Điêu Điêu Tiểu Cửu rơi lệ, nhưng không cách nào chạy thoát.
Nàng không thích cùng người kia chơi trò chơi thô bạo như vậy. Nàng thật sự rất sợ đau.
Nam nhân đưa ngón tay vói vào trong miệng nàng. Điêu Điêu Tiểu Cửu cắn răng cự tuyệt. Tay kia của nam nhân hung hăng vặn người nàng, Điêu Điêu Tiểu Cửu đau chảy nước mắt, 55555… Hắn, rốt cục muốn làm cái gì a?
“Mút nó, liếm như mới vừa rồi vậy…” Nam nhân ra lệnh, mắt trầm như nước, thanh âm mang theo giọng Bắc Kinh hoa lệ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nén giận, vươn đầu lưỡi phấn hồng sắc sảo bắt đầu liếm bàn tay to nam nhân cố tình nhét vào, gớm ghiếc quá nha! Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, để ngón tay khôi phục tự do, nàng còn có một chiêu tất thắng, nhất định phải để tên nam nhân kiêu ngạo này chết có ý nghĩa.
May mà miệng vẫn còn có thể nói chuyện, bản thân dùng yêu ngữ mê hoặc người khác thì nhất định có cơ hội khiến nam nhân choáng váng đầu óc.
“Đại ca, đau quá nha!” Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa ngậm ngón tay gớm ghiếc, vừa nói mơ hồ không rõ.
Ánh mắt nam nhân càng trầm, tay hơi hơi kéo ra, hiển nhiên cũng có chút thương tình. Mặc dù trên mặt hắn vẫn đang là vẻ lãnh khốc bất động như núi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lại chủ động vừa mút vừa liếm, nghĩ thầm, ta coi như đang ăn thịt heo, ai nha, vị con heo này không ngon chút nào, nhất định là gian nhân làm, người đâu, mang đầu bếp này chém cổ cho ta.
Tay kia của nam nhân trên thỏ trắng nhỏ trắng noãn bóng loáng của Điêu Điêu Tiểu Cửu xoa nắn không thôi, khiến da thịt vằn những dấu thâm màu đỏ ứ đọng, tay tăng thêm lực thì màu sắc càng nhiều thêm một đống xanh xanh đỏ đỏ… Đau đến mức Điêu Điêu Tiểu Cửu cau mày rưng rưng lệ.
Mẹ kiếp, vận khí không tốt, đại cô nương trong khuê phòng gặp phải đạo tặc hái hoa cũng rất xui rồi, nàng lại còn gặp phải đạo tặc hái hoa biến thái ngược đãi cuồng, nàng gần đây có làm chuyện xấu gì đâu, ông trời sao lại đối xử với nàng như vậy.
Nam nhân rút tay đặt trong miệng nhỏ nhắn của Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, hiển nhiên muốn tiến hành bước tiếp theo của hành động hái hoa.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lòng như lửa đốt, nhưng vẫn mặt dày xinh đẹp cười một tiếng: “Hiện tại ta là một khối thịt lợn chết trên thớt gỗ, tùy ý ngươi cắt, ai!”
Hình dung này khiến nam nhân nhíu mi, thịt lợn chết, nghe đã không muốn ăn.
Nam nhân trầm giọng nói: “Đi lại đây, cởi áo ra cho ta!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cúi lưng, bĩu môi, trở mình một cái tự nhận là kỹ thuật mị nhãn không tệ, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ sợ bị quỷ nam nhân này tinh tế phát hiện sơ hở. Nàng không biết nam nhân đắm chìm vào dục vòng trí lực còn không bằng heo.
Nam nhân trong nháy mắt nở một nụ cười chói lọi, Điêu Điêu Tiểu Cửu đáng yêu thật sự là chọc ngứa lòng người, lập tức lên tiếng cười nói: “Nhanh lên một chút, Điêu Điêu!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngẩn ngơ, thanh âm này, xưng hô này, nàng rất quen thuộc nha! Nhưng người này, rõ ràng không phải người đó a!
Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu đồng thời phát hiện tay chân của mình đều hoạt động được, nam nhân này pháp lực thật sự là rất cao thâm, cơ bản không thấy được hắn đốt bùa nắm quyết niệm chú, đã giải chú cấm.
Nàng đứng lên, quỳ trước nam nhân, bắt đầu cởi áo cho nam nhân, nhưng một tay nàng chính là lấy sợi tóc lăng loạn bên người nam nhân, cúi đầu, cố tình chuyên chú, trong miệng nhẹ niệm: “Đạo khả đạo, cực kỳ đạo, danh khả danh…”
Sau đó Điêu Điêu Tiểu Cửu ngẩng đầu, vẻ mặt cười cười, cố gắng đẩy nam nhân, quát to một tiếng: “Long Chi Hưng, ngươi đi chết đi!”
………………
Long Tại Thiên chậm rì rì bò lên, thử dò xét: “Diễm nhi…”
Không có đáp lại, thật tốt quá. Long Tại Thiên xuống giường, tìm thấy giầy đang muốn đeo vào, chỉ nghe âm thanh vỗ cánh phành phạch, Long Tại Thiên lập tức lên giường nằm, ai, con chim đáng chết này, sao còn chưa ngủ a!
Ai, thoạt nhìn hôm nay không thể đi tìm tiểu yêu, thôi thì ngủ đi.
Phiền muốn chết, Long Tại Thiên dùng sức kéo chăn phủ qua đầu.
Hoa Tâm Diễm này, hắn thật sự quá áy náy với nàng, bằng không, sao có thể dung túng nàng như vậy.
Ai, mặc kệ mặc kệ, ngủ ngủ!
Tiểu yêu, không thể làm gì khác hơn là gặp nàng trong mộng!
Ai…
……………
Sau khi Điêu Điêu Tiểu Cửu quát to một tiếng, Long Chi Hưng ngây dại, hai tay hắn còn dừng trên thỏ trắng nhỏ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, mu bàn tay cứng ngắc, lực nắm giữ nhẹ đi một chút, Điêu Điêu Tiểu Cửu vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra. Thuận tiện kéo… xiêm y xuống…
Thèm vào, Điêu Điêu Tiểu Cửu càng nghĩ càng tức, tên thối tha không ai ngửi nổi này! Điêu Điêu Tiểu Cửu một cước đá ra, trúng giữa ngực Long Chi Hưng, cứng quá nha, chân nàng đau quá, Điêu Điêu Tiểu Cửu vội vàng cầm chân kêu trời thán đất một phen, chân a! Thịt người này thật cứng.
Dùng chân đá cũng quá không thông minh, dứt khoát đổi sang ném đồ đi, xem đầu hắn cứng cỡ nào, ngó, ngó – Điêu Điêu Tiểu Cửu ngó nhìn bốn phía xung quanh, thấy có cái bình hoa lớn vô cùng, ước chừng cao như Điêu Điêu Tiểu Cửu vậy, trên đó cắm cái lông chim gì đó, Điêu Điêu Tiểu Cửu đi qua, kéo lại, sau đó nhìn chênh lệch vóc người của bản thân với Long Chi Hưng một chút, leo lên giường, cũng bắt đầu kéo cái bình lớn kia lên, ai ui, mệt mỏi quá nha!
Long Chi Hưng vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt thâm sắc chăm chú nhìn thẳng Điêu Điêu Tiểu Cửu, ánh sáng lạnh như phóng xạ ép người, người bình thường nhìn thấy tư thế rồng chầu gấu chực của hắn như thế, cũng bị dọa cho sợ hãi mà bỏ chảy, nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu mới không thèm để ý đến hắn, nàng là người sống giữa các soái nam mà lớn lên (hic, lời này nghe thấy sao quỷ khí dày đặc như vậy a!), nam nhân không soái đến mức người người oán trách, nàng căn bản sẽ không để vào mắt.
Nâng bình hoa lên, nặng nha…
Long Chi Hưng đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Ta khuyên ngươi không cần làm như vậy.”
Điêu Điêu nghiêng đầu, hỏi: “Tại sao?”
Long Chi Hưng không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt… sâu đậm cực hắc kia của hắn chăm chú nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu đến chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng. Sau đó hỏi mà không cần câu trả lời: “Ngươi có cái gì hay, mà cũng có thể làm điên đảo chúng sanh?”
“?” Điêu Điêu Tiểu Cửu không hiểu gì, ta đã làm cái gì sao? Ta thực sự cũng không có gì hay cả, nhưng lão Đại à, đây không phải trọng điểm có biết không hả, tay ta nâng bình hoa lớn như vậy mệt muốn chết đi, rất mỏi nha, ngươi có thể… chờ ta ném qua rồi nói gì thì nói hay không.
Điêu Điêu Tiểu Cửu dùng sức ném bình hoa lớn hướng tới Long Chi Hưng, chỉ nghe phách một tiếng vang thật lớn. Điêu Điêu Tiểu Cửu khép nửa mắt, nghĩ thầm, Long Chi Hưng lần này chết chắc rồi!
…
Long Chi Hưng không có chết, chết chính là Điêu Điêu Tiểu Cửu!
Bình phân làm 4-5 mảnh, vỡ trên đất…
Nhưng Long Chi Hưng một chút việc cũng không có, vẫn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như vậy!
Trái lại, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại không thể động!
Oa chà chà…
Tại sao có thể như vậy đây?
Phải biết rằng danh chú là một chú loại rất lợi hại, là một loại chú thương tổn có lực sát thương rất mạnh. Đặc biệt sau khi người khác nắm giữ tên thật cùng tóc của ngươi, trên cơ bản ngươi sẽ không thể tránh thoát.
Nhưng việc này đụng tới Điêu Điêu Tiểu Cửu, liền rất tà môn.
Người này sao lại biến thái cường như vậy, đến danh chú với hắn cũng vô dụng, nghe Đại bá nói qua, có một loại thiên sư sau khi bị dùng danh chú thân pháp của hắn càng mạnh mẽ gấp 10 lần, chẳng lẽ? Trình độ người này thân pháp giờ đã tăng gấp 10 lần còn chưa dừng lại?
Cái này, cũng có thể xảy ra sao? Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy trên mặt Long Chi Hưng hiện lên vẻ cười mà như không cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xị ra một chút, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, oa, người này thật đáng sợ. Sớm biết như vậy cho dù bị Anh Vũ mê trai cắn, cũng không rời khỏi chỗ Long Tại Thiên.
Nếu như đêm nay chắc chắn bị thất thân, như vậy mất cho Long Tại Thiên còn tốt hơn mất cho ca ca hắn, lúc đầu Long Tại Thiên dịu dàng đáng yêu, còn khá để ý đến cảm giác của nàng.
Đáng ghét, có thể bị cái tên biến thái này cắn chết hay không a?! Điêu Điêu Tiểu Cửu khóc không ra nước mắt, thật ra đối với nàng cái trinh tiết gì đó cũng không quá quan trọng, dù sao cũng không ai yêu cầu nàng nhất định phải giữ băng thanh ngọc khiết. Thất thân cho ai cũng không phải chuyện trời sụp gì, vấn đề là người này hắn thích cắn bóp người khác, còn chuyên môn tìm nơi mềm mại trên người nàng mà ra tay, mới có một hồi, thỏ trắng nhỏ trước ngực nàng đau như lửa đốt đây? Thật muốn kệ cho hắn ra tay thế nào, đừng khiến nàng đau chết là được a!
55555… Có người chết Long Tại Thiên, lúc cần hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không thấy đâu!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Điêu Điêu Tiểu Cửu đáng xấu hổ phát hiện bản thân lâm đã vào cảnh khốn cùng!
Không được a, nàng luôn luôn là Điêu Điêu Tiểu Cửu thông minh có khả năng nhất, yêu thuật khá? Nhưng mà, đạo hạnh của đối phương so với nàng còn cao hơn, nàng còn có biện pháp gì đây?
Pháp thuật không đấu lại, chúng ta sẽ so về trí tuệ đi!
Thấy đối phương dù to xác nhưng đầu óc lại không quá lớn, Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức đem lý tưởng hào hùng đầy ngập đầu tâng bốc đến chín tầng mây, đến ánh mắt người này cũng toát vẻ rất thích ngược, sao bản thân nàng trước kia cho tới bây giờ lại chưa từng phát hiện ra?
Điêu Điêu Tiểu Cửu đổi giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Ta là Vương phi tương lai của Long Tại Thiên, cũng là em dâu của ngươi, ngươi sao có thể vì ta một nữ nhân mà trở mặt với huynh đệ chứ?”
Ân, Điêu Điêu Tiểu Cửu ở trong lòng bơm hơi cho mình, lời này nói ra coi như hợp tình hợp lý nha! Bản thân chưa bao giờ học phép tắc lễ nghĩa, vậy mà có thể nói ra lời đường hoàng như vậy, thật sự là không bội phục bản thân cũng không được!
Đôi mắt hẹp dài của Long Chi Hưng đột nhiên hiện ra vẻ ác độc, hừ hừ nói: “Ngươi cho là trong lòng Long Tại Thiên ngươi chiếm vị trí lớn lắm sao? Trong phòng này của hắn hơn một trăm thị nữ, lại có mấy người chưa từng hầu hạ qua hắn, ngươi nghĩ bản thân thật sự đặc biệt như vậy sao?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi đau đớn, Long Tại Thiên cũng là một đại củ cải trăng hoa! Hừ, xem ngày mai nàng còn để ý hắn không nhá?!
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, Điêu Điêu Tiểu Cửu cố gắng tìm một vài lời phù hợp với luân thường đạo đức trong thế giới quan hỗn loạn của bản thân, “Có người nói vợ bạn bè không thể ghẹo, huống chi là vợ của huynh đệ đây?” Hic hic… Mệt mỏi quá nha, ngày mai nhất định phải học phương diện này cho thật tốt, nếu không thật sự không nghĩ ra đạo lý vĩ đại tại sao Long Chi Hưng không thể đụng vào nàng! Chóng mặt ~
Long Chi Hưng nhe răng cười nói: “Vợ bạn bè không thể ghẹo, vợ huynh đệ tùy thời chơi!” Hắn còn nói được một câu này chứ.
“Ách…” Mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu choáng váng, vốn dĩ ý tứ những lời này lại là như thế, vậy nàng không phải chịu bị người chà đạp sao?
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên muốn khóc, nghĩ ban đầu Đại bá bắt nàng đi học, đánh nàng chết cũng không đi, hiện tại mới hiểu rõ một đạo lý, đó chính là không học hại chết người a!
Ách…
Hiện tại, kế tiếp, nàng còn có biện pháp gì đây?
Long Chi Hưng đưa tay qua, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó từ từ di chuyển xuống…
Điêu Điêu Tiểu Cửu run rẩy thành một đoàn, nếu không phải bị pháp thuật cưỡng chế cố định, nàng căn bản là không đứng lâu được!
Hai tay Long Chi Hưng đặt trên áo Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó nắm chặt hai bên áo, mãnh liệt xé, đến lúc nghe thấy một thanh âm cực kỳ cực kỳ chói tai “Roẹt…”
Áo Điêu Điêu Tiểu Cửu liền chia ra làm hai mảnh, bay tán loạn trong gió…
Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu dại ra nhìn hai mảnh xiêm y chậm rãi chậm rãi rơi xuống đất…
Sau đó, dời ánh mắt đi, không thể không đối mặt một cái thực tế như vậy, nàng, sẽ bị cái tên nam nhân này ngược đãi…
……………
Long Tại Thiên ngủ thiếp đi, nhưng trong lòng hắn không yên, ngủ cũng không say, đêm cũng thật nặng nề, gió lay ảnh động, dường như khiến tất cả đều như nước gợn, không chân thực.
“A…”
Dường như Điêu Điêu Tiểu Cửu đang thét chói tai, đây… không biết là tiếng kêu đau khổ hay tiếng rên rỉ lúc cao trào…
Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu có tương thông tình chú, cảm giác của Điêu Điêu Tiểu Cửu, Long Tại Thiên cũng có thể cảm thấy! Mặc dù không thể thật sự nghe thấy thanh âm Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng là cái loại cảm giác này, cái loại… cảm giác vừa đau khổ lại vừa hưng phấn truyền đến người, Long Tại Thiên cũng lập tức cảm thấy. (biến thái a, Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ cảm thấy đau khổ nha! Chỉ có ngươi mới có thể trong đau khổ mà cảm thấy hưng phấn thôi!)
Long Tại Thiên lập tức bị đánh thức, mở mắt ra, con Anh Vũ màu sắc và hoa văn lần này đã thật sự ngủ thiếp đi, Hoa Tâm Diễm hiện tại mặc dù hóa thân làm chim, nhưng lúc ngủ cũng rất giống người, đôi cánh thu về bên sườn gối đầu, một bộ dáng nữ tính, so với lúc… nàng tỉnh thì đáng yêu hơn nhiều.
Long Tại Thiên vội vàng nhón chân nhón tay rời khỏi phòng ngủ, mở cửa chạy ra ngoài.
Anh Vũ màu sắc và hoa văn lúc này đột nhiên mở mắt ra, trong mắt chim lộ ra một tia có thể gọi là cười tinh nghịch, nghiêng thân giương cánh, vỗ vỗ, sau đó bay lên… Dưới ánh trăng sáng mờ mờ, Anh Vũ màu sắc và hoa văn bay dọc hành lang theo chủ tử, đi khuê phòng trộm ngọc! Không, không đúng, nàng là phòng ngừa trinh tiết của chủ tử bị tiểu yêu kia ăn mất…
Cục cục tác… Anh Vũ màu sắc và hoa văn mở miệng chim ra, lộ ra một tia cười gian!
Dường như có động tĩnh gì đó, Long Tại Thiên kinh ngạc quay đầu…
Cách rất xa dọc theo đường đi có một vài thị nữ chịu trách nhiệm đứng canh, bởi vì Long gia vô cùng tốt với thị nữ, hơn nữa bên ngoài Hàn Thanh Lâu này có rất nhiều trạm gác ngầm, những… thị nữ đáng chết này hơi một tý là làm đẹp, hơn nữa đêm đã khuya, cho nên bọn cơ hồ đều ngã trái ngã phải ngủ không biết gì sất. Con Anh Vũ màu sắc và hoa văn tinh nghịch trốn bên đầu một thị nữ.
Cái gì cũng không thấy. Long Tại Thiên xoay người tiếp tục đi.
Càng lúc càng không đúng, trong phòng Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự truyền đến tiếng rên rỉ… lúc nam nữ giao hoan.
“A… Không cần… Xin ngài… Ta rất sợ…” Thanh âm này không phải của Điêu Điêu Tiểu Cửu thì là ai.
Huyết mạch Long Tại Thiên sôi lên, mắt sáng cũng trừng đến sắp rớt ra, tiểu yêu này, tiểu yêu này, thật to gan, lại dám sau lưng hắn dan díu người khác, chẳng lẽ bản thân nhìn lầm nàng rồi?
Nàng diêm dúa lẳng lơ phóng đãng như vậy, nói không chừng… Long Tại Thiên nhất thời máu chảy ngược, trong đầu đều rối loạn…
Điêu Điêu Tiểu Cửu căn bản không biết gì, còn đang đau khổ cầu khẩn: “Đau a… Không cần… Ta sợ đau…” Một tiếng một tiếng, nói không hết lời nhu nhược yếu ớt, điềm đạm đáng yêu, khiến nam nhân nhịn không được muốn điên cuồng ngược đãi…
Long Tại Thiên giơ chân lên, một cước đá văng cửa phòng Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, một màn trước mắt, khiến máu hắn cũng kết băng…
Nếu có địa ngục, thì cho hắn xuống đi, nhưng trước khi xuống, hắn muốn đem một đoạn trí nhớ này xóa sạch sẽ!