Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 109: Ta yêu ngươi




Hai năm sau.

Trang viên Longbottom, nơi này xa hoa tráng lệ kém trang viên Malfoy, nhưng cũng là một gia tộc pháp thuật cổ xưa, sân vườn tổ chức một hôn lễ vẫn rất dư dả.

Hoa tươi, bong bóng, còn có ruy băng, còn có những con búp bê thổi lên vũ khúc hạnh phúc, hôm nay là hôn lễ của Neville Longbottom cùng Luna Lovegood, nhưng mà, trong hội trường hôn lễ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người lại là một người khác, người đó đang mỉm cười ôn hòa ngồi bên một chiếc bàn tròn, cùi đấu thân thiết chào hỏi với đám con nít, có người qua xin chữ ký, cậu cũng tiếp nhận bút lông chim hoàn thành thỉnh cầu của đối phương.

Người đó chính là Harry Potter, cậu bé sống sót, cứu thế chủ của giới Pháp Thuật, bất quá hiện tại, có lẽ nên xưng là thanh niên sống sót, sau chiến tranh, có người đoán Harry sẽ tiến vào Bộ Pháp Thuật, có người đoán Harry sẽ tham gia đội bóng Quidditch, nhưng tất cả mọi người đều bất ngờ, Harry thu thập hành lý sau đó ung dung rời đi, chỉ để lại một phong thư, nói là phải ra ngoài mạo hiểm, vì thế, cứu thế chủ biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thật lâu mới thấy mặt một lần, tỷ như tới Hogwarts giúp đỡ một vài khóa thực hành, hoặc tới St Mungo tặng vài loại dược liệu quý hiếm —— lúc mạo hiểm tìm được, còn có, cậu đáp ứng lời mời của《 kẻ lí sự 》 viết bài về những chuyến thám hiểm, kết quả là những kỳ đó của 《 kẻ lí sự 》 đều không đủ hàng để bán.

Tao nhã lịch sự, dịu dàng quyến rũ, đây là 《 tuần san mới 》đánh giá Harry, cùng với những cuộc phiêu lưu cậu đã trải qua, đủ để mê đảo đám phù thủy thích hình tượng anh hùng, đương nhiên, Harry hoàn toàn không có cảm giác về vấn đề này.

“Harry, lần trước gặp bồ là nửa năm trước.” Ron tóc đỏ vẻ mặt cảm khái tiến tới bên cạnh bạn tốt: “Chúng ta còn nghĩ không biết bồ có kịp tới dự hôn lễ không nữa.”

Harry khẽ mỉm cười: “Mình đáp ứng sẽ mang về một con bò sát lửa cho Luna.”

Ron nuốt nước miếng: “Bồ thực sự tìm được rồi?”

Harry nhướng mi: “Đương nhiên.”

Hôm nay Hermione rất xinh đẹp, cô gái bưng một mâm điểm tâm nhỏ ngồi xuống bên cạnh Harry: “Lần này ở lại bao lâu?” Không thể so với cái đầu không kiến thức của Ron, Hermione vẫn luôn lo lắng cho Harry, cô không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Harry đột nhiên bỏ đi, cô từng hỏi thăm qua hành tung của Snape, đối phương vẫn ở giới Muggle, bởi vì McGonagall giáo sư có đi tìm thấy ấy vài lần, hi vọng đối phương có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ viện trưởng Slytherin, kết quả bị cự tuyệt.

Harry chậm rãi lắc ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có lẽ……không đi nữa.” Ngữ điệu của cậu mang theo một chút tịch mịch rất khó nhận ra.

“Thật sao?” Ron hào hứng nhảy dựng lên: “Vậy bồ có định gia nhập đội bóng Tornado không?” Ron đang là thủ môn của đội bóng này, cậu rất hi vọng bạn tốt có thể gia nhập, kề vai sát chiến với mình.

Harry lắc đầu: “Mình không thể tưởng tượng nỗi tình cảnh suốt hai mươi mấy tiếng phải ngồi trên chổi bay.”

Nhóm phù thủy xung quanh nghe ba người nói chuyện đều cười rộ lên.

McGonagall giáo sư đi tới, bà phù thủy nghiêm túc hiếm khi mặc một bộ áo chùng thời trang: “Em có đồng ý tới dạy ở trường Hogwarts không? Đám nhỏ sẽ rất hoan nghênh em.”

“Harry, bồ tài thật.” Hermione nghịch ngợm nháy mắt: “Mình có gặp Charles, mình cá là anh ấy rất sẵn lòng dành cho bồ một lịch trình tới Rumani để học tập về những chú rồng.”

“Này không được.” McGonagall nghiêm túc, ngối xuống đối diện Harry nói: “Luna và Neville đã đáp ứng làm giáo sư sinh vật huyền bí cùng thảo dược học, nhưng hiện tại trong trường vẫn còn thiếu người, Slughorn giáo sư nói phải đi vài năm, mà cô vừa là hiệu trưởng còn phải kiêm nhiệm viện trưởng Gryffindor, đồng thời còn là giáo sư môn biến hình.”

Harry vò đầu, trời ạ, hóa ra McGonagall giáo sư cũng có lúc oán giận như vậy.

“Coi như là trường hợp khẩn cấp đi.” McGonagall thực đau đầu với tình hình hiện tại, mỗi ngày bà đều bận rộn tới sức đầu mẻ trán: “Giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng đang thiếu, thông báo tuyển dụng đã đăng không ít, nhưng người có khả năng thực sự không nhiều.”

“Giáo sư phòng chống nghệ thuật lần trước là một bao cỏ, bị McGonagall giáo sư đuổi đi.” Hermione nhỏ giọng nói thầm bên tai Harry, cố đang công tác trong Bộ Pháp Thuật, tuy McGonagall từng mời, nhưng cô cảm thấy mình không hợp với nghề nhà giáo cho lắm.

Harry dưới ánh mắt long lanh của McGonagall thực sự không có cách nào, cậu kho khan hai tiếng: “Em đại khái….. có thể làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám.”

“Vậy thực tốt quá.” McGonagall lập tức nói.

Đôi ngươi lục sắc của Harry lóe sáng, sau một lúc lâu lại nói: “Lúc nãy cô nói Slughorn giáo sư cũng định đi sao?”

McGonagall thở dài, lão nhân kia cũng đã tới tuổi về hưu rồi, nhưng bà thực sự không tìm được người thay thế ông, nên biết rằng, một đại sư độc dược “kém chất lượng” có thể làm nổ banh cả trường học.

Harry thả lỏng chân mày, ánh mắt đặt vào ly rượu trong tay: “Cô có thể viết thêm một phần thư mời không? Nếu được thì em sẽ…. mời Snape giáo sư trờ về.”

McGonagall giật mình, Hermione cũng sửng sốt, hai người ngơ ngác nhìn Harry, hoàn toàn không ngờ đột nhiên nghe thấy cái tên này từ miệng cậu.

“……..đương nhiên, cô thực cao hứng.” Một hồi lâu sau, McGonagall trả lời.

……..

Đường Bàn Xoay.

Snape chỉ ở chỗ Lucius an bài một tháng sau đó trở về nhà của mình, bởi vì một tháng đó y đã biết Harry thực sự sẽ không tới tìm mình, nếu không Harry nhất định có biện pháp tìm được, không phải sao?

Phóng ốc vẫn như xưa, lạnh lẽo cô độc, rất nhiều năm Snape đều sống như vậy, y đã quen rồi, hay nên nói là y nên quen rồi, chỉ là rõ ràng có những chuyện muốn quên đi thực quá khó khăn, khắp nơi trong căn nhà đều có dấu vết của người đó, những dấu vết vô hình.

Lựa chọn trốn tránh, Snape thực sự không thể đối mặt, cho dù Harry nguyện ý tha thứ, y cũng không thể tha thứ cho chính mình, ngay từ lúc đầu, đối mặt với con trai của người bạn tốt mà mình đã hại chết, y đã hiểu được, ngay từ đầu y đã hiểu, nhưng mà y vẫn đưa tay nắm lấy Harry, ôm lấy cậu.

Snape biết, chuyện này nhất định do con cẩu đần kia nói cho Harry, nhưng mà rất hiếm khi y không cho là con cẩu đần kia làm sai, ngẫm lại, nếu Lily biết y dám chạm vào đứa con thương yêu nhất của cô, biểu tình của cô sẽ thế nào đây? Loại hung thủ giết người như y, căn bản không xứng đáng…….có được hạnh phúc.

Hai năm, cuộc sống của Snape thực đơn giản, buôn bán độc dược để sinh sống cùng nghiên cứu độc dược, y vừa công bố luận văn độc dược của mình trên báo chí, chủ yếu là Pháp và Đức, y cố gắng không lộ diện ở Anh quốc, thậm chí là một cái tên cũng tiếc rẻ. Durmstrang có phái người tới mời y sang Đức làm giáo viên độc dược, cũng hứa hẹn rất nhiều, chủ yếu là cung cấp các hạng mục nghiên cứu độc dược cao cấp. Y đã cự tuyệt.

Snape thở dài, ném một phong thư đến từ Đức qua một bên, y biết mình nên rời khỏi Anh quốc, chính là…… y vẫn luôn cự tuyệt. Snape nhìn về hướng phòng ngủ, ánh mắt sâu xa.

Y cũng không biết mình cứ dây dưa không dứt với Harry có ý nghĩa gì.

Đúng vậy, Harry chưa bao giờ thực sự rời xa cuộc sống của y, cho tới tận bây giờ cũng không.

Buổi tối ngày Snape quay về đường Bàn Xoay, y phát hiện trên khung cửa sổ trong phòng ngủ có một con dơi màu bạc đang treo lủng lẳng, thành thật bám ở đó, ngây ngốc một giờ sẽ biến mất, mỗi ngày đều như thế, không có ngoại lệ, thần hộ mệnh này cho tới nay chưa hề nói một câu nào, dường như đang đợi Snape quyết định, mà Snape vĩnh vĩnh làm ra bộ dáng không nhìn thấy.

Y không có lời gì để nói.

Quơ đũa phép, Snape rửa sạch mặt bàn hỗn độn, rửa mặt xong mới bước lên lầu, đi vào phòng ngủ, nghiêng người nằm trên giường, Snape nhìn về hướng cửa sổ, y thực hoài nghi hành động của mình đang bị chứng rối loạn ánh ảnh cưỡng chế.

Nhưng hôm nay không giống, bởi vì khung cửa sổ trống rỗng.

Snape mở to mắt, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải là Harry rốt cuộc cũng chán ghét, mà là không lẽ nhóc con kia xảy ra chuyện? Snape có nghe một chút về tin đồn của Harry, mạo hiểm, thực thích hợp với bản tính của Gryffindor, nhưng mạo hiểm đương nhiên sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Snape ngồi dậy, có chút bất an, mạnh mẽ áp chế lại đủ loại suy nghĩ kinh khủng trong đầu, y bước ra ngoài, có lẽ y nên làm thêm vài loại độc dược, hai năm rồi y không thức khuya, có lẽ nên làm lại.

Đi tới lầu một, y lại không biết nên làm độc dược gì mới tốt.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa nhà bị đẩy ra, trong nhất thời, Snape sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, y cứng ngắc quay đầu.

“Chào, Severus.”

Là Harry Pottter hé ra gương mặt ôn hòa chào hỏi y, hai năm không gặp, Harry đã cao lên rất nhiều, nhưng vẫn rất gầy, thiếu niên này, a, không, thanh niên này nhìn qua so với thời gian sau cuộc chiến tranh kia lại càng….. thâm trầm hơn, Snape không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung, nhưng Harry đứng ở đó, thái độ như đang chào hỏi một người bạn cũ.

Hay đúng hơn là tình nhân cũ? Snape nhíu mi, không, nói rõ ra thì bọn họ không có…….li hôn.

“………….có chuyện gì?” Snape cố gắng làm cho giọng nói mình có vẻ bình thản, y khô khan nói.

Giống như không hề bận tâm tới ngữ điệu lạnh nhạt đó, Harry rút chìa khóa ra, đóng cửa lại, tiến vào, bên tay đang ôm một cái bao lớn hình chữ nhật đặt lên sô pha.

Snape không được tự nhiên, y cố gắng ép buộc mình dời tầm mắt khỏi Harry, nhìn về phía vật đang bị bọc kín kia, hình dạng giống như một bức họa, Snape phán đoán.

“Có người muốn nói chuyện với anh.” Harry không quay đầu lại, cúi người kéo lớp giấy bọc bên ngoài.

Nói chuyện? Người đầu tiên Snape nghĩ tới là Dumbledore, Harry mang bức họa của Dumbledore tới để nói chuyện với mình? Snape cắn môi.

“Đã lâu không gặp, Sevrus.” Toàn cảnh bức họa lộ ra, người ở bên trong tươi cười vẫy tay, không phải Dumbledore, âm thanh của một phụ nữ còn rất trẻ.

Snape trừng to mắt, hoàn toàn không thể tin được.

Tóc màu đỏ, ánh mắt xanh biếc, là Lily Evans! Sao có thể chứ!

“Tôi nghĩ, hai người cần không gian riêng.” Harry nhìn nam nhân đang ngẩn người, xoay người đi lên lầu, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.

“Ngươi…….” Snape nhìn bức họa, cực kỳ khiếp sợ.

“Mình cũng không ngờ có thể gặp lại cậu, còn có Harry.” Người phục nữ tóc đỏ vén tóc.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Phù thủy bình thường sẽ không lưu giữ lại bức họa, nếu không khắp cả giới Phù Thủy đều tràn ngập bức họa, huống chi Lily còn là một phù thủy Muggle, trong trí nhớ Snape, ngay cả Potter cha cũng không thể lưu lại bức họa, chính là trước mắt……. Snape dường như bắt đầu hiểu ra được gì đó.

“Này quan trọng sao?” Lily hỏi.

Ánh mắt Snape thực phức tạp.

“Cậu là người bạn quan trọng nhất của mình.” Lily nói tiếp: “Hơn nữa, tình tình cậu cũng không khác chút nào, Severus, có đôi khi không cần phải tự trách móc bản thân quá nặng nề, nhất là sau khi tất cả mọi người đều thông cảm cho cậu.”

“……..cho dù ta hại chết ngươi?” Snape cứng ngắc nói.

“Cậu thực sự thiếu mình một lời giải thích.” Lily cười khẽ, nhưng không hề có chút ý tứ trách móc nào.

“…….thật xin lỗi……” Như vậy là đủ rồi sao? Snape cúi đầu.

“Mình tha thứ cho cậu.” Sau đó, Lily nghiêm túc đáp lại.

Snape ngẩng mạnh đầu.

“Cậu không nghe nhầm, Severus, mình tha thứ cho cậu, sẳn tiện thay mặt James tha thứ cho cậu luôn.” Lily nháy mắt: “Cậu cũng biết đó, anh luôn nghe lời mình.”

Lily trong bức họa cùng Lily thực sự giống hệt nhau, xinh đẹp, thiện lương.

……….

Trong phòng ngủ, Harry vô lực ngồi xuống giường, Meilin mới biết cậu phải tốn bao nhiêu khí lực mới khắc chế được mình không từ giây đầu tiên thấy Severus nhào tới ôm lấy anh. Severus giống hệt như trước kia, không có gầy hơn, điều này làm Harry rất vui, phái thần hộ mệnh tới đốc xúc Severus phải nghỉ ngơi đúng là quyết định sáng suốt.

Harry nghe theo lời đề nghị của Dumbledore, làm một chuyện có thể xoay chuyển Severus. Harry đã suy nghĩ rất nhiều, cậu cảm thấy về những chuyện đã phát sinh, Severus thực sự muốn có được sự tha thứ không phải từ cậu, mà là cha mẹ cậu, đặc biệt là mẹ cậu.

Khoảng thời gian này đối với Harry mà nói thực rất dài, chế tác bức họa của mẹ là việc phức tạp nhất cuộc đời này cậu từng làm, so với việc đánh bại Voldemort còn khó khăn hơn, một tháng trước, cậu phải đi sưu tầm lại các đoạn trí nhớ có quan hệ tới mẹ——bởi vì năng lượng của ký ức có thể vẽ ra bức họa——từ những người bằng hữu của mẹ, may mắn là những người đó nghe thấy cậu muốn lấy những ký ức về mẹ, cũng không hỏi nhiều về nguyên nhân, thời gian tiếp đó, cậu đi khắp nơi tìm kiếm nguyên liệu đặc biệt để chế tác khung ảnh, bởi vì nguyên liệu bình thường không thể chống đỡ được mớ ký ức hỗn độn này, mặc khác, còn cần nước thuốc rửa ảnh đặc biệt.

Những thứ này nếu không có bà Malfoy hỗ trợ, cho mượn hàng tá sách kể về cách phương pháp chế tác, chính là tài liệu thức sự quá khan hiếm, không phải có tiền là có thể mua được, cho dù cậu là Harry Potter tiếng tăm lừng lẫy cũng không được, vì thế, cậu chỉ có thể tự mình tìm kiếm, tới những khu rừng rậm hẻo lánh, những nơi không hề có người ở.

Cậu vốn nghĩ chỉ cần khoảng nửa năm là có thành công, nhưng không ngờ đã tốn hơn hai năm, khoảng thời gian đó, nhiều lần cậu định từ bỏ, muốn xông về bên cạnh Severus, nhưng cậu đã cố nhịn xuống, lý trí nói với cậu, cậu phải giải quyết hết khúc mắc trong lòng Severus, cậu không thể để chuyện này thành vách ngăn cách giữa hai người, tuyệt đối không thể.

Harry nhu nhu huyệt thái dương, chờ một lúc lâu mới bắt đầu quan sát căn phòng, nơi này cũng không khác lúc trước, ngăn nắp, sạch sẽ và đơn giản, Harry đột nhiên phát hiện dưới giá sách có một cái hộp nhỏ, trước kia chỗ này để trống, xuất phát từ tò mò, Harry bước tới cầm lấy chiếc hộp, mở nắp ra xem thử.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái nồi quặng, Harry liếc mắt liền nhận ra, là cái nồi quặng chọc cười cậu đưa cho Severus, còn những thứ khác là một bó tầm gửi khô héo, một tờ giấy da, một sợi dây cột tóc, còn có một chiếc nhẫn.

Một dòng cảm xúc xông thẳng lên não Harry, cậu run nhè nhẹ cầm lấy tấm da dê, khẽ mở ra, Harry cắn chặt môi cố ngăn cản nội tâm đang gợn sóng, đây là bài thơ tình cậu đã viết trong khoảng thời gian trúng tình dược, cậu viết tặng cho Severus, cậu thực không ngờ thế mà Severus vẫn còn giữ.

“Ngu ngốc………” Harry nhỏ giọng thì thào, cậu ôm lấy cái hộp trở lại giường: “Chúng ta thực ngu ngốc……….”

Rõ ràng yêu thương nhau, nhưng vì cố chấp lại rời xa nhau lâu như vậy, lâu đến mức trái tim cậu đau đớn, đau đến hít thở không thông.

Không khí trong phòng dường như cô đặc lại, mãi đến khi cửa được đẩy ra.

Harry nghe thấy tiếng động quay đầu lại, cậu thấy anh tiến vào, ánh mắt mập mờ, tựa hồ định nói gì đó, lại nghẹn bên miệng, sau đó, ánh mắt anh dừng lại chiếc hộp trong tay cậu, sắc mặt lại càng phức tạp hơn.

Harry thả tấm giấy da vào hộp, đặt hộp nhỏ qua một bên, hít sâu một hơi mới nói: “Tôi nhớ anh, Severus.” Giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu, có chút cảm khái, lại như đang than thở.

“Harry yêu cậu, rất yêu cậu, hai người nhất định phải hạnh phúc.” Snape nghe thấy lời Lily vang vọng bên tai mình.

“Tôi hối hận muốn chết, lúc trước vì sao lại đặt ra ước định này với anh….. nói cái gì mà sẽ không dây dưa chứ.” Harry cố gắng ép chính mình nói hết: “Này, Severus, tôi có thể đổi ý được không?”

Nói xong, Harry ngẩng đầu nhìn anh, lần này, cậu chờ đợi, cậu đợi anh chủ động, như vậy, cậu sẽ biết được hai năm nay tất cả những việc mình làm có ý nghĩa hay không.

Thật lâu, Harry vẫn cố chấp không nhúc nhích.

Rốt cuộc, Snape động, y chậm rãi bước tới trước mặt Harry, chậm rãi khom lưng, tựa như một đoạn phim quay chậm ôm Harry vào lòng, Snape rốt cuộc hiểu được, trong khi mình tự trừng phạt bản thân, đồng thời cũng trừng phạt một người khác, một người yêu y rất nhiều, vì y có thể làm bất cứ chuyện gì: “Thực xin lỗi………..” Âm thanh thực áy náy.

Hốc mắt Harry nóng lên, vòng tay ôm lấy Slytherin tóc đen, vùi vào lồng ngực đối phương.

“Sau này không được rời khỏi tôi nữa.” Âm thanh khó chịu.

“………..ừ.” Snape biết, đời này y không thể thoát khỏi Harry nữa.

Harry hờn mát cọ cọ hai cái mới ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào đôi mắt anh: “Tôi yêu anh, Severus.”

“………..ừ.”

Harry bất mãn phồng mỏ, giây tiếp theo nghênh đón cậu là nụ hôn do đại sư độc dược chủ động, che lại những lời oán hận chưa kịp nói của cậu.

“Ưm…….” Lần này tới phiên Harry phát ra âm tiết.

Có câu nói, xa cách thắng tân hôn đại khái là chỉ tình trạng hiện tại, chiếc giường trong phòng ngủ không được tính là rắn chắc của Snape đang nhịp nhàng rung động, căn phòng tràn ngập âm thanh rên rỉ cùng ồ ồ thở dốc, xen lẫn là tiếng thét chói tai tràn ngập vui sướng của Harry.

Đêm khuya.

Harry trong tình trạng kiệt sức nhu thuận dựa vào lồng ngực nam nhân như trước kia, mơ màng kể lại những chuyện cậu trải qua trong 2 năm xa cách cùng nhớ nhung của mình dành cho anh, nói xong liền nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp, đôi tay còn thân thiết ôm lấy thắt lưng nam nhân không rời.

Snape chăm chú nhìn Harry, lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng, từng chút một, y nhớ lại thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó y và Harry cũng nằm trên chiếc giường này, có lẽ nó đã bắt đầu cho tất cả, có lẽ từ khi đó, hết thảy đã không còn giống như bình thường.

Dù sao, bản tính của Slytherin sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào xâm nhập vào địa bàn của mình.

Mà Harry là một ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất.

Mang theo vài phần thành kính, Snape cúi đầu đặt lên đôi môi Harry một nụ hôn.

“Ta yêu ngươi.”