"A Tụ, sao lại im lặng vậy?" Gã nhíu mày nhìn ta, nhịn không được mà hỏi.
Ta hoàn hồn, hơi chần chờ: "Việc này..."
"Ai nha!" Gã nóng nảy, nhảy dựng lên, "Đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ ngươi còn không thể nói ta biết sao?"
Ta vội ôm Tuyền Nhi đứng dậy: "Ta không có ý này."
Hài tử như bị dọa sợ, bật khóc thành tiếng. Ta vội dỗ nó, Nguyên Phi Cẩm nhìn qua, thấp giọng: "Không sao, có lẽ là đói bụng, gọi người ôm nó xuống đút sữa đi."
Một câu "Ta đút nó" định nói ra vẫn phải nuốt xuống. Ta xa hài tử lâu như vậy, trong cung lại xảy ra quá nhiều chuyện, sữa của ta đã không đủ, không đút nó ăn được. Sống mũi chua xót, nghe gã gọi người vào ôm Tuyền Nhi ra ngoài.
Nguyên Phi Cẩm xoay người: "Ta không phải nói ngươi có ý gì, nhìn người gấp thành bộ dáng gì kìa? Ta chỉ muốn biết kẻ giả mạo Hoàng Thượng kia rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì có thể gạt được nhiều người như vậy? Hay là... Ngươi thật sự cảm thấy bọn họ đều bị lừa?"
Ta biết gã lo lắng điều gì, hít sâu một hơi, rồi nói: "Ngươi yên tâm, ít nhất Dương tướng quân sẽ không phản bội Hoàng Thượng."
Gã ngẩn ra.
Ta lại hỏi: "Dương tướng quân còn ở biên cương?"
Gã gật đầu: "Không phải ông ta sau khi đưa tên giả mạo Hoàng Thượng kia hồi kinh rồi đi biên cương sao? Ta nào dám đi tìm ông ta!"
Như vậy, Dương tướng quân còn chưa biết việc này.
Nhưng hiện tại, ai có thể khiến ông ấy tin rằng người ở trong cung không phải Hoàng Thượng? Ta...
Hôm đó, tướng quân còn nghi ngờ ta vì sao lại kêu Nguyên Thừa Hạo đuổi ám vệ xuống, việc này Nguyên Phi Cẩm không biết.
"A Tụ, ngươi còn chưa kể chuyện của người nọ." Gã là kẻ nôn nóng, không thể chờ lâu được.
Ngước mắt nhìn gã, ta đành phải nói: "Hắn bảo hắn chính là Hoàng Thượng, là Nguyên Thừa Hạo." Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác ta gọi tên chàng. Có lẽ trong long ta, đó không chỉ là một cái tên, với ta mà nói, chàng không phải Nguyên Thừa Hạo, chàng chỉ là người ta yêu, phụ thân của con ta.
"Đánh rắm!" Gã nhịn không được mà mắng, hai mắt như phóng ra lửa, "Đây là lời chó má gì chứ!"
Biết gã sẽ như thế, ta khẽ cười: "Là huynh đệ sinh đôi của Hoàng Thượng."
Nam tử trước mặt không thể tin, đáy mắt bị sự kinh ngạc lấp đầy. Một lúc lâu, gã một câu cũng không nói nên lời, cứ căng hai mắt nhìn ta như vậy.
Xoay người đá cái ghế bên cạnh, gã mắng: "Xem ta có đi làm thịt tên đó không, ai cho tên đó nói bậy!"
Thấy gã lao ra ngoài, ta hoảng sợ, vội chạy theo giữ chặt gã: "Đi đâu?"
"Vào kinh!"
"Phiên vương không được truyền triệu không thể vào kinh, ngài hồ đồ rồi à!"
"Vương phi của ta còn ở trong cung, bây giờ ta đi đón dâu! Chẳng lẽ tên đó không cho ta đi?"
"Ba năm để tang, ngươi quên mình từng nói gì sao?"
"Tên đó đã không biết xấu hổ nói mình là Hoàng Thượng, ta chẳng qua nói không giữ lời một câu, không lẽ tội ác tày trời sao?" Gã thật sự đã rất tức giận, rõ ràng không muốn cưới Diệp Mạn Trinh, nhưng vì Nguyên Thừa Hạo mà cam tâm tình nguyện vào kinh.
Không kéo được gã, ta dứt khoát buông tay: "Đi rồi, ngài định làm gì?"
"Còn có thể làm gì, giết tên đó rồi tính!"
"Giết hắn, ngài muốn hành thích vua sao?"
Gã trừng mắt nhìn ta.
"Thử hỏi hiện tại từ trên xuống dưới, có ai không tôn hắn là hoàng đế, ngài nói hắn không phải Hoàng Thượng thì hắn không phải sao? Ngài cho rằng ngài là ai? Ngài giết hắn, sau đó nói Hoàng Thượng thật sự ở trong phủ của ngài, lời này ngài nói ai nghe?"
"Ta..."
"Ta biết ngài muốn tốt cho Hoàng Thượng, nếu ngươi thật sự giết hắn, vậy Hoàng Thượng đương triều liền chết! Ngài hiểu không? Đến lúc đó, hoàng trưởng tử sẽ đăng cơ, vậy... Hoàng Thượng còn có thể trở về sao?"
"Ta..." Gã xoay người lại, căm giận hỏi, "Giết cũng không được, vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?"
"Chờ Hoàng Thượng tỉnh lại."
"Nhưng Hoàng Thượng..."
"Không phải ngài nói tin rằng ngài ấy sẽ không sao sao?" Vội cắt ngang lời gã, ta cũng cần hi vọng, cần người cho ta hi vọng. Bằng không một mình ta sợ là thật sự không thể kiên trì. Cho nên Nguyên Phi Cẩm, đừng phá vỡ tín ngưỡng của ta, ngàn vạn đừng.
Biết gã không nuốt trôi cục tức này, ta cũng thế, nhưng tình hình hiện tại, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì giờ phút này, Nguyên Thừa Hạo đã trở thành thế thân.
Thật lâu sau, gã cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Ngươi xác định là song sinh?"
Gật đầu, ta rất khẳng định, ta thậm chí còn chưa từng cặp song sinh giống nhau như vậy, giống đến khiến ta cảm thấy không chân thật, nhưng sự thật ở trước mắt khiến ta không thể không tin.
Gã nghiến răng: "Sống hơn hai mươi năm, bây giờ ngươi tới nói với ta Hoàng Thượng có huynh đệ sinh đôi? Việc này... Việc này thật sự khiến ta..." Gã như nhớ tới một chuyện, liền đổi đề tài, "Hôm đó ở Du Châu ta phát hiện Hoàng Thượng ở gần cổng thành, ngươi đừng có nói tên đó niệm tình huynh đệ mà mặc Hoàng Thượng tự sinh tự diệt nên không giết ngài ấy?"
Có chút kinh ngạc, thật ra ta cũng nghĩ như vậy, chỉ tiếc...
Ta lắc đầu phủ nhận: "Không đâu, hắn muốn Hoàng Thượng chết, hắn sẽ không cứu chàng. Trước khi ta bỏ trốn, hắn còn ép hỏi ta Hoàng Thượng đang ở đâu."
Nguyên Phi Cẩm giật mình: "Không phải tên đó? Vậy hắn đã biết Hoàng Thượng chưa chết?"
"Đúng vậy, vì con diều kia."
Gã cắn răng: "Thời điểm ngươi nhờ Doanh Nhi nói với ta không cần bận tâm đến cảm nhận của Hoàng Thượng, muốn làm gì thì làm, ta đã đoán được ngươi gặp chuyện, cho nên mới vội vàng nghĩ ra cách này, trách ta sơ suất."
Bất lực mà cười, ta không muốn nói với gã, nếu không nhờ con diều kia, giờ phút này ta và A Man sớm đã thành vong hồn, đến lúc đó xuống địa phủ không gặp chàng và Tuyền Nhi, tất cả liền trở thành trò cười.
A, quả nhiên vẫn là trời cao thương hại, không muốn nhìn chúng ta chia lìa.
Gã lại hỏi: "Các ngươi trốn ra bằng cách nào?"
Ta ngẩn ra, chỉ nói: "Kích hắn ban ta tội chết, sau đó dùng tiền Kỳ Dương cho ta mua chuộc các thái giám." Còn về chuyện ở đài xem thú, ta không cần phải nói.
Gã nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: "Tiền của An Kỳ Dương đúng là dùng được ở thời điểm mấu chốt. Chỉ là, ngươi "chết" cũng mấy ngày rồi, trong cung không hề truyền ra bất cứ tin tức gì."
Điểm này ta cũng chú ý tới, có chút kỳ lạ. Có điều, ta chỉ một lòng muốn tìm được Nguyên Thừa, nào còn tâm trí quản việc này. Ta đi rồi, tên đó muốn xử trí thế nào, với ta mà nói không có gì ghê gớm.
Nguyên Phi Cẩm đột nhiên nói: "Không được, ta phải đi hỏi phụ vương ta chuyện của Tân Vương phủ hai mươi năm trước."
Ta gọi gã lại, lắc đầu: "Việc này ngài hỏi thế nào? Phụ vương ngài căn bản không thể biết, nếu... Nếu ông ấy biết... Hai mươi năm trước sớm đã... Bỏ đá xuống giếng." Quan hệ giữa các vương gia đời trước không tốt, ta nói lời này không phải vì mắng Cảnh Vương, đó là sự thật. Ngẫm lại chuyện Lăng Vương ở bãi săn muốn giết Nguyên Thừa Hạo liền biết.
Sắc mặt gã trở nên khó coi, nhưng không phản bác. Gã chắc chắn hiểu con người Cảnh Vương hơn ta.
Mà ta bỗng nhiên nhớ tới một người, vội nói: "Kêu Tùy thái y tới, ông ấy có lẽ biết được vài chuyện." Ban đầu ông ấy là người của Tân Vương phủ, như vậy chuyện trước khi Nguyên Thừa Hạo ra đời, ông ấy có lẽ biết.
Tùy thái y vừa tới liền hỏi: "Nương nương còn chưa nghỉ ngơi, là vì cảm thấy không khỏe sao? Để thần bắt mạch cho nương nương." Nói rồi, ông ấy duỗi tay ra.
Ta lại chậm chạp không đưa tay ra ngoài, nhìn ông ấy chằm chằm.
Nguyên Phi Cẩm lên tiếng: "Kêu ngươi tới không phải để bắt mạch. Là về chuyện của Hoàng Thượng và kẻ đang ở trong cung."
Sắc mặt Tùy thái y có chút khác thường, cúi đầu hỏi: "Nương nương và vương gia muốn biết điều gì?"
Ta ngồi thẳng dậy: "Hoàng Thượng có huynh đệ sinh đôi, Tùy đại nhân biết việc này không?"
"Nương nương, việc này..." Ông ấy ậm ừ.
"Chuyện tới nước này, Tùy đại nhân còn muốn che giấu sao?"
"Nương nương." Tùy thái y quỳ xuống, "Cái đêm vương phi sinh, thần không phải bà đỡ, còn là nam nhân, không thể tùy tiện vào phòng sinh. Thời điểm thần vào, Hoàng Thượng đã chào đời, thần không nhìn thấy hài tử khác."
Ta giật mình: "Tùy đại nhân nói thật?"
Nguyên Phi Cẩm nhìn thoáng qua ta, nhíu mày. Đã đến nước này, Tùy thái y không cần gạt chúng ta. Nhưng, nếu ông ấy không nhìn thấy hài tử khác, như vậy hài tử song sinh vừa nhắc từ đâu mà đến?
"Lời thần nói, từng câu từng chữ đều là sự thật, thần không dám gạt nương nương và vương gia."
Bảo ông ấy đứng lên, nhìn ông ấy không giống muốn gạt, nhưng thái độ rõ ràng là có việc đang che giấu.
Ở bên ngoài, Hành Nhi bẩm báo: "Nương nương, điện hạ ăn no rồi, nô tỳ đã sai người đưa ngài ấy xuống đi ngủ."
Nghe ta trả lời, nha hoàn bên ngoài mới lui xuống.
"Nương nương, nếu không còn chuyện gì khác, thần về phòng Hoàng Thượng trước." Tùy thái y cáo lui.
Ta không giữ ông ấy, đợi ông ấy ra ngoài, Nguyên Phi Cẩm nhịn không được mà hỏi: "Ông ta có ý gì?"
"Tùy thái y sẽ không gạt chúng ta, có lẽ năm đó ông ấy thật sự không nhìn thấy hài tử khác. Có một số việc đã xảy ra, nhưng ông ấy cũng không biết, nhưng hôm nay, ta tin những việc đó ông ấy có thể nghĩ đến. Ông ấy không nói, có lẽ có lý do của mình." Lý do có lẽ là bảo toàn thanh danh của Tân Vương phủ, có lẽ còn nguyên nhân khác. Nhưng, chắc chắn không phải chuyện bất lợi với Nguyên Thừa Hạo. Cho nên, ta không ép buộc ông ấy.
Mà ta, dựa vào thái độ của Tùy thái y càng thêm khẳng định người nọ thật sự là huynh đệ song sinh của Nguyên Thừa Hạo.
Hoàn hồn, ta bỗng nhiên nhớ tới tỷ tỷ, ta thật đáng chết, thế mà quên mất tỷ tỷ. Tùy thái y và tỷ phu đều ở đây, nàng hẳn cũng vậy, sao ta không thấy nàng ấy?
Thấy ta hoảng loạn, Nguyên Phi Cẩm căng thẳng hỏi: "Sao thế?"
Ta vội hỏi: "Tỷ tỷ ta đâu?"
Gã ngẩn ra: "Đột nhiên nhắc tới nàng ấy, còn tưởng có chuyện gì. Nàng ấy vẫn khỏe, ta không ngờ người có hài tử lại thích ngủ như vậy."
Gã nói cái gì?
Tỷ tỷ của ta có hài tử?
"Thật sao?"
Gã gật đầu: "Đương nhiên là thật, nàng ấy đang ngủ nên không gọi nàng ấy dậy."
Đúng đúng, không cần gọi tỷ ấy. Lòng ta cao hứng, tỷ tỷ cũng có hài tử của mình, đây không phải chuyện tốt sao? Chờ tỷ ấy tỉnh lại, thấy ta cũng tới, nhất định sẽ rất vui.
Nguyên Phi Cẩm đứng dậy: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện đó để ta ngẫm lại đã."
Sợ gã xúc động, ta vội nói: "Vương gia nên nghĩ đến kinh phật Hoàng Thượng hay bắt ngài chép."
Gã quay đầu, nhíu mày bảo: "Kinh Phật kia ta đã để lại dịch quán.."
Còn bị Nguyên Thừa Hạo thiêu!
Biết gã cố ý, ta không muốn cãi nhau với gã, nhìn gã đóng cửa ra ngoài.
Hít một hơi thật sâu, ta cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, khảo nghiệm thật sự còn ở phía sau.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sắc trời đã tối, trên bàn đã bày đồ ăn, nha hoàn tiến vào chưa từng đánh thức ta. Đi tới duỗi tay xem xét, vẫn còn ấm, ta ngồi xuống ăn một ít. Thời điểm ra ngoài, có nha hoàn canh giữ cạnh cửa, thấy ta, nàng vội vàng hành lễ, mới nói: "Nương nương ăn chưa? Vương gia nói không biết khi nào nương nương mới tỉnh, cho nên lệnh bọn nô tỳ cách một lúc hâm nóng đồ ăn một lần."
Ta cười gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.
Nguyên Thừa Hạo lo lắng gã không trưởng thành, nhưng hôm nay chàng hôn mê bất tỉnh, Nguyên Phi Cẩm gánh vác được tất cả trách nhiệm. Nếu chàng biết, nhất định cũng vui mừng.
Thời điểm vào sân, trông thấy Tô Diễn.
Ta gọi gã lại, gã mới nói: "Nương nương tỉnh rồi? Vi thần vừa đi nấu thuốc trở về."
"Tỷ tỷ còn ngủ sao?"
"Tỉnh rồi, biết nương nương ngủ nên không quấy rầy, mới vừa ăn cơm xong, vi thần khuyên nàng đi nghỉ ngơi."
Ta không khỏi cười: "Tỷ phu, nơi này không phải trong cung, có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta không? Tỷ tỷ lúc này nên tĩnh dưỡng nhiều, ngươi nên trông chừng tỷ ấy nhiều một chút."
Hắn cũng cười: "Yên tâm, thần biết."
Tùy thái y còn canh giữ trong phòng Nguyên Thừa Hạo, ta đi vào, không nhắc lại chuyện ban ngày với ông ấy, chỉ nói: "Nơi này đã có ta, hai vị đại nhân lui xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Tùy thái y định nói gì đó, Tô Diễn đã lên tiếng: "Nếu nương nương có việc gì thì kêu một tiếng, chúng thần ở ngay cách vách."
Gật đầu, ta ngồi xuống mép giường, đút chàng uống thuốc.
"Hạo, ngủ đủ rồi thì tỉnh lại đi, chàng đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng của Tuyền Nhi, chàng không thể bỏ lỡ thêm một khắc đầu tiên nói gọi ngài là phụ hoàng."
"Tuyền Nhi còn nhỏ như vậy, thiếp biết chàng không muốn nói trải qua cuộc sống giống chàng khi trước."
"Không phải không đồng ý tác hợp hôn sự của tỷ tỷ thiếp và Tô thái y sao? Thế nào, bây giờ bọn họ đã có hài tử, nếu chàng không phục thì tỉnh lại đi."
"Người nhảy Lăng Ba là thiếp, biết càng không tin, bốn năm trước cũng là thiếp ở yển hồ cứu chàng lên. Là cứu, đừng oan uổng thiếp hành thích chàng."
...
Ta nói với hắn rất nhiều.
Ngủ bên cạnh, ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Chàng có biết lúc này người ở trong cung là ai không?"
"Ừ, chàng nhất định đã biết." Nếu không, hắn đã không bảo ta đi tìm Dương tướng quân phụ ta con ta chấp chính, ngược lại biến thành muốn Nguyên Phi Cẩm tới đưa hai người chúng ta đi. Buổi tối hôm đó, hắn chắc chắn đã nhìn thấy điều gì, nhất định là vậy.
"Hay là chàng cũng cảm thấy mình nợ tên đó?"
"Như vậy còn thiếp và Tuyền Nhi? Chàng biết không, hắn đã chiếu cáo thiên hạ, nói Tuyền Nhi chết yểu. Hắn muốn Tuyền Nhi không thể nhận tổ quy tông."
Bàn tay ta đang nắm chặt bỗng nhiên cử động.
Ta sợ đó chỉ là ảo giác của mình, sợ tới dừng hít thở.
Ngón tay thon dài kia thật sự chậm rãi cử động.
"Hạo, Hạo, chàng nghe thấy thiếp nói gì đúng không?" Vui đến bật khóc, ta hôn lên gương mặt hắn, "Không có chàng, thiếp và Tuyền Nhi cái gì cũng không phải. Vậy nên chàng phải mau tỉnh lại, nói với người trong thiên hạ Tuyền Nhi là con của chàng, Tuyền Nhi không chết yểu."
Hắn nhíu mày, ta biết hắn nghe thấy lời ta nói.
Nghẹn ngào, ta không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm đau.
Nước mắt nóng bỏng rơi ra, ta nghẹn ngào: "Nếu chàng vẫn ngủ, cho dù tám năm hay mười năm, thiếp cũng nguyện ý chờ, chỉ cần chàng bỏ được, chỉ cần chàng bỏ được..."
"Chờ Tuyền Nhi lớn, thiếp sợ thiếp không dám nói cho nó biết cha nó là ai. Hoàng Thượng còn đang ở trong cung không phải sao?"
"Ai cũng nói nó rất giống chàng, chỉ mong đừng quá giống, nếu không ngày sau thiếp không dám để nó ra ngoài, lỡ đâu để kẻ có lòng nhìn thấy lại xảy ra chuyện."
"Không bằng để nó sống cuộc sống của người thường, làm ruộng, chăn trâu đi."
"Thiếp là nương của một người nông dân, chàng cũng là cha của một người nông dân."
....
"Nàng dám..."
Hai chữ hư vô mờ mịt từ miệng hắn nói ra, nhẹ đến dường như không thể nghe thấy.
Ngước mắt nhìn, nam tử chưa từng mở mắt, nhưng ta biết, hai chữ vừa rồi do chính hắn nói, chính là hắn!
Ta đưa miệng sát bên lỗ tai hắn: "Chàng nói xem thiếp có chuyện gì không dám?"
"Tiền đồ..."
"Chăn trâu không phải lý tưởng của thiếp, kỳ thật thiếp muốn đưa Tuyền Nhi đi xem đám gia hỏa dưới đài xem thú kia."
Hắn cười khổ.
"Trẫm... Mơ thấy một giấc mơ rất dài..."
"Hoàng Thượng mơ thấy gì?"
"Mơ thấy phụ vương, tổ mẫu... Mơ thấy trên gia phả Tân Vương phủ thiếu tên một người. Sau đó, trẫm mơ thấy có người nói Tuyền Nhi không thể nhận tổ quy tông..." Hắn gian nan mở mắt, "Trẫm chết cũng không nhắm mắt."
Ta sợ hãi vội che miệng hắn lại: "Không cho chàng nói bậy!"
Hắn nhìn ta: "Quá đáng hơn là, thế mà muốn Tuyền Nhi của trẫm... Đi chăn trâu..."
Ta vừa khóc vừa cười nhìn hắn, đã là lúc nào rồi, hắn còn để bụng những lời này!
Định mở miệng, lại thấy người trước mặt đã nhắm mắt, cung mày nhíu chặt.
"Hoàng Thượng..."
"Đau..."
"Đau ở đâu?" Ta vội hỏi. Lần này nam tử trên giường không trả lời, ta hoảng sợ, vội gọi thái y tới.
Hai thái y vội vàng qua, Nguyên Phi Cẩm cũng tới.
"Hoàng Thượng tỉnh rồi?" Nguyên Phi Cẩm xông lên, "Tỉnh lúc nào?"
"Ngài ấy vừa nói chuyện với ta, thật sự nói chuyện với ta!"
"A Tụ, ngươi đừng có gạt ta!"
Ta vì sao phải gạt gã? Ngốc nghếch!
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!" Tùy thái y gọi.
Tô Diễn bắt mạch cho hắn, cau mày, ngước mắt đáp: "Dường như không thể cảm nhận được tâm mạch."
Đầu ta "Ong" lên một tiếng, bật thốt lên: "Không thể nào, chàng vừa nói chuyện với ta! Vừa rồi chàng rõ ràng đã tỉnh lại!"
"A Tụ!" Nguyên Phi Cẩm giữ chặt thân thể ta, không cho ta tiến lên cản trở hai vị thái y.
Sắc mặt Tùy thái y vô cùng khó coi, Tô Diễn nói: "Chỉ tiếc, trên đời này không có nhân sâm ngàn năm thứ hai."
Khi đó ở trong cung, Thái Hoàng Thái Hậu không nỡ lấy nhân sâm ra đưa cho Cảnh Vương, chỉ là Nguyên Thừa Hạo đã kịp mang nhân sâm đến dịch quán, nhưng khi đó lại khiến Nguyên Phi Cẩm hiểu lầm.
Rõ ràng cảm nhận cánh tay giữ lấy ta run lên, gã cũng giống như ta, không thể biến ra nhân sâm ngàn năm đã dùng hết.
"Tùy đại nhân..." Ta run rẩy gọi ông ấy.
Ông ấy dứt khoát đứng dậy, thỉnh cầu Nguyên Phi Cẩm: "Xin Vương gia chuẩn bị một con thiên lý mã, thần cần phải hồi kinh một chuyến."
Nguyên Phi Cẩm giật mình, vui mừng hỏi: "Thật sự còn nhân sâm ngàn năm thứ hai?"
Ông ấy lắc đầu: "Không, chỉ là thần nhớ dưới đài xem thú, theo truyền thuyết có một con mãng xà hơn trăm tuổi trấn dữ bên dưới, thần đi lấy gan của nó."
"Quá nguy hiểm!" Tô Diễn đã đứng dậy.
Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm trầm xuống, ta chỉ bật thốt lên hỏi: "Gan của con mãng xà kia có thể cứu chàng?"
Tùy thái y nhìn ta, trầm giọng: "Chỉ cần có một tia hi vọng, thần đều phải thử."
"Vẫn là để ta đi." Nguyên Phi Cẩm nghiến răng.
"Không, ta đi." Nơi này, còn ai có thể thích hợp đi lấy gan mãng xà hơn ta?
Bọn họ, dù ai đi, tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về.
Nguyên Phi Cẩm trừng mắt nhìn ta: "Không muốn sống nữa hả? Nhân sâm ngàn năm kia đã cho phụ vương ta dùng, hiện tại coi như ta thay phụ vương đền lại cho Hoàng Thượng!"
Nhưng Nguyên Phi Cẩm, gã biết cái gì?
"Các ngươi ở lại đây canh giữ Hoàng Thượng, về kinh thành chỉ tốn một ngày, Tùy đại nhân, chờ ta." Nhìn nam tử trên giường, ta nhẹ giọng, "Chờ thiếp."
Thấy ta xoay người rời đi, Nguyên Phi Cẩm vội đuổi theo: "A Tụ!"
"Ngài không cản được ta."
Lần này, gã đúng thật không ngăn cản, chỉ nói: "Nếu Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ rất vui. Trong lòng ngươi có huynh ấy, vậy được, ta đi cùng ngươi. Có điều đến lúc đó đừng ngáng chân ta, ta không rảnh bảo vệ ngươi. Người đâu!" Gã phân phó, "Chuẩn bị hai con thiên lý mã cho bổn vương, lập tức!"
Ta không nói lời nào.
Lúc này, đêm đã khuya.
Chuyến này tới kinh thành, ta đương nhiên không thể vào cổng chính, có Nguyên Phi Cẩm bên cạnh cũng tốt, gã có thể giúp ta tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.
A Man đuổi theo: "Nương nương, sao phải quay về?"
Ta không kịp giải thích, chỉ nói: "Không cần lo lắng cho ta, chiếu cố Tuyền Nhi."
Thấy ta và Nguyên Phi Cẩm đều có vẻ nôn nóng, nàng thức thời không hỏi nhiều. Khi chúng ta ra ngoài, bên ngoài vương phủ, hai con thiên lý mã sớm đã được chuẩn bị. Lần này tới Quỳnh Quận không kịp gặp tỷ tỷ, tin rằng nàng nhất định sẽ không trách ta.
Nguyên Phi Cẩm xoay người lên ngựa, liếc nhìn ta, hỏi: "Biết cưỡi ngựa không?"
Khi đó ở trại nuôi ngựa, Nguyên Thừa Hạo cưỡi chung một con với ta, ta nói ta không biết cưỡi ngựa không phải lừa hắn, ta xác thật chưa từng cưỡi ngựa. Chỉ là, nếu ta cưỡi sẽ không để chính mình té ngã.
Thị vệ đỡ ta lên ngựa, giương roi, con ngựa lao đi.
"Nương nương, vương gia cẩn thận!" Ở sau, A Man hét lớn.
Ta không quay đầu, con đường này, một khắc ta lựa chọn nhảy xuống đài xem thú, ta đã không định quay đầu.
Sống hay chết, cách nhau chỉ một ranh giới.
Tiếng vó ngựa phía sau ngày càng gần, ta biết là Nguyên Phi Cẩm nửa đêm.
Chỉ tốn nửa đêm, chúng ta đã tới dưới chân hoàng thành. Cổng thành đóng chặt, bên trên, có thể trông thấy thị vệ tuần tra. Chúng ta lặng lẽ đưa ngựa tới chỗ ẩn nấp, sau đó an tĩnh chờ dưới cổng thành.
Nguyên Phi Cẩm nhặt một hòn đá, búng tay bắn đi.
Có thị vệ hét lên "Ai đó", sau đó cầm đuốc đi về chỗ có động tĩnh tìm kiếm.
Gã nhanh chóng ôm lấy eo ta bay lên thành lâu, sau đó uyển chuyển men theo con đường khác đáp xuống đất.
Ta thấp giọng: "Hiện tại không có ngựa, làm sao tới đài xem thú?"
Gã hừ một tiếng: "Còn có thể thế nào, nắm chặt!" Dứt lời, gã thi triển khinh công bay về phía trước.
Nơi này khá xa đài xem thú, chúng ta không còn thời gian, nếu dùng cách của gã, tới đài xem thú rồi thể lực sẽ không còn. Có điều, việc này cũng giúp ta tìm được cái cớ.
Cho nên, ta ngoan ngoãn ngậm miệng, không nhiều lời.
Mùa này hoàng thân quốc thích không tới đài xem thú, vì thế thủ vệ nơi này cũng không quá nghiêm ngặt. Dù sao ở đây chỉ có một đám hung cầm mãnh thú, dù là trộm cắp hay thích khách đều cũng sẽ không đến đây "chịu chết".
Phía biệt viện cũng giống thời điểm ta trốn khỏi đài xem thú, quanh quẽ, không một bóng người. Chúng ta vào một căn phòng, không đốt đèn, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của gã.
Buông ta ra, gã muốn đi, trước đó còn dặn dò: "Ở đây chờ ta về, một bước cũng không được rời đi!"
"Vương gia." Ta giữ gã lại, "Ngài muốn đi, ta không ngăn cản, chỉ là, ngài dù sao cũng phải thở một chút, lát nữa mãng xà kia sẽ không cho ngài cơ hội như vậy. Ta và ngài đều biết lấy gan mãng xà rất nguy hiểm, nếu ngài vì tiêu hao thể lực mà không thể lấy gan mãng xà, đến lúc đó ngài không trở về, cũng không cứu được Hoàng Thượng."
Gã dừng bước, nghe ta nói tiếp: "Chúng ta không có nhiều thời gian, nhưng cũng phải quý trọng chính mình. Ngài nghỉ ngơi trước đi, đợi thể lực hồi phục rồi tính, ta ở đây chờ ngài trở về. Đúng rồi, ngài... Có chủy thủ không?"
"Ngươi muốn chủy thủ làm gì?"
"À, ta ở đây, lỡ đâu ngài chưa trở về, có người tới, ta phải tự bảo vệ chính mình."
Gã chần chờ, rốt cuộc vẫn rút chủy thủ trong ủng ra đưa cho ta: "Cẩn thận một chút, chém sắt như chém bùn."
Rất tốt, điều ta muốn chính là như vậy.
Vào nội thất, dựa theo ký ức mở cửa mật thất, xuống dưới, ta mới dám lấy mồi lửa vừa rồi trộm trong phòng ra.
Vào bãi săn, màn đêm an tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng mãnh thú thét gào. Cất mồi lửa lại, ta nhanh chóng vào đài xem thú.
Rất nhiều đôi mắt phát sáng nhìn ta chằm chằm, ta tiến lên, đuổi chúng vào rừng, miễn cho lát nữa Nguyên Phi Cẩm tới đụng phải chúng khó mà thoát thân. Đến bích động, tay nắm chủy thủ đột nhiên run rẩy, ta có thể thoát khỏi nơi này đều nhờ nó, mà hiện tại, ta lại quay về giết nó...
Nhưng vì Nguyên Thừa Hạo, ta không còn cách nào khác.
Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta.
Nếu ghi thù, vậy xin hãy nhớ một mình ta, việc này không liên quan tới ai khác.
Hít sâu một hơi, ta huýt sáo gọi mãng xà tới. Rất nhanh, nghe thấy tiếng nó trườn trên mặt đất, sau đó, động tĩnh ngày càng lớn.
Lòng bàn tay bao trùm đầu nó, cảm giác lạnh lẽo.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, là Nguyên Phi Cẩm tới!
Ta đứng bật dậy, nói nhỏ "Đi", xoay người chạy vào rừng sâu. Mãng xà đi theo ta, để lại một mình Nguyên Phi Cẩm ở đài xem thú, nơi đó hẳn sẽ không có nguy hiểm.
Chạy một đoạn đường dài mới dừng lại.
Tay cầm chủy thủ không ngừng run rẩy, quay đầu, mượn ánh sáng mơ hồ, ta có thể thấy nó ở ngay sau ta. Ta quỳ xuống, mãng xà chậm rãi bơi tới, cách ta ngày càng gần.
Run rẩy rút đao ra khỏi vỏ.
Ta không biết một đao này hạ xuống nó có phản kháng hay không, nếu nó phản kháng, ta còn cơ hội sống sót không?"
Nhưng ta không sợ nó giết ta, ta chỉ sợ Nguyên Thừa Hạo không chờ kịp.
Nhịn không được mà bật khóc.
Một tay cầm vỏ đao, hoàn toàn rút nó ra.
Ánh sáng rõ ràng không quá tốt nhưng ngay lúc này, ta lại cảm thấy thanh chủy thủ vô cùng chói lọi.
Trong lòng thầm tìm kiếm vô số lý do để giảm bớt tội ác, nhưng, ta rốt cuộc vẫn không thể.
Ta bỗng nhiên nhớ tới Phù Nhi ở Du Châu, nếu trước mặt là Phù Nhi, ta còn có thể xuống tay được không?
Không, ta tất nhiên không thể.
Nhưng nếu ta không lấy gan mãng xà, Nguyên Thừa Hạo phải làm sao đây?
Giơ chủy thủ lên, vài lần muốn đâm xuống, nhưng ta trước sau vẫn không ra tay được. Mãng xà ở bên cạnh lẳng lặng đợi, giống như chờ ta sẽ làm gì với nó.
Chỉ là Hạo, thiếp không thể vượt qua tâm lý của mình, thiếp có phải quá vô dụng rồi không?
"A!" Ta la lên, đứng bật dậy chạy về phía trước.
Mãng xà vẫn theo sau ta.
Nếu nó cứ như vậy theo ta về Quỳnh Quận, như vậy sẽ có rất nhiều người tranh nhau bắt giết nó, không cần ta ra tay.
Nhưng ngay sau đó ta lại cười khổ, thử hỏi cứ thế này, nó làm sao ra khỏi thành? Cũng giống Nguyên Phi Cẩm dùng khinh công sao?
Cũng không biết chạy bao lâu, chờ hoàn hồn, ta đã phát hiện ánh đèn trước mặt sáng tỏ. Nhìn thấy thị vệ tuần tra, ta giật mình, không xong rồi, nhất thời cấp bách, thế mà đi lầm đường!
Có thị vệ hét lên: "Ai đó? Dám cả gan xông vào cấm địa!"
Cấm địa! Hẳn là nơi bọn họ không dám vào.
Ta lui nửa bước, cây đuốc bên kia đã chiếu lại gần, nghe có người kêu: "Phóng tên, đừng để tên đó chạy thoát!"
Ta kinh hãi, xoay người định bỏ chạy, sau lưng vô số mũi tên đã phóng tới.
Đau đớn đang chờ không truyền đến, thân thể ta bị thứ gì đó bao lây, không đứng được, cứ thế mà lăn xuống. Lăn hồi lâu mới dừng lại, ta lúc này mới kịp phản ứng, là... Là mãng xà!
Nó dùng thân thể của mình cuốn lấy ta!
Ta gian nan bò ra khỏi sự bảo vệ của nó, chỉ thấy cả người nó bị rất nhiều mũi tên cắm vào. Che miệng, muốn khóc cũng khóc không được.
Ta tới để giết nó, đến cuối cùng, nó lại vì cứu ta mà chết.
Ta không giết Bá Nhân (1), Bá Nhân lại vì ta mà chết.
(1) Bá Nhân (1236 - 11/01/1295): người Bát Lân Bộ, dân tộc Mông Cổ, là tướng lĩnh nhà Nguyên của lịch sử Trung Quốc.
A, chuyện này thật đáng châm chọc!
Nơi xa, loáng thoáng truyền đến tiếng người nói chuyện: "Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy..."
"Ta hình như thấy... Thấy mãng xà và một nữ nhân!"
"Suỵt, đừng nói lung tung, ai mà không biết Thục Phi nương nương chết dưới bích động đài xem thú, chính là bị mãng xà nuốt chửng! Bây giờ đã là nửa đêm, đừng lấy chuyện ma ra hù người!"
"Nhưng vừa rồi rõ ràng... Rất nhiều huynh đệ đều nhìn thấy."
"Đúng vậy..."
Rất nhiều người nói chuyện, có chút hỗn tạp. Chỉ là, bọn họ ai cũng không dám đi vào điều tra.
Tim ta đập loạn nhịp, máu của nó vẫn còn nóng, ta nắm chặt chủy thủ, một nhát đâm xuống. Quả nhiên chủy thủ rất sắc bén, máu tươi lập tức bắn ra, đưa tay xoa xoa, chảy xuôi trên mặt cũng không biết rốt cuộc là máu hay nước mắt.
"Xin lỗi, xin ngươi hãy cứu Hoàng Thượng."
"Gặp ta không phải chuyện tốt gì, ta giống như một kẻ hay mang điềm xấu tới..."
Vương bà tử cũng vì ta mà chết, cũng khó trách bà ấy trăm phương nghìn kế nói không thể để người ngoài biết thân thế của ta, bằng không, ta còn mạng để sống tiếp sao?
Lấy được gan mãng xà, cẩn thận bọc lại, đứng lên, có lẽ, ta đã biết phải nói dối vì sao chính mình nhảy xuống đài xem thú lại không chết rồi. Huýt sáo một cái, rất nhanh, xung quanh ta xuất hiện rất nhiều đôi mắt phát sáng.
Thi thể của nó ở nơi này, không bằng không giữ lại.
Ôm gan mãng xà, ta khóc lóc chạy khỏi hiện trường.
Về phòng, thấy Nguyên Phi Cẩm còn chưa quay lại, ta không khỏi lo lắng, sợ gã bị thị vệ phát hiện.
Sắp hừng đông, gã cuối cùng cũng về, thấy ta ngồi trong phòng, gã lập tức xông tới: "Không phải kêu ngươi ở yên một chỗ sao? Ngươi thế mà còn đi trước ta!"
Cái gì cũng không nói, ta chỉ dâng gan mãng xà trong tay lên.
Gã nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi: "Lấy ở đâu?" Trên mặt, trên người ta, tất cả đều là máu, gã khiếp sợ đến một câu cũng không nói nên lời.
Ta đứng dậy: "Trở về cứu Hoàng Thượng trước, những chuyện khác để sau rồi nói. Ta biết ngài có rất nhiều lời muốn hỏi, ta có rất nhiều thời gian trả lời ngài."
Gã hình như rất tức giận, nhưng không thể hiện ra, chỉ cõng ta, lặng lẽ từ bãi săn ra ngoài.
"Nghe nói dưới bích động đài xem thú có con mãng xà chiếm cứ quanh năm, đó chỉ là lời đồn, kỳ thật bên dưới căn bản không có mãng xà nào cả." Việc này, thời điểm gã xuống bích động không nhìn thấy hẳn sẽ tin, "Lần trước tới bãi săn, ở bãi săn Đông Bắc, ta từng gặp mãng xà, lần này chỉ là thử thời vận, có điều, ta đúng là quá may mắn, mãng xà hình như vừa đánh nhau với mãnh thú, hơi thở đã thoi thóp."
"A Tụ!"
"Ngài yên tâm, máu trên người ta không phải của ta." Giải thích như vậy, gã không tin cũng không được.
Thật lâu sau, Nguyên Phi Cẩm mới nghiến răng nói: "Thời điểm ta xuống bích động đài xem thú, ngay cả mãnh thú cũng không thấy."
Ta đáp: "Hẳn là đều ở trong rừng đánh nhau với mãng xà."
"Sao ngươi có thể khẳng định dưới bích động không có mãng xà?" Gã vẫn không tin.
"Rất đơn giản, bởi vì ta nhảy xuống bích động nên mới thoát được. Nếu thật sự có mãng xà bên dưới, ta không phải sớm đã chết rồi sao?"
Gã ngẩn ra: "Nếu sớm đã biết, còn để ta đi một chuyến! Lỡ như ngươi có chuyện gì, bảo ta phải trả lời Hoàng Thượng sao đây?"
"Ta không phải đã không sao rồi sao?"
"Ta nói lỡ như!"
"Vương gia, không có lỡ như. Hoàng Thượng cũng không sao, không phải à?"
Gã bị ta làm cho nghẹn lời.
Ta khẽ cười: "Vậy nói với Hoàng Thượng, là ngài giết mãng xà lấy được gan của nó, miễn cho Hoàng Thượng lo lắng cho ta."
Gã bỗng nhiên dừng bước: "A Tụ, sao ta vẫn cảm thấy việc lấy gan mãng xà quá dễ dàng vậy?"
Đương nhiên dễ dàng, bởi vì... Tự nó chết.
Hít sâu một hơi, ta chỉ nói: "Còn không mau trở về? Ta mặc kệ dễ dàng hay không, ta chỉ cần chàng sống."
Gã lúc này mới không hỏi nữa.
OoOoO
Về Cẩm Vương phủ ở Quỳnh Quận, mọi người đều bị máu trên người ta dạo sợ.
Ta vừa giao gan mãng xà cho Nguyên Phi Cẩm, A Man liền vội kéo ta qua hỏi ta có gặp chuyện gì hay không. Nói không sao, nàng vẫn không tin, nếu không phải hiện tại hai vị thái y đều ở trong phòng Nguyên Thừa Hạo, nàng nhất định sẽ gọi họ qua xem cho ta. Tỷ tỷ cũng chờ cùng nàng, thấy ta như thế, sắc mặt nàng tái nhợt, thiếu chút bị dọa cho ngất đi.
Vội đỡ lấy nàng, ta nói: "Tỷ tỷ, muội không sao, tỷ đừng sợ, bằng không mất nhiều hơn được." Hiện giờ nàng đang có thai, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
"Thật sự... Không sao sao?" Tỷ tỷ vẫn không tin, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta dùng sức gật đầu.
Về phòng thay y phục, Hành Nhi bế Tuyền Nhi tới. Hài tử đã tỉnh, mở to hai mắt nhìn ta, vui vẻ quơ tay, cười cười. Ta thấy, mệt mỏi cả đêm liền tan biến. Bế nó, ta thì thầm: "Tuyền Nhi ngoan, phụ hoàng con lập tức sẽ khỏi bệnh, chờ phụ hoàng con khỏe lại, phạt chàng phải ngắm con thật kỹ."
Hài tử kêu "Ê a", ta nhịn không được mà hôn nó.
"Nương nương vẫn là nghỉ ngơi trước đi." A Man khuyên.
"Tỷ tỷ đâu?"
"Biểu tiểu thư cũng đã về phòng nghỉ ngơi, đợi người hơn nữa ngày."
"Mọi người vất vả rồi." Ta giao Tuyền Nhi cho nàng, "Ta đi xem Hoàng Thượng."
"Nương nương..."
A Man gọi ta một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không cản ta. Nàng biết, một ngày Nguyên Thừa Hạo còn chưa khỏe lại, ta căn bản không thể yên tâm nghỉ ngơi.
Đang định mở cửa đi vào, đúng lúc thấy Tô Diễn đi ra, ta bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"
"Mạch tượng rất yếu, bây giờ thần đi nấu thuốc."
Ta mặc kệ mọi thứ, lập tức chạy vào.
Tùy thái y ở bên mép giường hắn vừa lúc đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng. Nguyên Phi Cẩm đang đứng bên cạnh. Một mình ta tiến lên, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng: "Thiếp về rồi. Lần này nhất định phải vượt qua. Thiếp và Tuyền Nhi đang chờ Hoàng Thượng."
Ý chí của chàng vẫn luôn rất mạnh, ta cũng không nghi ngờ.
Chàng vẫn luôn chờ ta, chờ ta và Tuyền Nhi...
Hạo, bọn thiếp đều ở cạnh chàng, cho nên, mau mau tỉnh lại đi.
Bọn thiếp vẫn luôn ở cạnh chàng, chưa từng rời đi, vĩnh viễn không rời...