Tỉnh Rượu

Chương 3




Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trong phòng, Giải Tích nằm trên giường nhìn chằm chằm vào mặt trời một lúc, sau vài ngày mưa liên tục qua đi, cuối cùng thì Lâm Giang cũng có một ngày thời tiết tốt.

Cô cảm giác tâm trạng của mình cũng đã được cải thiện rất nhiều.

Đông Đông vẫn còn ghé vào góc giường ngủ say, Giải Tích xoay người đến bên cạnh chọc chọc vào bụng nó, nó cũng chỉ thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Giải Tích lẩm bẩm một tiếng “Mèo lười”, rồi ngồi dậy xuống giường.

Khương Trác dù sao cũng là ông chủ lâu năm, tối hôm qua sảng khoái treo điện thoại, hôm nay vẫn phải giúp anh ta giải quyết, Giải Tích lên mạng xem xét đại khái tình huống là như thế nào, quả nhiên lại là tin tức yêu đương, Giải Tích cũng không có hứng thú quan tâm, quen cửa quen nẻo giải quyết giúp anh ta.

Giải quyết xong còn chưa đến nửa giờ, tin nhắn của ngân hàng đã được gửi tới, Khương Trác chuyển cho cô mười vạn.

Giây tiếp theo Khương Trác đã ngay lập tức gọi điện thoại tới.

Điện thoại vừa được thông, thì nghe thấy Khương Trác ở đầu bên kia hưng phấn nói.

[ Chị, chị thật tuyệt vời, chị sẽ mãi mãi là thần tượng của tôi. ]

[ Trong giới có vài người gọi điện thoại hỏi tôi ai đã giúp tôi giải quyết, có muốn tôi giới thiệu cho chị một người khách hàng khác không? ]

Giải Tích đón nhận sự tâng bốc của anh ta.

Hờ hững nói [ không cần đâu, vòng tròn lộn xộn của các cậu đều liên quan đến mấy chuyện kia, quá nhàm chán. ]

Khương Trác ở đầu bên kia điện thoại cười haha vài tiếng,

[ được rồi chị, tôi đã biết chị yêu tôi nhất, cái lá cờ nhỏ kia của chị có lẽ ngày mai sẽ xong, làm xong tôi sẽ gửi nó cho chị. ]

Giải Tích nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy.

Sau đó cô không kìm được ngây người, trong đầu tất cả đều là về Tô Tỉnh.

Dù bây giờ cô dám lớn mật đuổi theo anh, nhưng vẫn rất sợ hãi, lỡ như Tô Tỉnh vốn dĩ một chút xíu tình cảm dành cho cô cũng không có thì làm sao bây giờ?

Lỡ như Tô Tỉnh từ chối cô giống như anh đã vô số lần từ chối những người con gái khác thì làm sao bây giờ.

Giải Tích cáu kỉnh vỗ trán, cô đã dùng thời gian mười mấy năm để nỗ lực làm bản thân có thể xứng với anh, để lại một lần nữa gặp được anh, là của cô thì chính là của cô, không phải của cô cũng phải là của cô, cùng lắm thì sau này kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể khoá Tô Tỉnh lại, chỉ thuộc về mình cô.

Cô phải tìm việc gì đó để làm, không thể lại nghĩ về những chuyện lung tung rối loạn này nữa.



Hôm nay Tô Tỉnh trực ban, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần bị điên cuồng nắn bóp rồi, quả nhiên sáng sớm thì nhận được một cuộc gọi, bảo anh tới hiện trường.

Khu vực quản lý trực thuộc của một cái sở cảnh sát đều sẽ lớn như vậy, cũng không xảy ra quá nhiều vụ án giết người, bác sĩ pháp y cũng sẽ bị kéo đi theo cảnh sát xem xét hiện trường, cướp bóc trộm cướp gì đó.

Tô Tỉnh ngủ đến mức có hơi ngốc, sau khi nhận được điện thoại, trước tiên lái xe tới cục cảnh sát trang bị hoàn chỉnh, sau đó lái xe tới hiện trường.

Hiện trường là một bờ sông ở vùng ngoại ô.

Sau khi Tô Tỉnh đến hiện trường thì nhìn thấy hiện trường chật ních người.

Tiếp đó anh mới kịp phản ứng, lần này anh không may mắn cho lắm, lại gặp phải vụ án giết người, mấy ngày tiếp theo rồi sẽ kiệt sức thành một con chó.

Sau đó nhìn thấy người cảnh sát đang từ xa đi tới chỗ anh, Tô Tỉnh xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhảy lên thình thịch, biết hôm nay kiểu gì cũng bị chơi đùa,

Bởi vì vị cảnh sát dẫn đầu là chị anh.

Tô Nghiên dắt theo Giải Tích đi thẳng đến bên cạnh Tô Tỉnh, nhìn biểu cảm khóc không ra nước mắt trên khuôn mặt của em trai, nhướng mày, “Lề mà lề mề làm gì vậy, nhanh nhanh tới xem hiện trường.”

Khuôn Tô Tỉnh tê cứng một lúc: “Chị, tại sao sau khi kết hôn khí nóng trong người chị lại càng lớn hơn vậy? Thật sự không hiểu làm thế nào mà anh rể em lại lấy được một con hổ cái.” Nói xong thì nhìn thấy cô gái nhỏ đi theo bên cạnh chị anh.

Cùng cô gái nhỏ đồng thanh hỏi đối đối phương, “Tại sao cô/anh lại ở đây?”

Tô Nghiên liếc nhìn Tô Tỉnh, lại liếc nhìn Giải Tích, bàn tay nâng lên làm sao cũng không thể vỗ được, khẽ thở dài, quyết định để Tô Tỉnh nợ cái tát này.

Tô Tỉnh nhìn thấy cái tát này của chị anh vậy mà lại không rơi xuống, biết ơn nhìn Giải Tích gật gật đầu, sau đó trả lời câu hỏi của Giải Tích, “Cô nhìn bộ đồ trên người tôi còn nhìn không ra tôi tới đây làm gì sao.”

Giải Tích sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, mỉm cười lễ phép với anh, “Em tình cờ đi ngang qua.”

Tô Nghiên nghe được câu trả lời này của cô, cũng không nói gì, chỉ thúc giục bọn họ, “Nhanh nhanh tới hiện trường.”

Nói là đến đứng xem thì thật sự cũng chỉ đến đứng xem.

Giải Tích đứng trong đám người, nhìn chằm chằm Tô Tỉnh bên cạnh hàng rào cảnh sát.

Toàn thân anh được bao bọc chặt chẽ và gọn gàng, anh đang nghiêm túc xem xét thi thể.

Khiến cô không khỏi nhớ tới, lúc còn nhỏ trộm đến cửa lớp Tô Tỉnh, xem anh ghé vào trên bàn nghiêm túc làm bài tập của mình. Một mặt sợ hãi thầy giáo trở về sẽ bị bắt gặp, mất hết mặt mũi trước mặt anh, một mặt lại không nhịn được muốn nhìn thấy anh.

Dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tỉnh luôn rất hấp dẫn người khác.

Tô Nghiên dạo qua một vòng rồi đi đến bên cạnh Tô Tỉnh, cúi người xem xét thi thể cùng Tô Tỉnh.

Thi thể này cũng bị dao đâm, xuyên thẳng vào tim, thủ pháp gây án thật sự hung ác.

Tô Tỉnh cảm giác được Tô Nghiên đang đứng bên cạnh.

Đứng lên, hạ giọng nói, “Chị, tình trạng tử vong của thi thể này có hơi giống vụ án được kết án hai ngày trước.”

Tô Nghiên gật đầu, “Ừ, nhưng vẫn nên giám định một chút, bây giờ thịnh hành kiểu giết người này à, là bởi vì như vậy sẽ giảm bớt khối lượng công việc hay sao?”

Sau khi nói đùa, cô ấy lại liếc nhìn Giải Tích đang nhìn chằm chằm em trai cô trong đám người ngoài kia, hạ giọng nói, “Chuyện này đừng nói với Giải Tích.”

“Em vốn cũng không có ý định nói với cô ấy.” Tô Tỉnh hờ hững nói.

Sau đó thì anh nghe được chị anh nói, “Có thời gian em vẫn nên khuyên bảo một chút, dẫu sao thì cô bé vẫn là một cô gái nhỏ, việc mẹ nuôi giết ba nuôi không phải là chuyện nhỏ, chị lại không tiện mở miệng.”

Tô Tỉnh hơi nhướng mày, nhớ tới trước đó không lâu Giải Tích nói với anh cô không phải người nhà, là Trương Vinh nhầm, cô gái nhỏ quả nhiên bon miệng như tàu chạy, có điều anh có thể hiểu được, có lẽ là cô không muốn bị mọi người coi thường.

*满嘴跑火车 – Bon miệng như tàu chạy: mô tả một người có kiến thức và kỹ năng đặc biệt trong việc nói, nói hay và hùng hồn, mạnh về ngôn ngữ diễn đạt, có lý lẽ và có tài hùng biện; có thể nói trắng thay đen, nói chết như sống, lừa được lòng người.

Một cảnh sát nhỏ chạy tới chỗ Tô Nghiên nói tất cả các bằng chứng đều đã được thu thập xong.

Tô Nghiên và Tô Tỉnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu nói, “Đưa thi thể tới nhà tang lễ để giải phẫu.”



Thi thể được đưa lên xe, quần chúng vây xem cũng tản đi không ít, Tô Tỉnh vốn muốn đuổi kịp xe, kết quả liếc mắt một cái thì nhìn thấy Giải Tích đứng bên cạnh đám người.

Vậy mà cô gái nhỏ vẫn còn chưa rời đi.

Thời gian gấp gáp, anh dứt khoát chạy chậm tới bên cạnh Giải Tích.

“Tôi phải đi nhà tang lễ, không có gì hay để để xem đâu, cô về nhà đi, say xe thì đừng ngồi taxi, có lẽ ngồi xe buýt sẽ thoải mái hơn một chút đấy.”

Mi mắt Giải Tích cong cong, không ngờ là anh sẽ chạy tới nói câu này, cô mỉm cười rồi gật đầu, “Em biết rồi, anh giống như người chồng sắp ra ngoài, cho nên lập tức chạy lại khai báo cho vợ nghe mọi chuyện ý.” Giọng nói cũng mang theo ý cười.

“……”

Khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Tô Tỉnh lập tức trở nên tê dại, xoay người không thèm nhìn Giải Tích nữa, quay trở lại xe, ngồi vào trong rồi đi thẳng tới nhà tang lễ.

Giải Tích rất nghe lời, thật là kỳ quái.

Cô nhìn thoáng qua phía sau xe, rồi click mở app Didi gọi xe, nơi này nằm ở vùng ngoại ô, tài xế vốn cũng không mang nhiều hy vọng có thể nhận được khách ở chỗ này.

Nhìn thấy một cô gái nhỏ có khuôn mặt rất đáng yêu, cũng trở nên ân cần.

“Cô muốn đi đâu?”

Sau đó thì anh ta nhìn thấy cô gái nhỏ có khuôn mặt đáng yêu chỉ vào chiếc xe cảnh sát phía trước.

“Chú có nhìn thấy chiếc xe cảnh sát phía trước không ạ, đuổi kịp nó.” Sau khi nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn chú.”

Tài xế: “……”



Lúc Tô Tỉnh đi ra khỏi nhà tang lễ, trời đã rất khuya, toàn thân anh mỏi mệt đến không nói nên lời.

Anh đang chuẩn bị gọi xe taxi, kết quả là anh nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nằm bò trên ghế đá bên kia đường.

Con đường trước cửa nhà tang lễ này rất hẹp, anh có thể thấy rõ cô gái nhỏ mặc váy trắng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày còn cau lại.

Mấu chốt là anh còn biết rõ cô gái nhỏ này, không phải Giải Tích thì là ai nữa.

Đêm hôm khuya khoắt một mình nằm ngủ đối diện nhà tang lễ cũng không hề sợ hãi.

Tô Tỉnh không vội vã gọi xe taxi, băng qua đường, trước tiên đánh thức Giải Tích.

Giải Tích thức dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Tô Tỉnh, đôi mắt giống như hai bóng đèn nhỏ bùm một tiếng lập tức sáng lên.

Tô Tỉnh cau mày, “Không phải bảo cô về nhà rồi sao? Cô không biết mặc váy ngủ đứng ngoài đường cái nguy hiểm như thế nào à?”

Giải Tích nhìn qua trông rất tủi thân, bĩu môi: “Em đi dạo siêu thị mua ít đồ dùng, mệt mỏi nên ngồi ngủ ở đây một lúc, không được à?”

Tô Tỉnh bóp nhẹ sống mũi, anh tin cô cái con khỉ, tiểu khu hoa anh đào và nơi này một cái ở cuối phía đông thành phố Lâm Giang, một cái ở tận cùng phía tây thành phố Lâm Giang còn chạy tới nơi này mua đồ dùng.

Hôm nay anh thực sự rất mệt, không có thời gian nghe cô bon miệng, hỏi cô, “Cô định trở về như thế nào?”

Giải Tích tựa như đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, trả lời anh, “Trở về cùng anh nha.”

Tô Tỉnh nghe vậy cũng không từ chối.

Gật gật đầu, đóng giao diện gọi xe Didi, “Vậy thì chúng ta đi xe buýt, nơi này chắc là rất gần trạm dừng xe buýt.”

*Didi: một hãng taxi ở TQ

Sở dĩ nói như vậy là bởi vì anh nhớ rõ mấy năm trước, trạm cuối của chuyến buýt k438 thành phố Lâm Giang được đặt tại nhà tang lễ thành phố Lâm Giang, mỗi lần đến trạm cuối loa xe buýt loa đều sẽ kêu, “Xin chào quý khách, đã tới nhà tang lễ thành phố Lâm Giang, xin mời quý khách xuống xe một cách trật tự và chúc quý khách có một hành trình vui vẻ.”

Chính là, rất giống đưa tiễn một ai đó lên đường.

Sau đó có một số hành khách cuối cùng cũng không chịu nổi, mạnh mẽ yêu cầu sửa lại tên trạm cuối, Lâm Giang còn bởi vì việc này mà bùng lên ngọn lửa nhỏ một thời gian.

Giải Tích nhìn Tô Tỉnh tắt màn hình, nghi ngờ hỏi anh, “Tại sao không gọi xe thuê?”

Tô Tỉnh liếc nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, “Không phải say xe à?”

Không biết là do thời gian hay là do đây là trạm cuối, xe buýt rất ít người.

Giải Tích ngồi thẳng trên ghế xe buýt lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Tỉnh.

Tim đập cô đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Là bởi vì cô say xe, Tô Tỉnh rõ ràng đã mệt mỏi như vậy, còn phải đi xe buýt cùng cô.

Tô Tỉnh mở cửa sổ xe buýt ra, một làn gió lạnh thổi qua.

Giải Tích chú ý tới anh đang hướng tầm mắt về phía mình.

Hình như là đang hỏi tại sao lại nhìn anh.

Đầu Giải Tích nóng lên, sau đó nhẹ giọng nói: “Có phải em không có lương tâm không?”

Tô Tỉnh sửng sốt vài giây, cười thành tiếng.

Sau đó nói: “Vậy cô báo đáp tôi đi, đừng chạy theo tôi nữa, vậy thì cô sẽ có lương tâm.” Giọng nói của anh còn mang theo ý cười.

Giải Tích ngay lập tức phản đối, “Như vậy không được, em có thể tặng anh một lá cờ cảm ơn, theo đuổi anh vẫn phải tiếp tục theo đuổi.”

Tô Tỉnh không trả lời cô thêm lần nào nữa, hoàn toàn coi những lời vừa rồi của cô như không khí, tựa vào chỗ ngồi ngủ.

Giải Tích nhìn thấy anh thực sự vô cùng mệt mỏi, cũng không có tiếp tục quấn lấy anh.

Sắp đến tiểu khu hoa anh đào, Giải Tích đánh thức Tô Tỉnh.

Cả người Tô Tỉnh toát ra hơi thở buồn ngủ, vậy mà vẫn đi thẳng ra cửa sau rồi ấn chuông cửa để xuống xe.

Giải Tích: “……”

Xe buýt có hơi lắc lư, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy tới muốn nói với Tô Tỉnh thực ra vẫn còn một trạm dừng nữa mới tới nơi.

Xe buýt đột ngột dừng lại.

Tô Tỉnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô.

Cô bị dọa cho tỉnh táo.

“Chú ý an toàn.”

Giải Tích ôm lấy eo anh có chút không muốn buông tay, cô cảm giác bản thân như được bao phủ bởi hương thơm bạc hà trên người Tô Tỉnh.

Phải một lúc sau mới buông ra.

Ngẫu nhiên nắm chặt góc áo Tô Tỉnh đang muốn xuống xe.

Tô Tỉnh:?

Giải Tích gắng hết sức nín cười, “Vẫn còn một điểm dừng nữa mới đến nơi.”

Tô Tỉnh xoa xoa tóc, rất xấu hổ.

Xe buýt lại chậm rãi khởi động.

Toàn bộ xe buýt chỉ có tài xế và vài người khách, chỗ trống ở khắp mọi nơi vậy mà bọn họ cứ chắn ở cửa như vậy.

Một ông cụ nhìn thấy hai người họ thì rất buồn cười, nói với bà cụ cũng đang hóng hớt như mình: “Nhìn bọn nhỏ yêu đương thích chưa kìa.”

Tô Tỉnh: “……”

Anh không nhịn được lên tiếng phủ nhận: “Không có chuyện đó ạ.”

Không ngờ ông cụ nói: “Vẫn đang theo đuổi chứ gì, đừng ngại, cháu xem ông cũng đang theo đuổi bà lão này này.”

Sau khi bà cụ nghe được thì đánh ông cụ một đấm.

Tô Tỉnh:?

Tựa như người bị nói không phải là Giải Tích cô vậy, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Tô Tỉnh: “Có nghe thấy không, nhanh nhanh theo đuổi em.”

Một lát sau lại tự mình phản bác: “Anh không muốn theo đuổi cũng không sao, em có thể theo đuổi anh.”

Tô Tỉnh trực tiếp giả điếc.

May là khoảng cách giữa hai trạm rất gần, không khiến cho Tô Tỉnh xấu hổ trong một thời gian dài.

Vừa đến trạm anh lập tức túm lấy Giải Tích xuống xe.

Bọn họ đi bộ đến tiểu khu hoa anh đào.

Tô Tỉnh nghĩ sẽ đến nhà ông nội ở một đêm, sau đó thì nghe được Giải Tích hỏi anh.

“Có phải anh định bắt taxi trở về không ạ?”

“Nếu không thì anh tới nhà em ở một đêm đi?”

Tô Tỉnh giật giật môi, trả lời cô, “Không cần, ông nội tôi ở tiểu khu này.”

Giải Tích nghe vậy thì có một chút thất vọng, ngẫu nhiên cô lại vui vẻ trở lại.

“Ông nội anh sống ở đây à, thật là trùng hợp nha, em còn đang nói sao lần trước anh đưa em về lại quen đường như thế.”

Tô Tỉnh “Ừ” một tiếng, hỏi Giải Tích, “Vậy thì tạm biệt?”

Giải Tích cũng không tiếp tục quấy rầy anh.

Rất là ngoan ngoãn gật gật đầu.

Dù sao thì ngày mai cũng sẽ gặp nhau.