Từ rất lâu về trước, Thích Thời Tự đã nghĩ tới dáng vẻ của Hàn Diệp khi chân chính yêu một người sẽ trông như thế nào.
Liệu trong đôi mắt nhạt màu của anh rốt cuộc sẽ có một khoảnh khắc rung động nào hay là sẵn sàng chìm đắm trong tình yêu, dùng lý trí làm canh bạc hay không.
Thích Thời Tự chưa từng tin vào những thiện chí mà không có nguyên do, đạo lý rất rõ ràng, cho tới bây giờ lòng tin cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà tồn tại. Bình thường hoa cỏ cây cối đều dựa vào tiết trời theo mùa để tự thân đạt được sự sinh trưởng tốt nhất, huống chi đây còn là lòng người khó đoán.
Tín nhiệm mà không có lý do, thật sự quá ngông cuồng.
Thế nên hắn không trông cậy đến một lúc nào đó, Hàn Diệp sẽ...
Chậc, không nghĩ nữa, Thích Thời Tự cười khổ lắc đầu một cái, nhìn đôi mắt xinh đẹp đó từ xa, bên trong cất chứa bao nhiêu ưu tư lẫn phiền muộn.
Con người mà, luôn luôn là vậy, có được thì sợ mất, không có được thì lại oán hận mình, oán hận người khác tại sao không nhìn thấy, biết bao nhiêu mâu thuẫn lẫn đau khổ trong lòng.
Hàn Diệp biết tâm trạng của người bên cạnh không tốt, nhưng anh đã quen được người khác dỗ dành, ngược lại chỉ có thể ngây ngô, lúng túng đối mặt với Thích Thời Tự.
Có phải giống như trước đây, mới là tốt nhất hay không?
Giống như bây giờ, thoạt nhìn Thích Thời Tự trông không được vui vẻ là mấy.
Hàn Diệp phức tạp chăm chú nhìn người trước mắt, vốn định thấp giọng hỏi hắn rốt cuộc khổ sở cái gì, nhưng cũng biết Thích Thời Tự có thói quen tự mình tiêu hóa hết thảy, nếu cái gì anh cũng có thể hỏi ra khỏi miệng thì cũng sẽ không đến mức tới bây giờ mà Thích Thời Tự vẫn không tự nguyện thẳng thắn nói rõ sự thật năm đó ra.
Cầm miếng táo được gọt cẩn thận trên tay, tỉ mỉ xếp lên đĩa, còn tiện tay cầm một miếng đút vào miệng Thích Thời Tự.
Ăn chút gì đi?
Thích Thời Tự bị đút trái cây có chút sửng sốt, hắn thật sự đang nghĩ về mục đích mà Thích Uyển trở về, huống chi mấy ngày qua Thôi Đình cũng quá mức yên tĩnh, gió thổi bão giông sắp đến rồi, chỉ là tiếc thay hắn có thể đoán ra được đại khái, nhưng cũng không biết vợ chồng ruột thịt lại tiếp tục âm thầm đâm một nhát dao vào tim hắn như thế nào.
Thích Thời Tự nghiêng đầu nhìn Hàn Diệp đang chăm chú nhìn hắn, mấp máy cánh môi vài cái nhưng vẫn không nói gì, ngậm lấy miếng táo bên miệng.
Rất ngọt.
Rất ngọt...
Hàn Diệp nhướng mày, lại lấy thêm một miếng nữa tiếp tục đưa đến miệng Thích Thời Tự, tỏ ý hắn thấy ngon thì ăn nhiều thêm một chút.
Thích Thời Tự không muốn phá hủy sự yên ổn mà hắn đã dày công mới đạt được, nuốt xuống sự thật sắp bật thốt ra ngoài, tiếp tục thưởng thức trái táo do Hàn Diệp tự tay gọt vỏ.
Hàn Diệp nghiêng người về phía trước, không một chút cảm xúc nào cúi người trên thân Thích Thời Tự, đối mặt với đôi mắt hơi mở to vì kinh ngạc của đối phương, ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Tim của Thích Thời Tự đập như trống trận.
Hàng lông mi như hàng ngàn con bướm nhảy múa bay lượn, quay cuồng trong quá khứ, đủ kiểu quyến rũ làm say đắm lòng người.
Anh... Anh...
Thích Thời Tự hơi cà lăm.
Hàn Diệp cảm thấy buồn cười, không phải người này trước đây rất thích tán tỉnh à? Cùng lắm mình chỉ trêu một chút thôi, tại sao lại lắp bắp luôn rồi?
Hơn nữa hai người bọn họ lẽ ra là một mối quan hệ da thịt kề cận, tại sao còn có thể trong sáng như vậy? Còn... đáng yêu như vậy?
Thích Thời Tự cuối cùng cũng gạt đi phần nào lo lắng trong lòng, không lên tiếng, nhìn biểu cảm thích thú của Hàn Diệp, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình đã khá lên rất nhiều.
Cũng may, cũng may đã kiềm lại được lời muốn nói cho anh biết, Hàn Diệp, em thích anh.
Thích Thời Tự thầm nói trong lòng, nhưng tránh né tầm mắt của Hàn Diệp, không dám để người khác thấy rõ tình cảm sâu nặng đã lắng đọng nhiều năm.
Mấu chốt là Hàn Diệp, cho dù Hàn Diệp thật sự thích hắn, thì nguyên nhân là bởi vì điều gì?
Cùng lắm là mình chỉ từng cứu anh một mạng mà thôi, cũng ước chừng được như vậy mà thôi.
Không thực tế chút nào khi những điều nhỏ nhặt mà anh thích từ Thôi Húc trong nhiều năm như vậy lại bỗng nhiên biến mất không tìm thấy đâu.
Huống chi, trong tay hắn còn có những bức thư tình của Thôi Húc chưa kịp gửi đi.
Đến lúc đó, Hàn Diệp nên lựa chọn như thế nào?
Cái gì cũng không biết, kết quả cũng không biết, hắn lấy cái gì ra để mà mạo hiểm chứ?
Nói đến cũng thật buồn cười.
Hàn Diệp ôm người trong ngực, biết vết thương ở chân và lưng của người kia cần được nghỉ ngơi nên anh chỉ lặng lẽ ôm người đó, không nói lời nào.
Thích Thời Tự hơi di chuyển, lại bị Hàn Diệp vô tình trấn áp: Đừng nhúc nhích.
Hàn Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Thích Thời Tự đang muốn mở miệng: Tốt nhất là em đừng nên nói những lời mà tôi không thích nghe.
Thích Thời Tự nghe vậy, cảm nhận được sự uy hiếp trong đó, nghiêm túc nhìn Hàn Diệp, giọng nói mập mờ: Cho nên, tổng giám đốc Hàn nghĩ những lời nào mà anh sẽ không thích?
Hàn Diệp vừa nghe thấy câu tổng giám đốc Hàn là nghĩ ngay đến lần trước suýt chút nữa đã bị ép đến mức tông cửa lao ra ngoài, trong đầu thầm nghĩ đúng như dự đoán, chỉ cần em mở miệng là tôi sẽ lập tức không thích lắm.
Hết cách, anh ôm mỹ nhân bị bệnh trong lòng, huống chi lúc này Thích Thời Tự còn thấp giọng gọi anh là tổng giám đốc Hàn bằng một giọng điệu gắng gượng gợi lên một cảm giác bí ẩn không rõ, thế là hai thứ tình cảm phức tạp ấy lại hòa quyện đan xen vào nhau, trở nên càng khó tả hơn.
Tổng giám đốc Hàn luôn hùng hồn suy xét giọng điệu của mình: Tổng giám đốc Hàn của em muốn được phục vụ đặc biệc.
Thích Thời Tự gia tăng lực tay, xoay người đè Hàn Diệp dưới thân mình: Nghe theo lời ngài.
Bóng đêm bao phủ gương mặt sâu thẳm đa chiều của Thích Thời Tự, càng làm tăng thêm cảm giác thần bí, tỏ ra cao quý và không thể đến gần.
Hàn Diệp không nhịn được, đưa tay lần theo đường nét của Thích Thời Tự, tại sao trước kia anh không phát hiện ra Thích Thời Tự trông đẹp mắt như vậy?
Nhìn ánh mắt sáng rực của đối phương, nhướng mày cười một tiếng: Nghe theo lời ngài?
Thích Thời Tự cũng không né tránh bàn tay anh đang miết theo hàng chân mày mình, ngược lại hắn còn ngước ánh mắt lên để người nọ có thể thân thiết cảm nhận được ánh sáng đang chuyển động trong đôi mắt lưu ly như ngọc ấy, đó là loại tình cảm không thể nói nên lời.
Ừm hửm.
Thích Thời Tự đáp lời.
Hàn Diệp không lên tiếng, di chuyển tay còn lại, đầu ngón tay xẹt qua vòng eo săn chắc của đối phương, nhẹ nhàng ấn xuống, nghe thấy đối phương kêu đau một tiếng như trong dự đoán, bèn cười nói: "Có lẽ là lực bất tòng tâm?
Thích Thời Tự không ngờ Hàn Diệp sẽ xuống tay với chỗ đau của hắn, mi mắt cũng mang theo tủi thân: Rõ ràng là thừa dịp người gặp nguy!
Hắn vùi đầu vào hõm cổ Hàn Diệp, giọng nói có chút hàm hồ không rõ: Mỗi lần tổng giám đốc Hàn như vậy đều không chịu trách nhiệm...
Hàn Diệp cảm thấy cần cổ ngứa ngáy, nhưng vẫn không né tránh, nghiêng má hôn lên vành tai của Thích Thời Tự, cảm giác được cái người không an phận này cuối cùng cũng ngây người bất động, vừa buồn cười vừa hôn nhẹ vào bên trong tai, thậm chí còn cắn lên vành tai, tuy không dùng lực nhưng tỏ ra vô cùng gợi tình.
Hàn Diệp tận lực giảm thấp âm giọng nói: "Không nghe lời? Còn gọi tổng giám đốc Hàn?
Thích Thời Tự cảm thấy cả người mình đều đang nóng ran, tại sao trước giờ hắn không biết Hàn Diệp cũng giỏi trêu chọc như vậy?
Nghe âm thanh mang theo từ tính quấn quít bên tai mình, ánh mắt Thích Thời Tự nhất thời tối sầm lại.
Hắn liền bắt chước đối phương, khẽ cắn lên yết hầu ở cổ họng của Hàn Diệp, trìu mến nói: A Diệp...
Hàn Diệp coi như đã hiểu được cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Ngay khi đối phương hôn lên yết hầu của anh ở cổ họng rồi nhẹ nhàng gặm cắn, anh không cách nào nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ.
Đối phương hiểu anh rất rõ.
Chơi dao có ngày đứt tay.
Hàn Diệp lo lắng cho cơ thể Thích Thời Tự, cưỡng ép kéo hắn rời khỏi người mình.
Hướng về cắp mắt không mấy thân thiện của đối phương, anh không kiềm được tức giận mà cúi người học theo dáng vẻ của Thích Thời Tự, cắn lên yết hầu giữa cổ họng của hắn.
Một cắn này rất sâu, Hàn Diệp mút sạch vết máu, dịu dàng liếm láp.
Chuyện kế tiếp, chờ em khỏe lại rồi chúng ta sẽ dành thời gian sau.
Hàn Diệp nhìn vào đôi mắt hồ ly rơi vào dục hỏa của Thích Thời Tự, lúc này hòa hợp với hơi nước bốc lên, trông còn xinh đẹp hơn bình thường.
Sự mất cân bằng trong lòng Hàn Diệp rốt cuộc cũng tiêu tan một chút, nhìn dục vọng không ngừng của Thích Thời Tự, thậm chí anh có thể cảm nhận được tình dục đang cuộn trào trong cơ thể mình.
Thích Thời Tự biết hôm nay cho dù có khiêu khích thế nào, Hàn Diệp cũng sẽ không cho hắn cơ hội, bèn kéo cổ áo đối phương lại gần mình một chút: Vậy thì...
Chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó...
Hàn Diệp:...
Ánh mắt hồ ly sáng rỡ như ánh sao của Thích Thời Tự chăm chú nhìn anh, ánh sáng lung linh cuối cùng cũng hội tụ lại, hình thành ngọn lửa hừng hực gào thét ở trong lòng, hệt như những vì sao lao vào lòng dòng sông, chỉ còn lại hắn.
Tiếng tim đập bên tai to không chịu nổi.
Hàn Diệp vươn tay ấn vào ngực Thích Thời Tự, hy vọng nó ngoan ngoãn lại một chút, không cần phải nhảy nhót ở nơi này nhanh như vậy, tiếng tim đập dồn dập như trống trận khiến đầu óc anh cũng mơ hồ không rõ, nhưng khi khoảnh khắc tiếng tim đập chạm vào làn da của anh, lại giống như con mèo hít phải cỏ bạc hà mèo, đập còn mạnh mẽ hơn nữa, hoảng hốt một hồi, đầu ngón tay đặt nơi trái tim của đối phương nóng như thiêu đốt, khi đó Hàn Diệp mới phát hiện nhịp đập thình thịch không ngừng vang bên tai chính là nhịp tim của chính mình.
Đó là nhịp tim đã mất từ lâu của anh.
Thích Thời Tự trơ mắt nhìn đối phương đặt tay lên ngực mình, xung quanh hắn cũng dường như lặng đi, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy trong mắt là con ngươi từ kinh ngạc đến hồi tỉnh của đối phương và bàn tay của anh đặt nơi trái tim hắn.
Hắn và Hàn Diệp đã cận kề da thịt, không biết dây dưa đã bao lần.
Hắn vì phản ứng của đối phương mà rung động, đó là đôi nụ hồng rung rinh trong tầm mắt, là sự thất thần trong con ngươi thấm đẫm màu nước trong vài giây ngắn ngủi, hoặc có thể là đôi bàn tay trắng nõn chợt mất đi sức lực, nhưng chưa bao giờ trái tim hắn lại rạo rực thế này.
Hắn phải kiềm chế bản thân để không đi xa hơn, mà Hàn Diệp khi đó... Trong mắt anh chưa bao giờ là hắn.
Mùa xuân đã qua, mà hoa đào vừa nở.
Thích Thời Tự cảm giác cõi lòng mình đang run rẩy dữ dội, hắn chưa bao giờ nói dối, trái tim rung động này đã kéo dài suốt mấy năm đã qua, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ rằng nhịp tim hiện tại của mình đã được đáp lại, tâm ý tương thông.
Đó là nhịp tim đã mất đi từ lâu của họ.
Bất kể nói như thế nào, giờ phút này cũng giống như tri kỉ, quá khó để có được, thế nên ngay tại đây chỉ có thể dè dặt đề phòng.
Có lẽ đôi ta cần phải an tĩnh lại, lắng nghe nhịp tim trìu mến do đêm trăng vô định này mang đến.
Ánh trăng chồng lên bóng sao, xanh biếc nhẹ nhàng hôn lên màu bạc lười biếng, trong sáng vĩnh hằng, muôn màu muôn vẻ, mọi ngôn từ miêu tả đều trở nên vô nghĩa, tất cả những gì Thích Thời Tự suy nghĩ bây giờ chính là ôm chặt lấy người trong vòng tay hắn, đến nỗi cho dù những tâm ý vẫn chưa nói ra khỏi miệng lẫn lộn đủ loại âm mưu đâm hắn trọng thương từ phía sau lưng, giờ phút này cũng không còn ý nghĩa nữa.
Có lẽ, ngày sau hồi tưởng lại, mối tình thầm kín kéo dài nhiều năm khi còn trẻ không phải là không có hồi kết.
Hết thảy tối nay, là không hề do dự, là tâm đầu ý hợp.
Trong vòng tay hắn, là thần linh mà hắn đã mơ ước bấy lâu.
Cánh tay Hàn Diệp khoác lên bả vai hắn hơi dùng sức, nghiêng người khẽ hôn.
Thần linh không phổ độ chúng sinh, thần linh chỉ phổ độ tín đồ của ngài.