Tình Phi Đắc Ý

Chương 5: Ta thích Liễu Liễu sư huynh






<tbody></tbody>
Sáng rực như tơ, nhẹ nhàng lướt trên hoa cỏ màu xanh…
Một thiếu niên thanh tú đang ngồi ở trên một tảng đá, tay cầm một quyển sách, chuyên tâm đọc thơ. Dưới ánh mặt trời mặt hắn trắng nõn tản ra đậm chất khí tức nho nhã. Một đôi cánh tay siêu dài trơn bóng như tơ, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà mỉm cười, hình như thấy điều gì kì diệu. Thật sự là một cảnh đẹp thiên nhiên.
Một tiểu cô nương, nổi giận đùng đùng đi tới, thấy thiếu niên, tiến lên bất chấp tất cả, một cái tóm được cánh tay thiếu niên liền cắn, oa chà chà… Một kẻ dã man! Cái khác không nói, chỉ cần thấy cái mặt nhỏ nhắn béo béo mập mập của nàng, cũng biết nàng là tiểu yêu nữ nổi danh nhất Sào hồ – Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Thiếu niên đau đến mức nước mắt lưng tròng, thật không điềm đạm đáng yêu. Thiếu niên cũng không thất thanh kêu to, chỉ nhẹ nhàng mà xoa xuýt. Hắn rất vô tội, từ làm khi Lục sư huynh của cái tiểu yêu này, hắn sẽ không có một ngày sống yên ổn. Bị đánh bị cắn đó là chuyện thường tình, hắn cũng không biết bản thân phạm vào cái tội gì, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại thích tìm hắn gây phiền phức.
Cắn một hồi, hết tức, Điêu Điêu Tiểu Cửu thả tay ngọc béo mập trong miệng ra, nhìn xuống, dấu răng rất sâu rất sâu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngồi ở bên cạnh hắn không nói lời nào, nàng bình thường đều thích bắt nạt Lục sư huynh – Liễu Liễu, một khi tức giận, sẽ tìm Lục sư huynh trút giận. Thật ra cũng không có cái gì, chỉ là đạp cho hai cước, đánh một quyền, cộng thêm cắn một cái thôi.
(Liễu sư huynh lệ rơi lã chã, theo gió phiêu diêu Tiểu Bạch Hoa, 55555555… Như vậy còn nói không có gì? Mỗi lần đều đem ta đánh đến sưng mũi sưng mặt.)
“Liễu Liễu, ta lớn lên ngươi có thể cưới ta hay không?” Điêu Điêu Tiểu Cửu thanh âm buồn bã không vui.
Liễu Liễu dè dặt trả lời: “Nếu như ngươi muốn ta cưới, ta liền cưới.”
(55555… Hoàn toàn là chiêu ép bức đánh đập. Ta hiện tại nói không cưới, còn có mệnh về nhà sao?)
Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa nghe liền không cao hứng, nàng hôm nay phải chịu ủy khuất lớn, cái sư huynh đáng chết này vẫn còn chơi nhiễu khẩu lệnh với nàng, nàng lập tức véo eo nhỏ một cái, quát: “Nếu như ta không cho ngươi cưới?”
Liễu Liễu trả lời ngay, thái độ kiên quyết: “Vậy không cưới!”
Mẹ kiếp, muốn tìm chết phải không! Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức tiến lên hành hung hắn một hồi, trái một chiêu cuồng phong bạo vũ, phải một chiêu bài sơn đảo hải, ba ba lý lý… Lập tức đem Liễu Liễu đánh thành Tiểu Bạch Hoa phiêu linh trong gió.
Lần này quá bạo lực, Liễu Liễu rốt cục chịu không được: “Oa, oa…” khóc lớn lên, hắn hôm nay cái chuyện xấu gì cũng không làm, tự nhiên bị yêu nữ này ra đòn hiểm như thế, trời a, đất a, người a, sư phụ a! Đi ra một cái cứu ta đi!
Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục phát tiết xong, thấy Liễu Liễu trên mặt xanh một khối tím một khối hồng một khối trắng một khối giống như bị nhuộm màu, lập tức không biết nên nói sao: “Được rồi được rồi, ngươi là đại nam nhân, không cần phải như vậy có được không.”
Liễu Liễu vừa khóc rống thất thanh, vừa nói: “Quá đau, quá đau…”
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhịn cười, nhẹ nhàng vuốt ve Liễu Liễu đã bị đánh cho thành mặt thịt ba chỉ, vừa an ủi: “Không đau không đau, Điêu Điêu thổi thổi!”
“Mẹ kiếp, tiểu yêu, ngươi lại bắt nạt tên ẻo lả này!” Một cái thiếu niên như ánh mặt trời, miệng cắn cắn gốc cỏ, vung cánh tay đi tới, vẻ mặt cười rộ lại thêm phần khinh bỉ. Hắn là Ngũ sư huynh của Điêu Điêu Tiểu Cửu – Ngộ Không.
“Không nên nói lung tung, ta thích Liễu Liễu sư huynh!” Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa thân ra, lẫm nhiên làm lính bảo an chính nghĩa bảo vệ Liễu Liễu.
“Mẹ kiếp, ngươi thích bắt nạt Liễu Liễu đi!” Nụ cười trên mặt Ngộ Không thật đáng ghét.
Điêu Điêu Tiểu Cửu không cãi, đúng là vậy, nàng thích bắt nạt Liễu Liễu, nhưng mà thích một người với thích bắt nạt một người có khác gì đâu? Không phải nói đánh là thương mắng là yêu sao? Nàng đối với Liễu Liễu vừa đánh vừa mắng, cũng là yhuthương yêu có thừa a!
“Ẻo lả, lại khóc?” Ngộ Không thích nhất trêu Liễu Liễu.
“Người ta mới không phải ẻo lả đây?” Liễu Liễu không cao hứng nhẹ nhàng phản kháng.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi so với Bạt yêu nhân tốt hơn một chút. Ngươi coi như là nam” Ngộ Không cũng kệ Liễu Liễu nói thế nào, xem Liễu Liễu hiện tại là hình tượng một đầu heo, hắn không thèm so đo.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng để lão Tứ nghe thấy?” Điêu Điêu Tiểu Cửu nhỏ giọng nhắc nhở, Tứ sư huynh nhà nàng thương yêu Tiểu Bạt lên tận trời, chỉ cần nghe được một chút thanh âm không lễ phép với Bạt sư huynh, đều bất chấp tất cả xuất thủ tìm người đánh nhau tán loạn. Cho dù là Đại sư bá hắn cũng sẽ đánh tuốt không tha đi!
Hic, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ, đạo quán này của bọn họ cũng không có nổi một người bình thường.
~~~~~~
Chú thích:
(1)  555: tiếng Trung đọc giống tiếng khóchuhuhu.
(2)  nhụy hoa: bản convert là nhị nhị, chỉ 2 cái núm vú:”>