Long Tại Thiên yếu ớt tỉnh lại, trời đã sáng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đang cuộn trong ngực hắn ngủ say, một tầng thật dày hoa cùng lá nhắc nhở Long Tại Thiên cảm giác đau khổ khốn cùng không chịu nổi đêm qua, nghĩ cũng không thèm nghĩ, Long Tại Thiên đẩy Điêu Điêu Tiểu Cửu ra.
Điêu Điêu Tiểu Cửu thuận thế xoay người, tiếp tục khò khò…
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến toàn bộ nhuốm hồng, càng thêm đáng yêu.
Long Tại Thiên ngồi dậy, không muốn lại bị tiểu yêu đáng yêu dụ dỗ mà làm ra việc ngốc nghếch, hắn hiện tại rất tức giận.
Hắn dùng chân nhẹ nhàng khều nàng, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại một lần nữa xoay người, Long Tại Thiên không ngừng chọc ghẹo nàng, Điêu Điêu Tiểu Cửu liền không ngừng lăn lộn. Thật phiền phức, nàng thích nhất ngủ nướng, các nam nhân đáng ghét, mỗi người đều thích đánh thức nàng lúc sáng sớm, hưởng thụ niềm vui thú trêu đùa nàng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ nhích ra, nhưng không nhớ ra nàng hôm nay cũng không phải là ngủ trong nhà, mà là ngủ bên cạnh dòng suối nhỏ trên đám cỏ sườn núi, như vậy kết quả sau khi lăn xuống, nhất định là…
“A…” Một tiếng kêu mười phần thảm thiết trong không khí!
Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng lên, cúi đầu, hận muốn phát điên, sau đó dùng tròng mắt trắng dã liếc mặt vị… đại nam nhân vui vẻ không thôi kia.
Cả người nàng đều ướt đẫm nước, tóc rối tán loạn, sáng sớm rơi vào suối nước lạnh lẽo như băng, cho dù là ai cũng biết cảm giác chẳng hay ho tí nào.
Một trận gió thổi qua, Điêu Điêu Tiểu Cửu hét lên một tiếng thật to rồi phun trào nước mắt. Mệnh nàng thật khổ, chơi phải một nam nhân như hắn ăn uống đều không giống người thường, lấy trêu cợt nàng làm thú vui.
Long Tại Thiên cố tình quan tâm nói: “Thân thể chắc rất khó chịu, tới đây, ta thay ngươi nhóm một đống lửa, giúp ngươi đem xiêm y hơ cho khô.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn Long Tại Thiên, con mắt sáng nặn ra một giọt lệ đáng thương. Long Tại Thiên khuất phục, đi tới, cầm tay Điêu Điêu Tiểu Cửu nói: “Trời, lạnh như vậy, mau cởi xiêm y ra, để ta giúp” Vừa nói liền thay nàng làm luôn.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng đó bất động, kệ Long Tại Thiên giở trò, chỉ khóc, nàng sắp chết rét, người kia lại chỉ lo chiếm tiện nghi, nàng thật sự là quá đáng thương.
Long Tại Thiên cởi đến lúc Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ còn lại mảnh áo lót, thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu rơi nước mắt, một bộ dáng đáng thương, ngược lại không đành lòng hạ thủ, lập tức cởi xiêm y của bản thân ra, mặc vào cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, mãi đến lúc nàng không còn phát run mới thôi.
“Ta đi nhóm lửa.” Thanh âm Long Tại Thiên thô ách không chịu nổi, hắn nếu không buông tay sẽ không có cơ hội buông tay, Điêu Điêu Tiểu Cửu là vợ tương lai của hắn, nhưng hiện tại nàng cũng chưa phải. Mẫu thân rất chú trọng trinh tiết phẩm hạnh của nữ hài tử, hắn muốn để Điêu Điêu Tiểu Cửu sau khi xuất giá bị chịu ngược đãi, cho dù thật sự muốn ngược, cũng chỉ có hắn là có thể ngược nàng, người khác không được phép.
Long Tại Thiên buông tay, dẫn Điêu Điêu Tiểu Cửu tới một bờ cát, tùy tiện nhặt một ít củi, nhóm lửa lên.
Điêu Điêu Tiểu Cửu dí sát chỗ đống lửa, xiêm y Long Tại Thiên rất rộng rãi, còn mang theo một cỗ hương nhàn nhạt ấm áp, nàng đột nhiên cảm thấy hắn cũng không có đáng ghét như vậy.
Long Tại Thiên thay Điêu Điêu Tiểu Cửu đem những… y phục ẩm ướt này phơi bên cạnh ngọn lửa, cảm thấy giống một trượng phu cùng thê tử làm việc nhà bình thường, trong lòng nhu tình, mới hỏi: “Tiểu yêu, ngươi đói bụng chưa?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu bụng vẫn luôn đói, nàng ngẩng đầu, đôi mắt chợt lóe sáng, gật đầu.
“Ta vì ngươi đi săn thú. Ngươi hôm nay muốn ăn thỏ hay dê núi?” Long Tại Thiên cực lực bắt chước lời nói lúc chào từ biệt của thợ săn với ái thê mỗi buổi sáng trong tưởng tượng, a, cảm giác thật tốt.
“Thỏ.” Điêu Điêu Tiểu Cửu cho rằng hai người bọn họ ăn không hết một con dê núi, như vậy quá lãng phí thức ăn.
Long Tại Thiên vô cùng cao hứng dùng khinh công bay đi, chưa bao giờ như lúc này, khinh công có thể khiến cho người ta nhẹ nhàng bay bổng như tiên, cảm giác ngọc thụ lâm phong như thế.
Con thỏ, con thỏ mau mau đi ra, để ta bắt ngươi, để tiểu yêu nhà ta sung sung sướng sướng ăn một bữa.
(con thỏ trắng mắt dã thêm vô: chúng ta làm chi mà phải hy sinh sinh mệnh của chúng ta để chứng minh tình yêu của ngươi? Bị điên chắc?)
Long Tại Thiên ở trong rừng cây ngó đông ngó tây ngó nam ngó bắc, nhẹ nhàng ra một quyền, đáng tiếc, trừ một vài con chuột con chim nhỏ ra, cái con vật còn sống gì cũng không nhìn thấy.
Ai, vốn dĩ làm thợ săn cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng. Coi như hắn có một thân thủ tốt, nhưng nhìn không thấy con mồi cũng chỉ có thể ai oán chấp nhận mà thôi.
Hắn hiện tại cảm thấy thợ săn hai tay trống trơn thì không có mặt mũi nào trở về thấy vợ con. Tùy tiện bắt con chim nhỏ gì đó đi?
Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn ăn con thỏ mà? Ai, nếu như hiện tại ở chợ thì thật tốt, thịt kho tàu, thịt thỏ thanh tịch, thu thỏ ti, muốn ăn cái gì có cái đó. Ngày khác tới nơi có khách trọ, thì sẽ gọi một yến tiệc toàn thỏ thật ngon mời tiểu yêu. Hiện tại, phải thực tế một chút, bắt vài con chim nhỏ đi!
Long Tại Thiên cúi người nhặt mười cục đá, nhắm vào chim nhỏ, ngón tay chứa nội lực, ngón trỏ bắn ra, không phát nào trượt, chim nhỏ nhao nhao rơi, vất vả như vậy cuối cùng cũng đền bù khuyết điểm lòng tự ái một chút.
Nhưng hắn dùng lực dường như quá lớn, những… chim nhỏ chết này đầu bị phá nát bét, tướng chết cực kỳ thảm thiết. Hắn tìm nhánh cây nhỏ, xâu đàn chim vào chung một chỗ, để cách người rất xa, chạy tới chỗ Điêu Điêu Tiểu Cửu đốt lửa.
Trong giấc mộng của hắn, Điêu Điêu Tiểu Cửu đem chuỗi chim nhỏ này nhổ lông nướng chín, mềm ngọt ngon miệng, hai người, ngươi một miếng, ta một miếng, oa, nghĩ tới liền chảy nước miếng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhàm chán ngồi đó, hiện tại không lạnh, ánh nắng chiếu lên người, thật thoải mái, một hồi, nàng liền một lần nữa ngủ thiếp đi, tiếp tục cùng Chu Công lão soái ca hẹn hò.
Long Tại Thiên tâm tình vô cùng tốt, cảm thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu ở bên đống lửa ôn hòa mà ngủ, càng giống một thê tử chờ cửa. Hắn… trước tiên thêm chút củi bỏ vào lửa, sau đó mới nhẹ nhàng đi tới lay vai Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lần này thật sự tỉnh lại rất nhanh, lập tức mở to mắt, quay sang Long Tại Thiên cười ngọt ngào một tiếng: “Ngươi đã trở về?”
Long Tại Thiên cười gật đầu, hào khí giữa hai người rất ít khi thân thiết tốt đẹp như vậy. Trong lúc nhất thời, cũng có chút không quen.
Điêu Điêu Tiểu Cửu không muốn biết một cỗ tình cảm trong lòng mình tên gọi là gì, quay đầu nhìn quanh mọi nơi: “Con thỏ đâu?”
Long Tại Thiên hừ, nói: “Ta không muốn ăn thỏ, quá tanh, ta muốn ăn chim nhỏ.”
“Cũng tốt a.” Có ăn là được, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng chẳng để ý nhiều.
Sau đó hai người bốn mắt đều nhìn chăm chú những… con chim chết máu thịt mơ hồ này, ai cũng không động tay.
Long Tại Thiên phá vỡ trầm mặc: “Theo quy định, ta săn thú, ngươi sẽ có trách nhiệm nướng thịt.”
“Quy định nào?” Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ thầm, ta sao chưa nghe nói qua?
Long Tại Thiên đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Ta quy định. Ngươi nhất định phải nướng.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu vẻ mặt đau khổ nói: “Ta nướng cũng được, ngươi đi rửa đi!”
Long Tại Thiên nhìn qua mớ… thịt nát này, gớm muốn chết, lắc đầu: “Ta chỉ có trách nhiệm săn thú.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Ta muốn chính là thỏ, không phải chim. Bằng không ta bắt con thỏ tới để cho ngươi làm, thế nào?”
Long Tại Thiên khinh thường nói: “Ngươi có bản lãnh bắt được rồi nói sau.”