Tinh Quái

Chương 19




Edit: Khía.
Beta: Khía.
___________

Tinh khí của hồ nước Thiên Trúc rất sung túc thuần khiết, nếu không phải tinh nguyên Trần Uyên hao tổn quá nhiều thì Trầm Bạch sẽ không mang hắn tới thiên trì này, tại nói trắng ra thì hồ nước này là mị dược thượng đẳng đối với tinh quái, ngay cả Trầm Bạch thanh tâm quả dục nhiều năm cũng cảm thấy khí huyết dâng trào.

Trần Uyên đã khôi phục hình người, Trầm Bạch vỗ mặt hắn, gọi mấy tiếng cũng không chịu phản ứng.

Trầm Bạch hơi lo lắng nhìn bốn phía, y lo ma chướng còn chưa phá được, cũng không biết cầu bất đắc kế tiếp sẽ biến thành tên biến thái thế nào nữa.

Thật ra thì y không biết, tên biến thái hơn đang ở sau lưng y…

Khi hai tay Trần Uyên ôm Trầm Bạch vẫn còn bơi lội một vòng nhỏ ngọt ngào, người phía sau chưa kịp phản ứng thì bị áp ngã xuống bờ hồ.

Trầm Bạch ngẩn người, gọi Trần Uyên mà chữ Uyên còn chưa ra khỏi thì đã bị đối phương chặn miệng.

Lúc Trầm Bạch bị hôn tới mơ màng còn đang suy nghĩ, hút nguyên khí à… Coi vậy đi, dù sao cũng không phải lần đầu bị hôn…

Kết quả hôn tới hôn lui cứ thấy không đúng chỗ nào ấy.

Vốn dĩ Trần Uyên không cho Trầm Bạch cơ hội thở dốc, chỉ cần trốn một tí sẽ bị đuổi theo kịch liệt, hôn từ trán xuống mũi, gò má và miệng, cường độ hôn mút cứ như muốn nuốt người vào bụng vậy.

Phải nói tinh khí trong nước thiên trì quá mạnh mẽ to lớn, lúc Trầm Bạch bị hôn tới chóng mặt muốn đẩy người ra thì rõ ràng không còn kịp nữa rồi.

Trần Uyên nâng mông Trầm Bạch lên, đỡ lên mãnh liệt tách chân Trầm Bạch quấn bên hông mình, hắn cúi đầu tình mê ý loạn hôn Trầm Bạch, đưa một ngón tay mượn hồ nước bôi trơn, từ từ thăm dò hậu huyệt.

Trầm Bạch run rẩy, vùng vẫy nhẹ nhàng nhưng miệng bị chặn lại, không nói được gì.

Ngón tay phía sau từ từ tăng thành hai ngón, chân Trầm Bạch kẹp trên người Trần Uyên cũng bắt đầu run rẩy.

Trần Uyên hít sau một hơi, chợt quay người Trầm Bạch lại, hắn cắn lên cổ Trầm Bạch, cắn cắn lại hơi dùng sức liếm mút, hai tay Trầm Bạch chống trên bờ hồ, hoàn toàn mất hết trình tự, lần đầu y gặp phải chuyện này, vừa lắc hông muốn chạy trốn thì cảm thấy hậu huyệt bị đẩy ra một nửa, sau đó cả người y cứng ngắc không dám nhúc nhích nữa…

Trầm Uyên đưa tay cầm ngọc hành Trầm Bạch, đột nhiên cúi đầu cười nhẹ: “Ta vẫn cho rằng… Phật Long phải lục căn thanh tịnh mới đúng.”

Trầm Bạch không thoải mái phát hoảng, qua loa đáp: “Thực, thực sắc tính, tính dã* mà!”

*Thực sắc, tính dã: Trong sinh mệnh có hai việc không thể không có: ăn uống và nam nữ. Một cái là vấn đề về cuộc sống, một cái là vấn đề về giới tính.

Trần Uyên không nói thêm gì nữa, hắn từ từ đẩy một nửa còn lại vào, đột nhiên ngừng lại, ghé vào tai Trầm Bạch thở dài: “Ta cầu bất đắc… Bây giờ coi như cầu được rồi.”

Trầm Bạch nhẹ nhàng run lẩy bẩy, vừa mới há miệng thì thành hoang mang thở gấp, Trần Uyên kéo tay y để vào chỗ hai người kết hợp, khàn giọng: “Đều vào hết rồi.”

Trầm Bạch nhếch môi không nói được câu nào, Trần Uyên ôm eo y ở tư thế này xoay người lại, tách hai chân y ra, chỗ tư mật trong nước lộ ra toàn bộ.

Trầm Bạch vội vàng liếc mắt trúng thì nhắm lại không mở ra nữa, Trần Uyên chậm rãi rút ra rồi lại cắm vào, nhàn nhạt nói: “Nhìn xem, ta ở trong em này, sao lại không nhìn, xấu hổ đến thế à?”

Trầm Bạch cắn răng, hốc mắt kích động đỏ bừng, tức giận nói: “Nếu ngươi có dũng khí ưm… Ư, bị ta cắm, cắm vào, ưm… Thử đi… Ta xem, xem ngươi ưm… có nhìn hay không ư…”

Trần Uyên cười hôn lên mắt y, rút ra một nửa lại hung hăng đẩy tới tận cùng, khàn giọng: “Sao lại không nhìn, rõ ràng là đẹp thế kia mà.”

Trầm Bạch dùng tay che mắt, giây tiếp theo lại bị Trần Uyên kéo xuống, hắn niệm quyết, nửa thân dưới trong hồ biến thành đuôi rắn, Trầm Bạch sợ hãi kêu một tiếng, thứ đồ chơi trong cơ thể lại tăng lên gấp đôi.

“Mau, mau… Ưm… Đổi, đổi về cho ta!” Trầm Bạch run rẫy cả người, âm thanh cũng nức nở: “Không muốn dùng hình dáng Nữ Oa nương nương… Ư… Làm, làm ta! Sẽ, sẽ… Hỏng mất!”

Trần Uyên không để ý tới giãy giụa của đối phương, đuôi rắn quấn chặt Trầm Bạch, nửa thân dưới không ngừng va chạm mãnh liệt, Trầm Bạch tùy tiện lắc đầu, giọng cũng khàn khàn, nghẹn ngào nói: “Không, không muốn làm, làm nơi đó… Ưm… Muốn muốn hỏng, hỏng mất!” Kết quả lời còn chưa kịp dứt, Trần Uyên cảm thấy bụng dưới nóng lên, phát hiện Trầm Bạch đã bắn rồi.

Trần Uyên dùng đuôi nhọn nhẹ nhàng trêu chọc tinh dịch của Trầm Bạch, dâm mỹ vẽ lên lưng đối phương, Trầm Bạch nằm trong lòng Trần Uyên thở hổn hển, lười quản hắn đang làm gì.

Trầm Bạch cắn răng: “Sao ngươi còn chưa bắn nữa hả?!”

Trần Uyên không lên tiếng, ưỡn eo, hài lòng nghe tiếng hừ hừ khó nhịn của đối phương.

Trầm Bạch: “Ta ghét Nữ Oa nương nương! Ngươi là tên biến thái!”

Trần Uyên nhíu mày, nửa thân dưới tiếp tục chậm rãi rút ra cắm vào, đến lúc Trầm Bạch lại bắt đầu không khống chế được ưm ưm a a mới nhàn nhạt nói: “Ta phải làm hỏng em trước không thì ta không bắn đâu.”

Trầm Bạch: “…”

End? (Tại sao phải thêm dấu chấm hỏi tui cũng không biết đâu, tự đập…)

Lời của editor: Cái chữ đó của tác giả chứ không phải của tui đâu :))))))))

Trầm Bạch nằm trên tòa sen, Mạnh Bà đứng kế bên y, chọt chọt lưng y: “Bạch Bạch, ngươi còn sống không đó…?”
Trầm Bạch uể oải hừ một tiếng: “Ta cũng đến Hoàng Tuyền rồi… Chắc chắn là chết rồi…”

Diêm Vương bình tĩnh uống một hớp trà, thở dài nói: “Hay là đừng có chết, nói ra Phật Long bị làm tới chết thật sự khó nghe lắm.”

Trầm Bạch: “…”

Trần Uyên bị Trầm Bạch vứt ở Thiên Trúc gần một tháng, trong thời gian này Trầm Bạch trốn ở Hoàng Tuyền, để vào được Hoàng Tuyền, thứ nhất là người chết, tiếp đó chính là thần phật, Trần Uyên vẫn còn liệt vào hàng tinh quái nên nếu Trầm Bạch không mang hắn vào thì làm cách nào cũng không vào được, huống chi Hoàng Tuyền còn che chắn long khí của Trầm Bạch, cho dù hắn muốn tìm cũng không dễ dàng như vậy.

Mỗi ngày Diêm Vương đều vác cuốc đi sớm về trễ làm ruộng, hầu như hoa mạn châu sa che mất cửa ra vào Hoàng Tuyền, rốt cuộc Trầm Bạch nhìn không nổi nữa: “Người đừng trồng hoa mạn châu sa nữa được không? Không thể trồng ít cái khác à?”

Diêm Vương mặt liệt rốt cuộc cũng có chỗ giống với tâm tình buồn bực: “Ngươi cho là ta muốn à, vấn đề là chỉ có hoa mạn châu sa trồng sống thôi.”

Trầm Bạch: “… Cực cho ngươi rồi.”

Diêm Vương không biết làm sao: “Hồn của Thần Nông không phải lớn lên trong sáng, cả đời lão Hoàng Ngưu ơi lão Hoàng Ngưu.”

Trầm Bạch: “…”

Trời Hoàng Tuyền là đất, mây đen dồn thành tường, tối tăm không mặt trời, Trầm Bạch ngưỡng đau cổ cũng không nhìn thấy gì, Diêm Vương rảnh rỗi ngồi bên cạnh y xới đất, liếc y nhàn nhạt nói: “Con rắn nhỏ nhà ngươi cần qua thiên kiếp, không biết hắn phá ma chướng ngũ uẩn thịnh thế nào, nghe nói Cửu Thiên Huyền Lôi rất lợi hại, sao thế? Còn không nhanh chân tới xem?”

Trên mặt Trầm Bạch có điểm lúng túng khi bị phơi bày: “Đều là da thịt khổ, mấy cái này mà không qua còn làm rồng cái gì.”

Diêm Vương lắc đầu, nam nhân hình như nhớ cái gì hơi híp mắt: “Nhớ năm đó, lúc ngươi vượt thiên kiếp quanh năm, Cộng Công hận không thể chịu thay ngươi.”

Sắc mặt Trầm Bạch thay đổi, khoát tay: “Diêm Vương, được rồi, đừng nói tới hắn.”

Diêm Vương cười lên: “Trầm Bạch, ngươi trốn cái gì? Từ đầu tới đuôi rõ ràng là kiệt tác của ngươi, chọc Hổ Phách, bị cách chức làm vật cưỡi của Đường Tam Tạng ở nhân gian, làm phép cho mãng xà thất thải… Nói tới, năm đó chẳng lẽ ngươi đã kết long ấn với Cộng Công rồi à?”

Trầm Bạch cắn răng: “Trần Uyên là Trần Uyên! Cộng Công là Cộng Công!”

“Có gì khác à?” Diêm Vương nhún vai: “Tuy nói năm đó có một lần khiếu thẩm mỹ của Cộng Công bị chúng ta cho là nghiện luyến đồng*.”

*Luyến đồng: Yêu trẻ vị thành niên.

Trầm Bạch: “…”

Diêm Vương sờ cằm, chậc chậc nói: “Cũng không đúng, hình như hơi nghiêm trọng hơn nghiện luyến đồng nhiều… nghiện ấu thê*?”

*Ấu thê: vợ nhỏ.

Trầm Bạch yên lặng quay mặt, y không muốn nói chuyện, có điều rõ ràng Diêm Vương kia một khi đã bát quái thì khá đáng sợ, một bên cuốc đất qua loa một bên không ngừng lải nhải: “Chỉ là nếu so sánh có lẽ khẩu vị của ngươi và Trần Uyên nặng hơn chút, này gọi là gì nhỉ? Thần yêu? Nhân thú?”

Trầm Bạch: “… Ngươi có thể ngậm miệng được rồi.”

Lúc Đông Thủy tìm tới thì Trầm Bạch còn đang ngẩn người nhìn trời Hoàng Tuyền, sững sờ nhìn Đông Thủy: “Sao đệ lại tới đây?”

Đông Thủy bỉu môi: “Đệ sợ sét đánh…”

Trầm Bạch liếc mắt: “Đừng đi ra ngoài nói đệ là rồng, huynh sợ mất mặt lắm.”

Đông Thủy không để ý tới y, lên tiếng chào hỏi Diêm Vương rồi đặt mông ngồi trong biển hoa: “Bạch Bạch à, huynh không đi xem thật sao? Trần Uyên sắp tới giờ chịu đựng rồi… Huynh cũng không khích lệ một tí.”

Trầm Bạch không lên tiếng, căng thẳng nhìn trời, Đông Thủy nhìn Diêm Vương, khó hiểu nói: “Mỗi ngay Bạch Bạch đều bày cái poss này à?”

Diêm Vương nhìn, tiếp tục tưới hoa của nam nhân: “Ừ, như hòn vọng phu.”

Đông Thủy: “…”

Hoàng Tuyền không có ngày đêm, không thể tính thời gian, Đông Thủy không nhớ mình tỉnh lại lần thứ mấy rồi, nhìn thẳng thì thấy cả người Trầm Bạch trắng bệch đứng trong Vong Xuyên, cậu chạy tới trước mấy bước, la hét: “Bạch Bạch! Bạch Bạch!”

Trầm Bạch lau mặt xoay người lại, tất cả chỉ còn mệt mỏi và tiều tụy: “Quá lâu, ba mươi giờ rồi.”

Đông Thủy cũng không biết an ủi y kiểu gì, đang xoắn xuyết thì thấy Diêm Vương bưng chén trà từ từ đi tới, nam nhân đi rất chậm, sắp tới nửa đường thì đột nhiên dừng lại, Đông Thủy kinh ngạc, cậu vừa đi lại mấy bước thì thấy chén trà trong tay đối phương rơi xuống đất, giây kế tiếp Diêm Vương ôm ngực chậm rãi quỳ xuống.

Đông Thủy chấn động, cứng nhắc quay đầu qua, trơ mắt nhìn bầu trời Hoàng Tuyền bị chém thành hai nửa.

Hiển nhiên Trầm Bạch còn chưa kịp phản ứng, y hậu tri hậu giác kéo Đông Thủy đi, lúc còn chưa chạm được người thì đột nhiên bị một cơn lốc cuốn lên giữa không trung, y che mắt, trước mặt là một vòng sáng thất thải lớn.

Trần Uyên hạ thấp đầu rồng, nhìn Trầm Bạch ngồi trong vuốt rồng to lớn của hắn, thân rồng cuộn thành một cục, đuôi nhọn quen thói quơ lên quơ xuống, tiếc là không có lưỡi rắn, chỉ có thể tưởng tượng hơi thở rồng phun ra…

Trầm Bạch sờ vảy thất thải dưới bàn chân (…), thở dài nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: “Hoan nghênh ngươi trở về.”

Trần Uyên lắc đầu, lẳng lặng nói: “Ta đã về.”