Không có người... Không có người trả lời tiếng khóc bất lực của Điêu Điêu Tiểu Cửu... Điêu Điêu Tiểu Cửu nén rơi lệ, mặc xiêm y, vòng qua đầu A Đạt, đẩy cửa đi ra.
"Long Tại Thiên..."
Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa gọi, vừa mang theo giọng sợ hãi. Không lý gì Long Tại Thiên lại không ở bên cạnh nàng, trừ phi hắn phát hiện ra cái gì? Hắn nhất định là phát hiện hung thủ giết A Đạt, không kịp phát ra thông báo bản thân phải đi... Không đúng, nếu như vậy, Long Tại Thiên sẽ không để bản thân đang ngủ say cứ như vậy đặt vào vòng nguy hiểm mà mặc kệ. Ít nhất hắn sẽ đánh thức nàng trước, cho dù không kịp đuổi theo người khác, cũng quyết sẽ không để bản thân cứ bất lực cô độc như vậy mà ngủ trong vòng nguy hiểm cận kề cái chết... Như vậy, nói đúng là, Long Tại Thiên cũng đã xảy ra chuyện?! A... Nàng không muốn! Long Tại Thiên căn bản không biết chuyện A Đạt, hắn thức dậy chuẩn bị điểm tâm cho mình, sau đó liền gặp được hung thủ?! Điêu Điêu Tiểu Cửu càng nghĩ càng sợ, càng ra sức gọi:
"Long Tại Thiên, Long Tại Thiên - ngươi ở đâu?"
Thanh âm nương theo gió, có thể truyền đi rất xa, dường như có một thanh âm yếu ớt từ đầu gió truyền tới, Điêu Điêu Tiểu Cửu cố gắng không sợ hãi, vọt tới, vì an nguy của Long Tại Thiên, nàng cũng đành phải vậy... Vòng tròn đá ở ngoài, cỏ xanh ở giữa... Đại muội muội của A Đạt, cũng là một Long nữ khác té trên mặt đất, bên người một đống chất lỏng màu đỏ. Điêu Điêu Tiểu Cửu "A" kêu to lên một tiếng, một lát sau, lừa mình dối người nói:
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết, thứ... này là nước cà chua sao?"
Thanh âm đến phía sau lại biến thành tiếng khóc. Thứ này có phải nước cà chua hay không, Điêu Điêu Tiểu Cửu rất rõ ràng. Thiếu nữ thanh tú kia hơi hơi ngẩng đầu nói:
"Tỷ tỷ chớ sợ, là nước cà... chua!"
Cho dù sắp chết, thiếu nữ vẫn dịu dàng đôn hậu như vậy. Điêu Điêu Tiểu Cửu từ từ đi qua, sau đó theo phản xạ kêu to:
"Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, căn bản không phải nước cà chua gì cả, 555555..."
Thần kinh nàng hơi rối loạn, một màn chết chóc này, nàng từng trải qua, tất cả những người bên người nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, đều tránh không khỏi cái chết... Mệnh cách vô song gì chứ, mẫu nghi thiên hạ gì chứ, đều là chuyện cười, nàng, Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa không phẩm chất lại không thân thế, nói trắng ra là, mẹ kiếp! Nàng nhất định là một khắc tinh! A Đạt chết, thiếu nữ chết, đều là lỗi của nàng, lỗi của một mình nàng!! Nàng hại chết mỗi một người quan tâm nàng! A... Nếu như Long Tại Thiên cũng chết, nàng, nàng, nàng, thật sự không muốn sống nữa! Thiếu nữ nhẹ nhàng đưa ánh mắt chuyển lên, liếc nhìn mây xanh phía chân trời... Ánh mắt nàng tản mạn, ánh mắt có một chút đau đớn ngọt ngào, hồi ức mơ hồ nói:
"Có một ngày, có một nam nhân... giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, hắn nói với ta, hắn thích ta... Ha ha..."
Hiển nhiên nàng đang nói lời hấp hối. Điêu Điêu Tiểu Cửu không kiêng kị... máu tươi nữa, quỳ gối trong vũng máu... Lẳng lặng nghe thiếu nữ nói lời cuối cùng, đây là chuyện duy nhất Điêu Điêu Tiểu Cửu có thể làm. Thiếu nữ vẫn một mực nhìn trời, không biết là lầm bầm lầu bầu những gì, cũng nói với Điêu Điêu Tiểu Cửu, "Kết quả, ta, mang thai."
Điêu Điêu Tiểu Cửu lại cười nói: "Thật tốt, hài tử của muội muội nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Thiếu nữ chuyển ánh mắt qua, cười một tiếng với Điêu Điêu Tiểu Cửu, thê lương thảm thiết, "Không còn hài tử, hắn, đã đoạt đi rồi!" Điêu Điêu Tiểu Cửu nghe mà không hiểu gì, nàng cảm thấy thiếu nữ đang nói năng loạn xạ. "Long châu, thứ hắn muốn chính là Long châu của chúng ta." "Long châu?!" Điêu Điêu Tiểu Cửu dường như đã nghe qua thứ này. "Long nữ hoài thai Long châu, ngươi không biết sao?" Thiếu nữ cười, trong miệng còn phun ra nước cà chua tự chế. Hình như có thứ gì chợt lóe qua trong đầu, lại chỉ lướt qua. Hiện tại đại não Điêu Điêu Tiểu Cửu hỗn loạn, không thể tự trả lời được. "Thật ra chỉ có tự chúng ta mới biết được Long châu ở đâu? Chờ sau khi chúng ta cùng nam nhâu giao hoan xong, chúng ta sẽ biết hết." Thiếu nữ đưa mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu. Điêu Điêu Tiểu Cửu không rõ, chẳng lẽ ngày hôm qua Long Tại Thiên cùng nàng vẫn còn chưa làm?! Bằng không, sao hiện tại nàng cũng không biết cái gì a? Bằng không, nàng căn bản không phải Long nữ?? Tư tưởng Điêu Điêu Tiểu Cửu hỗn loạn, nghĩ gì cũng đều cảm thấy đau đầu. "Buổi sáng sau đêm đầu tiên ta cùng hắn, đột nhiên phát hiện trên vai trái có một bọc nhọt nhỏ, nó lớn dần a, sau đó tróc một chút da, liền rớt ra." Trong tay thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một hạt châu nho nhỏ, màu đen, không rực rỡ, chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, tuyệt đối không thu hút. Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng tiếp nhận, trừ khóc ra, nàng không biết còn có thể làm cái gì.
"Ta rất hận, hận thấu tâm, đến thân sinh cốt nhục của chính mình cũng không buông tha!" Thiếu nữ hận nghiến chặt hàm răng, phát ra thanh âm răng rắc. Điêu Điêu Tiểu Cửu hỏi: "Hắn là ai vậy?" Thiếu nữ chỉ có thể phát ra một chuỗi răng rắc, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chỉ lên trời... Điêu Điêu Tiểu Cửu đoán: "Đó là tên của hắn?" Thiếu nữ gật đầu, dùng hết khí lực cuối cùng nghiêng thân, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên chấn động, càng phát ra tiếng cười vang hoảng sợ muôn dạng: "A ha... ha..." Điêu Điêu Tiểu Cửu ngã thật xa về phía sau, chỉ thấy tay thiếu nữ vẫn còn chỉ lên trời, cặp mắt... chết cũng không nhắm kia còn hung hăng chăm chú nhìn trời... Điêu Điêu Tiểu Cửu quỳ gối một bên, lệ chảy như điên... Nàng thủy chung vẫn không ngẩng đầu nhìn trời lấy một cái!............... Không biết là qua bao lâu. Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng lên, lấy tay vuốt vòng cổ tình chú, nhắm mắt lại, một lát sau, nàng từng bước từng bước men theo ao đầm đi qua bên kia. Nàng không thể trông nom A Đạt cùng muội muội của hắn, hiện tại, cứu người sống quan trọng hơn. Nàng chẳng những phải tìm được Long Tại Thiên, còn phải tìm được bốn người Tiểu muội muội khác của A Đạt. Đây là trách nhiệm của nàng. Một trận gió thổi qua, cỏ khắp ao đầm đều theo tiết tấu đồng nhất ngả rạp thấp xuống, sau đó lại từ từ ngẩng lên, chờ đợt gió thứ hai thổi qua, cùng nhau ngả rạp xuống, thong thả mà hữu lực, giống như một loại hô hấp thật lớn... Hô hấp của ao đầm... Ao đầm, luôn luôn rất cường đại, là nơi có thể dễ dàng nuốt hết nhân loại, cho dù là pháp sư giỏi, cũng sẽ không ở một ao đầm mà chủ quan buông lỏng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bẻ một thân cây, vừa chống, vừa thăm dò... con đường nàng không quen thuộc này. Thái dương đã lên cao, cả người Điêu Điêu Tiểu Cửu đau nhức dị thường, đặc biệt hai chân còn còn sót lại cảm giác không thích ứng sau đêm cuồng hoan hôm qua. Vậy mà, nàng lại tuyệt đối không cảm thấy đói, nhân sinh lần đầu tiên, nàng cảm thấy bản thân dường như mất đi sự thèm ăn. Nàng bò lên trên một sườn núi không cao lắm, thấy được Long Tại Thiên. Nàng chưa từng cao hứng như thế, Long Tại Thiên, hắn còn sống, cực kỳ cường tráng! Nàng muốn... ngả đầu vào trong ngực hắn quá....... Long Tại Thiên đang đấu pháp với Nhạn đại và Ngộ Không sư huynh. Những... vòng tay hoa lệ trên trời này bị đánh trúng 7-8 phát, nhưng vẫn đánh không ngừng. Hình như một cái bị đánh hỏng, toàn bộ pháp lực của nó sẽ truyền cho một cái khác, những cái khác sẽ càng trở nên mạnh mẽ bội phần. Những... pháp lực huyền diệu khó giải thích này truyền tới đồ vật luôn luôn khiến người bình thường không thể lý giải được. Nhạn đại cùng Ngộ Không biết rằng phá mỗi một vòng tay thì pháp lực Long Tại Thiên sẽ càng mạnh hơn. Mà nếu như Long Tại Thiên muốn, những... vòng tay này sẽ không bao giờ phá được. Hắn vĩnh viễn có thể tiếp tục bổ sung vòng tay mới, đây là một môn tu luyện pháp khí biến thái, thoạt nhìn cổ quái buồn cười, nhưng sử dụng lại không buồn cười một chút nào. Ngộ Không càng đánh càng kinh hãi, hắn hiện tại đã dùng hết sức mà vẫn không đánh vỡ những... vòng tay chết người đáng ghét này. "Đừng đánh nữa." Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy ba thân nhân, đột nhiên mềm yếu lại. Nhạn đại là người đầu tiên thoát ra khỏi vòng chiến, mặc dù đánh tới bây giờ, hắn vẫn không dính nửa hạt bụi trần, xiêm y màu trắng phát ra ánh sáng lam, thật sự là sáng chói mắt, ánh mắt của hắn dịu dàng, trong nháy mắt đã tới cách hai bước bên cạnh Điêu Điêu Tiểu Cửu. Cho tới bây giờ hắn đều vậy, luôn duy trì một loại khoảng cách không xa không gần với Điêu Điêu Tiểu Cửu, không xa, Điêu Điêu Tiểu Cửu tùy thời có thể dựa vào hắn, không gần, Điêu Điêu Tiểu Cửu không có cảm giác bị trói buộc mất tự do. Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Các ngươi đừng đánh nữa, A Đạt sư huynh, hắn, hắn..." Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, lần này không có sợ hãi, chỉ còn thương tâm cùng đau khổ... Ngộ Không cùng Long Tại Thiên cũng ngừng tay, đều nhảy lại. Long Tại Thiên muốn tới gần, Nhạn đại rút kiếm ra, không cho phép hắn đi tới... Long Tại Thiên nói với Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Không phải ta làm" Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh ngạc nói: "Ta cũng không nói là ngươi a??" Ngộ Không cười lạnh: "Có tật giật mình." Long Tại Thiên trợn mắt nhìn, lại nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng vẫn chưa động thủ. Nhạn đại không để ý tới hai kẻ đại não tê liệt này, dịu dàng nói với Điêu Điêu Tiểu Cửu: "A Đạt sư huynh làm sao vậy?" Bọn họ ở khách trọ đợi đã, sau đó mới đuổi theo khí tức của Điêu Điêu mà chạy tới đây tìm Điêu Điêu Tiểu Cửu, kết quả, Ngộ Không... tìm được Long Tại Thiên trước, chưa nói hai lời hai người liền... đánh nhau, lúc Nhạn đại chạy tới, phát hiện Ngộ Không không địch lại Long Tại Thiên. Căn cứ truyền thống tốt đẹp của Điêu môn giúp người thân không giúp đạo lý, Nhạn đại bụng làm dạ chịu tiến lên giúp Ngộ Không đánh Long Tại Thiên.
Ba đại nam nhân, chuyện gì cũng không thảo luận rõ ràng... liền sáng sớm đã đánh nhau, loạn cào cào. Điêu Điêu Tiểu Cửu rơi lệ đầy mặt, nói: "A Đạt sư huynh đã chết." Ba nam nhân nhìn nhau, Nhạn đại nén giận nhẹ nhàng kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, bốn người cùng nhau trở lại nhà đá. Nhà đá tĩnh lặng không một tiếng động, Điêu Điêu Tiểu Cửu khổ sở vô cùng, hiện tại nàng muốn... nằm trong lòng Long Tại Thiên quá, để hắn ôm nàng một cái, nàng vừa mệt lại thương tâm, cảm thấy đứng thôi cũng phải tốn khí lực rất lớn. Nhạn đại dịu dàng nói: "Ngươi thấy A Đạt ở đâu?" "Gian phòng của ta." Tay ngọc Điêu Điêu Tiểu Cửu vung lên, chỉ vào một gian phòng ốc thấp bé ở giữa. Nhạn đại kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu nén giận đi qua. Mắt Long Tại Thiên nhìn chăm chú vào trên cái nắm tay, hận muốn chết, nhưng không có cách nào. Mắt Ngộ Không lại chăm chú vào trên người Long Tại Thiên, nghiên cứu xem Long Tại Thiên đang chú ý cái gì. Đối đầu kẻ địch mạnh, Long Tại Thiên còn có lòng thanh thản ghen tuông, chẳng lẽ... Nhạn đại đẩy cửa một gian phòng nhỏ ra, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, mặt Nhạn đại luôn luôn tỉnh táo không dao động cũng hơi hơi biến sắc. Đối diện cái giường, trở mình nhìn lại, một đống hỗn độn, từng vết máu đào, từng đóa từng đóa lớn dính trên chăn, cứ như nơi này là chỗ giết người đầu tiên... Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn về phía Long Tại Thiên, mặt bánh bao nhỏ nhắn đỏ lên so với hoa đào còn diễm lệ hơn ba phần. Long Tại Thiên nhẹ nhàng dùng ánh mắt an ủi nàng. Hắn hiện tại là dám tức không dám nói. Hắn mặc dù đã thành thân với Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng dù sao vẫn phải giữ lễ chút ít, đương trước mặt ca ca nhà người ta, thấy hiện trường muội muội phá thân, nhất định là...
"A Đạt đâu?" Nhạn đại hỏi. Điêu Điêu Tiểu Cửu dò đầu đi vào, vốn dĩ mặt tường nơi treo đầu A Đạt đã trống trơn, trên tường đến một vết máu cũng không có. Chẳng lẽ, tất cả nàng nhìn thấy đều là ảo giác?? Điêu Điêu Tiểu Cửu tránh tay Nhạn đại ra, ra khỏi vòng đá, chạy tới đám cỏ xanh... Ba nam nhân theo sát, thi thể muội muội A Đạt còn đang ở đó, tay hướng về phía trước chỉ lên trời, một bộ dáng chết không nhắm mắt. Nhạn đại ngồi xổm xuống, tỉ mỉ xem xét tình huống muội muội A Đạt... Long Tại Thiên tới gần, vươn tay, nhẹ nhàng kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu, Nhạn đại quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ, không ngăn cản. Điêu Điêu Tiểu Cửu như ý nguyện dựa vào trong lòng Long Tại Thiên, dịu dàng dùng ánh mắt đẫm nước chăm chú nhìn Long Tại Thiên. Long Tại Thiên không để ý ánh mắt của người khác, một tay ôm lấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắn biết, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhất định vừa mệt vừa đói lại thương tâm, sức lực cũng đều yếu đi. Ngộ Không nhìn hai người, ánh mắt phức tạp... "Lúc ngươi phát hiện nàng, nàng còn có thể nói chuyện không?" Nhạn đại hỏi. Điêu Điêu Tiểu Cửu gật gật đầu. Mệt mỏi quá nha, nàng hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ trong lòng Long Tại Thiên một hồi. Ngộ Không hỏi: "Ngón tay nàng chỉ trời là ý gì?" Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa từ từ nhắm hai mắt vừa nói: "Nàng nói là tên người hại nàng." Nhạn đại nhìn bầu trời, trên bầu trời chỉ có những đám mây trắng, còn có cả một thái dương chói lóa. Ngộ Không đột nhiên kêu to: "Long Tại Thiên!" Long Tại Thiên lập tức hiểu ra. Nhưng hắn không thèm để ý người khác nghĩ sao, chỉ cần Điêu Điêu Tiểu Cửu còn tin tưởng hắn, có thể nằm trong ngực hắn ngủ một giấc hương vị ngọt ngào là tốt rồi, người khác thấy hắn thế nào, hắn cũng không quan tâm. Nhạn đại nhẹ giọng nói: "Ta biết, ngươi từng cùng Điêu Điêu bái đường, theo lý mà nói, nàng hiện tại là Vương phi của ngươi, cùng chúng ta những... sư huynh này không quan hệ bao nhiêu." Long Tại Thiên cảm thấy những lời này coi như lọt tai, Nhạn đại xem như nam nhân duy nhất bình thường một chút ở Điêu môn. Hơn nữa, vẫn còn biết nói đạo lý. Nhạn đại tiếp tục nói lí lẽ: "Nhưng liên tiếp xảy ra án mạng, ta và ngươi đều không tránh khỏi liên quan. Trước khi tra rõ chân tướng, người ở chỗ này cũng đều là nghi phạm giết người." Long Tại Thiên mặc dù không muốn gật đầu, nhưng lời Nhạn đại nói thật sự rất có lý, cũng chỉ trầm mặc không lên tiếng. Ngộ Không cũng không cao hứng nói: "Chúng ta là người nhà còn có thể giết người nhà sao? Trước khi tiểu tử này tới thời gian nhiều năm như vậy, so với lúc này thời cơ còn tốt hơn, sao Điêu môn chưa từng chết lấy một con chó. Ngày hắn tới, liền liên tiếp có người chết." Nhạn đại nói: "Lời này có lý bảy phần. Người ở chỗ này, trừ Điêu Điêu ra, tất cả mọi người đều bị tình nghi. Long công tử..." Cách xưng hô này của Nhạn đại rõ ràng không coi Long Tại Thiên là người nhà. Long Tại Thiên nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu mặt tái nhợt, quay sang Nhạn đại gật đầu để hắn nói tiếp. Nhạn đại nói: "Ta hiện tại gọi một sư đệ ở ngoài làm việc, bởi vì hắn chưa từng đến hiện trường, cho nên hắn trong sạch, ngươi đồng ý không?" Long Tại Thiên gật đầu, chỉ cần Điêu Điêu Tiểu Cửu an toàn, hắn mới có thể trông nom mấy chuyện thượng vàng hạ cám của Điêu môn đây.
Nhạn đại bắn tay ra, một con chim trắng từ trong tay áo hắn phi ra, hướng lên trời bay đi... Điêu Điêu Tiểu Cửu yếu ớt nói: "Giờ đừng nói những... lời này... cứu bọn muội muội của A Đạt trước đi, còn có bốn tiểu cô nương chưa tìm thấy." Nhạn đại gật đầu, nói: "Không có đầu mối không thể tìm lung tung được. Chúng ta phân bốn hướng đi tìm." Long Tại Thiên không đồng ý: "Tiểu Điêu đứng còn không vững, sao có thể để nàng đi tìm. Huống chi đến an nguy của bản thân nàng còn không tự chiếu cố được." Bàn tay to của Nhạn đại chỉ lên trời, nói: "Không phải còn có hắn sao?" Chúng nhân ngẩng đầu nhìn, phía chân trời không xa, có người cưỡi hạc mà đến, dưới trường sam màu đen, là một cẩm y màu tím diễm lệ vô cùng. Chỉ chốc lát sau, người nọ đã tới trước mặt, nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy xuống đất. Người nọ là một thanh niên hơn hai mươi, búi tóc dài tùy tiện cột một túm trên đỉnh khiến tóc dài rối bù, da thịt hơi hơi phát lạnh, trắng như băng, nhuệ khí như kiếm... Trong gió, hắn dùng tay hơi hơi vén tóc dài, để lộ ra một khuôn mặt còn kiều diễm hơn cả Tiểu Bạt sư huynh. Nhưng một loại ương ngạnh bất tuân, khí chất cao ngạo lạnh lùng của hắn lại biến khuôn mặt vốn cực nữ tính hóa này cứng rắn chuyển thành một loại vị nam nhân mãnh liệt! Thấy khuôn mặt xinh đẹp hơn cả Tiểu Bạt này, cũng sẽ không khiến người dễ dàng sinh ra dục vọng thân cận. Người biết rõ tính tình của hắn, đại khái sẽ chỉ biết tới một loại tâm tình để đối mặt với hắn, đó chính là... Sợ hãi! Cực độ sợ hãi! Hắn chắc chắn là Tam Thiểu của Điêu môn! Một trong hai người Điêu Điêu Tiểu Cửu... sợ hãi nhất!