Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 6 - Chương 4




Trong ngày hôm đó, Long Doanh đã chiếu cáo cho thiên hạ biết tin tức vui vẻ này, đồng thời tuyên bố, ba ngày sau cử hành đại lễ long trọng để ăn mừng đại sự khắp chốn hân hoan này.

Thành Nhiệt Đồ buồn tẻ đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng, tất cả mọi người đều bận rộn, nghĩ rằng có thể góp một phần sức lực cho bữa tiệc vào ba ngày sau để cảm tạ những công thần đã mang đến hy vọng cho bọn họ, Dieenndkdan/leeequhydonnn đặc biệt là Phượng Trạch công chúa đến từ Lộng Phong quốc.

Mà lúc này, Phượng Trạch công chúa đang được mọi người điên cuồng yêu mến, lại lười biếng nằm trong nội sảnh cung điện ở tạm, xung quanh là mấy nam nhân và Long Ứng Tình đang theo Long Ứng Thiên tiến vào.

Ngay lúc tất cả mọi người hưng phấn kể lại một màn vui mừng trong căn cứ ngày hôm nay, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên đỡ người dậy, giơ tay lên, giọng nói truyền ra ngoài cung điện: "Vào đi."

Vừa dứt lời, một bóng dáng màu đen rảo bước đi vào quỳ gối trước Long Ứng Tình, hai tay dâng lên một phong mật hàm.

Long Ứng Tình nhận ra ký hiệu trên mật hàm, biết những gì sẽ được báo cáo trong mật hàm, hắn cầm mật hàm lên, cũng không thèm nhìn tới, đưa cho Phượng Tĩnh Xu, vung tay lên, người trước mặt đã biến mất.

Phượng Tĩnh Xu cũng không khách khí với hắn, xé phong thơ ra xem, đến khi nàng nhìn thấy mật hàm, trên gương mặt thoáng qua hơi sự ngạc nhiên.

"Tĩnh nhi?" Nhận thấy được vẻ mặt khác thường của Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh quan tâm nhìn nàng.

Phượng Tĩnh Xu nhìn Phượng Duy Tĩnh, lại nhìn phong thư trên tay, cảm khái một câu, "Không ngờ lại là hắn!"

"Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc nàng đang nói cái gì? Hắn nào?" Hoa Ngọc Dung không hiểu hỏi.

"Các huynh biết lâu chủ Phi Tuyệt lâu là ai không?" Phượng Tĩnh Xu nhìn mọi người chung quanh một vòng hỏi.

"Ai?" Đột nhiên hỏi như vậy, tất cả mọi người có chút ngu ngơ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Phượng Tĩnh Xu giơ bức mật hàm trong tay lên, nói ra ba chữ ——"Yến Vô Nhai!"

"Cái gì? Là hắn?!" Hoa Ngọc Dung kêu lên một tiếng, những người khác cũng kinh ngạc.

Những người đang ngồi ở đây, ít nhiều cũng từng giao thiệp với giang hồ, mà người từng vào giang hồ, cũng sẽ biết, địa vị trên võ lâm hiện nay của Yến gia bảo có thể nói là số một số hai.

Bảo chủ Yến gia bảo Yến Phi chính là danh sĩ đương kim võ lâm nổi danh hiệp nghĩa, là người ghét ác như cừu, cương trực, được rất nhiều võ lâm đồng đạo khâm phục, hơn nữa hắn có giao tình rất tốt với Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa. Die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Mà nhi tử duy nhất của Yến Phi Yến Vô Nhai cũng rất có danh tiếng trong đồng lứa trẻ tuổi ở võ lâm, hơn nữa hắn là người luôn luôn ôn hòa, cũng không đắc tội người khác, rất được lòng của nhiều nữ hiệp võ lâm hoặc đại gia khuê tú.

Xem ra thiếu bảo chủ Yến gia chính đạo lại là lâu chủ Phi Tuyệt lâu tiếng tăm lừng lẫy trong hắc đạo? Nói lời này ra ngoài ai cũng phải cười đến rụng răng đấy!

Nhưng, giờ đây người nói ra những lời này là Phượng Tĩnh Xu, vì vậy không có ai hoài nghi tính chân thật của nó.

"Không ngờ Yến Vô Nhai có dáng vẻ công tử đại gia lịch sự nho nhã, sau lưng lại có thân phận khiến người ta kinh ngạc, đúng là việc đời khó ai ngờ!" Phượng Hàm Tiếu cảm thán lắc đầu.

"Nói như vậy, Yến Phi này nhất định cũng có quan hệ không cạn với Phi Tuyệt lâu rồi?" Văn Nhân Tĩnh Phong hỏi, trên gương mặt lại xuất hiện vẻ bát quái.

Phượng Tĩnh Xu nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong, lên tiếng: "Yến Phi chính là lâu chủ tiền nhiệm của Phi Tuyệt lâu."

Kim Bích Đạc cau mày, "Không đúng, theo lý thuyết, hắn đang tuổi trung niên, sao lại dễ dàng nhường chức lâu chủ vậy?"

Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nói: "Ban đầu, lúc ở trên đại hội võ lâm ta đã cảm thấy kỳ lạ, tu vi võ công của hắn theo lý mà nói là không sai, nhưng tại sao lúc tỷ thí với Tuệ Năng phương trượng lại thua trận nhanh như vậy? Hôm nay xem bức mật hàm này, ta rốt cuộc hiểu rõ. Kể từ sau đại hội võ lâm, Yến Phi đã tuyên bố bế quan, tất cả mọi chuyện của Yến gia bảo đều giao cho Yến Vô Nhai, theo ta thấy, hẳn là hắn đang bị thương rất nặng, không thể tự mình chống đỡ thế cục, vì vậy mới giao mọi việc cho Yến Vô Nhai. Mặc dù Yến Vô Nhai có danh tiếng tốt trên giang hồ, nhưng dù sao cũng là công tử thế gia được trưởng bối che chở, chưa từng một lần trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, vì vậy không có Yến Phi nhìn xa trông rộng, tâm cơ thâm trầm. Nếu như không phải đến lúc Yến Phi chống đỡ không được, hắn quyết định sẽ không để Yến Vô Nhai tới cai quản Phi Tuyệt lâu, bởi vì đó là nguyên vốn của hắn, tùy tiện giao cho Yến Vô Nhai còn trẻ không thể nghi ngờ là mạo hiểm. Hơn nữa qua lâu như vậy cũng không thấy hắn xuất quan, xem ra lần này hắn thật sự bị thương không nhẹ!"

Mọi người nghe Phượng Tĩnh Xu phân tích, cảm thấy có lý.

"Vậy lần này rốt cuộc Quân Phi Oánh sẽ làm gì?" Điều Long Ứng Tình quan tâm nhất vẫn là Quân Phi Oánh luôn lầ cái đinh trong mắt hắn.

"Quân Phi Oánh rất có thế lực ở trong triều đình, một số đại thần đã bị nàng âm thầm thu mua đầu nhập vào, Sa Y Hãn coi như là một con cờ tương đối lớn trong tay nàng, còn lại những con cờ tương tự khác cũng không có thiếu. Lần mưu đồ này, nàng hiển nhiên đã định ăn cả ngã về không, tính toán hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, kéo Ứng Thiên xuống vị trí thái tử, thậm chí không niệm tình cảm hai mươi mấy năm với phụ hoàng các ngươi, muốn khuấy động triều đình này. Dieendaanleequuydonn Nàng có hai bước cờ chủ yếu, thứ nhất là dựa vào Phi Tuyệt lâu, tiến hành ám sát tại đại lễ ăn mừng ba ngày sau; thứ hai là thừa dịp ám sát dẫn tới cơ hội hỗn loạn, điều Ngự Lâm quân tới, quang minh chính đại bao vây tất cả mọi người lại, tiến hành bức vua thoái vị, đẩy nhi tử Long Ứng Quân của nàng lên ngôi vị hoàng đế."

"Ầm!" Long Ứng Thiên tức giận đến cả người phát run vỗ án, buột miệng nổi giận mắng: "Đám người này lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa súc sinh!"

"Hừ! Thiệt thòi ta phụ hoàng đối xử tốt với bọn họ như vậy! Đúng là lòng người chưa đủ nên muốn lấy rắn nuốt voi, đều là súc sinh ăn cây táo rào cây sung!" Long Ứng Tình nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói ra một chuỗi tên các đại thần đầu phục Quân Phi Oánh, cũng đều tức giận không dứt.

Phượng Tĩnh Xu an ủi: "Các huynh cũng không cần tức giận như thế, nhân cơ hội này, giải quyết hết mấy tên con sâu làm rầu nồi canh ẩn núp trong bách quan ra, trả lại một triều đình trong sạch chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Nghe thấy lời Phượng Tĩnh Xu nói, Long Ứng Thiên nguôi giận, dịu dàng nhìn Phượng Tĩnh Xu nói: "Vũ nhi, cũng chỉ có nàng nghĩ vậy, nếu mỗi người đều có lòng dạ rộng lượng thì thật là tốt biết bao!"

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy Long Ứng Thiên gọi nàng "Vũ nhi", không khỏi lúng túng ho hai tiếng. Long Ứng Thiên này, chuyện gì cũng nghe nàng, chỉ có việc xưng hô, bất luận nàng phản đối thế nào, hắn cũng cố chấp gọi nàng "Vũ nhi", nàng rõ ràng nói với hắn nàng không phải tên Hoàng Vũ Tĩnh, thiệt là, giống y hệt tên Viêm Vũ Thụy. . . . . .

Nghĩ đến Viêm Vũ Thụy, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu ảm đạm. Kể từ hôm đó, đã nửa tháng không thấy bóng dáng của hắn, ngay cả hôm nay Long Doanh và văn võ bá quan chen chúc tới căn cứ, nàng cũng không thấy hắn ở trong đám người. . . . . .

"Đúng rồi, Tĩnh, vậy chúng ta phải làm những gì đây?" Long Ứng Tình thấy ca ca gọi tên Phượng Tĩnh Xu thì nàng liền im lặng không nói, cho là nàng mất hứng, vội vàng nói sang chuyện khác.

Phượng Tĩnh Xu phục hồi tinh thần lại, kiềm chế tâm tư, tiếp tục nói: "Nếu nàng tìm được hai trợ thủ, công bằng một chút, chúng ta cũng tìm hai trợ thủ tới. Tình, Mộ Ngâm giáo của huynh phải nhìn chằm chằm người của Phi Tuyệt lâu, nhưng không nên đả thảo kinh xà, một khi phát hiện Phi Tuyệt lâu có hành động, các ngươi liền chặn lại đường lui của bọn hắn. Lần này Quân Phi Oánh định đổ hết cả vốn liếng, nên lần này chắc cũng là lần hành động quy mô nhất của Phi Tuyệt lâu. Chúng ta phải thừa dịp Yến Phi vẫn chưa xuất quan trước, hủy diệt này Phi Tuyệt lâu, để bọn họ không còn đường lui!"

"Được! Ta nhất định sẽ làm bọn họ nâng cao tinh thần làm tốt chuyện này!" Long Ứng Tình nghe có thể hủy diệt Phi Tuyệt lâu, vui mừng luôn miệng đồng ý nói.

Phượng Tĩnh Xu nói tiếp: "Về phần Ngự Lâm quân, mặc dù thủ vệ quân hoàng thành có một bộ phận người làm phản rồi, nhưng vẫn có một vài người không có không phải sao? Huống chi, bên chúng ta còn có quân đội mới vừa thu quân hồi triều, Die nd da nl e q uu ydo n ba mươi mấy vạn người chẳng lẽ còn sợ trong mấy vạn người trong hoàng thành à? Trước phái một phần tâm phúc lẫn vào trong Ngự lâm quân, trong ứng ngoài hợp; sau lại phái phần lớn người ngụy trang thành bách tính bình thường, xen lẫn vào đám dân chúng xem náo nhiệt tại đại lễ chúc mừng, chờ đợi thời cơ từ bên ngoài chế phục thủ vệ bên ngoài cung; cuối cùng lại đưa một đám người sắp xếp ở ngoài thành, bao vây trọn tòa thành như thùng sắt chắc chắn, tầng tầng bao vây, một tầng bao một tầng, ta cũng không tin, còn có ai có thể chạy thoát được khỏi thùng sắt này!"

Nói xong, Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn một chút, mấy người đang ngồi lại không có ai nói chuyện, đều sững sờ nhìn nàng.

Trợn mắt một cái, Phượng Tĩnh Xu lại hoang mang, nàng nói nhiều như vậy, mấy tên nam nhân này sao lại không cho chút phản ứng vậy?

Một lát sau, Long Ứng Thiên kích động nói, "Vũ nhi, nàng thật giỏi! Được, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi tìm Thụy rồi thương lượng chuyện này với hắn!"

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe Long Ứng Thiên muốn đi tìm Viêm Vũ Thụy, theo bản năng kêu lên một tiếng, "Chờ một chút!"

Đợi Long Ứng Thiên xoay người nghi ngờ nhìn nàng, nàng lại có chút ngượng ngùng, nàng cũng không biết mình tại sao muốn gọi hắn lại. Vì che giấu vẻ không được tự nhiên, nàng vội vàng tìm một đề tài.

"Ứng Thiên, chỗ này ta có một biện pháp, có thể làm cho các huynh thoải mái mà thu phục đám Ngự Lâm quân phản bội, huynh có bằng lòng thử một lần không?"

Long Ứng Thiên nghe vậy vừa bước đi lại quay trở lại, "Vũ nhi, nàng còn có cao kế gì sao?"

(còn tiếp)