Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 5 - Chương 18: Tiếc nuối




Ta kinh ngạc nhìn ông ấy, lúc này không tiện nói nhiều. Xe ngựa lập tức khởi hành, vén màn xe, thấy Dương tướng quân đi theo bên ngoài, ta thầm thở phào nhẹ nhõm, có Dương tướng quân đi theo tất nhiên sẽ an toàn hơn một chút.

Tùy thái y lên xe ngựa, nhỏ giọng: "Kỳ thật Hoàng Thượng không nên ra ngoài."

Hắn không nói lời nào.

Ta thở dài, cũng không khuyên nữa, nếu lúc này chỉ vì Nguyên Thừa Hạo sơ sẩy mà khiến người đó mất mạng, hắn cả đời đều sẽ bất an.

Xe ngựa đi hồi lâu bỗng nhiên chậm lại, ở ngoài, thị vệ bẩm báo: "Hoàng Thượng, người ở trước đó không xa, người của chúng ta vẫn theo sau."

Hắn nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Ra tay chặn đường bọn họ." Vì không còn cách xa, hắn không cần sợ rút dây động rừng.

Thị vệ nhận lệnh, ta nghe tiếng bước chân tức tốc rời đi.

Xe ngựa lại lên đường, mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Xảy ra chuyện gì sao? Ta căng thẳng nhìn hắn, thấy hắn duỗi tay nhấc màn xe.

Nhìn ra, trong màn đêm, có thể thấy rất nhiều bóng người đang đánh nhau.

Hắn nhìn Dương tướng quân, Dương tướng quân hiểu ý, hạ lệnh cho thị vệ chúng ta mang theo đi lên hỗ trợ. Ta căng thẳng giữ chặt tay hắn, hắn khẽ cười: "Yên tâm, bọn họ ốc còn không mang nổi vỏ, không rảnh chú ý tới trẫm."

"Hoàng Thượng biết người đứng sau là ai sao?"

Hắn lắc đầu: "Trẫm không biết."

Vậy sao? Ta nhíu mày nhìn nam tử trước mặt, sao ta lại cảm thấy lòng hắn đã biết rõ mọi chuyện vậy?

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Dương tướng quân xoay người nói: "Hoàng Thượng vẫn là ở trên xe ngựa nghỉ ngơi, chuyện ở nơi này đã có mạt tướng." Ông ấy nói rất thong dong, bộ dáng giống như đã đoán được trước.

Nguyên Thừa Hạo nhìn về phía bên kia, sau một lúc lâu, bỗng dưng nói: "Trẫm thật không ngờ sư phụ lại mưu tính sâu xa như vậy."

Ta cả kinh, lần này Dương tướng quân mất tích là để bố trí trận địa này sao?

Khó trách, ông ấy bảo sợ rằng ta nghĩ sai rồi.

Nhìn Dương tướng quân, ta cười tự giễu, đúng là ta đã nghĩ nhiều, ta nên tin lòng trung thành của ông ấy với Nguyên Thừa Hạo, không phải sao? Lòng thoải mái hơn nhiều, quan hệ sư đồ giữa họ đã không cần ta phải lo lắng.

Sắc mặt Dương tướng quân không hề thay đổi: "Mạt tướng sợ Hoàng Thượng khó xử, nên lao tâm thêm một chút, tin rằng Hoàng Thượng cũng sớm nghĩ đến, chắc chắn có kẻ đứng sau lưng người đó."

Nguyên Thừa Hạo im lặng. Lúc này Dương tướng quân đã xoay người nhìn về phía trước.

Ta nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh, Dương tướng quân nói đúng, hắn sớm đã đoán được, nguyên nhân hắn chậm chạp không chịu đưa ra quyết định sợ là vì Hứa Thái Hậu. Vừa rồi Hứa Thái Hậu còn phái Hứa đại nhân tới, muốn Nguyên Thừa Hạo giữ chân Dương tướng quân, để ông ta có thể xuống giết người đó. Nếu Nguyên Thừa Hạo giữ chân Dương tướng quân, hắn lo người bị phát hiện sẽ là Hứa Thái Hậu, như thế, mất nhiều hơn được.

Cho nên, thời điểm hắn nói Dương tướng quân mưu tính sâu xa, trên mặt cười như không cười.

Hắn khăng khăng muốn xuống xe, ta không lay chuyển được hắn, chỉ đành cẩn thận dìu hắn xuống. Tiếng đánh nhau ở phía trước ngày càng kịch liệt, chúng ta đứng cách đó khá xa, không thể nhìn rõ. Dương tướng quân đứng cạnh đột nhiên rút kiếm, ta kinh hãi, thấy sắc mặt Nguyên Thừa Hạo thay đổi, lạnh lùng gọi: "Sư phụ!"

Dương tướng quân làm như không nghe thấy, phi người xông vào cảnh hỗn loạn kia.

"Sư phụ!" Hắn lại gọi, giọng nói kia, rõ ràng đã có tức giận.

Dương tướng quân không vì vậy mà quay lại, trái tim ta thắt chặt, ta biết ông ấy xông vào đó làm gì. Lần trước ta không đoán đúng, nhưng lúc này ta không cảm thấy bản thân nghĩ sai. Nguyên Thừa Hạo muốn tiến lên, ta liều mạng giữ chặt hắn. Hắn không nhìn ta, trầm giọng: "Buông trẫm ra, nàng biết ông ấy vào trong lòng gì không?"

"Thiếp biết, thiếp đương nhiên biết! Nhưng chàng đã thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn vào đó cứu người sao? Là người đó làm chàng bị thương, cho dù chàng đi qua thì có thể thế nào? Đao kiếm không có mắt, chàng thật sự định vì người đó mà bỏ mặc an nguy của chính mình sao?" Ta căm giận nhìn hắn, nghiến răng, "Người đâu, che chở Hoàng Thượng thật tốt cho bổn cung, tuyệt đối không để Hoàng Thượng gặp nguy hiểm, nếu không các ngươi ai cũng đừng hòng sống!"

"Sinh Nhi, nàng..."

Mặc kệ hắn phẫn nộ thế nào, lần này ta sẽ không buông tay.

Bọn thị vệ tới gần che chắn ở trước.

Ta nắm chặt tay hắn: "Chàng thật khờ, người đó không đáng để chàng như thế..." Ta không phủ nhận người đó cũng tốt với ta, nhưng ta sớm đã nói, nếu phải lựa chọn, ta sẽ lựa chọn Nguyên Thừa Hạo mà không chút do dự.

Thế giới này, vốn dĩ không có chuyện gì hoàn mỹ, không phải sao?

Dương tướng quân không phải người thích giết chóc, ngay cả ông ấy cũng có thể vì Nguyên Thừa Hạo mà không chút do dự xông vào giết người, ta vì sao không thể liều chết ngăn hắn lại?

Hắn ngẩn ra, sức lực đẩy ta đi nhỏ dần. Ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc này, Tùy thái y lại hét lớn "Hộ giá". Ta quay đầu, thấy trường kiếm phóng về phía này

Tùy Hoa Nguyên theo bản năng giơ tay, mũi kiếm sắc bén xẹt qua ống tay áo của ông ấy, mùi máu tươi lập tức tràn ngập. Ta hoảng sợ, không phải Nguyên Thừa Hạo nói bọn họ ốc còn không mang nổi vỏ, không có thời gian chú ý tới hắn sao?

Bọn thị vệ xông tới vây quanh chúng ta.

"Tùy Hoa Nguyên." Hắn thấp giọng gọi.

Một tay Tùy thái y che miệng vết thương: "Hoàng Thượng yên tâm, vết thương nhỏ mà thôi, thần không sao."

Người vây đánh tới ngày càng nhiều, ta sợ bọn thị vệ không chống đỡ nổi. Có người phóng tới đánh ngã hai hắc y nhân trước mặt chúng ta, là Dương tướng quân!

Ông ấy lui lại mấy bước, bảo vệ chúng ta phía sau: "Hoàng Thượng, viện quân của họ tới."

Ta giật mình nhìn Nguyên Thừa Hạo, khó trách...

Lúc này, trong màn đêm truyền đến: "Bổn vương còn muốn xem kiếm của bổn vương và tướng quân ai nhanh hơn, xem ra tướng quân vẫn là người mềm lòng, ngươi đã có thể đắc thủ."

Dương tướng quân lạnh giọng: "Vũ Vương to gan, ngươi làm thế là dĩ hạ phạm thượng!"

Không quá kinh ngạc, bởi vì người có thể làm ra những việc này tất nhiên là nhân vật lớn. Ta chỉ không ngờ Vũ Vương thế mà cũng tới Du Châu, thì ra, ông ta luôn là người đứng sau hỗ trợ người đó.

Như vậy có thể giải thích vì sao Trịnh Chiêu Nghi lại giúp hắn, Trịnh gia ở trong triều cũng có thế lực, hiện tại ta đã biết, đó đều vì Vũ Vương. Trịnh gia là người của Vũ Vương.

Vũ Vương, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Ta không tin thật sự có kẻ có thể trơ mắt nhìn người khác làm hoàng đế như vậy.

Vũ Vương giống như vừa nghe một câu chuyện cười, nhìn thẳng vào Dương tướng quân, cười nói: "Vậy sao? Bổn vương lại không biết mình vừa làm gì?"

"Hoàng Thượng ở đây, vương gia muốn hành thích vua, tội đáng tru di!"

Dương tướng quân vừa dứt lời, liền có người từ trong rừng đi ra. Ta quay đầu, thấy nhân mã hai bên đều chậm rãi lui ra, sau đó ta thấy người kia, y phục có mấy chỗ bị cắt qua, khắp nơi đều là màu đỏ, có điều, thoạt nhìn không quá nghiêm trọng.

Vũ Vương cất đi ý cười, đi qua đỡ hắn, cung kính nói: "Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng thứ tội."

A, hay lắm, vừa mở miệng liền "Hoàng Thượng thứ tội", cũng khó trách vừa rồi ông ta nói không biết mình đã làm gì.

Nguyên Thừa Hạo ở trong mắt ông ta không phải Hoàng Thượng, ông ta đương nhiên không có tội. 

Vũ Vương tiếp tục hỏi: "Hoàng Thượng vẫn ổn chứ? Kỳ thật loại việc trừng trị loạn đảng này, ngài không cần tự mình xuất cung, cứ giao cho thần là được." Ông ta đúng là trắng trợn nói dối, vừa xoay người đã biến Nguyên Thừa Hạo thành loạn đảng, ta thật bội phục.

Người bên cạnh cứng đờ, ta ngước mắt nhìn chàng, thấy ánh mắt chàng tràn ngập tức giận. Ta không khuyên, nghe chàng nói: "Thì ra Thất thúc có chủ ý như vậy."

Vũ Vương khẽ cười: "Phân ưu cho Hoàng Thượng là bổn phận của chúng phần tử."

Ta châm chọc nhìn ông ta: "Chỉ sợ việc phân ưu này của vương gia làm sai rồi."

Ông ta rõ ràng nổi giận, chỉ là không bộc lộ, cười nhìn về phía ta: "Nếu nương nương không phụng dưỡng bên cạnh Hoàng Thượng, vậy nàng không còn là nương nương của Tây Chu. Bổn vương vẫn còn điệu múa ngày đó của nàng, Du Châu đúng là một nơi thích hợp để nhảy Lăng Ba, chờ chuyện này kết thúc, bổn vương thật hi vọng ở đây lần nữa xem nàng múa." Dứt lời, ông ta cười rộ.

Ta nghiến răng, chuyện đó phiền ông ta nhớ kỹ!

Muốn ta chân trần nhảy trước mặt ông ta sao!

Hôm đó, ông ta không dám công khai đoạt phụ nhân với Nguyên Thừa Hạo, hiện tại ông ta đúng là cái gì cũng không sợ.

Nguyên Thừa Hạo đột nhiên nắm chặt tay ta: "Làm càn!" Đêm nay, hắn cũng chỉ ngay lúc này nổi giận lôi đình.

Vũ Vương khinh miệt nhìn hắn: "Người của bổn vương nhiều hơn ngươi, ngươi còn không phục? Nói không chừng hôm nay bổn vương có thể cho ngươi toàn thây."

Dương tướng quân theo bản năng nhìn về phía Tây Nam, người chúng ta mang theo đều đã đến, chỉ là không ngờ Vũ Vương cũng tới, còn dẫn theo nhiều người như vậy. Trận chiến này nếu thật sự đánh, sợ rằng chúng ta sẽ đánh không lại.

Dương tướng quân cầm kiếm chỉ vào Vũ Vương: "Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ đến nay chưa từng bạc đãi các vị vương gia, thật không ngờ vẫn còn vương gia không biết an phận như ngươi!"

Vũ Vương bật cười ha hả: "Chưa từng bạc đãi? Đất phong của bổn vương ở xa, triều đình lấy lý do bá tánh biên cảnh khốn khổ, hàng năm giảm thuế? Nhiều vương gia như vậy, vì sao lại giảm thuế ở chỗ bổn vương? Còn nữa, hai cây cầu năm ngoái ban cho bổn vương, còn muốn bổn vương tự bỏ tiền xây, thủ đoạn như vậy chẳng lẽ không phải nhằm vào bổn vương? Còn nói cái gì là không bạc đãi!"

Sắc mặt Dương tướng quân thay đổi dần.

Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: "Cho nên, thời điểm xuống tay với Cảnh Vương ngươi mới có thể không chút lưu tình như vậy?"

Đất phong của Cảnh Vương gần kinh thành nhất, khu vực giàu có, còn cả chuyện xay cầu năm ngoái, Cảnh Vương cũng không thoát khỏi liên quan. Tất cả việc này, Vũ Vương đều nhớ rõ. Chuyện lần trước các vị vương gia ở đất phong bị ám sát cũng do ông ta tự biên tự diễn, còn tự làm mình bị thương để ngụy trang, ông ta cũng thật lợi hại.

Vũ Vương cười trừ: "Bây giờ còn giả bộ trước mặt bổn vương? Lục ca chết không phải cũng là hi vọng của ngươi sao? Ông ta chết thế nào, tin rằng trong lòng ngươi ta đều rõ."

Không phải ông ta giết thì chính là Nguyên Thừa Hạo giết.

Chỉ tiếc ông ta không biết, Nguyên Thừa Hạo tuy rằng ra tay, nhưng không thật sự giết chết CẢnh Vương.

Người bên cạnh đi lên trước một bước, nhìn về phía người nọ: "Điều trẫm không muốn nhất chính là cục diện hiện giờ, ngươi cho rằng ông ta giúp ngươi, thật sự có thể để ngươi yên ổn ngồi trên long ỷ kia sao? Hôm nay ông ta có thể giết trẫm, ngày sau cũng có thể giết ngươi."

Vũ Vương nhíu mày, trầm giọng: "Ngươi cho rằng làm vậy có thể châm ngòi giữa chúng ta? A, cừu hận hơn hai mươi năm, không phải vì một câu của ngươi là có thể hóa giải."

Người nọ sửng sốt, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu không có Thất thúc, ta sớm đã mất mạng ở nơi này."

Vũ Vương cười nói: "Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ hộ tống ngài bình yên hồi cung."

Hắn nhìn về phía này, cũng cười rộ: "Ngươi có tư cách gì để dạy ta?"

Vũ Vương có thể đưa hắn lên địa vị cao, đến lúc đó sẽ có cách kéo hắn xuống, chỉ là hắn không để bụng điều này, điều hắn quan tâm chỉ là đoạt đi mọi thứ của Nguyên Thừa Hạo.

Dương tướng quân lui nửa bước, nói nhỏ: "Hoàng Thượng, không cần phải nhiều lời với họ. Lát nữa mạt tướng xông lên, Hoàng Thượng đi trước!"

"Sư phụ..."

"Hoàng Thượng là Hoàng Thượng của người trong thiên hạ, xin Hoàng Thượng đừng tùy hứng."

Hắn ngẩn ra, ngay sau đó cười bảo: "Hôm nay chưa trị tội sư phụ, trẫm sao có thể cho ngươi có hội trốn thoát." Biết hắn không muốn để Dương tướng quân ở lại gặp nguy hiểm nên mới nói thế, hắn nào thật sự muốn trị tội ông ấy?

"Chà chà, đúng là sư đồ tình thâm. Dương tướng quân đúng là ngu trung, nếu ngươi thức thời một chút, bổn vương bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa, nếu không, hôm nay chết, không chỉ là các ngươi." Ông ta dường như rất đắc ý, "Bổn vương đoán chắc ngươi sẽ tới Du Châu, thời điểm bổn vương tới đã thuận đường qua trấn Hoành Bình một chuyến."

Trấn Hoành Bình? Dương tướng quân nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"

Vũ Vương cười nói: "Nàng ta không chịu nghe lời, bổn vương không dẫn nàng ta tới, ngươi yên tâm, sẽ có người chiếu cố nàng ta. Dương tướng quân thật khiến bổn vương bội phục, mặc kệ thê thiếp của mình, lại đi chiếu cố phi tử của tiên đế. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bổn vương còn không dám tin."

Ta nghiến răng, Vũ Vương đúng là cẩn thận, ngay cả chuyện của Dương tướng quân cũng điều tra rõ ràng như vậy. Nguyên Thừa Hạo nhìn thoáng qua Dương tướng quân, lúc trước thả Linh Khuyết đi cũng là ý của hắn, chỉ là không ngờ bây giờ bà ấy lại trở thành con tin của Vũ Vương.

Sắc mặt Dương tướng quân xanh mét, sau một lúc lâu, đột nhiên xoay người quỳ xuống: "Xin Hoàng Thượng thứ tội, mạt tướng không phải cố ý giấu giếm ngài, chỉ là, nữ nhân kia quá đáng thương..." Dương tướng quân là người thông minh, cố ý nói như vậy để Vũ Vương cho rằng chỉ là một Linh Khuyết mà thôi, không đủ uy hiếp ông ấy.

Nguyên Thừa Hạo cũng hiểu rõ, chỉ nói: "Hôm nay còn chuyện khác, trẫm không so đo với sư phụ."

"A, sư đồ các ngươi không cần diễn kịch nữa, Dương tướng quân, bổn vương chỉ có một câu, người, ngươi cứu hay không?" Nhìn Dương tướng quân, Vũ Vương hỏi thẳng. Ông ta hình như cho rằng Dương tướng quân để ý Linh Khuyết vì thích bà. Đừng nói ông ấy, ngay cả ta và Nguyên Thừa Hạo trước đó cũng nghĩ như vậy, không phải sao?

Dương tướng quân trả lời không chút chần chờ: "Vương gia muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy."

Dương tướng quân như vậy khiến ta không khỏi giật mình. Giữa Linh Khuyết và Nguyên Thừa Hạo, ông ấy cũng không chút do dự mà đưa ra lựa chọn.

Như Hứa Thái Hậu, như ta.

Nguyên Thừa Hạo ngước mắt, khóe miệng nhếch lên, đó là cười.

Sắc mặt Vũ Vương hết sức khó coi, ông ta xoay người nhìn người nọ, thấp giọng: "Hoàng Thượng, trước mắt thần thay ngài loại bỏ tên loạn thần tặc tử này, đợi ngài hồi kinh, hạ chỉ nói Dương tướng quân và phi tần của tiên đế tư thông là được."

Người đó chỉ gật đầu.

Ta bỗng nhiên thất vọng, Nguyên Thừa Hạo có thể hết lần này đến lần khác tha cho hắn, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không chịu buông tha cho chàng.

Dương tướng quân đã đứng dậy, nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh giọng: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, thề sống chết bảo hộ Hoàng Thượng!"

"Sư phụ, trẫm..."

Dương tướng quân cắt ngang: "Hai lần Hoàng Thượng bị ám sát ở Du Châu, thần đều chưa từng bảo vệ Hoàng Thượng cho tốt. Sự việc bất quá tam, lần này, mạt tướng sẽ không để bất cứ ai xúc phạm đến ngài."

Bọn thị vệ nhận lệnh, vây quanh chúng ta.

Thế cục lần nữa căng thẳng, chỉ cần Vũ Vương ra lệnh, trận chiến này sẽ bắt đầu không chút do dự.

Người nọ đột nhiên lên tiếng: "Thất thúc, giao việc này cho ta, ta muốn tự tay kết thúc với người đó."

Vũ Vương lại cười lạnh: "Không cần đến Hoàng Thượng, vẫn là để thần làm đi." Dứt lời, ông ta liền vung tay, người bên này lập tức hùng dũng xông tới.

"Hạo!" Ta gọi chàng, lại thấy ánh mắt chàng vẫn hướng về người nọ.

"Hoàng Thượng đi mau!" 

Ta vội kéo chàng đi, chàng lại không chịu, ta nổi nóng: "Lúc này còn không đi, chẳng lẽ chàng sẽ không hối hận sao?"

Hắn nắm tay ta, lắc đầu: "Trẫm không đi, trẫm không cần đi nữa rồi. Nàng cho rằng bây giờ trẫm đi, lòng sẽ thanh thản sao? Sinh Nhi, trẫm... Nỗi khổ trong lòng trẫm, vì sao trẫm lại..."

Nỗi khổ của chàng ta biết, chàng một lòng muốn thả huynh đệ của mình đi ta biết. Nhưng, còn có thể thế nào? Người nọ, cho dù trong lòng có chút dao động, nhưng bên cạnh hắn là Vũ Vương, giống như Nguyên Phi Cẩm lúc trước, bên cạnh gã có Cảnh Vương, giữa gã và Nguyên Thừa Hạo không phải cũng có khúc mắc sao?

Điểm khác biệt chỉ là, bọn họ một người tôn trọng chàng mười mấy năm, một người hận chàng mười mấy năm.

Nặng nhẹ thế nào, vừa nhìn liền biết.

"Nếu chàng gặp chuyện ở nơi này, đáng sao? Không vì ai khác, xin nghĩ lại Tuyền Nhi của chúng ta, nghĩ đến Ngọc Nhi, cầu xin chàng."

Chàng vẫn không chịu dời bước, chỉ nhắm hai mắt lại: "Vừa rồi, thời điểm tới đây, trẫm vẫn luôn nghĩ sẽ tha cho hắn không chết. Sinh Nhi, nàng tin không?"

Gật đầu thật mạnh, ta tin, ta đương nhiên tin. Chỉ là bây giờ nói việc này, còn hữu dụng sao?

"Trẫm vốn dĩ không hỏi hắn, chỉ là không muốn nghĩ đến kẻ đứng sau lưng hắn. Kỳ thật trẫm vẫn luôn muốn hỏi về nương của chúng ta, nhưng trẫm không dám hỏi, sợ hắn nói ra, sợ tổ mẫu biết bà ở đâu, sợ tổ mẫu sẽ không tha cho bà." Giọng của chàng đã run rẩy.

Xung quanh đã bị tiếng binh khí va chạm bao trùm, ta lo lắng không biết phải làm thế nào, nhưng chàng dường như không để ý những việc này.

"Hoàng Thượng đi mau!" Dương tướng quân hét lớn.

Phía trước truyền đến tiếng cười của Vũ Vương.

Mắt thấy người của chúng ta sắp không trụ được, Tùy thái y cũng vội khuyên, nhưng chàng vẫn đứng yên một chỗ.

Không biết từ khi nào, ta mơ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân truyền tới. Nam tử bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Tổ mẫu, sẽ không để trẫm chết."

Đúng rồi, ta sao lại quên mất Hứa Thái Hậu?

Vừa rồi lúc chúng ta rời khỏi Cung phủ, Hứa đại nhân cũng ở đó. Ông ta nhất định sẽ báo tin người nọ đã chạy thoát với Hứa Thái Hậu, Hứa Thái Hậu làm việc chu toàn, nhất định sẽ phái người theo đuôi.

Cho nên khi xảy ra chuyện, Nguyên Thừa Hạo mới không vội trốn tránh. Hắn biết người của Hứa Thái Hậu sẽ đến, cho nên, vừa rồi hắn mới nói những lời như vậy.

Quả nhiên, ta thấy Hứa đại nhân ở phía xa xa, lúc này, ông ta đã thay quan phục, cao giọng hô: "Hộ giá! Hộ giá!" Hứa Thái Hậu tính kế rất khá, việc này căn bản không cần bà ấy ra mặt, phái Hứa đại nhân tới là thích hợp nhất.

Trái tim thắt chặt cuối cùng cũng buông lỏng, vừa rồi Nguyên Thừa Hạo không đi, ta thiếu chút đã thật sự tưởng hắn hồ nháo, tưởng hắn không màng an nguy của mình, nhưng là ta lo lắng nhiều.

Sắc mặt Vũ Vương thay đổi, ông ta hoảng loạn lui nửa bước, bật thốt lên hỏi người bên cạnh: "Sao Hứa Xương lại đến?"

Ta kinh hãi, chẳng lẽ chuyện Hứa Thái Hậu còn sống hắn không nói Vũ Vương biết? Nguyên Thừa Hạo cũng nghi hoặc, theo bản năng đi về phía trước. Ta vội giữ chặt chàng, không muốn để chàng tới gần đó.

Hứa đại nhân đã giục ngựa tới, thế cục lập tức xoay chuyển, ông ta nhảy xuống lưng ngựa, chạy lên: "Hoàng Thượng vẫn ổn chứ? Là vi thần cứu giá chậm trễ!"

Nguyên Thừa Hạo chỉ liếc nhìn ông ta một cái: "Không muộn, vừa đúng lúc."

Hứa đại nhân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Xin Hoàng Thượng đi trước, nơi này đã có vi thần và Dương tướng quân. Có người... Lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng."

Ông ta không nói rõ, nhưng chúng ta đều biết người ông ta ám chỉ là ai.

Ánh mắt của Nguyên Thừa Hạo vẫn hướng về bên kia, hắn phất tay: "Đã an bài từ sớm, trẫm không cần lo lắng, cũng không cần vội vã rời đi, ngươi nói xem?"

Thật sự có nguy hiểm hắn cũng chưa chắc rời đi, huống chi là hiện tại?

Cẩn thận dìu hắn, ta chỉ lo thân mình hắn chống cự không nổi. Hứa đại nhân thấy không khuyên được, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò bọn thị vệ phải bảo vệ hắn. Lòng bàn tay hắn ngày càng lạnh lẽo, ta không khỏi lo lắng. Bỗng nhiên sắc mặt Tùy thái y đứng cạnh bỗng dưng thay đổi, Nguyên Thừa Hạo cũng đột nhiên rút tay ra.

Theo bản năng nhìn theo ánh mắt của họ.

Bên đó, vốn dĩ là Vũ Vương đang đối choi với chúng ta, giờ phút này, ông ta thế mà đâm kiếm vào người bên cạnh.

Đó, vẫn luôn là người ông ta nỗ lực bồi dưỡng!

"Thất thúc, người..."

Ta khiếp sợ, vội che miệng, muốn gọi lại không gọi được thành tiếng.

Vũ Vương nhanh chóng rút kiếm ra khỏi thân thể hắn, lớn tiếng kêu: "Đều dừng tay cho bổn vương!" Ông ta đi về phía Nguyên Thừa Hạo, bỗng nhiên quỳ xuống, "Thần có tội, thế mà nhận lầm Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội!"

Phẫn nộ nhìn ông ta, hay cho một câu nhận lầm Hoàng Thượng!

Mắt thấy thế cục không thể cứu vãn, ông ta liền giết người diệt khẩu!

Vũ Vương nói tiếp: "Thần bị kẻ xấu mê hoặc, người nọ tự xưng là Hoàng Thượng, nói ngài giả mạo, thần ngu muội tin theo lời gièm pha của hắn, thần thật sự đáng chết. Nếu không phải vừa rồi Hứa đại nhân vội vàng, sợ rằng thần vẫn còn nhận lầm Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội! Thần đã dừng cương trước bờ vực, lập công chuộc tội!"

Dừng cương trước bờ vực, lập công chuộc tội!

Vũ Vương ơi Vũ Vương, ông ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Người của ông ta đều quỳ xuống, cùng kêu: "Xin Hoàng Thượng thứ tội!"

Ta cắn răng nhìn kẻ hát tuồng quỳ đầy đất, Vũ Vương tuy đáng giận, nhưng cái cớ của ông ta không thể hợp lý hơn. Ông ta chắc chắn Nguyên Thừa Hạo ở trước mặt người trong thiên hạ không thể định cho ông ta tội danh "Nhận làm Hoàng Thượng", bởi vì việc này, Nguyên Thừa Hạo vốn định che giấu. Huống chi, ông ta thật sự tự tay giết chết hoàng đế giả mạo kia.

Nguyên Thừa Hạo lảo đảo đi về phía trước, Hứa đại nhân vội cản hắn lại: "Hoàng Thượng, không thể lên trước." Hứa đại nhân là sợ Vũ Vương sẽ làm ra chuyện tổn thương tới hắn, nhưng ta biết ông ta sẽ không, nếu muốn mạo hiểm, ông ta đã không giết người nọ. Điều ông ta cần nhất là bảo vệ tính mạng của mình, lúc này giết Nguyên Thừa Hạo, ông ta cũng không sống được, ông ta sẽ không làm ra chuyện tốn công vô ích này.

Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng nhìn Hứa đại nhân, ánh mắt tràn ngập sát khí khiến Hứa đại nhân run lên, một câu cũng không dám nói. Mà chàng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Dương tướng quân vội đi theo, giơ tay đỡ hắn, lại bị chàng đẩy ra.

Chàng chậm rãi đi qua, dừng lại trước mặt người nọ, sau đó ngồi xổm xuống. Ta chỉ đứng từ xa, không có dũng khí theo chàng. Ta cho rằng, thời điểm người nọ muốn mạng của Nguyên Thừa Hạo ta rất hận hắn, hận hắn không thể chết, nhưng cục diện hiện tại lại khiến ta xót xa.

Cả người run rẩy, ta cắn răng mới không để chính mình ngã xuống.

Không tiến lên, ta không biết bọn họ nói gì. Chỉ là, cái gì cũng đều không còn quan trọng nữa...

Cách đôi mắt đẫm lệ, ta chỉ nhìn thấy bàn tay bắt lấy vạt áo của Nguyên Thừa Hạo chậm rãi buông xuống. Nhắm hai mắt lại, hắn chết rồi, những gì có thể uy hiếp Nguyên Thừa Hạo theo đó đều tự động biến mất, nhưng ta một chút cũng không vui vẻ.

"Thần đáng chết, để Hoàng Thượng bị kinh sợ." Vũ Vương vẫn tiếp tục giả mù sa mưa.

Nguyên Thừa Hạo bỗng nhiên đứng dậy, thân mình lảo đảo một cái, Dương tướng quân vội chạy tới đỡ lấy hắn. Trong một khắc đó, hắn giật lấy trường kiếm trong tay Dương tướng quân, xoay người, không chút lưu tình đâm Vũ Vương một cái!

Mọi người đều hoảng sợ, Vũ Vương mở to hai mắt nhìn hắn.

"Thất thúc không phải nói mình đáng chết sao? Trẫm cũng cảm thấy ngươi đáng chết!" Lời hắn nói không hề nghe ra sự thịnh nộ, giờ phút này, thế mà trở nên vô cùng bình tĩnh.

"Ngươi... Ngươi không có lý do giết bổn vương..."

Nguyên Thừa Hạo quả thật không có lý do, bởi vì Vũ Vương đã giết người diệt khẩu.

Trường kiếm trong tay lại đâm sâu vào trong, hắn lạnh giọng: "Trẫm sẽ không để ngươi chết uổng phí, mỹ danh hộ giá hi sinh thế nào?"

"Ngươi... Ngươi..." Rất nhiều máu tươi từ miệng trào ra, Vũ Vương mở to hai mắt nhìn người trước mặt, cứ thế mà ngã xuống.

Nguyên Thừa Hạo rút trường kiếm ra, lạnh lùng ra lệnh: "Hứa Xương, còn không thu dọn tàn cục?"

Thu dọn tàn cục, ví dụ như người của Vũ Vương, một kẻ cũng không giữ lại.

Đó là vì bịt miệng. Không ai có thể giữ được bí mật bằng người chết, người của Vũ Vương, ngay từ đầu hắn đã không định giữ lại.

Người của Vũ Vương kinh hãi, ai nấy đều nhảy dựng lên muốn trốn, chỉ là, Vũ Vương chết rồi, bọn họ sớm đã năm bè bảy mảng. Hứa đại nhân ra lệnh truy kích, bọn họ ai cũng không thoát được.

Dương tướng quân nhận lấy trường kiếm trong tay Nguyên Thừa Hạo, đỡ lấy hắn, hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"

Sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua người nằm dưới đất. Hứa đại nhân tiến lên, nói: "Hoàng Thượng, người này cứ giao cho vi thần xử lý đi."

Hứa đại nhân muốn thi thể của người đó, chẳng qua là vì Hứa Thái Hậu muốn tự mình nghiệm thi mà thôi.

Nguyên Thừa Hạo ngẩn ra, cười lạnh một tiếng: "Người đó chết hay chưa, chẳng lẽ Hứa Xương ngươi không nhìn ra sao?"

"Hoàng Thượng, việc này..." Hứa đại nhân ậm ừ.

Hắn đột nhiên nói: "Hôm nay, thỏa mãn ý của mọi người."

Nhiều người muốn người đó chết như vậy, người đó cuối cùng đã chết, đương nhiên thỏa mãn ý của mọi người.

Trong đó không phải cũng có ta sao?

Chỉ là, không phải thỏa mãn tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy cao hứng.

Nguyên Thừa Hạo, chàng hiểu không?

"Mạt tướng đưa Hoàng Thượng nghỉ ngơi trước." Dương tướng quân khuyên hắn.

"Chuyện Vũ Vương chết dừng ở nơi này, ai cũng không được tiết lộ, kẻ nào dám nhiều lời nửa chữ, trước tự ước lượng đầu mình!"

Ta không khỏi giật mình, hắn đã nói sẽ cho Vũ Vương mỹ danh cứu giá mà hi sinh, sao còn sợ người khác biết ông ta đã chết?

Hắn nhìn Dương tướng quân: "Sư phụ phái người thông báo Cẩm Vương tới Du Châu."

Khi đó rời Quỳnh Quận, hắn khăng khăng không cho Nguyên Phi Cẩm tới, hiện tại lại sai người đi gọi hắn. Là có chuyện lớn, nhất định là vậy.

Dương tướng quân không hỏi nhiều, chỉ nhận lệnh: "Mạt tướng biết, xin Hoàng Thượng về trước."

Hắn cuối cùng cũng gật đầu.

Nhìn hắn lên xe, ta mới nghe Tùy thái y ở bên cạnh khuyên ta. Ánh mắt trước sau đều không dám nhìn qua đó, gương mặt giống hệt Nguyên Thừa Hạo kia, ta sợ nhìn rồi, sẽ không thể đứng vững.

Ta đi theo lên xe ngựa.

Nguyên Thừa Hạo ngồi ngay ngắn, thấy Dương tướng quân đứng dậy muốn ra ngoài, hắn đột nhiên nói: "Sư phụ, trẫm nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thể vãn hồi."

Dương tướng quân chấn động, quay đầu đáp: "Nhưng hôm nay lại là cục diện tốt nhất."

Cục diện tốt nhất, ai nói không phải?

Đây, sợ rằng từ lúc ta biết Dương tướng quân tới nay, là câu nói trực tiếp nhất. Ông ấy cũng không hi vọng người nọ sống, cho nên vừa rồi mới cầm kiếm xông lên, hiện tại người đó đã chết, ông ấy còn có thể thẳng thắn nói đây là chuyện tốt.

Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, đưa tay xoa ngực, nói nhỏ: "Nơi này của trẫm, vô cùng khó chịu." Dứt lời, hắn bỗng nhiên phun ra ngụm máu dính lên người Dương tướng quân.

"Hoàng Thượng!"

Tùy thái y muốn tiến lên, lại thấy hắn đưa tay ngăn cản. Ta cắn môi, tùy ý để nước mắt chảy xuống, cũng không khuyên hắn. Không cần khuyên, đó là tâm bệnh.

Dương tướng quân đỡ hắn, sau một lúc lâu, mới nói: "Hoàng Thượng quá chấp nhất, có đôi khi, buông tay chưa chắc không phải chuyện tốt."

Hắn cười: "Sư phụ thật giống rất có kinh nghiệm, trẫm buông tay, ngay cả thi thể của người đó cũng không tranh, nhưng vẫn... Không cảm thấy nhẹ nhàng."

"Buông tay, quả thật không hề nhẹ nhàng. Mạt tướng từng có kinh nghiệm, bởi vì mạt tướng đã từng buông tay."

Hắn ngước mắt nhìn ông ấy: "Sư phụ lừa ai vậy? Theo trẫm biết, ngươi không có huynh đệ."

"Mạt tướng, đã từng có."

Nguyên Thừa Hạo nhìn ông một lúc lâu, bỗng nhẹ giọng: "Trẫm cho rằng sư phụ cam tâm tình nguyện thực hiện giao phó của người đó, lại không ngờ, ngươi cũng canh cánh trong lòng như thế."

"Sống chết của người đó năm ấy do mạt tướng quyết định."

"Trẫm cho rằng sư phụ luyến tiếc."

"Luyến tiếc cũng phải bỏ, vì để càng nhiều người sống tốt."

Nắm chặt hai ta, ta nghĩ, ta biết bọn họ đang nói ai rồi.

"Mạt tướng học võ cũng vì người đó."

"Nhưng kết quả lại là phụ tá trẫm?"

Dương tướng quân giật mình: "Hoàng Thượng, mọi việc không thể quay đầu, xin nhìn về phía trước."

Hắn bật cười thành tiếng: "Hôm nay, sư phụ không nên nói nhiều với trẫm như vậy."

Dương tướng quân cúi đầu: "Chuyện Hoàng Thượng ở biệt viện của Hứa đại nhân, mạt tướng sẽ không hỏi đến."

Nguyên Thừa Hạo thu lại ý cười trên mặt, thấp giọng: "To gan, dám uy hiếp trẫm."

"Mạt tướng không dám." Một câu nhàn nhạt như vậy lại khiến ta tìm về cảm giác thân quen thuộc về Dương tướng quân. Bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ trước đó cũng theo những lời này của Dương tướng quân mà dần dần xua tan.

OoOoO

Dương tướng quân không đi xuống, xe ngựa đã lên đường.

Hắn và Dương tướng quân một câu đều không nói, kỳ thật, thâm ý bên trong ta sớm đã đoán được mấy phần, chỉ là có vài lời, mọi người đều không cần nói rõ.

Ngoài cổng Cung phủ, đợi Dương tướng quân cõng hắn về phòng, hắn sớm đã hôn mê.

Ta vội vàng gọi Tùy thái y tới xem cho hắn, lại nghe Dương tướng quân nói: "Hoàng Thượng sẽ nghĩ thông suốt, nương nương đừng lo lắng."

Sáng sớm hôm sau, hắn tỉnh lại, không hề hỏi chuyện tốt qua. Dương tướng quân tới hỏi khi nào hồi cung, hắn cũng không nói.

Ba ngày sau, Nguyên Phi Cẩm phong trần mật mỏi tới Du Châu, nhìn dáng vẻ gã, chắc chắn là lên đường không ngừng, nghe nói đã có hai con thiên lý mã chết.

Gã vừa vào phòng đã kêu: "Lúc rời khỏi Quỳnh Quận còn tốt một chút, là ai lại làm Hoàng Thượng bị thương!"

Hắn nhẹ giọng: "Đệ cũng mệt rồi, lui xuống ngủ một giấc đi."

"Hoàng Thượng! Thần đệ sao có thể ngủ được?"

"Trẫm có chuyện quan trọng muốn đệ đi làm, nếu đệ không có tinh thần tốt, trẫm chỉ đành tự mình đi."

Nguyên Phi Cẩm cuối cùng chỉ có thể đen mặt lui xuống.

Chạng vạng, Nguyên Phi Cẩm vội vã tới tìm hắn, hắn chỉ giữ một mình Nguyên Phi Cẩm trong phòng, lúc đi ra sắc mặt gã có chút ngưng trọng. Chỉ lệnh thu dọn đồ đạc, gã nói phải rời Du Châu.

Ta không khỏi giật mình, Nguyên Phi Cẩm mới đến lại muốn đi, cũng không biết Nguyên Thừa Hạo bảo gã làm gì.

"Có thể hồi cung chưa?" Hỏi hắn, hắn vẫn lắc đầu, nói chờ mấy ngày.

Ta không biết hắn đang đợi cái gì, vài lần muốn hỏi, rốt cuộc vẫn nhìn xuống.

Năm ngày sau, hắn cuối cùng cũng chịu hồi kinh.

Ta cho rằng hắn hồi cung rồi mới đi đón Tuyền Nhi, lại không ngờ, lúc chúng ta hồi kinh, A Man sớm đã ở kinh thành, hẳn là Nguyên Phi Cẩm bảo họ về trước.

Lâu như vậy không gặp Tuyền Nhi, ta luyến tiếc ôm nó không buông tay.

Hài tử không sợ người lạ, thấy ta, vui vẻ quơ quơ tay nhỏ. Ta bỗng nhớ tới một chuyện, nhíu mày nhìn Nguyên Thừa Hạo: "Tuyền Nhi... Hồi cung sao đây?" Tin ta chết vẫn chưa chiếu cáo thiên hạ, nhưng Tuyền Nhi lại không giống.

Hắn mỉm cười: "Yên tâm, trẫm có chừng mực."

Có câu này của hắn, ta yên tâm rồi. Lần này, Dương tướng quân theo chúng ta hồi kinh, mọi người không lập tức về cung mà ở lại tướng quân phủ một đêm. Thấy Vân Mi bình yên vô sự, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Tâm tình của Dương tướng quân rất tốt, đây cũng là thời điểm để ông ấy hưởng niềm vui thiên luân chi nhạc.

Hôm sau hồi cung.

Thái Hoàng Thái Hậu cùng chúng phi tần ra kinh ngạc, thời điểm thấy ta, mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Quý Phi. Hoàng Quý Phi nhìn hài tử trong lòng ta, nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng, nó là ai?"

Hắn cúi người qua hôn hài tử một cái, cười nói: "Hoàng nhi của trẫm."

"Hoàng Thượng..."

Thái Hoàng Thái Hậu cũng mở to hai mắt: "Hoàng Thượng nói bậy gì đó..."

Nguyên Thừa Hạo chỉ ho một tiếng: "Trẫm mệt rồi, có gì về tẩm cung rồi nói."

Thường công công thức thời đi tới dìu hắn, Tùy thái y cũng đi theo.

Hoàng Quý Phi phẫn nộ nhìn ta, ta làm như không thấy, chỉ ôm Tuyền Nhi đi theo Nguyên Thừa Hạo.

Trịnh Chiêu Nghi không tới, ta không biết vì sao, có lẽ vì không biết người trở về là ai chăng? Có điều, nàng rất nhanh sẽ biết, bởi vì ta đã trở về. Tin tức kinh thiên động địa như vậy ở trong cung không giấu được. Kỳ thật ta rất muốn biết, thời điểm nàng biết người trở về là Nguyên Thừa Hạo sẽ có thần sắc gì?

Thái Hoàng Thái Hậu dời ánh mắt khỏi ta, quan tâm hỏi: "Long thể Hoàng Thượng không khỏe sao? Ai gia thấy sắc mặt ngài không quá tốt."

Hắn lại cười nói: "Trẫm lần này trong chỗ chết tìm được đường sống, chỉ là bị thương một chút vẫn xem như còn nhẹ."

Nghe vậy, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi, bật thốt lên hỏi: "Sao lại thế?"

Hắn không trả lời, chỉ duỗi tay kéo ta qua, ngước mắt nói: "Chuyện của trẫm là việc nhỏ, trẫm còn phải nói với hoàng tổ mẫu chuyện của Sinh Nhi."

Nhắc tới ta, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu liền thay đổi, Hoàng Quý Phi cũng xanh mặt nhìn ta, hỏi: "Lúc trước không phải Hoàng Thượng đã ban chết cho ả rồi sao? Còn nói hài tử của ả chết non! Chuyện như vậy chẳng lẽ cũng có thể nói đùa?"

Có lẽ do nàng ta lớn tiếng, dọa Tuyền Nhi sợ, hài tử lập tức bật khóc. Ta vội dỗ nó, dỗ cũng không được. A Man vội đi tới bế Tuyền Nhi trong lòng ta.

Nguyên Thừa Hạo kéo ta lại gần, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, nói: "Ngày đó nói hài tử chết non là ý của Sinh Nhi." Ta kinh hãi, nghe hắn tiếp tục, "Thời điểm xảy ra chuyện ở Du Châu, có người bắt Tuyền Nhi đi, Sinh Nhi sợ những kẻ đó dùng hài tử uy hiếp trẫm, cho nên cầu xin trẫm chiếu cáo thiên hạ Tuyền Nhi đã chết non."

Hắn vừa dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu liền nhìn ta, Hoàng Quý Phi càng không tin: "Việc này... Sao có thể?"

Nguyên Thừa Hạo hỏi lại: "Sao lại không thể? Hoàng tổ mẫu, nữ nhân trong cung đều chỉ muốn mẫu bằng tử quý, trẫm chỉ muốn nói người biết, Sinh Nhi của trẫm không giống! Nàng vứt bỏ hài tử, bởi vì trẫm là trượng phu của nàng! Biết hài tử chưa chết, nàng cầu xin trẫm dù phải chết cũng để nàng xuất cung, bởi vì nàng là mẫu thân của Tuyền Nhi! Trẫm có người bầu bạn bên cạnh như thế, còn cầu gì hơn?"

Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời nghẹn họng, Hoàng Quý Phi hình như còn muốn nói gì đó, nhưng hiện tại một câu cũng không nói nên lời.

Tay ta bị hắn cầm chặt, run rẩy không thôi.

Hắn mỉm cười với ta, lại nhìn Thái Hoàng Thái Hậu: "Trẫm muốn tấn vị cho Sinh Nhi, chắc hoàng tổ mẫu sẽ không phản đối chứ?"

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới hoàn hồn, bật tốt lên nói: "Ai gia nhớ Hoàng Thượng từng nói ba năm không lập hậu." Bà có lẽ nhớ tới "Nguyên Thừa Hạo" đã phong ta làm Thục Phi, lên trên nữa là Hoàng Quý Phi, mà trên Hoàng Quý Phi chính là Hoàng Hậu.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ cầm tay ta, nói: "Lời trẫm nói trẫm đều nhớ, trẫm không có ý lập hậu." Tới đây, Thái Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói tiếp, "Trẫm muốn phong nang làm Đế Quý Phi."

"Đế Quý Phi... Triều đại này xưa nay chưa từng có tiền lệ."

Hắn nói rất thong dong: "Vậy bắt đầu từ trẫm." Dừng lại, hắn bổ sung một câu, "Địa vị ở trên Hoàng Quý Phi."