Tình Phi Đắc Ý

Chương 44: Điêu Điêu Tiểu Cửu đi đâu?




Long Tại Thiên trở lại phòng khách.

Trời ạ!

Đương nhiên không thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu đâu.

Long Tại Thiên bị dọa cho hoảng sợ, xốc chăn, tìm trên giường dưới giường. Đương nhiên thật sự không thấy.

Long Tại Thiên nhắm cặp… mắt đẹp của hắn, ngưng thần. Mặc dù hắn không biết pháp thuật, nhưng hắn cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu có tình chú vòng cổ của đệ nhất sư của bổn quốc, chỉ cần tâm định, hai người có thể khí tức tương thông.

Chỉ chốc lát, hắn quyết định từ cửa sổ nhảy ra, đuổi theo hướng Đông Nam.

Lúc này chân trời phía Đông, có vô số đạo ánh sáng tinh khiết màu lam. Mà gần trời, một mạt sắc hoa hồng tươi đẹp nhẹ trôi.

Xa gần cảnh sắc càng nhìn rõ, Long Tại Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, tự kéo Mã nhi của mình trực tiếp đi về hướng Đông Nam.

Đuổi theo đuổi theo, hắn phát hiện, hắn đang chạy về theo đường ngày hôm qua. Hơn nữa từ cảm giác trên tình chú, tâm tình Điêu Điêu Tiểu Cửu rất bình thản, chẳng lẽ bản thân Điêu Điêu Tiểu Cửu tự chạy về sao?

Điêu Điêu Tiểu Cửu tâm hay thay đổi, tính tình tinh quái, ai cũng không đoán ra tâm tư nho nhỏ của nàng.

Một mạch điên cuồng đuổi theo, một mạch bôn ba, Long Tại Thiên tâm tư phiêu đãng, đã sớm chuyển tới nơi không biết tên, hắn cắn răng, ánh mắt sắc bén, bộ dáng hoa hoa công tử có chút vô lại lúc bình thường liếc mắt đưa tình với Điêu Điêu Tiểu Cửu đã bị đá lên 9 tâng mây.

Lần này hắn thật sự rất tức giận, tiểu yêu này lại dám né tránh ở bên cạnh hắn, hừ, lần này, nhất định phải cho nha đầu kia đẹp mắt một chút.

Đương nhiên, chuyện đầu tiên hắn cần làm, là phải tìm được nha đầu kia đã.

Một mạch tìm cảm giác tình chú, từ từ tới gần, thật không biết hắn ban đầu phát điên cái gì, lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền đem vòng cổ tình chú duy nhất của cuộc đời này đưa cho Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Cái vòng cổ tình chú kia là quốc sư tốn rất nhiều tâm huyết tạo ra, bên trong có rất nhiều pháp thuật kỳ dị. Nghe nói rất nhiều thứ là không thể nghịch chuyển. Đã sớm bị cảnh cáo, không phải người được chọn, không phải người có gia thế hơn người được kiểm tra kỹ lưỡng, quyết không thể đem tình chú vòng cổ này giao phó.

Nhưng, hắn dễ dàng bị động lòng cho đi.

Cho tới bây giờ, hắn cũng không thừa nhận bản thân rất phóng túng.

Đại khái qua nửa nén hương, phương hướng khí tức thay đổi, không phải tiếp tục đường về Điêu môn, mà là một đường lớn hướng trái, đại khái có một năm không có người và xe đi qua đường này, mặt đường mọc đầy cỏ xanh, Long Tại Thiên phóng ngựa qua, nhưng không khỏi chậm tốc độ lại…

Sáng sớm cánh đồng bát ngát gió thổi qua, đặc biệt lạnh…

Long Tại Thiên một mình ở… trên đường lớn không có người nào này phóng ngựa bôn ba, ánh mắt của hắn kiên định, vẻ mặt trầm ổn, Điêu Điêu Tiểu Cửu không có khả năng tự chạy đến nơi đây, như vậy, là ai mang nàng tới? Hơn nữa nàng còn không giãy dụa không phản kháng, tâm tình bình thản?

Kết quả chỉ có thể có hai người, thứ nhất là các sư huynh của nàng, thứ hai nhất định có người dùng mê hương khiến nàng hôn mê, nàng hiện tại còn đang ngủ gật. Bằng trực giác, Long Tại Thiên tin tưởng là nguyên nhân thứ hai.

Gió bắt đầu quỷ dị, phương hướng hay thay đổi, một hồi là gió đông, một hồi là gió nam, một hồi là gió tây…

Cỏ tuôn rơi lay động, trong thanh âm lộ ra khí tức sâu thẳm cực kỳ cổ quái…

Cáp… Có người thở dài! Mang theo tiếng bụng reo ọt ọt…

Hô… Một tiếng, giống như vang bên tai ngươi, lại tựa như còn xa không thể tới từ phía chân trời…

Long Tại Thiên mặt trầm như nước, con ngươi đen chuyển ám.

Là cái gì, ở trong bóng tối, phát ra khiêu khích cực kỳ cao ngạo…

Mã nhi phảng phất cảm thấy nguy hiểm thần bí nào đó, đột nhiên hí dài một tiếng, dừng lại không tiến, Long Tại Thiên dùng sức nắm chặt dây cương, hắn cưỡi ngựa rất tốt, thử một hồi, hắn đành bỏ cuộc, con ngựa này bản năng cảm nhận được thế lực thần bí kinh khủng, liền giống tiến vào hang hổ báo, nó tuyệt đối không tiến về phía trước một bước.

Long Tại Thiên tức ngựa, nhìn cũng không thèm nhìn con súc vật bốn chân đột nhiên tê liệt vô dụng này, tiếp tục tiến lên phía trước, chỉ cần phía trước có tiểu yêu của hắn, đại khái là cái gì cũng không thể ngăn cản hắn đi về phía trước.

Một tòa thần miếu thật lớn đột nhiên dựng đứng trước mặt hắn, đột ngột xuất hiện, tồn tại thần bí!

Cửa Long vương miếu cao ngất, nguy nga đồ sộ. Cửa miếu cỏ dại lớn lên thật rậm rạp, ước chừng cao ngang người, rõ ràng những năm gần đây ít người hương khói.

Long Tại Thiên bạt cỏ, cẩn thận nhưng kiên định đi vào.

Xác lá rơi lả tả, nói không hết lời xơ xác tiêu điều.

Miếu viện hướng chính bắc, có đại điện, một tòa điện thờ phụ. Trước đại điện, có sảnh lớn nghênh đón khách hành hương, đồ vật xếp đặt ngay ngắn, dẫn đường vào Long cung.

Sau sảnh lớn, là ba gian Long cung đại điện.

Long Tại Thiên đẩy đại môn sắc thái tươi đẹp nhưng lại bị mạng nhện treo bụi phủ ra.

Cửa mở, một luồng ánh sáng từ phía sau Long Tại Thiên lọt thẳng vào chánh điện âm trầm thanh tịnh.

Trong điện có tượng Long vương màu vàng mặt hướng nam đang ngồi, Long nhãn sáng quắc, quan sát hạ giới. Sau Long vương, có bản đồ vẽ phong thủy giang sơn. Đỉnh điện từ nam tới bắc hai hàng, mỗi bên một tượng rồng, đầu hướng nam, đuôi hướng bắc, tên là Vũ sư gia, tượng dùng vải che là Vũ gia.

Đại điện bốn vách, hình dạng tượng giống các loại đồ trong truyền thuyết Long vương, kỳ quái, không phải trường hợp cá biệt.

Điện đông có tượng lão ông râu bạc, mi mắt hiền từ, sắc mặt vui mừng.

Điện tây có tượng bốn vị Long nữ, tướng mạo đoan trang, trông rất sống động.

Long Tại Thiên nhìn thấy tướng mạo bốn vị Long nữ, không khỏi ai nha một tiếng!

Hắn vốn không phải người hỉ nộ hiện ra trên mặt, lần này thật sự vượt ra ngoài ý muốn của hắn, không biết trùng hợp thế nào, bốn vị Long nữ này, hắn đều đã gặp qua.

————– hạ hạ xuất phẩm * tất có tân ý —————–

Chương trình học hoa đào nở của Điêu Điêu Tiểu Cửu:

Muốn hoa đào nở thân hữu phải chú ý học tập.

Phương pháp thứ ba:

Vật phẩm trang sức hình tròn. Hình tròn đại biểu cho sự may mắn, tốt đẹp, có thể mang theo trân châu, vòng tai hình tròn… Kiêng kỵ mang hình vuông méo mó nha!

o(∩_∩)o có linh không linh, thành tâm sẽ linh. o(∩_∩)o

o(∩_∩)o có hành không đức hạnh, chơi vui là được. o(∩_∩)o