Tinh Quỹ

Chương 1




Ngô Hàn Giang đến tỉnh A nhậm chức, phải liên tục tham gia yến tiệc, buổi tối lại đáp ứng lời mời của bạn cũ tới một hộp đêm để ôn chuyện.

Vệ sĩ chặt chẽ bảo vệ bên phải, hai người một đường đi xuyên qua vũ trường ồn ào, dọc theo hành lang u tối tiến đến một gian bao sương (1).

Nửa đường đột nhiên xuất hiện một cậu trai xông ra từ căn phòng nào đó, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt kinh hoảng, nghiêng ngả lảo đảo va vào người Ngô Hàn Giang.

Vệ sĩ vững vàng bắt cậu ta lại, cúi đầu nhìn thoáng qua thằng nhóc liều lĩnh này, lục lọi trong trí nhớ không lâu khiến gã rất nhanh đã nhận ra cậu, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.

Cậu trai ngẩng đầu, lập tức mở to hai mắt, hiển nhiên cũng nhận ra người vệ sĩ, nhìn phía sau vệ sĩ, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Ngô Hàn Giang hiện ra trong tầm mắt cậu, khiến cậu không khỏi ngẩn ngơ.

“Đệt! Mày có giỏi thì đừng chạy, coi bố mày có giết chết mày hay không!”

Cùng với lời chửi rủa, ba người đàn ông từ trong gian phòng khi nãy lao tới, đều là những dáng vẻ công tử bột hơn hai mươi tuổi, hắn bước đi có chút không được tự nhiên, ồn ào đuổi tới bên này của Ngô Hàn Giang, thấy cậu trai bị vệ sĩ ngăn lại, vội hô:     “Bắt lấy nó, đừng thả nó đi!”

Ngô Hàn Giang nhận ra kẻ cầm đầu là con trai của một nhà kinh doanh nổi tiếng ở tỉnh A, một nhị thế tổ (2) kiêu ngạo ương ngạnh, ánh mắt liền ra hiệu ý bảo vệ sĩ thả cho cậu trai đang nóng lòng trốn đi.

Cậu trai có chút ngoài ý muốn, rất nhanh chạy xẹt qua giữa người vệ sĩ và Ngô Hàn Giang, nhân cơ hội nâng tay sờ soạng ngực Ngô Hàn Giang một phen, đồng thời ghé vào lỗ tai y trêu đùa:    “Đẹp trai, cám ơn ông.”   Cùng lúc đó, tay kia của cậu cực kỳ linh hoạt tham nhập vào túi quần tây trang của Ngô Hàn Giang, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp để không bị phát hiện lấy chiếc điện thoại di động từ bên trong.

Động tác của cậu quá nhanh, sự việc cơ hồ phát sinh trong nháy mắt, Ngô Hàn Giang và vệ sĩ đều chưa kịp chuẩn bị, chờ khi phản ứng lại thì cậu trai đã giống như thỏ con chạy trốn mất.

Vệ sĩ nhìn thoáng qua sắc mặt Ngô Hàn Giang, cực kỳ âm trầm như không có gì đáng ngạc nhiên, nhất thời xấu hổ vì bản thân thất trách, làm ông chủ vậy mà bị người ta đùa giỡn không coi ra gì.

“Thật có lỗi, Ngô tiên sinh……”

Ngô Hàn Giang khẽ lắc đầu, ý bảo gã im miệng.

“Ai mẹ nó ai cho mày thả nó đi!”

Nhị thế tổ la lối nhao nhao ồn ào tìm đến Ngô Hàn Giang khởi binh vấn tội, kết quả phát hiện đối phương là đại nhân vật mà phụ thân thường hay luôn miệng nịnh bợ, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng:     “Đây không phải là Ngô thúc thúc sao, thực trùng hợp, ngài cũng ở nơi này……”

Ngô Hàn Giang không nhìn thẳng hắn, lập tức lướt qua như người không liên quan, vội vàng rời đi.

Nhị thế tổ quay đầu nhận ra cậu trai kia đã sớm chạy trốn không thấy tăm hơi, bất đắc dĩ nhổ một ngụm nước miếng xuống đất,    “Hừ, thực con mẹ nó xui xẻo.”

Hai người bên cạnh hỏi:      “Người đàn ông lỗ mũi hếch lên trời đó là ai a, mà cậu sợ hắn như vậy?”

Nhị thế tổ nhìn hướng Ngô Hàn Giang rời khỏi, nói:      “Nghe ba tao nói là cự ngưu (3) vô cùng, kẻ bình thường không thể trêu vào……”

Ngô Hàn Giang tiến vào gian bao sương trần đầy mùi nước hoa, cồn, thuốc lá hợp thành một hương vị mê say, không khỏi chán ghét nhăn mi lại.

Tống Thành Trạch trái ôm phải ấp mỹ nhân vội vàng đứng lên nghênh đón,    “Ngô thính trưởng (4) đại giá quang lâm, Trương mỗ không từ xa tiếp đón a!”

“Đừng nói với tôi bằng cái giọng quan liêu đó.”

Ngô Hàn Giang vừa đi vừa cởi hai chiếc khuy áo sơ mi trên cùng, ngồi vào sô pha rộng rãi mềm mại đối diện Tống Thành Trạch. Gần đây vội vàng chuẩn bị xã giao, cho dù y là người thành thạo cũng cảm thấy phiền kinh khủng, định cùng lão bạn học ôn chuyện cũ mà hảo hảo thả lỏng một chút.

Tống Thành Trạch hào phóng nhường một trong hai cô nàng thanh xuân diễm lệ bồi rượu Ngô Hàn Giang, kết quả bị y xua tay cự tuyệt.

Hai cô nàng trong lòng đều có chút thất vọng, vị Ngô thính trưởng này là một vị khách có tiêu chuẩn cao nhất trong suốt kiếp nghiệp mà các nàng mới gặp được, đáng tiếc là một dạng cấm dục, bất quá thật ra lại càng chọc người tâm động.

“Lão Ngô tôi có một lời khuyên cho cậu, theo nghiên cứu khoa học phát hiện, cấm dục quá độ sẽ rất tai hại đến sức khoẻ.”    Tống Thành Trạch cười trêu ghẹo, hắn cùng Ngô Hàn Giang là bạn cũ quen biết nhiều năm, biết y rất khiết phích (5), vốn có tiếng là giữ mình trong sạch.

Ngô Hàn Giang ba mươi lăm tuổi dáng người thon dài cao ngất, ngũ quan anh tuấn, mang kính gọng bạc che lấp vài phần nhuệ khí sắc bén, lại thêm lịch sự tao nhã, ở trước mặt đồng nghiệp luôn là một khuyển mã thanh sắc khí chất riêng một ngọn cờ (6), Tống Thành Trạch ngược lại nhìn nhìn bản thân mình bụng mỡ từ từ mập ra, thở dài một tiếng,     “Lão Ngô cậu nói tôi nghe với, dáng người của cậu bảo dưỡng như thế nào vậy, cho tôi xíu gợi ý.”

“Trở về tìm huấn luyện viên tập thể hình.”

Ngô Hàn Giang muốn lấy di động ra từ trong túi quần, không ngờ sờ soạng không thấy, nhất thời thần kinh căng thẳng, gọi vệ sĩ ở cửa,     “Không thấy điện thoại của tôi.”

“Có thể để quên ở phòng họp hay không……”

Ngô Hàn Giang lắc đầu, vừa rồi trên đường đến đây y còn nhận tin nhắn, có khả năng nhất là bị cậu trai vừa nãy tiếp xúc qua cầm đi rồi.

“Đưa điện thoại của anh cho tôi.”

Ngô Hàn Giang lấy di động của vệ sĩ gọi vào số của chính mình.

Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Hàn Giang, Tống Thành Trạch khuyên nhủ:     “Đừng khẩn trương, nhất định là để quên ở chỗ nào đó.”

Lúc này điện thoại phát tín hiệu gọi.

Sau khi chần chờ một lát, từ đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm ung dung:     “A lô? Ai đó?”

Nghe thanh âm là của một thiếu niên mười bảy mười tám, Ngô Hàn Giang tự suy đoán, giọng điệu nặng nề nói:    “Ít nói nhảm, cậu có mục đích gì?”

Một bên đối vệ sĩ làm khẩu hình (7):     “Định vị.”

Vệ sĩ phản ứng cực nhanh, lập tức lấy thiết bị từ trong túi, khẩn trương chạy đi. Thì ra điện thoại di động của Ngô Hàn Giang có cài đặt chức năng định vị, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ,     “Tôi thích ông ……”

Ngô Hàn Giang nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Tống Thành Trạch nhìn biểu tình này của y chỉ biết hiện giờ tâm tình y vô cùng không tốt, kế tiếp chỉ sợ sẽ có người gặp phải chuyện không hay ho.

Trong cuộc đời lần đầu tiên bị một cậu nhóc con đùa giỡn, suốt cả đêm, Ngô Hàn Giang cố nén lửa giận,    “Hmm? Lời này là sao?”

Thêm một tiếng cười ngả ngớn,      “Tôi đối với ông nhất kiến chung tình. Khách sạn Hoa Đô, còn nhớ không?”

Vừa rồi đụng phải ở hành lang, Ngô Hàn Giang đã nhận ra cậu trai này. Nhưng vì muốn kéo dài thời gian, y nói:   “Cho chút gợi ý đi.”

“Ông vậy mà không nhớ ra tôi……”    Giọng điệu cậu trai rất thất vọng,    “Được rồi. Tôi, là phục vụ sinh, người đã mang thức ăn tới cho ông.”

“Làm đổ súp, làm rách tay của tôi, tôi nhớ ra cậu rồi.”

“Coi như ông có lương tâm. Nè, ông cảm thấy tôi thế nào?”

“Thật có lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông.”

“Thử qua mới biết được, kỹ thuật trên giường của tôi tốt lắm ……”

“Cậu tính bao giờ thì đưa di động cho tôi?”

“Lên giường với tôi thì tôi trả cho ông.”

Tay Ngô Hàn Giang nắm điện thoại căng thẳng,     “Cậu nói thời gian đi.”

“A, rất thẳng thắn. Đêm nay thế nào…… A!”

Ống nghe truyền đến thanh âm thân thể va đập và tiếng hô đau, rất nhanh là tiếng vệ sĩ,    “Ngô tiên sinh, thằng nhóc này tôi đã thu phục, ngài muốn xử lý như thế nào?”

“Mang cậu ta lại đây.”

Ngô Hàn Giang gác điện thoại, đấm tay vào sô pha.

Thấy y đã tức giận, Tống Thành Trạch cho lui nữ lang bồi rượu, hỏi:    “Sao lại thế này?”

Ngô Hàn Giang lần đầu tiên cảm thấy tư vị khó mở miệng,    “Cậu cứ ngồi xem kịch là được.”

Rất nhanh, vệ sĩ mang cậu trai đang khom lưng thở dốc thống khổ đưa đến trước mặt Ngô Hàn Giang, thụi đầu gối vào cậu, cậu trai than lên một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Ngô Hàn Giang, bụng tựa như bị thương nặng, cậu ôm bụng cơ hồ nằm sấp trên thảm dưới chân Ngô Hàn Giang.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trán cậu chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt cậu lại rạng rỡ tỏa sáng, ngẩng đầu thẳng thừng nhìn Ngô Hàn Giang cao cao tại thượng, trên khuôn mặt ngây ngô, quật cường, tuấn mỹ mà yêu dã (8).

Lăn lộn trên quan trường hơn mười năm, có tầm quan sát sâu sắc như Ngô Hàn Giang cũng cảm thấy bối rối khó hiểu. Thiếu niên trước mắt này, nhìn không rõ, đoán không ra.

“Tên gọi là gì?”

Cậu trai không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời:     “Hứa Minh. Hứa là hứa hẹn, Minh là ngày mai.”

“Cha mẹ khoẻ mạnh?”

Câu này thốt lên ngầm có ý uy hiếp, Tống Thành Trạch nghi hoặc nhìn chằm chằm thiếu niên trên đất, nghĩ ngợi cậu ta như thế nào mà đắc tội với Ngô Hàn Giang.

Ánh mắt Hứa Minh lung lay một chút, cười nói:    “Khiến ông thất vọng rồi. Tôi từ nhỏ là cô nhi, không cha không mẹ.”

Nói xong, dùng một loại ánh mắt càng phức tạp khó hiểu nhìn Ngô Hàn Giang.

“Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau chưa?”    Vấn đề này, lần đầu tiên ở Hoa Đô bị Hứa Minh dùng loại ánh mắt kia nhìn mình, y đã muốn hỏi.

Hứa Minh khinh bỉ xem thường,    “Vừa mới nói ở Hoa Đô……”

“Trước đây.”

Hứa Minh trong lòng run lên, né tránh ánh mắt dò hỏi của Ngô Hàn Giang,    “Không có.”

Ngô Hàn Giang không truy vấn nữa,     “Một vấn đề cuối cùng, mục đích của cậu là gì, nếu tôi không có được đáp án mà tôi muốn, tôi sẽ báo cảnh sát. Chiếc điện thoại di động này trị giá hai vạn, phỏng chừng phán cậu hai ba năm là không thành vấn đề. Cậu suy xét cho kỹ rồi hẳn trả lời câu hỏi của tôi.”

Tống Thành Trạch ở một bên từ đầu đến cuối không mở miệng, vô cùng tò mò chờ đợi đáp án của cậu trai bé nhỏ.

Hứa Minh đối với lời uy hiếp của Ngô Hàn Giang thì không thèm để ý, cậu nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm Ngô Hàn Giang, trong ánh mắt chứa đầy mờ ám, nói từng chữ:    “Tôi, muốn, qua, lại, với, ông.”

P.s:

(1) bao sương: giống một gian phòng được thuê riêng biệt, VIP, nội thất bên trong rất sang trọng, không gian kín đáo, có thể dùng để tụ họp ăn uống, hát karaoke.

(2) nhị thế tổ: ý chỉ đời trước có quyền thế có tiền, đời sau chỉ biết ăn uống vui chơi,  chỉ những người giàu có nhiều gia sản,  nhưng chỉ biết tiêu tiền hưởng thụ, nói chung là phá của.

(3) cự ngưu: cự là to lớn, mạnh mẽ ; ngưu: là con trâu ; ở đây chỉ thế lực lớn.

(4) thính trưởng: là cấp bậc cán bộ hành chánh cao cấp của Trung quốc, ví như bộ trưởng bộ gì đó.

(5) khiết phích: ưu sạch sẽ quá độ.

(6) câu này ý nói là một người vừa giỏi giang vừa nghiêm chỉnh, hoàn mỹ về cả tài lẫn đức.

(7) khẩu hình: ra hiệu bằng miệng.

(8) yêu dã: yêu là giống như yêu tinh, yêu mị ; dã là hoang dã.