Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 46: Tâm Hoảng




Chung quanh tất cả đều tĩnh lặng, ngay cả thanh âm của nước chảy bên cạnh cũng không có, tựa hồ như trong thiên địa không hề có thanh âm.

Ta có chút động dung. Xem ra, võ công đạt tới Kim Đan kỳ so với tu chân đạt tới Kim Đan kỳ sát thương lực mạnh hơn rất nhiều. Xem ra sau này đối phó với Lý gia, không phải dễ dàng như trong tưởng tượng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên. Một thân ảnh thản nhiên từ giữa không trung bay tới. Không đúng, không phải bay, là dựa vào công lực tuyệt cao, đạp trên một loạt các ngọn cây quế thụ bên bờ sông mà đến. Phải biết rằng Kim Đan kỳ chỉ có thể ngự vật phi hành, chỉ khi đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có thể ngự không phi hành.

Thần Vệ tam hào nhìn tên gia hỏa tuổi còn trẻ trước mặt, rất là kinh ngạc. Tiểu tử kia mới từng đó tuổi, dưới khí thế của mình lại không hề có chút rối loạn, dường như cũng đã đạt đến Thiên chi cảnh. Nhưng mà thực lực không đơn giản là công lực cao hay thấp, còn có kinh nghiệm chiến đấu. Tiểu tử này nói về kinh nghiệm chiến đấu, hừ hừ...... Nhưng mà sư phụ của hắn là ai, lại có thể dạy ra một đồ đệ lợi hại đến như vậy. Việc này nhất định phải làm rõ.

- Hai tên gia hỏa các ngươi, muốn động thủ thì nhanh lên.

Ta nhìn hai tên gia hỏa này. Bây giờ viện thủ cũng đã đến rồi, lại còn không chịu động thủ, thật sự là làm cho người ta tức giận. Chẳng lẽ không biết thời gian của ta rất là quý giá hay sao?

– Anh bạn trẻ, tuổi còn nhỏ đã đạt đến cảnh giới như thế thật sự là hiếm có. Xin hỏi tôn sư là ai?

Thần Vệ tam hào nhìn ta cười cười nói.

Nhìn bên ngoài hắn giống như năm sáu mươi tuổi, xem ra là năm sáu mươi tuổi hắn mới đạt đến Kim Đan kỳ. Bây giờ cũng không biết hắn đã bao nhiêu tuổi rồi. Hiện tại hắn cười với ta, lại còn còn làm ra vẻ thân thiết, xem ra tâm kế của người này tương đối lợi hại.

– Sư phụ của ta các ngươi cũng có tư cách biết hay sao? Lão đầu đứng ở phía sau, vừa rồi ngươi nói Vũ Văn tiểu thư là người của thiếu gia các ngươi, đây là ý tứ gì? Ta nhìn thế nào cũng không ra Vũ Văn tiểu thư là một cô nương đã xuất giá. Chẳng lẻ ngươi khi dễ ta không biết sao?

Thiên Vệ nhị hào đi đến nhìn ta cười cười. Có lẽ là biết sau này mình không còn hy vọng gì, đối với ta có vẻ rất thản nhiên.

- Tiểu tử, ta nói cho ngươi rõ. Lão gia của chúng và gia chủ của Vũ Văn thế gia đã thương nghị xong rồi. Vũ Văn gia chủ cũng đã đáp ứng đem Vũ Văn tiểu thư gả thiếu gia chúng ta. Ngươi nói thử xem ngươi còn có hy vọng sao?

Trước mắt ta bỗng nhiên tối sầm. Chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi Nhu cùng ta nói chuyện rất vui, không phải nàng đã đáp ứng để ta đến đề thân sao? Làm sao mà hôn sự của nàng đã được quyết định được. Không, không đúng, nếu đã được quyết định, Nhu tại sao lại không nói cho ta biết? Là bọn chúng gạt ta, muốn chúng cho ta bỏ cuộc.

Ta nhìn bọn chúng, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

- Những tên vô sỉ các ngươi, muốn dùng chiêu này để làm cho ta rời xa Nhu, ta ngốc như vậy sao? Ha ha...... Các ngươi còn không biết sao, Nhu đã đồng ý để ta đến đề thân. Các ngươi đã uổng phí tâm cơ rồi!

Thiên Vệ nhị hào nhìn ta, khóe miệng lộ ra một tia thương hại.

- Tiểu tử, Lý thị thế gia chúng ta nếu như lừa ngươi, ngươi sẽ bị lừa sao. Vũ Văn tiểu thư bất quá chỉ là từ Hàng Châu mới vừa về, chuyện này nàng vẫn còn chưa biết mà thôi. Thiếu gia của chúng ta đã quyết định ngày mai sẽ để cho gia chủ đến đề thân. Có sự đồng ý của gia trưởng hai bên, hơn nữa gia chủ của chúng ta lại tự mình đến đề thân, ngươi còn có hi vọng gì, bỏ cuộc đi.

Ha ha ha, là thật sao, không phải, không phải. Nhưng mà linh giác của ta lại nói cho ta biết đó là sự thật, lão đầu này không có nói dối. Có sự đồng ý của Vũ Văn gia chủ, ta còn có hi vọng sao? Tại sao, tại sao hôn nhân phải là do cha mẹ quyết định? Cái gì mệnh lệnh cha mẹ không thể trái! Ta không biết, ta chỉ biết là Nhu thuộc về ta, không ai có thể cướp đi, không ai, không ai có thể!

Đúng, ta phải lập tức đến đề thân, lập tức. Không thể đi sau Lý gia được.

Ta lập tức hướng Tinh Phong trang viên phóng đi.

Thần Vệ tam hào trong nháy mắt đã chắn trước mặt ta.

- Tiểu tử, ngươi đã làm cho Thiên Vệ nhị hào thành như vậy, còn muốn chạy sao? Ngươi không phải đã khi dễ Lý thị thế gia chúng ta sao? Ngươi tự phế bỏ võ công, chuyện này còn có thể cho qua. Nếu không, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!

Thần Vệ tam hào mặc dù vẫn còn có điểm cố kỵ về sự phụ của người trẻ tuổi trước mặt, nhưng mà tốt xấu gì bọn họ cũng là Lý thị thế gia. Lý thị thế gia tung hoành cả Thanh Long đại lục, cho tới bây giờ vẫn chưa hề thất thủ, ai dám cùng Lý thị thế gia đối địch. Bây giờ bỗng nhiên có một mao đầu tiểu tử làm cho Thiên Vệ nhị hào bị tàn phế, còn muốn chạy, không phải là không để Lý thị thế gia vào mắt hay sao? Làm Thần vệ của Lý thị thế gia, sự kiêu ngạo đã lâu làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ. Tất cả những ai dám đối nghịch với Lý gia, đều phải bị trừng phạt!

Ta nhìn tên gia hỏa kia, bỗng nhiên cản đường ta. Bây giờ đã khua lắm rồi, ta phải lập tức về nhà an bài chuyện đề thân, không thể cùng hắn lãng phí thời gian.

- Tránh ra!

Ta lạnh lùng nhìn hắn, nếu hắn còn dám cản đường, ta nhất định sẽ giết chết hắn.

Thần Vệ tam hào cả người run lên, trong lòng không hiểu sao lại phát lạnh. Hắn tựa hồ cảm giác được nếu mình còn dám cản đường, tiểu tử trước mặt sẽ giết chết hắn trước. Cái gì, mình chính là Thần Vệ của Lý thị thế gia, đương nhiên không a có thể giết chết mình. Hơn nữa hắn chỉ là một người trẻ tuổi, có thể sao?

Thần Vệ tam hào cũng không không hiểu được cảm giác của mình hiện giờ, cảm thấy buồn cười

Ta đứng nhìn tên gia hỏa vẫn còn ngang nhiên cản đường ta.

- Sát!

Chân ta đạp mạnh một cái, thân thể bay vọt lên không trung. Tay phải giơ lên cao, một cỗ trùng thiên đao mang đâm thẳng lên bầu trời.

Thần Vệ tam hào nhìn người trẻ tuổi đang ở trên không trung, trong lòng sợ hãi. Hắn cảm giác như mình sắp chết, không còn hi vọng gì, sát khí đã hoàn toàn bao phủ lấy mình.

Thiên Vệ nhị hào ngây người nhìn đao mang dài đến mười trượng, choáng váng.

Mười trượng! Không phải mười trượng đao khí, mà là mười trượng đích đao mang! Cái này, cài này, hắn là người hay sao?

Thần Vệ tam hào lúc này đã hoàn toàn bị sát khí bao phủ, ngay cả đao mang mười trượng cũng không chú ý. Hắn chỉ cảm thấy người kia giống như là một Ma thần, ngoài ra không còn gì khác nữa.

- Huyết Phệ Thiên Lý!

Ta mãnh liệt đem đao mang trong tay chém xuống.

Một đao mang kinh khủng bổ xuống Thần Vệ tam hào đã hoàn toàn không còn đấu chí.

Tại khoảnh khắc khi đao mang chém xuống, Thần Vệ tam hào bừng tỉnh. Nhưng thời gian của hắn đã không còn nhiều. Hắn nhìn đao mang kinh khủng đang bổ xuống người mình, không còn thời gian để sợ hãi, cũng không còn thời gian để hối hận vì đã đắc tội với tên sát tinh này. Hắn không còn lựa chọn, chỉ còn có thể sử dụng một chiêu tối hậu.

Một luồng quang mang màu tím từ trên người Thần Vệ tam hào toát ra, càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng cả thân thể hắn đều biến thành một quang cầu màu tím.

Đao mang kinh khủng cùng với quang cầu màu tím va chạm......

*********************************

- Nhị đệ, nhanh lên, ta cảm nhận được Thần Vệ tam hào đang sử dụng chiêu tối hậu, đi mau!

Hai trung niên nam tử như tia chớp phóng về địa phương đang xảy ra trận chiến.