Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 12: Tiến vị




Ta vội nghiêng người cùng hành lễ: "Tần thiếp gặp qua nương nương."

Diêu Tu Dung thầm đánh giá ta, gương mặt thanh tú để lộ ý cười, giơ tay, lên tiếng: "Không cần đa lễ, vị này hẳn là Tiệp Dư đúng không? Bổn cung có nghe cung nữ nhắc tới, nói là Thủy Yên Các vừa có một Tiệp Dư dung mạo như tiên đến, hôm nay vừa gặp, quả nhiên làm trước mắt bổn cung sáng ngời."

Không khỏi kinh hãi, cung nữ của nàng, chẳng lẽ là cung nữ lần trước ta ở Ngự Hoa Viên gặp đi cùng Đế Cơ sao?

"Nương nương quá khen." Ta cúi đầu đáp.

Nàng cười một tiếng, ngước mắt, tiếp tục nhìn hai người đang hăng say chơi đùa kia, ý cười trên mặt càng nồng đậm.

"Nương nương người nhìn xem, Đế Cơ chơi rất vui vẻ." Cung nữ bên cạnh nàng cao hứng nói.

Diêu Tu Dung chỉ gật đầu, nhỏ giọng: "Đừng quấy rầy họ." Nàng chỉ đứng đó, không tiến lên.

Đế Cơ đuổi theo vài vòng vẫn không cướp được hoa cầu, bước chân rõ ràng chậm lại, lại chạy về trước vài bước, bỗng kêu lên: "Phụ hoàng chú ý!"

Mọi người cả kinh, Nguyên Thừa Hạo lập tức dừng bước, đã thấy thân ảnh kia chạy lên, khom người ôm lấy hoa cầu vào lòng, khanh khách mà cười rộ lên.

"Hay lắm, dám lừa phụ hoàng!" Hắn lớn tiếng, nhưng vẫn tươi cười, ngồi xổm xuống nâng Đế Cơ dậy.

Đế Cơ dẩu miệng: "Phụ hoàng, binh bất yếm trá." Nói rồi, hài tử thè lưỡi với hắn.

Hắn ngẩn ra, xách theo tiểu gia hỏa lên: "Không tồi, ngay cả binh bất yếm trá cũng hiểu."

"Mẫu phi dạy." Đế Cơ đắc ý đáp.

Ta không khỏi nhìn Diêu Tu Dung bên cạnh, thấy trong mắt nàng lóe lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền biết mất.

Đế Cơ đột nhiên nhìn về phía này, thấy nàng, tươi cười càng sáng lạn, quơ tay: "Mẫu phi! Mẫu phi mau tới đây!"

Nguyên Thừa Hạo ngước mắt, hơi nhíu mày.

Diêu Tu Dung đã đến gần, cầm khăn trong tay khom người nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Đế Cơ. Đế Cơ ném hoa cầu trong tay đi, nhào vào lòng nàng: "Mẫu phi, vừa rồi Ngọc Nhi cướp được hoa cầu trong tay phụ hoàng đấy, người nhìn thấy không?"

Nàng ôm lấy hài tử, dịu dàng cười: "Mẫu phi đương nhiên nhìn thấy, Ngọc Nhi thật lợi hại."

"Phụ hoàng, Ngọc Nhi lợi hại sao?" Nó lại chuyển hướng Nguyên Thừa Hạo.

Hắn khẽ cười: "Đương nhiên, Ngọc Nhi lợi hại nhất."

Diêu Tu Dung ôm Đế Cơ đứng dậy, nàng dường như thoáng chần chờ, mới nói: "Thần thiếp thấy Hoàng Thượng cũng mệt mỏi rồi, không bằng tới cung của thần thiếp nghỉ ngơi một lát, cung của thần thiếp cách nơi này cũng gần." Nàng nói rất cẩn thận, sợ hắn cự tuyệt.

Ánh mắt đột nhiên hướng về phía ta, ta kinh hãi, chỉ biết cắn răng nhìn hắn. Hắn hại ta chưa đủ, hiện tại còn muốn dùng ta để từ chối, không qua Trữ Ngọc Cung sao? Không biết có phải vì biểu cảm của ta hay không, ta rõ ràng thấy hắn cười nhạt.

Ngay sau đó Nguyên Thừa Hạo quay đầu nhìn Ngọc Đế Cơ, hỏi: "Ngọc Nhi nói xem?"

"Phụ hoàng, ôm một cái." Hài tử nhào qua với hắn.

Diêu Tu Dung vội khuyên: "Phụ hoàng con mệt rồi, để mẫu phi ôm con, được không?"

Hắn lại duỗi tay nhận lấy Đế Cơ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào trán hài tử: "Đi, hôm nay phụ hoàng phải kiểm tra công khóa của Ngọc Nhi."

Đế Cơ sờ sờ cái mũi của mình, đắc ý nói: "Ngọc Nhi đã thuộc lòng Cao Tổ kỷ sự!"

Hắn vừa nghe, cười ha hả: "Được, vậy lát nữa phụ hoàng phải kiểm tra con!" Đi đến cạnh ta, hắn phân phó Thường công công, "Đưa Tiệp Dư trở về."

Thường công công nhận lệnh.

Hắn ôm Đế Cơ đi ngang qua ta, Diêu Tu Dung khẽ cười, nâng bước theo sau.

Hắn đột nhiên quay đầu: "Hiện giờ Ngọc Nhi cũng ba tuổi, trẫm nghĩ, nên tiến vị cho nàng rồi."

"Hoàng Thượng..." Thanh âm Diêu Tu Dung mang theo sợ hãi, rồi lại, hỗn loạn hân hoan.