Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 8: Ngủ chung




Trong nhà Snape có hai gian phòng ngủ, một là phòng của y, một gian khác là phòng của cha mẹ, đã nhiều năm không vào đó, chăn gối trên giường đã mốc meo hết.

“Chúng nó cần phải phơi nắng.” Harry nuốt nước miếng.

“Ta ngủ ở đây, ngươi ngủ phòng ta.” Snape lập tức sắp xếp.

“Như vậy sao được?!” Harry lập tức phản đối, nơi này căn bản không thể ngủ được.

“Ta ngủ sô pha.” Snape nhượng bộ, ít ra sô pha cũng không bị mốc.

Harry trừng mắt: “Tuyệt đối không được, nếu ngủ cũng là tôi ngủ sô pha.”

Hai người vì thế mà bắt đầu tranh luận, suốt nửa giờ cứ cãi qua cãi lại những câu vô nghĩa.

“Mỗi người một nửa giường.” Cuối cùng Harry đề nghị.

Snape nhíu mi.

Harry nheo mắt.

Snape bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp.

Trong phòng ngủ của Snape có một cái giá sách thật to, giường thì miễn cưỡng có thể ngủ được hai người.

Harry tò mò đánh giá, cả căn phòng không hề có tấm ảnh chụp nào, Harry nhịn xuống không đặt câu hỏi, phải biết rằng trong nhà dì Petunia cũng không có chút dấu hiệu nào của sự có mặt của một tên quái vật như cậu.

“Có lẽ trong sách có viết tên của anh?” Harry chỉ giá sách.

Snape giật mình, rốt cuộc có nên nói tên của mình cho Daniel biết không, y có chút do dự: “Không có, không nhớ ra tên cũng không ảnh hưởng gì.” Y chọn lựa tiếp tục nói dối.

Tên không nhớ ra cũng không sao, Harry nghe thấy rất khó chấp nhận, tùy tay cầm lấy một quyển sách, xem mặt bìa, xem bìa sau, trên đó hoàn toàn không có viết tên.

Snape ngồi lên giường, điểm này y thực yên tâm, y không có thói quen viết tên trên sách.

Harry đặt quyển sách xuống, quét mắt nhìn qua hàng sách đầu tiên: “Anh thích độc dược sao?” Cậu kinh ngạc, hàng đầu tiên tất cả đều là sách có liên quan tới độc dược.

“Ân.” Snape gật đầu.

“Sao lại thích?” Harry lộ ra biểu tình không thể tin cùng ảo não: “Độc dược đối với tôi mà nói là quá khó, chúng nó tồn tại chính là để tra tấn thần kinh của tôi.”

“Với chỉ số thông minh của ngươi thì có lẽ như vậy.” Snape cảm thấy bộ dáng phồng má của Daniel rất đáng yêu: “Ta cho rằng, độc dược rất trung thành.”

“Trung thành?”

“Nổ lực sẽ đạt được kết quả tỉ lệ thuận, hơn nữa chúng nó còn có thể làm ta….. quên đi phiền não.” Độc dược cơ hồ là tất cả của Snape.

Harry trở lại giường, ngồi xếp bằng: “Nếu anh nguyện ý, tôi có thể thường xuyên chơi cờ phù thủy với anh, cũng có thể làm anh quên đi buồn phiền.” Cô đơn đến mức phải dùng việc chế tác độc dược thành phương thức giải trí, thực đáng thương.

“………..Thua liên tiếp cũng là một loại phiền não.” Giọng nói Snape ôn hòa.

“Đừng đả kích tôi như vậy.” Harry ảo não lắc lắc đầu: “Còn Quidditch thì sao? Tôi bay rất tốt nha.”

“Môn thể thao thô lỗ.” Snape cự tuyệt, khinh thường nghiêng đầu.

“Nói đúng hơn là anh không am hiểu đi?” Harry cười hắc hắc: “Tôi thích bay.”

“Vì cái gì?” Snape cảm thấy sự tồn tại của môn thể thao này chính là một sai lầm, một chút ý nghĩa cũng không có.

“Bay làm tôi có cảm giác tự do.” Harry tựa vào đầu giường, siết nắm tay đưa lên phía trần nhà: “Tựa như tôi có được cả bầu trời, có thể làm gì tùy thích.”

Snape trợn to mắt, y cùng Daniel thích những thứ bất đồng, nhưng vì cái gì y cảm thấy mục đích hai người tìm kiếm lại tương tự nhau?

Hai người đông một câu tây một câu trò chuyện hơn nửa giờ mới ngủ.

Snape cẩn thận nằm ở phần giường thuộc về mình, vểnh tai lắng nghe động tĩnh sát bên cạnh, giường này một người ngủ thì có hơi lớn, nhưng hai người thì lại có chút chật, vì thế hai người đều nằm nghiêng đối lưng với nhau.

Cách một lớp áo ngủ, nhiệt độ truyền tới làm Snape không thể động đậy, y có thể nghe thấy nhịp tim đập đến đinh tai nhức óc của mình, Daniel có nghe thấy không?

Snape thực khẩn trương, một chút buồn ngủ cũng không có.

Y vẫn trợn tròn mắt đọc sách, y nên kiên trì ngủ sô pha, Snape uể oải nghĩ.

Không biết qua bao lâu, người phía sau trở mình, hơi thở ấm áp phả vào đầu vai làm Snape cơ hồ muốn nhảy dựng lên, mặt y hơi ửng đỏ.

Hơi thở chầm chậm, Snape có thể tưởng tượng được Daniel trong lúc vô thức tự điều chỉnh tư thế ngủ sao cho thích hợp.

Đợi đến khi động tác ngừng lại, Snape cứng ngắc quay đầu lại nhìn, đầu Daniel đã muốn co rụt vào giữa hai đầu gối, lui vào bên trong chăn, cơ thể cuộn tròn tựa như trẻ sơ sinh.

Chỉ có người ngủ trong hoàn cảnh bất ổn một thời gian dài mới có loại tư thế ngủ này.

Snape xoay người, đối mặt với thiếu niên đang say ngủ, chần chờ thật lâu y mới đưa tay khoát lên vai Daniel, điệu bộ như đang trấn an, đây là mức độ cao nhất y có thể làm, người kia vặn vẹo vài cái đến khi chạm tới cơ thể Snape, một bàn tay khoát trên lưng Snape mới ngừng động tác.

Snape lại không dám động đậy, sợ tiếng tim đập của mình làm Daniel tỉnh giấc.

Qua thật lâu sau, Snape mơ hồ chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng thực ấm áp.

………..

Harry thức giấc liền phát hiện chính mình đang nằm trong lòng Allen, cánh tay gầy yếu đang ôm chặt mình, rõ ràng có hàm ý bảo hộ.

Harry đỏ mặt, nhớ tới phiên bản ngày hôm qua tỉnh lại nhìn thấy người này không mặc gì, cậu từ từ ngẩng đầu, Allen nhắm hai mắt làm gương mặt trông thực ôn hòa, lông mi thật dài ngoài ý muốn, cậu trước kia cũng không chú ý tới, đôi môi rất mỏng, mím lại thì lại càng mỏng hơn nữa, cái mũi có lẽ là bộ phận lờn nhất trong ngũ quan, nhưng tuyệt đối không khó coi.

Hơi nhích cơ thể một chút, Harry không ngờ mình chỉ vừa động đối phương đã lập tức tỉnh lại.

“Chào buổi sáng……” Harry thực xấu hổ.

Snape nhanh chóng rút tay mình về, tựa như đối phương là một cái bàn ủi nóng hổi, màu đỏ nhanh chóng lan tràn trên hai gò má, không cần sờ lên Snape cũng cảm nhận được mình đang nóng lên, càng không xong chính là y hoàn toàn không thể ức chế loại phản ứng này.

Harry chớp mắt, điều mà mọi người thường nói là trán nóng đến mức có thể chiên trứng có lẽ chính là tình cảnh này, Harry càng xem càng muốn cười, hoàn toàn quên đi tư thế đáng xấu hổ của hai người, vì thế bật cười: “Anh giống như nhìn thấy quỷ.”

Snape hừ mạnh một tiếng nhanh chóng bò xuống giường, vội vàng ôm một bộ quần áo chạy ra cửa.

Tức giận sao? Harry lo lắng cũng vội vàng xuống giường, ăn mặc chỉnh tề xong xuống lần mới phát hiện Allen đang đứng giữa phòng bếp ngẩn người. Có lẽ muốn làm đồ ăn sáng, sau đó lại phát hiện chính mình dốt đặc cán mai?

“Cười đủ chưa?” Snape đen mặt.

“Tôi không có ác ý.” Harry dỗ y: “Tôi làm chân giò hung khói với trứng ốp la, anh thích chín một mặt hay hai mặt?”

“Tùy tiện.” Snape dùng phép thuật phóng lửa.

“Tôi làm hai cái, anh chọn một, cái còn lại cho tôi.” Harry tư vấn.

Snape nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới nói: “Tự ra vẻ thông minh.”

“Đây cũng là một loại thông minh, rất vui khi anh cộng thêm chỉ số thông minh cho tôi nga.” Harry nhanh chóng đáp lại.

Snape lại nuốt nước miếng.

“Nói chuyện với anh thật thú vị.” Harry lật chân giò hun khói lại, tâm tình rất tốt.

Snape không buồn nói lại, Daniel là người đầu tiên cho ra loại đánh giá này, hơn nữa, Snape phát hiện y cũng rất hưởng thụ lời thoại như vậy.

Cuối cùng, Snape chọn cái trứng chiên một mặt.

Harry quyết định lần sau sẽ chiên hai cái một mặt, bởi vì cậu cũng thích ăn như vậy.

Xong bữa sáng, Snape không tình nguyện nhưng cố ép mình đặt câu hỏi: “Hôm nay ngươi có tính toán gì không?”

“Không biết.” Harry nhún vai, quay đầu lại sờ túi không gian của mình, món giải trí cũng chỉ có cờ phù thủy: “Hay là chơi vài ván cờ phù thủy trước đi?” Harry tiếc nuối nghĩ, cho dù cậu muốn bay nhưng cũng không có khả năng a.

“Ta đề nghị ngươi làm đám quân cờ này câm miệng lại, rất nhiều lúc phán đoán của ngươi so với chúng chuẩn xác hơn.” Snape bắt đầu sắp xếp quân cờ.

Harry cúi đầu khuất phục: “Tôi nói không lại chúng nó.”

Snape bắn qua một ánh mắt xem thường, vung đũa phép lên, tất cả quân cờ đều câm miệng.

“Anh không đọc thần chú sao?” Harry sợ ngây người.

“Chỉ là vô thanh ma pháp thôi, này rất đơn giản.” Snape hất cằm.

“Anh nhất định là một thiên tài.” Harry ca ngợi.

“Chỉ cần cố gắng luyện tập có thể học được.” Snape cao hứng chỉ điểm thêm.

“Vậy anh chính là một thiên tài chăm chỉ.” Harry nhớ tới Hermione, đồng dạng cũng là một người thông minh chăm chỉ: “Tôi nghĩ thông rồi, bại trong tay anh cũng không xấu hổ.”

“Viện cớ.” Snape liếc mắt nhìn người mặt dày nào đó.

Hai người bắt đầu chơi cờ.

Snape phát hiện khi không còn âm thanh xen vào, định lực của Daniel rất dễ dàng tập trung lại, chuyên chú suy nghĩ bước cờ, ánh mắt nâu đánh giá từng quân cờ trên bàn cờ, rất nghiêm túc.

Thực lực rõ ràng tăng lên.

Vì thế Snape suy đoán, Daniel là loại người rất dễ bị người khác ảnh hưởng.

“Cờ hòa!” Harry vô cùng vui sướng kêu to, cậu lộ ra tươi cười: “Lấy chỉ số thông minh của anh đánh giá thì anh thua.”

Snape khó có được lúc không châm chọc, y nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Ngươi nên giống như lúc này kiên trì với quan điểm của mình. Không cần để ý tới những âm thanh loạn thất bát tao bên cạnh.”

Harry sửng sốt, tươi cười cũng nhạt đi, dần dần sắc mặt trở nên uất ức.

Snape nghi hoặc, đồng thời cũng có chút lo lắng.

“Này, Allen.” Harry tựa vào trên sô pha, giọng nói mang theo chút thương cảm không thể bỏ qua: “Nếu tất cả mọi người đều nói với anh, tôi là một kẻ điên, anh có tin không?”

Snape lắc đầu: “Ta chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy, còn lại, không quan tâm.”

“Thế nếu là bạn bè của anh tin thì sao? Tin tôi là người điên, cũng có ý nói cho anh biết tôi thực sự điên rồi.” Harry lo lắng bổ sung: “Anh sẽ làm thế nào?”

Y không có bạn bè, Snape cho rằng giả thuyết này không thể nào thành lập. Bất quá y không có cách nào bỏ lơ biểu tình bi thương của Daniel, Snape quyết định thuận theo giả thuyết này, sau đó, y lộ ra nụ cười lạnh băng: “Vậy bọn họ không xứng làm bạn của ta, trừ phi bọn họ có thể đưa ra bằng chứng thiết thực chứng minh mới có thể chiếm được đồng tình của ta……. tóm lại, ta không có loại bạn bè này, mà quả thực ta cũng không có.”

Harry sững sờ nhìn vẻ mặt kiên định của thiếu niên, cậu biết y không phải nói dối có lệ, mảnh u ám trong lòng Harry bị thổi bay trong chớp mắt, cậu lộ ra nụ cười khẽ, mang theo cảm kích: “Cám ơn, lễ Giáng Sinh này có thể gặp được anh thật sự quá may mắn.”

Snape không thể dời tầm mắt, trái tim y mãnh liệt run rẩy, biểu tình của Daniel hấp dẫn y, gương mặt này không anh tuấn cũng không xinh đẹp, nhưng hơi khẽ mỉm cười cùng giọng nói này tựa như một dòng rượu ngọt ngào thơm ngát từng chút thấm sâu vào nội tâm y.

Snape đã rất nhiều năm không có được cảm giác này——có ấn tượng tốt đối với người khác cùng yêu thích, có lẽ từng có hảo cảm với người bạn cũ Lily, nhưng cô ấy đã hướng sự chú ý vào thế giới của riêng mình nhiều hơn, Snape không muốn chấm dứt mối hảo cảm này vì thế y ngây ngốc cố nắm vững tình bạn trong sáng kia, chính là không được, y không làm được, bọn họ cãi nhau, huyết thống thuần chủng, Muggle, Slytherin, Gryffindor, phép thuật Hắc Ám, ngay cả độc dược cũng trở thành đề tài tranh cãi giữa bọn họ, càng miễn bàn bởi vì nhóm bốn Potter làm bọn họ càng tranh cãi nhiều hơn.

Lily là một người ôn nhu, Snape vẫn nhớ rõ khoảng thời gian họ ở chung, nhưng cô không phải là một người bạn chân chính có thể thấu hiểu y, cô như ánh mặt trời rực rỡ, không thể nào hiểu được u tối cùng sự chịu đựng của y, cô không thể chịu được lời nói châm chọc khiêu khích của y, đương nhiên, Snape cảm thấy Lily đã làm quá nhiều, y dùng lời nói châm chích cô, đồng thời cũng tự làm tổn thương chính mình, khi ái tâm của Lily kiệt quệ, bọn họ chỉ còn lại những vết thương.

Daniel bất đồng, đối với thói quen châm biếm của y Daniel chỉ mỉm cười đáp lại, bọn họ thích những thứ khác nhau nhưng không hề tạo ra khoảng cách, vô luận Snape nhắc tới cái gì Daniel luôn nghiêm túc lắng nghe, cho dù không thích cũng sẽ tôn trọng ý tưởng của y, Daniel đối với y rất tốt, quan trọng nhất, bọn họ ở chung với nhau rất thoải mái, y có thể tùy ý nói chuyện, không hề có áp lực gì.

Y mới là người cần nói cảm tạ.

Cám ơn.

Hoàn