"Ùm ùm!"
"Ùm ùm!"
"Ùm ùm!"
Lúc còn chưa hoàn hồn từ trong hành động của Phượng Tĩnh Xu, hắn đã vác bao cát vác trên vai nhảy một cái, hung mãnh rơi vào trong nước sông!
"Tĩnh Xu!" Hai mắt Phượng Hoàng dữ dội gắt gao nhìn chằm chằm sóng biển phía dưới, ở dưới từng đợt từng sóng lớn lại không nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đó, "Tĩnh Xu! !"
Sẽ không, sẽ không, Tĩnh Xu sẽ không xảy ra chuyện. . . . . .
Phượng Hoàng vừa an ủi mình, vừa cố tự an ủi cố gắng thò đầu ra, muốn tìm được bóng dáng Phượng Tĩnh Xu.
Bóng dáng bên cạnh lần lượt không chút do dự phóng qua, nước sông văng lên lại một lần lại một lần ập về hắn, khiến lòng của hắn từ từ trở nên tuyệt vọng mà lạnh lẽo.
"Tĩnh Xu! ! !"
"Ầm!!!"
Dưới sấm chớp, Phượng Hoàng mang theo tiếng gào thét tuyệt vọng, cùng với tiếng gầm của trời, làm tan nát lòng người.
"Ào!" Đột nhiên, trong cơn sóng lộ ra một đầu sọ, Phượng Hoàng thật giống như trong lòng có cảm ứng mà nhìn về phương xa, đối mặt với hai mắt vừa chuyển tới.
Chính mình không thể tin được ánh mắt của bản thân, mừng như điên ào tới, trong lúc nhất thời Phượng Hoàng mất đi tất cả ngôn ngữ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cả người run rẩy, cặp mắt không động đậy chăm chú nhìn khuôn mặt trên mặt nước, chỉ sợ gương mặt đó sẽ thừa dịp hắn nháy mắt lại một lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
"Phượng Hoàng!" Phượng Tĩnh Xu xa xa liền thấy bộ dáng mất hồn của Phượng Hoàng, biết hắn bị hành động của nàng hù sợ, vì vậy giơ tay lên vẫy hắn, đợi đến khi xác định hắn đã yên tâm, lập tức quay đầu nhìn binh sĩ nhảy xuống theo nàng lớn tiếng ra lệnh: "Bảo vệ đê lớn! Mọi người mau chóng đắp bao cát lên, chặn nước lũ lại! Mau! Kéo đồng bạn bên người các ngươi lại, không để cho bọn họ bị nước lũ cuốn đi!"
May mà nàng dùng nội lực truyền thanh, nếu không trong nước ồn ào, vốn không có người nghe được nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
"Tĩnh Xu! Nàng mau lên đây!" Phượng Hoàng nhìn Phượng Tĩnh Xu xoay người kéo binh lính hai bên lại, thân hình nhỏ nhắn bị cơn sóng khổng lồ hung hăng vỗ, trong lòng vừa kinh lại sợ, chỉ sợ nàng ngộ nhỡ.
Xa xa Phượng Tĩnh Xu thật giống như nghe được tiếng hắn la lên, vỗ vỗ hai binh lính bên cạnh, sau đó bơi về phía hắn, dinendian.lơqid]on Phượng Hoàng thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi hắn buông lỏng tâm tư, Phượng Tĩnh Xu lại một lần nữa vác bao cát nhảy vào trong nước!
"Tĩnh Xu!" Lần này, trong tiếng kêu Phượng Hoàng trừ hoảng sợ ra, còn mang theo tức giận. Nữ nhân này, thật không coi trọng tính mạng của mình mà!
Không cách nào, Phượng Hoàng không thể làm gì khác hơn là cũng đi theo vác bao cát lên nhảy xuống đê đập, ra sức bơi về phía Phượng Tĩnh Xu!
Bơi tới gần rồi, Phượng Hoàng nghe thấy Phượng Tĩnh Xu đang kêu gọi binh lính lân cận, khích lệ bọn họ chịu đựng. Nhưng, mọi người đều biết, bất luận bọn họ làm gì nữa cũng vô ích, cục diện như vậy, đã tránh không thể tránh rồi. . . . . .
Nhưng, không có một người lùi bước, tất cả mọi người mạng xông về phía trước, ở trong lòng bọn họ, ý niệm duy nhất là, nếu khó thoát khỏi cái chết, như vậy, bởi vì dân chúng sắp gặp tai họa, nên làm tiếp những gì đó. . . . . . có lẽ chống cự thêm một giây đồng hồ, sẽ cứu vãn được nhiều tính mạng. . . . . .
"Mọi người chịu đựng! Đừng sợ, ta và các ngươi ở chung một chỗ!" Giọng Phượng Tĩnh Xu đã khàn khàn đứt quãng, mang theo sự nghẹn ngào.
Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống khiến bọn họ chật vật không chịu nổi, nước sông ào ào lấy cuốn lấy xung quanh trôi đi, đỉnh đầu không ngừng có bóng người phóng qua, bên cạnh cũng dần dần hiện lên từng thân thể hư mềm vô lực, được áo cứu sinh màu cam nâng lên, càng thấy thê thảm.
Đến cuối cùng, mọi người đã không để ý ôm bao cát vào trong lòng sông, chỉ có thể điên cuồng đẩy tất cả bao cát chất đống trên con đê xuống sông, sau đó người cũng không chút do dự nhảy vào, trong dòng nước nắm chặt tay đồng bạn, làm thành một bức tường người, ý đồ lấy thân thể yếu đuối ngăn cản nước sông cuồn cuộn. . . . . .
Cơn sóng mạnh mẽ tập kích, Phượng Hoàng tóm chặt lấy tay Phượng Tĩnh Xu, mắt thấy từng đợt sóng vỗ càng cao, đê Mịch La đã sắp không đỡ được, dưới mắt hắn đã không để ý được nhiều hơn, hắn không gánh nổi càng nhiều mạng người, nhưng ít nhất trong mười lăm vạn người ở đây, phải giữ được mạng của Phượng Tĩnh Xu!
Nam nữ trời sinh sức lực chênh lệch, khiến Phượng Hoàng có thể kéo Phượng Tĩnh Xu đang giùng giằng lên bên bờ, huống chi mới vừa rồi Phượng Tĩnh Xu vì vác bao cát qua lại trong nước sông, đã hao hết không ít hơi sức, vì vậy bây giờ vốn không tranh nổi với Phượng Hoàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường người trước mắt càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng xa xôi. . . . . .
Đến gần đê, mắt Phượng Hoàng thoáng một cái, đột nhiên mà trợn to cặp mắt hít vào một ngụm khí lạnh —— đê đập đã bắt đầu nứt ra một đường rồi!
Tăng nhanh động tác đi tới bờ, dùng sức đẩy Phượng Tĩnh Xu lên đê đập, Phượng Hoàng cũng vội vàng bò lên.
"Ngươi làm cái gì! Tại sao kéo ta trở lại! ?" Phượng Tĩnh Xu quát với Phượng Hoàng.
"Ta không thể để cho nàng chết!" Phượng Hoàng cũng lớn tiếng kêu lên, "Ta mặc kệ ai đó thế nào, ta chỉ quản nàng ra sao! Dieenndkdan/leeequhydonnn Ta chỉ quan tâm sống chết của nàng, quan tâm nàng hơn người khác!!" Hắn kích động nắm chặt hai vai của Phượng Tĩnh Xu, "Nếu như nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng bảo ta phải tiếp tục sống thế nào, nàng bảo chúng ta phải tiếp tục sống thế nào đây! ?"
Phượng Tĩnh Xu dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay của Phượng Hoàng, "Ta nói rồi ta không sao! Ta có pháp thuật hộ thân, có thể có chuyện gì chứ! ?"
Phượng Hoàng trừng mắt, "Nàng cho rằng ta không biết sao? Pháp thuật của nàng đã dùng hết, bây giờ nàng vốn chỉ là một cái thùng rỗng, không sử dụng được pháp thuật!"
"Người nào, ai nói! ?" Phượng Tĩnh Xu cứng lại, cố tự bình tĩnh mà phản bác, "Vừa rồi không phải ta đưa đám Duy nhi xuống sao? Ta...ta còn có Linh Lung, ta có thể bảo vệ ta được chu toàn đấy!"
"Nàng đang gạt ai, lừa gạt ai đó!? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chúng ta cùng chết với nàng sao! ?" Phượng Hoàng thấy Phượng Tĩnh Xu vẫn không muốn thừa nhận, hơn nữa còn muốn xông vào trong nước xông, không khỏi không đúng mực, cuồng loạn giữ Phượng Tĩnh Xu, "Trước Hồng Linh Lung đưa mười vạn quân mã từ thành Sở Ương tới, mạnh mẽ dùng máy bay trực thăng đi cứu thôn dân Trương gia thôn, còn cùng Hắc Linh Lung biến một đám dụng cụ ra, ngay sau đó không ngừng nghỉ chạy đến nơi đây ý đồ sử dụng pháp thuật rút nước lũ, những thứ này cũng đã vượt ra ngoài phạm vi khả năng thừa nhận của nàng! Nếu như không phải là tiên khí của Thiên Đình đã tiến hành chữa trị cho nàng, bây giờ nàng đã sớm ngã xuống! Cho tới bây giờ nàng còn muốn tiếp tục chống đỡ sao? Còn cần không!?"
Phượng Tĩnh Xu bị Phượng Hoàng đâm thủng vẻ ngụy trang, cộng thêm giờ phút này tình thế cấp bách, nhất thời tức giận công tâm, trước mắt đã ngất xỉu, mềm nhũn ngã vào trong lòng Phượng Hoàng.
"Tĩnh Xu!" Phượng Hoàng thấy Phượng Tĩnh Xu ngã về phía mình, trong lòng hoảng hốt, lý trí bị Phượng Tĩnh Xu đánh bay cũng trở lại, trong lòng hối hận, tự trách mình vừa rồi không nên dùng lực dao động nàng.
"Tĩnh Xu, " Một tay vòng qua đầu, một tay vòng qua đầu gối, Phượng Hoàng xoay ngang, ôm lấy Phượng Tĩnh Xu, "Chúng ta đi nhanh đi! Sắp vỡ đê rồi!" Vừa nói vừa dùng tiên thuật bay đi.
"Không. . . . . . Không thể. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu vừa nghe đến phải đi, lại bắt đầu giãy giụa, nàng không thể bỏ nơi này, nếu như nơi này không giữ được, nàng cũng không thể diện đối với muôn dân thiên hạ nữa !
"Nàng. . . . . ." Phượng Hoàng thấy Phượng Tĩnh Xu vẫn còn giãy giụa, hai hàng lông mày lại nhíu, vừa muốn mở miệng, sau lưng vang lên một tiếng động thật lớn.
"Ào!!!"
Một trận nổ núi rung đất lở, khiến hai người lơ lửng giữa không trung giật mình, Phượng Hoàng ôm Phượng Tĩnh Xu xoay người, lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc không thể nói được gì.
Đê Mịch La —— bị vỡ rồi!
Nước lũ tàn phá, từ chỗ lỗ hổng Phượng Hoàng vừa nhìn phun ra, dấy lên cơn sóng lớn cao mười mấy trượng!
"Ầm! Ào —— ào ——!" Từ lỗ hổng, nước lũ giống như tìm được chỗ khơi thông, tất cả đều không chút lưu tình chen chúc, da.nlze.qu;ydo/nn lỗ hổng vừa còn rộng mười thước, lập tức vỡ toang rộng đến bốn mươi lăm thước!
Nước lũ được giải phóng, mang theo thắng lợi, giương nanh múa vuốt xông về chân núi!
"A ——"
"Nước lũ tới rồi ——"
"Mọi người chạy mau ——"
Đột nhiên, dưới chân núi truyền đến một hồi tiếng thét chói tai, khiến Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hoàng còn đang sững sờ mà thức tỉnh.
Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu nhìn xuống dưới, giữa sườn núi còn có một một số người chưa đi lên, những người này ở vẫn đang vác bao cát đi lên đã gặp phải nước lũ ập tới!
"Phượng Hoàng!" Phượng Tĩnh Xu hoảng sợ hét ầm lên.
"Chúng ta phải đi!" Lòng Phượng Hoàng run lên, lại cứng rắn quả quyết nói.
"Không —— đừng! Ngươi thả ta xuống! Ta phải cứu bọn họ!" Phượng Tĩnh Xu bắt đầu giãy giụa ở trong lòng Phượng Hoàng. "Bọn họ —— bọn họ vẫn còn ở phía dưới, sao ta có thể bỏ bọn họ lại! Còn chưa bảo vệ được đê Mịch La!"
"Đủ rồi! Tĩnh Xu, đây là thiên mệnh, chúng ta không thể thay đổi được!" Phượng Hoàng cắn răng nhịn chua xót, "Đó là số mạng của bọn họ! Nàng đã tận lực rồi! Không thể giữ đê Mịch La được, không phải là lỗi của nàng, nàng đã tận lực rồi!!"
"Không. . . . . . Ô ô. . . . . . Không! Phượng Hoàng, không phải như vậy, không phải vậy. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu đột nhiên ngưng giãy giụa, lại chảy nước mắt, "Sao ta có thể không giữ được. . . . . . Đó là hơn triệu sinh mạng! Sao ta không giữ được. . . . . ."
Lần này, Phượng Tĩnh Xu thật sự rõ ràng mà cảm nhận được thiên mệnh tàn khốc, đây là vì cái gì? Tại sao phải khiến nàng trải qua những thứ này? Tại sao phải vô tình đoạt đi nhiều sinh linh như vậy?
Thì ra nàng cũng tầm thường như vậy sao? Thì ra đối mặt với tự nhiên, đối mặt với thiên mệnh không thể chống cự, nàng cũng giống như con hcim ưng non mới vừa sinh ra, không hề có sức chống cự, chỉ có thể mặc cho xâm lược sao? Tại sao. . . . . .
"Tại sao! ! ! A ——" Trên bầu trời bộc phát ra một hồi tiếng kêu khóc, làm nổi bật tiếng kêu thảm thiết phía dưới, tạo thành một màn tai họa làm người ta bận tâm sợ hãi!
Cảm nhận được người trong lòng cực kỳ đau thương, trong đôi mắt Phượng Hoàng cũng thoáng qua vô hạn đau đớn, nhìn lại dưới chân, những thân thể trôi lơ lửng giữa dòng nước lạnh lẽo, tim của hắn giống như bị người hung hăng đánh, đau rát.
Chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt mang theo đau thương từ từ kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, gương mặt này. . . . . . luôn hiện lên các loại vẻ mặt, hoặc vui mừng, hoặc không kiên nhẫn, hoặc thương tiếc, hoặc cao ngạo, hoặc tự tin, hoặc tức giận. . . . . . Mỗi một loại vẻ mặt cũng chân thật biểu hiện ra cảm xúc của chủ nhân nó, không có chút dáng vẻ kệch cỡm, lừa gạt.
Hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo mềm mại vào trong ngực, hận không thể cứ như vậy ấn sâu nàng vào trong cơ thể của mình, Die nd da nl e q uu ydo n để cho nàng cảm nhận được ấm áp của hắn, không hề bị thương, cũng sẽ không rời khỏi hắn được nữa. . . . . .
Tĩnh Xu. . . . . . nàng muốn thứ gì. . . . . . ?
Bất luận nàng muốn thứ gì, ta. . . . . . cũng sẽ làm vì nàng. . . .