Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 71: Im lặng là vàng




Tối đó, đại đa số mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng có người lo sợ bất an trằn trọc, tỷ như Hermione, mất ngủ nghiêm trọng cũng có, tỷ như Harry, và Snape. Hầm trở nên quạnh quẽ, không có nhóc con ngang ngược ở đây thật là…….không quen. Snape ngủ hơn một tháng trên sô pha tuyệt đối không thừa nhận loại cảm giác có tên là tịch mịch này.

Cũng có người vô cùng cao hứng.

Buổi tối Draco vừa quay trở lại hầm đã bị đại cẩu bổ nhào tới té xuống đất, một lát sau mặt dính đầy nước miếng: “Sirius?” Draco giãy giụa, người cậu này lại ăn nhầm thứ gì rồi?

Đại cậu suy sụp mấy ngày nay hiện tại lại vô cùng có sức sống, chạy tới chạy lui, vui vẻ kêu hai tiếng liền hóa thành hình người, gương mặt anh tuấn bày ra nụ cười thật tươi: “Hey, cháu ngoại trai, khiêu vũ chúc mừng nào!” Nói xong nam nhân túm lấy Draco xoay hai vòng.

“Đủ rồi, dừng lại!” Draco bị kéo mạnh có chút chóng mặt.

Sirius cười hắc hắc, sung sướng nói: “Tập Animagus không?”

Draco nhíu mi, quan sát động tác cùng biểu tình của nam nhân, kết hợp gian ủ rủ cùng phấn chấn của Sirius, tựa hồ giống như…….

“Cháu ngoại trai bé bỏng?” Sirius vui sướng.

Từ lúc Potter trúng tình dược bắt đầu ủ rủ, lúc Potter khôi phục bình thường lại hưng phấn, Draco khép hờ mí mắt, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, chẳng lẽ……

“Phát ngốc cái gì!” Sirius nhào qua, bộ mặt phóng đại.

“………anh thích Potter.” Draco đột nhiên nói.

“A?” Sirius sửng sốt, sau đó lập tức tươi cười gật đầu: “Harry bé bỏng đáng yêu của tôi rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chưởng của Snivellus, thật đáng mừng!”

Cơ mặt Draco có chút run rẩy nho nhỏ, Harry bé bỏng đáng yêu? Tóc gáy cậu lập tức dựng lên.

Sirius cao hứng vỗ tay lại hóa thành cẩu chạy tới chạy lui trong phòng.

Draco rối rắm.

Đây là sức hút của cứu thế chủ sao? trên mặt Potter có viết chữ “thích đàn ông” sao? Sao bất luận là cha đỡ đầu hay cậu của cậu cũng đều thích cái tên Gryffindor mặt mũi không đẹp, mông không có lại còn không biết đẻ trứng kia?

Thế giới này làm sao vậy?

Draco chậm chạp ôm quần áo vào phòng tắm, cậu nhìn gương mặt vô cùng đẹp trai của mình trong gương, so với Potter không biết hơn bao nhiêu mà nói, chớp mắt, Draco nhún vai, quên đi, bị hai ông già truy đuổi cũng không phải chuyện đáng hâm mộ, dù sao cậu vẫn thích các cô gái hơn.

Nói ra thì cha đỡ đầu cùng cậu có tính cách trái ngược nhưng lại có khẩu vị giống nhau? Ách, đại khái thì Potter là đồ ăn đại chúng đi.

Tắm xong Draco leo lên giường ngủ, hôm nay không luyện tập, nghỉ một ngày, cậu lười nổi điên với Sirius đang bị động kinh.

Nghiêng người, Draco nhắm mắt lại.

Mẹ đỡ đầu hoặc mợ……ai, dù thế nào thì sao Potter cứ là âm hồn không tan vậy chứ?

Draco buồn bực.

…….

Sáng sớm, Harry cùng Ron chạy tới bệnh xá đón Hermione, tâm trạng cô gái so với hôm qua càng thê thảm hơn.

“Harry…….” Hermione vẫn cúi đầu, cô đưa tay kéo vạt áo Harry.

“Sao?” Harry vội vàng trả lời.

“……..không, không có việc gì.” Hermione cúi đầu nói, so với việc kinh khủng Harry yêu Snape chỉ sợ chuyện Snape thích Harry cũng là thật. Sự kiện tình dược kia, nếu đổi góc độ xem là trò chơi vợ chồng son thì, úc, vợ chồng son…….Hermione bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô gái khóc không ra nước mắt, cũng chỉ có vận khí kinh dị của Harry mới có thể giả trang đi giải sầu lại rinh về được một giáo sư tình nhân.

“Có gì không thoải mái sao.” Harry quan tâm hỏi.

Mỗi tất thịt đều khó chịu. Hermione thầm nghĩ, sau đó kéo hai bằng hữu tới đại sảnh ăn sáng.

Ginny cùng đám người trêu ghẹo Hermione, cô gái miễn cưỡng nở nụ cười.

Buổi sáng là lớp bùa mê, trên đường tới phòng học, Harry cân nhắc nên làm thế nào để đòi lại áo tàng hình từ chỗ Hermione, cậu có thể dùng mặt thật tới gặp allen, nhưng không có áo tàng hình rất khó ra ngoài, Hermione có tâm sự, hơn nữa còn là tầng tầng lớp lớp, Harry nhìn ra được nhưng không biết chính xác là chuyện gì.

Góc quanh kế tiếp, ba người đi tới phòng học vừa vặn đụng phải đại sư độc dược.

“Snape——” Harry sợ hãi kêu, sắc mặt biến ảo như bảng màu vẽ, trí nhớ mơ hồ làm Harry bình thường có thể bỏ qua, nhưng nhìn thấy chánh chủ vẫn không thể kiềm nén được xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào.

“Là giáo sư, Potter.” Snape nhíu mi: “Vô lễ với giáo sư, Gryffindor trừ 10 điểm.”

Tức giận cỡ nào cũng chỉ trừ chút điểm mà thôi, Harry đột nhiên nhớ lại đánh giá của hiệu trưởng: “……giáo sư.” Cậu lắp bắp nói hết câu.

Snape giáo sư tốt bụng, thầy cứ xem như chưa hề phát sinh chuyện gì đi, chúng ta mỗi người một đường, em biết thầy là người tốt. Harry cúi đầu nhìn mũi chân mình không ngừng cầu nguyện, có chút bất an cùng sợ hãi.

Snape nheo mắt, hô hấp nặng nề hơn, bộ dạng như con gái mất trinh của nhóc con này làm y vô cùng khó chịu, rốt cuộc ai mới là người bị hại? Nghiêm mặt, Snape khôi phục hô hấp, tầm mắt chuyển qua hai người còn lại, Weasley ngu ngốc nhìn mặt đã biết, còn về phần Granger…… cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, thật sự không giống bộ dạng luôn ngẩng cao đầu bình thường.

Cảm giác được tầm mắt sắc bén, cô gái sợ run cả người: “Xin xin lỗi……” Hermione cũng không rõ vì cái gì mình phải xin lỗi, vội vàng gật đầu một cái rồi chạy đi.

“Hermione?” Ron ngừng lại một giây, lập tức đuổi theo.

Harry chậm chân, lúc này đi cũng không được, mà không đi cũng không xong, cậu lén nhìn biểu tình của nam nhân lại bị dọa mà rụt cổ, thực khủng bố, cậu nói bé xíu: “Thật xin lỗi, giáo sư, lúc đó…….em không phải cố ý…….” Harry áy náy, trong lòng thực muốn khóc: em thực sự không phải cố ý đùa giỡn thầy.

Đùa giỡn là một từ nói về hành động quấy nhiễu, Harry biết rõ ý nghĩa nó không tốt, nhưng cậu thực sự không tìm được từ nào khác chuẩn xác hơn, so ra về gan dạ thì Neville còn mạnh hơn cậu gấp trăm lần, xem xem cậu ấy ngày nào cũng làm nổ nồi quặng, Harry thực toái niệm.

Lỗ tai Harry dường như nghe thấy…..tiếng nghiến răng?

“Cút…..” Lần này là tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Harry cơ hồ là chạy trối chết, cậu thật sự không phải cố ý, sao lại khủng bố như vậy chứ! Harry nén giận, đồng thời nghĩ lại, chính mình không bị Snape lăng trì quả thực là ông bà phù hộ.

Harry chạy theo hai người bạn, Ron đang cằn nhằn hỏi Hermione gì đó, cô gái chỉ lắc đầu.

“Hermione, có chuyện gì đừng nghẹn trong lòng.” Ron trấn an.

Hermione vẫn im lặng như trước, dừng một chút sau đó đi vào phòng học.

“Bồ vừa bình thường thì cậu ấy lại trở nên kì quái.” Ron bật hơi, thuận miệng nói: “Bồ nói xem có phải cậu ấy uống nhầm độc dược gì không? Thuốc buồn bực?”

“Đừng nói đùa nữa.” Harry lắc đầu đi vào, nếu Hermione cũng uống nhầm độc dược thì chắc chắn Snape sẽ làm nổ nồi quặng, a, không, là nổ hầm!

Flitwick giáo sư ưỡn thân hình thấp bé của mình mỉm cười với Harry: “Thầy trò tinh thần phấn chấn như vậy thật tốt quá.”

Harry nhíu mày, có vẻ thị lực của Flitwick ngày càng kém, thế mà lại không phát hiện toàn thân cậu đang tản mát ra hơi thở ai oán.

Harry đi tới vị trí bên cạnh Hermione: “Hermione…..”

Cô gái không để ý tới, cúi đầu xem sách giáo khoa.

Thực sự uống phải độc dược buồn bực sao? Harry bĩu môi, thở dài, cũng cúi đầu.

“Hôm nay chúng ta học thần chú triệu hồi hùng mạnh, dùng cho những vật thể bị cố định bằng pháp thuật.” Flitwick bắt đầu giảng về chú ngữ, cùng lúc đó sử dụng thần chú cố định những mảnh lông chim lên tường: “Mọi người luyện tập phát âm trước sau đó luyện tập thao tác.”

Harry có cảm giác đã rất lâu rồi mình không luyện tập, lấy lại tinh thần, cậu giơ đũa phép nhắm thẳng vào chiếc lông chim, đầu tiên tập trung lực chú ý, sau đó thầm niệm chú ngữ một cách rõ ràng, Harry hành động theo bản năng.

Bùm! Lông chim mang theo một khối đá trên tường như hỏa tiễn bay vọt tới.

“Oa!” Harry lập tức cúi đầu né tránh, bên tai truyền tới âm thanh sưu một phát, loảng xoảng! Cửa sổ phòng học bị phá nát: “Sao lại thế này?” Cả phòng học trợn mắt há hốc, Harry không thể tin nỗi.

“Úc……..” Flitwick giáo sư lấy lại tinh thần trước nhất: “Tuyệt vời, vô thanh chú xuất sắc, chỉ cần luyện tập nhiều hơn.”

Vô thanh chú? Harry choáng váng, từ khi nào cậu nắm giữ kỹ thuật giỏi như vậy.

“Thử lại xem?” Flitwick giáo sư thích thú, tăng mạnh thần chú cố định một chiếc lông chim khác.

Harry do dự nâng đũa phép, loại cảm giác lúc nãy lập tức quay trở lại, giống như cơ thể tự biết nên làm thế nào, nheo mắt bắt đầu niệm chú ngữ, lần này chỉ có lông chim bay ra khỏi vách tường, cấp tốc bay tới trước mặt cậu, sau đó dừng lại.

Bên Slytherin, Draco có chút đăm chiêu, Potter bị tình dược khống chế bất luận lên lớp nào cũng không hề tập trung chú ý, cái gì cũng hỏng bét, chính là trên thực tế, có vẻ nhóc con này đã được huấn luyện trong hầm, cha đỡ đầu của cậu tuyệt đối không thể dành khoảng thời gian một tháng để nói chuyện yêu đương với Potter.

“Gryffindor thêm 10 điểm, lần này là điểm mười hoàn mỹ.” Flitwick vỗ tay.

Harry vò đầu, Hermione lần đầu tiên trong buổi học xoay đầu nhìn cậu.

“Mình không biết……..” Harry vội vàng xua tay: “Cứ như đột nhiên nắm bắt được kỹ xảo…….”

“Vô thanh chú là trọng điểm trong phòng chống nghệ thuật hắc ám.” Hermione nhẹ giọng nói.

“A?” Harry xấu hổ, lần thứ 2 lắc đầu: “Không phải mọi người nói mình không học lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám sao?”

“………không.” Hermione rút tầm mắt về, cô hiểu ra, là Snape giáo sư tự mình dạy Harry, có thể đạt được trình độ này trong một thời gian ngắn như vậy nhất định huấn luyện rất nghiêm khắc. Nam nhân này…….Hermione đột nhiên muốn than thở, một Slytherin điển hình, nắm bắt hết cơ hội có thể để làm chuyện cần thiết.

Vì Harry bất ngờ trình diễn nên lớp học sau đó vô cùng tích cực, Flitwick giáo sư rất hài lòng.

Tan học, đám học trò như ong vỡ tổ rời đi, Hermione vẫn như cũ rời đi sau cùng, cô cẩn thận ôm sách giáo khoa cùng bút ký ra ngoài.

“Yo, tiểu thư ôm cửa?” Một nữ sinh Slytherin cố ý đụng phải Hermione, cô gái lảo đảo một chút suýt chút nữa té ngã, những thứ trên tay rơi xuống đất.

Nhóm Slytherin theo sau vui vẻ cười rộ lên rời đi, việc Hermione đụng cửa cứ bị đám người này lấy ra trêu đùa, còn hơn cả Harry, lời châm chọc cô gái hoàn mỹ của Gryffidor càng táo bạo hơn.

“Bệnh thần kinh!” Ron mắng, ác ý cười nhạo cùng đùa giỡn là hai chuyện khác nhau.

“Đừng để ý tới bọn họ.” Hermione không thèm quan tâm, xoay người nhặt đồ đạc, cô gái nhớ ra gì đó, vội vàng đưa mớ đồ trong tay cho Ron: “Mang về giúp mình, mình có việc gấp.” Nói xong lập tức chạy ra ngoài.

Ron cùng Harry đối mặt không nói gì, chỉ đành cúi xuống nhặt tập vở, vừa thở dài vừa sửa sang lại mấy tấm da dê bị xổ bung ra của cô nàng.

Hermione chạy gấp có chút khó thở, cô cố gắng đuổi theo đám Slytherin kia, mục tiêu của cô chính là: “Malfoy…….” Gương mặt cô gái vì chạy nhanh mà đỏ bừng.

Thiếu niên bạch kim cùng cậu bạn tốt Blaise đi ở sau cùng đồng thời quay đầu.

“Tiểu thư ôm cửa, có chuyện gì sao?” Draco khinh miệt châm chọc, Blaise cười cười.

Hermione hít sâu vài ngụm: “Tao biết anh ta là ai.”

Hermione rõ ràng thấy biểu tình Malfoy thay đổi trong chớp mắt, ánh mắt chìm xuống, như một dòng nước đá đang che dấu tình tự của mình.

Không khí im lặng quỷ dị, vài giây sau Draco nói: “Cậu về trước.”

Blaise ngẩn người một chút mới hiểu được đang nói với mình, cậu hoang mang gật đầu, liếc mắt nhìn hai người một chút, rời đi.

“Tao không rõ ý của mày.” Giọng điệu Draco vô cùng lạnh lùng.

“Mày đem độc dược đưa cho Snape giáo sư.” Hermione nhìn thẳng đôi mắt xám của đối phương.

Draco mím môi, cô gái này không có khả năng nhìn trộm cậu.

“Không, không phải mày tiết lộ.” Hermione lập tức hiểu được biểu tình của thiếu niên: “Là Harry……trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

“Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?” Draco hừ lạnh.

“Tao……tao chỉ thực rối loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ……” Hermione lắp bắp nói.

“Vì thế mày tới hỏi tao?” Draco nhướng mi, lần thứ hai chăm chọc: “Ngạc nhiên chưa, tiểu thư vạn sự thông của Gryffindor lại đặc biệt nhờ tao làm cố vấn?”

“Mày là người duy nhất biết chuyện này.” Hermione buột miệng nói, đúng vậy, cô không biết làm cái gì bây giờ, nói cho Harry biết, hay là không nên nói? Cô không có ai để thương lượng, chỉ có Malfoy, cô tin tưởng Malfoy cũng từng hoang mang về việc này.

Draco thu hồi biểu tình mỉa mai, trầm mặc một hồi, cậu nhẹ nhàng nói: “Cứ coi như không biết, Granger, đối với ai cũng tốt.”

“Chính là…….” Hermione khó xử.

“Đây là đề nghị của tao.” Draco đánh gãy lời cô gái, tùy ý lắc lắc tay rời đi, tỏ vẻ không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

Hermione nhìn theo bóng thiếu niên bạch kim biến mất ở cuối hành lang, đúng vậy, Malfoy nói đúng, làm bộ như không biết là lựa chọn tốt nhất, ít ra Snape giáo sư cũng không tìm mình gây phiền phức? Hermione thực không dám nghĩ nếu Snape giáo sư biết cô biết chuyện này sẽ có hậu quả gì, về phần Harry, cô chỉ muốn xác định Allen có nguy hiểm hay không không phải sao?

Kết luận, không nguy hiểm, như vậy là được rồi.

Nhớ lại hành động xuất sắc của Harry trên lớp bùa mê lúc nãy, Hermione càng chắc chắn điểm này.

Ngẫu nhiên cũng phải học tập Slytherin, người khôn phải biết giữ mình, cuối cùng, Hermione quyết định như vậy.

Hoàn