luôn như vậy mỗi khi anh nghiêm túc.

Đường núi rất dài, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ buông tay Thích Thời Tự.

Vốn dĩ anh chỉ muốn bí mật đến đây, nhưng sau đó anh đã gọi điện thoại cho Ngô Y.

Ngô Y nói với anh, tại sao không để cậu ấy thấy anh rốt cuộc có bao nhiêu kiên định?

Bọn họ đều là những người không tin vào thần Phật, sẽ ngửa mặt ngắm nhìn tinh không, sẽ thành tâm ước nguyện, nhưng bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến kết quả.

Nhưng mà, đúng vậy, giống như những lời Ngô Y nói, nếu đã muốn cho Thích Thời Tự cảm giác an toàn, vậy tại sao lại không để cho hắn biết?

Anh phải thừa nhận rằng mình đúng là có bệnh thì đi vái tứ phương, chẳng qua là cảm giác khó chịu càng ngày càng tăng trong lồng ngực khiến anh không thể thở được, khiến anh điên cuồng muốn làm gì đó cho Thích Thời Tự.

Mong mỏi của anh không nhiều, chỉ hy vọng Thích Thời Tự có thể buông bỏ những khúc mắc và để ý đến bản thân nhiều hơn.

Suy cho cùng, không có lý do gì khi người khác đến tìm kiếm sự an ủi trong tinh thần.

Thích Thời Tự tiến lên từng bước, vô cùng kiên nhẫn. Vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, cố gắng quá sức sẽ phát đau, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại, bởi vì hắn biết Hàn Diệp không có ý đùa giỡn, anh thật sự nghiêm túc dành cho hắn những điều tốt lành.

Cuộc sống mười mấy năm qua quá phi lý, gần như là một trò hề, khói hương chưa bao giờ đi vào lòng hắn.

Hắn không muốn tin, là bởi vì số phận chưa từng đối xử tốt với hắn, và sự theo đuổi quá mức đó chẳng qua chỉ là những ham muốn và ảo tưởng ngông cuồng.

Hắn đã quen cô độc một mình, quen với cuộc sống không ai dõi theo cũng không ai biết hắn, hắn cũng từng ngây thơ cho rằng thời gian trôi qua sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì cho hắn.

Nhưng mà, khi có ai đó chỉ vào vết sẹo của hắn, nói cho hắn biết rằng nó đau thế nào, nhưng chỉ khi không sợ thì hắn mới có được những xúc cảm chân thật.

Hóa ra từng thứ từng thứ một, đều ở đây.

Hắn ngắm nhìn gương mặt Hàn Diệp, trong lòng âm thầm sửa sai — lần này tới đây, anh vì cầu phúc, mà em, là để thực hiện tâm nguyện của mình.