Remus:
Thực sự cám ơn sự giúp đỡ của chú, Harry đã khôi phục bình thường, về phần người trong lòng Harry, chưa được cậu ấy cho phép con cũng không thể nói tên cho chú biết, bất quá, con cũng thực muốn biết, nếu người đó không phải một cô gái, chú và chú Sirius có để ý không?
Đồng dạng trung thành, Hermione.
Hermione nhìn theo bóng cú mèo bay đi, Remus là một người ôn hòa trầm ồn, sẽ không giống như chú Sirius cứ chạy ào tới trường hỏi xem tột cùng có chuyện gì, vì thế cô mới đề cập tới vấn đề này một chút, xem như là làm trước một chút giảm sốc, Harry cứ mơ mơ màng màng, cô không hi vọng bằng hữu và cha đỡ đầu của cậu một ngày nào đó vì biết được chân tướng mà chết vì kinh hách.
Về phần Harry, Hermione đầu hàng, cô sẽ vui vẻ sắm vai một bằng hữu tri tâm.
Vì thế, Hermione kéo người bạn tốt mỗi ngày đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình qua một bên: “Áo tàng hình trả cho bồ, độc dược giả trang cũng cho bồ, bồ được tự do.” Hermione nhướng mi tuyên bố.
“Hermione?” Harry vui sướng tiếp nhận, chính là cậu cảm thấy cô gái có chút là lạ.
“Không cần khách sáo.” Hermione vỗ vỗ vai thiếu niên, sau này cô đã có thể rảnh rang mà xem sách, hoặc nói chuyện yêu đương, nếu không sẽ bỏ phí cuộc sống.
Hôm nay vừa lúc là thứ 6, Harry cân nhắc hôm nay ra ngoài là chủ ý không tồi, Allen vẫn thủy chung không có chút tin tực nào, điều này làm cậu cứ canh cánh trong lòng đồng thời lại có vài phần lo lắng. Đáng tiếc kế hoạch phải thay đổi, buổi chiều cậu nhận được lời mời của Slughorn giáo sư, nói là mời cậu tới một bữa tiệc riêng, còn nói rõ phải mang theo bạn gái.
“Không đi được không?” Harry mù mịt hỏi Hermione và Ginny đồng dạng cũng nhận được thiếp mời.
“Em nghĩ anh nên đi đi.” Ginny trả lời: “Giáo sư đã định tổ chức từ sớm, vì trạng thái của anh mới kéo dài tới giờ, anh là người thầy muốn mời nhất.”
Harry thở dài, quên đi, dù sao thì tốt xấu gì Slughorn giáo sư cũng từng giúp đỡ cậu.
Thiếu niên tóc rối xoa đầu, quay qua mời Hermione: “Bồ đi với mình không?” Chủ ý khá tốt, Hermione cũng cần tìm một bạn nam đi cùng.
Hermione giương mắt nhìn cậu, Ginny thấy vậy đứng lên rời đi.
“Harry……” Hermione chậm rãi nói: “Bồ có biết người tham dự với bồ đêm nay sẽ trở thành cô gái may mắn trong lời đồn?”
“A?” Harry đơ.
“Hơn nữa mình cam đoan lời đồn này truyền ra từ Slytherin.” Cô gái thông minh vòng tay trước ngực: “Có trời mới biết bọn họ muốn giải khuây cho Snape giáo sư cỡ nào.”
“………có ý gì?” Harry có chút mơ hồ.
“Mình đoán bồ không chú ý tới chuyện có người cá cược bồ và Snape giáo sư lộng giả thành thật đi, nói tới thì mình cũng khá khâm phục Hufflepuff, thực sự, tuy rằng những trò đùa này cũng khá nhàm chán.” Hermione thở dài, ngừng một chút mới nói: “Vì thế có rất nhiều người hi vọng nhìn thấy bồ có một cô bạn gái bình thường.”
“Snape không phải người yêu của mình!” Mặt Harry đỏ bừng.
“Không ai dám nói như vậy trước mặt bồ.” Hermione ôn hòa đáp lại, tâm nói, rõ ràng là phải.
“Vậy bồ theo giúp mình đi, Hermione.” Harry yếu ớt nhờ: “Giúp mình đi mà.”
“Không.” Hermione cương quyết cự tuyệt: “Mình là bằng hữu, Harry, bằng hữu không phải dùng để làm lá chắn.”
“Nhưng mình có thể tìm ai bây giờ?” Harry thực buồn bực.
“Nếu bồ tốt bụng thì ai cũng đừng tìm.” Hermione càu nhàu, nếu tin tức bị truyền ra thì ai biết người kia sẽ làm cái gì.
“Hermione?” Harry cầu xin.
Cô gái hất tóc, thản nhiên rời đi.
Harry thực sự rối rắm, rốt cuộc là tên khốn nào loan tin đồn nhảm sau lưng mình!
Hay là nhờ Ginny? Không, Ginny nhất định đã đi với Dean, hay là Cho? Úc, không, cậu không muốn dính vào rắc rối nữa, thực tế chỉ cần cậu mời nhất định sẽ có nhiều cô gái đồng ý, nhưng cậu cần chỉ là xã giao, không thể để bọn họ hiểu nhầm, cứ như vậy người có thể mời chẳng còn bao nhiêu.
Buổi tối, Harry trở thành tiêu điểm, cậu mời Luna Lovegood.
“Cám ơn anh đã mời.” Cô gái mỉm cười dịu dàng, chiếc váy dài phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng…… chói mắt, càng miễn bàn tới bó lông chim bảy màu….đủ loại trên đầu.
“Không cần khách sáo.” Harry khô khan nói, tựa như mình đang quay lại tiệc vũ hội vào lễ giáng sinh năm thứ 4.
“Úc, mau vào nào Harry.” Slughorn đồng dạng một lúc lâu sau mới bắt đầu phản ứng, ý bảo thiếu niên mau vào vừa, cũng gật đầu chào Luna: “Thực độc đáo, đứa nhỏ.”
Harry ức chế xúc động muốn quay đầu bỏ chạy, dẫn Luna ngồi xuống.
Sau đó cậu thấy tên Slytherin gọi là Blaise gì đó nhìn mình cười châm biếm, còn có Parkinson chó xù đang quấn quít lấy Draco, ánh mắt tràn ngập khinh miệt cùng một chút thương hại.
Harry thầm rên rỉ, sau đó dũng cảm thẳng sống lưng trừng trở lại, đồng thời cậu thực sự khâm phục tố chất tâm lý của Luna.
Căn phòng được ếm chú ngữ không gian, có vẻ vô cùng rộng lớn, trừ bỏ khu bàn tròn lớn, đi xuống cầu thang còn có một sân nhảy, mang bạn gái tới để khiêu vũ? Harry lại rên rỉ, khả năng khiêu vũ của cậu có thể sánh ngang với kỹ năng chế tác độc dược.
“Các em đều là những đứa nhỏ tài hoa.” Slughorn mỉm cười, bắt đầu nói lảm nhảm.
Harry cúi đầu, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Nga, Harry, lúc trước chỉ là một chút tai nạn, bất quá không sao, thầy nghĩ đó là một kinh nghiệm thú vị.” Slughorn chụp mạnh lấy bả vai Harry, Harry không chú ý suýt chút nữa ngã nhào xuống: “Thầy tin em nhất định sẽ càng say mê độc dược hơn.”
Harry thực không biết Slughorn từ đâu moi ra kết luận này, cậu nhớ tới quyển sách độc dược của Allen, nếu không có nó cậu đã không được Slughorn ưu ái như vậy, nghĩ như vậy Harry lại muốn rời đi sớm một chút.
“Đứa nhỏ xấu hổ.” Slughorn thấy Harry ngoại trừ gật đầu không còn phản ứng gì, vì thế quay đầu nói chuyện với những người khác.
Trong các cuộc trò chuyện và nhảy múa, Slughorn thật sự là một lão nhân phóng khoáng, đèn treo, trên bàn hoặc uống quanh trên tường đều được trang trí bằng cây tầm gửi, lão nhâm ôn hòa châm chọc: “Cứ thỏa thích tận hưởng yến hội đi.”
“Hey, Luna…..” Harry không biết nên đặt tay ở đâu: “Tôi không biết khiêu vũ.”
“Úc, không sao, em có thể tìm người khác nhảy.” Cô gái không chút e ngại, lắc lắc tay tránh đi.
Thật là một cô gái hiểu ý người khác, Harry tán thưởng trong lòng, cậu lui lui về phía sau, lui vào góc, thừa dịp Slughorn không chú ý tới cậu, Harry phóng về phía cửa, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vòng tầm gửi trên bàn, nghĩ nghĩ một chút, cậu vội vàng cầm lấy một bó, sau đó khom lưng chui ra khỏi cửa.
Ngoài hành lang, Harry thở phào nhẹ nhõm, bước về hướng ký túc xá.
Trở lại phòng, Harry lấy áo tàng hình, mang theo bó tầm gửi cùng nồi quặng chọc cười mua trước đó vội vàng rời khỏi trường học.
Đường Bàn Xoay vẫn âm trầm như vậy, Harry nhịn không được rùng mình một chút, mở cửa, bên trong tối đen như mực, lại không có nhà sao? Harry ảo não, lần nào cũng vậy.
Nằm trên giường của Allen, đắp bằng chăn của Allen, Harry trầm tĩnh lại, những lo lắng ở trường đã biến mất trong nháy mắt, cho dù nơi này không có một bóng người nhưng vẫn làm cậu cảm thấy an tâm.
“Tôi rất nhớ anh……”
“Anh chạy đi đâu rồi…….”
“Một chút cũng không lo cho tôi…..”
Harry ôm gối đầu, hờn dỗi, chỉ kém là không đóng vai phản diện mà thôi.
………
Snape về nhà vào lúc 9 giờ sáng thứ bảy.
Nếu Harry khôi phục bình thường, như vậy việc đầu tiên người này làm sẽ là chạy tới đây. Vì thế lúc Snape đẩy cửa phòng ngủ phát hiện người nào đó đang ngủ say thì không hề bất ngờ. Trúng tình dược quấn quít lấy y, giải xong tình dược vẫn quấn quít, Snape thở dài, y chú ý tới nồi quặng đặt trên tủ đầu giường và bó tầm gửi.
Đại sư độc dược trong hình dáng thiếu niên tùy tay cầm lấy nồi quặng.
“A ha ha ha ha——” nồi quặng đột nhiên phát ra tiếng cười to.
Tay Snape run lên, cái nồi rơi xuống làm y vội vàng chụp lấy, cái quỷ gì đây?
Còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ thì một vòng tay siết chặt lấy y.
Thiếu niên với gương mặt giả trang tỉnh lại, giống như bạch tuột tám chân bám dính lấy y, Snape nhịn không được muốn phun, chẳng lẽ tình dược còn chưa được cởi bỏ sao?
Cơ thể thiếu niên hơi run rẩy, cảm xúc có chút không đúng, Snape chỉ đành nhân nhượng trấn an Harry: “Làm sao vậy?”
Ngữ điệu lạnh nhạt, Harry lại càng ủy khuất: “Anh không liên lạc với tôi.” Cậu lên án.
“……..”
“Tôi nhắn lại, nhưng anh không thèm để ý tới!” Harry tiếp tục lên án.
“…………” Y đã quên xem quyển nhật ký, chuyện này không thể trách Snape, mấy ngày nay có chút thời gian rỗi y đều dùng vào việc ngủ, thực sự rất bận rộn: “Ta rất bận.” Đây là lời giải thích duy nhất.
Harry nghẹn lời, vòng tay thoáng chút buông lỏng: “Chỉ vì bận?”
“Ừ.” Snape không đổi sắc mặt.
Không phải bởi vì có người nói này nọ? Harry nhìn bạn trai, đúng vậy, Allen phải tự nuôi sống bản thân rất vất vả nên không có thời gian quan tâm cậu, đúng vậy…..Harry lại ôm chặt đối phương: “Anh không biết đâu…… mấy ngày trước tôi xui muốn chết.”
Mày Snape nhíu chặt đến mức có thể đánh bật một viên đạn: “Hử?” Y cân nhắc phát ra giọng mũi.
“Tôi uống phúc linh tề quá hạn, kết quả mọc nấm suốt một tháng.” Harry đáng thương nói.
“……..phúc linh tề?” Snape mê hoặc.
“Quên đi, anh không muốn biết đâu.” Harry rầu rĩ nói, bám dính lấy viện trưởng Slytherin không phải chuyện gì đáng quang vinh.
Mày Snape càng nhíu lại thật chặt.
“Được rồi, tôi không sao.” Harry với năng lực hồi phục cường đại quay ngược lại trấn an đối phương, cậu đưa tay lên xoa xoa mi mắt thiếu niên: “Đừng nhíu nữa, gần đây bận rộn lắm sao?” Harry lúc này mới phát hiện tinh thần đối phương không được tốt cho lắm.
Snape sửng sốt, động tác này lúc còn ở hầm Harry đã làm vô số lần.
Cho dù không nhớ rõ, nhưng thói quen vẫn còn lưu lại.
Mày giãn ra, Snape nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thực không có?” Harry đột nhiên tiến tới gần: “A! Mắt anh thâm đen này!”
“Đừng đột ngột la lên như vậy.” Snape ghét bỏ nói, cúi đầu nhìn sang vật trên tay: “Thứ tinh xảo này là gì?” Ngầm ý châm chọc.
“Nồi quặng chọc cười.” Harry nhếch môi: “Anh nên cười nhiều hơn.”
“Ngươi xác định không phải muốn làm ta phát tác bệnh tim?” Snape lạnh lùng hỏi lại.
“Tôi đoán tim anh nhất định cứng như kim cương.” Harry khoa trương quơ tay: “Cho dù gặp tuyết lở cũng không sợ……” Harry nhìn thấy biểu tình trong mắt đối phương, lập tức cầm lấy bó tầm gửi bên cạnh: “Tặng cho anh cái này.”
Snape lơ là liếc mắt, chán ghét đánh giá: “Tầm gửi, cuống và lá có thể làm thuốc bổ thận hoặc an thai? Ngươi cứ giữ cho mình dùng đi.”
Harry suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình, cậu dở khóc dở cười: “Không, cái này có tác dụng khác.” Có một bạn trai đam mê độc dược trong nhiều phương diện thực sự bị đả kích.
“Hử?” Snape thực hưởng thụ bộ dáng kinh ngạc của đối phương.
Harry cầm lấy bó tầm gửi đưa cao lên đầu bạn trai, sau đó lớn tiếng nói: “Người đứng dưới dây tầm gửi không được cự tuyệt nụ hôn của người khác!”
Snape theo phản xạ có điều kiện chuẩn bị chạy trốn, Harrr đã nương người tới trước, chuẩn xác bắt được môi đối phương.
Ôn nhu lại có chút lưu luyến vuốt ve, hơi thở đen tối quanh quẩn xung quanh hai người, Harry nhắm mắt lại, hơi hé miệng, thì thào: “……..còn có, chúng ta vĩnh viễn sẽ hạnh phúc.”
Người cậu đang hôn môi mới chính là người yêu của mình, Harry mơ hồ nghĩ.
Hoàn