Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 90: Hỗn loạn




Sáng sớm hôm sau, phòng sinh hoạt chung dán thông báo về Chương trình học độn thổ.

Ron cố gắng chen vào ghi tên của cả ba người.

“Thực thú vị a, biến mất ở chỗ này rồi xuất hiện ở một chỗ khác.” Ron khoa tay múa chân.

“Trong lâu đài cũng được?” Harry nhướng mi.

“Đương nhiên không được.” Hermione liếc Harry: “Lâu đài có quy định đặc biệt, cấm độn thổ, sẽ có phòng học đặc biệt cho Chương trình học này.”

“Nga.” Âm thanh biểu hiện hứng thú của Harry không lớn lắm.

Hermione đột nhiên sáp tới gần, giọng điệu châm chọc: “Cho dù có thể, Snape giáo sư cũng không hi vọng bồ đột ngột xuất hiện trong hầm của thầy.”

Harry đỏ mặt: “Hermione!”

Hermione le lưỡi, lầm bầm hai tiếng, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.

Harry ngớ người, Hermione trước kia chưa bao giờ trêu chọc cậu như vậy.

Bữa sáng đầu tiên sau ngày khai giảng thực phong phú, Harry vừa ăn vừa cố kiềm chế không để mình nhìn lên dãy bàn giáo sư, bất quá cậu dám cá Snape nhất định gạt bỏ cà rốt cùng củ cải qua một bên không thèm để ý tới, nam nhân kén ăn.

Dư vị hạnh phúc của kì nghỉ lễ vẫn còn lại, đám học trò thăm hỏi lẫn nhau, khoe ra những món quà mình nhận được, một lát sau, một đàn cú mèo ồ ạt bay vào, ném lại thư tín cùng báo chí, sau đó như ong vỡ tổ ùa ra ngoài.

“Úc, Meilin.” Ron trợn mắt.

Harry gắp một khối thịt gà bỏ vào miệng, cậu không còn chút hứng thú nào với 《 nhật báo tiên tri 》 .

“Harry, bồ xem nè!” Ron đưa tờ tít qua trước mắt bạn tốt.

Harry liếc mắt một chút liền không thể dời tầm mắt.

《 Bà Malfoy khán án, Lucius liệu có thể vô tội phóng thích? 》

Tiêu đề cực kỳ chấn động.

“Sao có thể chứ!” Harry chụp lấy tờ báo, làm sao có thể tha bổng cho tên tử thần thực tử này?

Tin tức trên báo cũng không nói rõ, chỉ đơn giản đề cập tới phiên tòa phúc thẩm, nhưng vấn đề trọng yếu bằng chứng nào có thể chứng minh Malfoy vô tội hay có tội hoàn toàn không đề cập tới.

Dãy bàn giáo sư cũng bắt đầu nghị luận, người duy nhất giữ im lặng là Snape đang nhìn chằm chằm hình bằng hữu tiều tụy trên mặt báo, trước đó Lucius tiến vào Azkaban để tránh né trừng phạt của Chúa tể Hắc ám, thứ hai vì không muốn đối đầu với Hội Phượng Hoàng, chừa một đường lui cho mình, tuy rằng thời điểm đó bạn tốt có nghĩ tới Chúa tể Hắc ám sẽ làm khó người nhà của mình, nhưng hắn tuyệt đối không đoán được, Chúa tể Hắc ám khắc dấu hiệu cho Draco vẫn còn chưa thành niên, tuy rằng người bị đóng dấu hiện thực sự không phải Draco.

Nếu vợ cùng đứa con của mình bị ép buộc ra chiến trường, như vậy việc Lucius bị bỏ tù không còn ý nghĩa.

Thời điểm lễ Giáng Sinh, Narcissa chắc hẳn đã tới Azkaban thăm Lucius, Snape cân nhắc, quyết định khán án này có lẽ là chủ ý của Lucius.

Chẳng qua, chuyện này không phải dễ dàng, trên tay Lucius có dấu hiệu hắc ám, điểm này mọi người đều biết, trừ phi hắn có thể chứng minh mình không hề tham dự trận đấu ở Bộ Pháp Thuật năm rồi, nhưng chuyện này cũng không dễ, Lucius bị bắt ở Bộ Pháp Thuật.

Hoặc trận chiến đó có ẩn tình?

Hay Narcissa muốn thừa dịp phúc thẩm cứu người? Quả thực, Azkaban không phải một nơi tốt để hành động.

Dãy bàn Slytherin.

Nhóm tiểu xà khôn ngoan vô cùng an phận cúi đầu ăn cơm, tựa như không hề biết tới tin tức chấn động này, Draco chống cằm không nói gì, chuyện này mẹ bảo cậu không cần để ý tới, vì thế cậu cũng không rõ vì sao lại như vậy.

“Bồ xem Malfoy đang làm trò quỷ gì.” Ron vừa đảo mắt về phía dãy bàn Slytherin, vừa hỏi Harry.

“Ai biết.” Tầm mắt Harry vẫn không rời khỏi mặt báo.

“Bồ hỏi chú Sirius thử xem.” Hermione đề nghị, người trực tiếp tham gia trận chiến đó có lẽ sẽ biết chút gì đó.

“Ngay cả chú ấy ở đâu mình còn không biết.” Harry đặt tờ báo xuống, nhịn không được oán giận.

“Vậy hỏi Remus thử xem?” Hermione lại nói, cảm thấy có chút không ổn: “Thôi để mình hỏi đi.” Nếu Harry hỏi, chỉ sợ Remus chỉ trả lời qua loa cho xong.

Cơm nước xong, buổi sáng là lớp độc dược cao cấp, Harry dựa theo chỉ dẫn của Hoàng Tử Lai là người đầu tiên hoàn thành độc dược.

Hermione nhìn thấy bằng hữu gian dối cũng không nói gì, Snape giáo sư nhất định sẽ xấu hổ vì hành động của bồ, Hermione nói trong lòng.

Harry thật sự cũng không trầm mê trong những lời tán thưởng của Slughorn, cậu âm thầm quan sát thiếu niên bạch kim đang đứng trong một góc lớp học, thẳng thắng mà nói, bọn họ đã rất lâu không có tranh chấp, xấu hổ cùng lúng túng là một trong những nguyên nhân, bất quá mặc kệ Harry phỏng đoán Draco Malfoy thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật Malfoy cha là một tên ác ôn.

Sau khi tan học, đám học trò thu thập đồ đạc lục tục rời đi, Harry cố ý ở lại sau cùng, trùng hợp chính là thiếu niên bạch kim là người rời đi kế cuối, cậu bé quý tộc cao ngạo tựa hồ không hề nhìn thấy cậu, không thèm liếc mắt một cái.

Harry sững người vài giây mới bắt đầu đi theo ra ngoài, đây cũng là bất đắc dĩ, không có bản đồ đạo tặc cậu không thể nắm rõ hành tung của Malfoy, chỉ có thể dùng cách theo dõi ngốc nghếch này, cũng may cậu có áo tàng hình.

Từ xa nhìn thấy Malfoy chuẩn bị quẹo qua góc quanh, Harry vội vàng chạy tới trước, vừa chạy vừa kéo áo tàng hình trong túi không gian tùy thân trùm lên người.

“Đứng lại, Harry!”

Cùng lúc với âm thanh là một bàn tay túm chặt lấy Harry.

“Hermione?” Harry chỉ còn lại phần đầu lơ lửng trong không trung, nhìn thực quái dị.

“Bồ định làm gì?” Cô gái giao hay tay trước ngực, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Mình thấy bồ cứ chần chờ không chịu ra đã biết có vấn đề.”

“……..chỉ muốn thăm dò chút tin tức thôi.” Harry bất đắc dĩ, nhìn Hermione bổ sung: “Không bị phát hiện đâu, bồ xem mình đã chuẩn bị rồi…..” Nói xong, đem áo tàng hình trùm hết cả người.

“Không được.” Hermione không thả tay: “Malfoy quay về ký túc xá Slytherin, bồ cũng theo vào sao? Đùa gì chứ, hơn nữa mình nghi ngờ nó sẽ phát hiện.”

“Sao có thể chứ?” Harry muốn thuyết phục cô gái: “Tụi mình đều muốn làm rõ xem nhà nó đang làm trò quỷ gì, không phải sao?”

“Nga? Bồ nghĩ nó sẽ đàm luận vấn đề này với ai? Goyle hay Crabbe?” Hermione bày ra vẻ mặt khinh thường, cô túm lấy áo tàng hình trên người Harry: “Đừng gây thêm phiền phức nữa, mình sẽ viết thư cho Remus, tới đó sẽ biết.”

Harry thực sự không lay chuyển được Hermione, chỉ đành mê mang theo sau cô gái.

Ở góc hành lang, Draco dựa vào tường nheo mắt lại.

……….

Harry thực buồn bực, vốn nghĩ lúc tới trường sẽ có nhiều cơ hội nhìn Snape hơn, nhưng cậu phát hiện trừ bỏ thời gian dùng cơm, cơ bản không gặp được nam nhân kia, mà lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám có giờ vào thứ năm, cậu lại phải chờ.

Dứt khoát uống thêm một liều tình dược cho rồi, Harry buồn rầu nghĩ.

Đương nhiên, chỉ là nghĩ mà thôi.

Cùng lắm thì trên lớp của Snape cố tình gây ra lỗi, sau đó bị phạt cấm túc?

Chủ ý này không tồi, đáng tiếc rất nhanh liền tuyên bố phá sản, tối đó, McGonagall giáo sư bảo cậu tới chỗ cụ Dumbledore, bổ sung một số lớp bổ túc.

Harry vô cùng rảnh rổi gãi gãi đầu đi.

Ký túc xá Slytherin, phòng ngủ.

Draco nhìn bản đồ đạo tặc, cậu để ý Granger đang đi tới nhà cú, còn có, đầu sẹo đang đi tới phòng hiệu trưởng.

“Em không cần lo lắng, mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám, tôi sẽ làm giúp em.” Sirius đang ngồi gặm chân gà trên sô pha đột ngột mở miệng, hắn nghĩ cháu ngoại trai đang lo lắng về chuyện này.

Draco nhẹ nhàng ừ một tiếng, cất bản đồ đạo tặc, 《nhật báo tiên tri 》 bị cậu nhét vào giữa đống sách, Sirius với cha trước giờ vẫn luôn bất hòa, vì thế không nên nói tới chuyện này, bất quá, nhìn Sirius cậu nhớ tới lời căn dặn của mẹ, mẹ nói bà chỉ nói cho Sirius biết một nửa mệnh lệnh, về phần nửa còn lại…….

Draco nghĩ tới lại rét run cả người.

Ý nghĩa sự tồn tại của Dumbledore Draco hiểu được, mặc dù cậu không có nhiều hảo cảm với lão nhân này, nhưng không thể phủ nhận giá trị của Dumbledore, xác thực mà nói, bởi vì Dumbledore ở Hogwarts nên Chúa tể Hắc Ám mới không xâm chiếm được nơi này.

Sự tình đã vượt qua tưởng tượng của Draco, cậu chỉ có thể im lặng đứng một bên, cẩn thận diễn tốt vai diễn của mình, mặc khác sẽ do mẹ an bài.

Dấu hiệu cũng vậy, mà giết chóc cũng vậy.

Draco đột nhiên thống hận chính mình, muốn giúp đỡ nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn.

“Này, ăn xong rồi thì hoạt động một chút đi.” Draco đột nhiên đứng lên, tức giận đạp sô pha.

“Muốn quyết đấu?” Sirius bày ra gương mặt tươi cười: “Rất sẵn lòng.”

Trễ một chút, đại cẩu nằm lười ra chiếc giường nhỏ mà ngủ, còn Draco nhìn chiếc áo chùng dính đầy dầu mà dở khóc dở cười, Sirius chết tiệt, nhất định là cố ý.

……..

Hermione thu được hồi âm đã là buổi chiều hai ngày sau, theo khoảng cách giữa các hàng chữ xem ra Remus có chút do dự có nên nói rõ hay không, bất quá, cuối cùng Remus cũng nói hết.

Hermione nhìn sơ qua, liền lao ra khỏi ký túc xá tìm Harry, cậu đang chơi Quidditch ở sân bóng.

Tuy nói là đội trường, nhưng mấy ngày nay Harry có chút đãng trí, lúc thì kiếm cớ để gặp Snape, lúc thì phải tới chỗ cụ Dumbledore xem lại các đoạn ký ức về Chúa tể Hắc ám lúc còn bé.

Dumbledore giảng giải bí mật hồn khí cho cậu, chuyện này thực làm Harry đau đầu, rốt cuộc cậu phải tiêu diệt bao nhiêu Chúa tể Hắc ám mới chấm dứt?

Thực là một chặng đường gian nan.

Hermione từ xa ngoắc cậu, Harry lao vụt xuống: “Có chuyện gì?”

“Có tin.” Hermione hạ giọng.

Harry lập tức hiểu ý, suýt chút nữa cậu đã quên mất chuyện Malfoy khán án.

Harry cất chổi xong, giao đội bóng cho Ginny, lúc này mới theo Hermione trở về: “Tình huống thế nào?”

Hermione nhìn trái nhìn phải, kéo Harry ra phía trước sân bóng: “Không ổn.”

Harry sửng sốt, lập tức nghi ngờ: “Ý bồ là Malfoy thực sự sẽ được phóng thích? Sao lại có thể như vậy!”

“Bồ nghe mình nói hết đã.” Hermione đè Harry lại, chậm rãi nói: “Remus nói bọn họ có đánh nhau trong Bộ Pháp Thuật, nhưng bởi vì lực lượng phân tán, nên ngay từ đầu Remus không hề nhìn thấy Malfoy.”

“Vậy là sao?” Harry nghe không hiểu.

“Trong trí nhớ của nhóm thần sáng cùng thành viên Hội Phượng Hoàng không hề có cảnh Malfoy gây chiến ở Bộ Pháp Thuật, vì thế không thể định tội.” Hermione giải thích: “Malfoy thậm chí có thể chống án thành bọn họ vu khống, bởi vì Malfoy là nhân viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật, hắn có quyền tiến nhập vào Bộ Pháp Thuật.”

“Vu khống?” Chuyện này đúng là rất buồn cười, Harry không thể tin nỗi: “Nếu là vu khống, tên vô liêm sỉ đó đã sớm nháo loạn rồi, sao phải chờ tới tận bây giờ?”

“Chúa tể Hắc ám trở lại làm cả giới phù thủy rối loạn, bộ trưởng trực tiếp phát lệnh giam giữ Malfoy để làm an lòng mọi người, hơn nữa thời điểm đó bà Malfoy cũng không chống án, vì thế Bộ Pháp Thuật cũng không truy tới cùng.” Hermione hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ai ngờ tới mấy tháng sau, chuyện này một lần nữa bị lật trở lại.”

“Từ từ.” Harry nhạy bén phát hiện chỗ không thích hợp: “Vì cái gì nói không có đoạn trí nhớ làm căn cứ định tội Malfoy? Dù sao phải có người quơ được hắn mới đúng.”

“Đúng vậy, đây chính là mấu chốt.” Harry thở nhẹ: “Người quơ được hắn không thể ra tòa làm chứng.”

“Vì cái gì?” Harry có chút mơ hồ.

Hermione lấy bức thư ra đưa cho Harry, bất lực nói: “Bởi vì người này là một tội phạm bị truy nã.”

Harry liếc mắt nhìn liến thấy tên người này trên lá thư, úc, Meilin.

“Sirius Black.” Hermione nói ra.

Đột nhiên, một tiếng vải dệt ma sát rất nhỏ vang lên truyền tới tai Hermione.

“Ai?” Cô gái cảnh giác quay đầu lại, đồng thời giơ đũa phép lên.

Harry dời tầm mắt qua, nhưng không phát hiện người nào.

Hermione nheo mắt lại.

“Hermione?” Harry kêu.

Cô không nghe sai, là âm thanh áo chùng ma sát vào cột đá, tầm mắt Hermione nhìn xuống, lập tức chú ý tới lớp cỏ khác thường chỗ cột đá, tựa như có gì đó đè lên nó.

Hermione hạ đũa phép xuống, quay đầu nhìn về phía Harry, vài giây sau đột ngột xoay người lại vung đũa phép, một câu chú chuẩn xác bắn tới: “Hiện thân!”

Bạch quang đánh tới chuẩn xác, rất nhanh một người hiện ra.

“Draco Malfoy?” Harry trừng mắt.

Thiếu niên bạch kim hung tợn trừng mắt nhìn Hermione, sau đó lộ ra một mạt cười lạnh.

“Mày nghe lén tụi tao nói chuyện!” Harry bén nhọn lên án.

“Người nào đó có ý đồ theo dõi tao trước.” Thiếu niên tuấn tú hờ hững nhếch một bên mi, lời nói bâng quơ che dấu hai nắm tay đang siết chặt bên dưới lớp áo chùng.

“Mày——” Harry vừa giận vừa thẹn.

Draco không muốn dây dưa, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Hermione lôi kéo Harry, đợi Malfoy đi xa mới nói: “Đó là chú ẩn thân cao cấp, không ngờ nó lại biết.”

“Có tác dụng như áo tàng hình của mình?” Harry tức giận quăng lại một câu.

Hermione đối với những điểm khiếm khuyết trầm trọng về thường thức của Harry đã sớm giác ngộ, cô không thể vừa lắc đầu vừa giải thích: “Lúc dùng chú ngữ ẩn thân không thể dùng bất kỳ pháp thuật nào khác, hơn nữa loại pháp thuật này tiêu hao ma lực rất lớn, bình thường không có người dùng nó.”

Hermione nheo mắt, điều cô nghi hoặc không phải chuyện này, Malfoy tới nghe lén bọn họ hẳn vì ngày đó nghe được cô nói mình sẽ hỏi thăm tin tức từ Remus, nhưng vấn đề là vì sao Malfoy có thể chuẩn xác tìm được bọn họ?

Hoàn