Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 29: Lạc đường




Ta gật đầu, nhỏ giọng: "Vâng, tần thiếp đang muốn qua đó, nương nương cũng từ Trữ Ngọc Cung về sao?"

Hiền Phi khẽ cười: "Đúng vậy, hôm nay ngạch cửa Trữ Ngọc Cung như muốn đạp vỡ, nhớ năm đó thời điểm Diêu Phi được tấn phong Tu Dung cũng không được như vậy." Ngữ khí của nàng ôn nhu, phảng phất không phải người vừa cùng Đường Tiệp Dư nghị luận về Diêu Phi.

Ta đáp vâng, đó là đương nhiên. Năm đó, mặc dù Diêu Phi vì thu dưỡng Ngọc Đế Cơ mà tiến vị, cũng không có ai để nàng vào mắt, bởi vì, Đế Cơ không những không phải hài tử thân sinh của nàng, hơn nữa còn là nữ.

Trong cung, mẫu bằng tử quý, tốt nhất, đương nhiên là hoàng tử.

Mà hiện tại, ba năm trôi qua, hậu cung vẫn chỉ có một vị Đế Cơ, thật buồn cười. Hôm nay, Diêu Phi được tiến vị, ai sẽ không đi?

Nghiêng người lui sang một bên, ta cung kính nói: "Tần thiếp không quấy rầy nương nương, xin qua Trữ Ngọc Cung trước."

Đường Tiệp Dư lạnh lùng hừ một tiếng, Hiền Phi cười cười: "Muội muội không cần gấp, Hoàng Hậu đang ở Trữ Ngọc Cung, bằng không, bổn cung và Đường Tiệp Dư cũng không về nhanh như vậy."

Ta không khỏi giật mình, Hiền Phi nói như thế, đó là quang minh chính đại nói với ta nàng và Hoàng Hậu không hợp. Ta cúi đầu, nàng và Hoàng Hậu, ai ta cũng không nên nghiêng về. Có điều giờ phút này, nàng đã nói như vậy, ta cũng không có lý do tốt hơn để mau chóng rời đi.

Tiếng chuông thanh thúy vòng đến cạnh ta, thanh âm của nữ tử truyền tới: "Nơi này không có người ngoài, tỷ tỷ ta vẫn là câu nói đó, muội muội nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt Hoàng Thượng cho mình, Diệp Phi kia... Cũng không phải người lương thiện gì. Một ngày nào đó, nếu muội muội mang long duệ, vậy liền có thể... Ha ha.." Nhẹ nhàng đưa khăn đến bên môi, Đường Tiệp Dư khẽ cười.

Lòng ta đương nhiên rõ ràng, hai người bọn họ là muốn mượn sức ta, lý do, đương nhiên là muốn trấn áp Diêu Phi.

Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Diêu Phi vừa nói, Hoàng Hậu ở Trữ Ngọc Cung, nàng có phải đang muốn nói, Diêu Phi đã là người của Hoàng Hậu không?

A, hôm qua Đế Cơ còn lén lút nói với ta, Diêu Phi vì nó mà bị Hoàng Hậu phạt quỳ. Sự tình trong cung, thật đúng là không thể nhìn mặt ngoài.

Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, là đạo lý này sao?

Hít sâu một hơi, ta cười đáp: "Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, chỉ là tâm tư của Hoàng Thượng, không phải điều tần thiếp có thể tùy ý nghiền ngẫm."

Chờ tới lúc nhận ra Nguyên Thừa Hạo không còn tới Thủy Yên Các của ta, ta còn cái gì để các nàng lợi dụng? Chi bằng nhân lúc còn sớm nói rõ vị trí của mình, kỳ thật, quan hệ giữa các nữ tử trong hậu cung, trong lòng Nguyên Thừa Hạo rõ ràng.

Đường Tiệp Dư không vui, chê trách một câu: "Muội muội như vậy rất không thông minh."

Ta không đáp, ta không biết cái gì mới là thông minh.

Chuyện tỷ tỷ vào cung ta cũng ngăn cản không được, hiện giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Hiền Phi không nói gì thêm, chỉ khẽ cười, đi lên trước một bước: "Đường muội muội không phải nói chỗ của mình có bức họa muốn cho bổn cung xem? Lúc này bổn cung thật ra rất rảnh."

Đường Tiệp Dư dường như mới nhớ tới, gật đầu "Đúng vậy, nếu nương nương không nói, tần thiếp đúng là quên mất. Thật đáng chết." Dứt lời, nàng tiến lên đỡ nàng ấy rời đi.

Ta vội hành lễ với họ.

Các nàng đi rồi, Vân Mi mới tới gần, nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, chúng ta còn qua Trữ Ngọc Cung sao?"

"Đi." Vì sao không đi?

Vân Mi không nhiều lời nữa, chỉ cần thận đỡ tay ta.

Chúng ta đi được một đoạn, xa xa nhìn thấy đoàn người phía trước đi về hướng này, chỉ có thể là Hoàng Hậu. Không chần chờ, ta cùng Vân Mi rẽ vào con đường nhỏ, vòng qua tới Trữ Ngọc Cung. Chuyện giữa tỷ muội Diệp gia các nàng, ta không muốn bị kéo vào.

Ta chỉ dẫn theo Vân Mi, không có đèn lồng, ánh sáng trên đường nhỏ này lờ mờ, hiện tại đã là tháng chín, không trăng, chỉ có thể mô hồ nhìn thấy con đường đá uốn lượn dưới chân.

Ta chỉ nghĩ từ đường nhỏ này có thể tới Trữ Ngọc Cung, lại không ngờ, cư nhiên càng đi càng xa.

Căng da đầu đi tiếp một đoạn, cuối cùng mới phát hiện điểm không thích hợp. Nhìn Vân Mi, thấy nàng cau mày, cũng bất đắc dĩ nhìn ta.

Ta thở dài, định xoay người, nhưng cách bụi hoa cao hơn người, ta đột nhiên nghe thấy tiếng của Nguyên Phi Cẩm: "Ngày thường Hoàng Thượng không uống rượu."