Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 4 - Chương 12




Sau khi Phượng Duy Tĩnh phân phó thủ vệ chú ý trông chừng, vừa xoay người muốn đi vào, một âm thanh vang lên gọi hắn lại, "Tiểu vương gia xin dừng bước!"

Phượng Duy Tĩnh thầm nghĩ, công việc giữ cửa này thật đúng là mệt mỏi, mình mới đứng ở đây thời gian không tới một chén trà, đã tới ba nhóm người, cũng khổ cho Trương Quý, ừ, chờ lát nữa gọi Tiễn bá cho hắn thêm bạc.

Trong lòng mặc dù không ngừng oán thầm, Phượng Duy Tĩnh vẫn mang theo nụ cười xoay người lại.

Người tới một cao một thấp, một xanh lá một xám, một gầy yếu một cường tráng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Phượng Duy Tĩnh đưa mắt đặt ở trên người thiếu niên áo xanh, Die nd da nl e q uu ydo n khách khí thăm hỏi: "Duy nhi bái kiến hoàng tử, xin hỏi hoàng tử gọi Duy Tĩnh lại là vì chuyện gì?"

Hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Tình quan sát thiếu niên ở trước mắt, tuổi của hắn chỉ lớn hơn so với mình một tuổi, nhưng lại trưởng thành sớm, dựa theo tài liệu do thủ hạ truyền tới, vị tiểu vương gia này, ở trên thương trường là bá chủ một phương, so với ca ca của hắn, chỉ có hơn không kém, lại nói võ công của hắn, mặc dù chưa được thấy qua công phu của hắn trên đại hội võ lâm, nhưng vào cái ngày đoạt bảo ấy, ba mươi cao thủ dưới tay mình do thúc thúc khổ cực bồi dưỡng ra đều bị chém giết, như vậy có thể thấy được sự lợi hại của hắn. Nếu như không cần thiết, Long Ứng Tình hi vọng không đối địch với hắn, nhưng mà, nếu như......

Nghĩ đến khả năng đó, hai mắt Long Ứng Tình lại thêm một phần thâm trầm.

"Nghe nói Lục Miểu chân nhân chính là ân sư của Phượng Trạch công chúa, Ứng Tình vẫn luôn sùng bái chân nhân, đêm qua vốn nghe nói chân nhân muốn tham dự tiệc, vốn muốn làm quen chân nhân, không biết làm sao lại quên mất chuyện này, hôm nay đến đây với Viêm tướng quân, thành tâm bái kiến." Nói xong, Long Ứng Tình bái lễ với Phượng Duy Tĩnh.

Lời này rất có bản lĩnh, vừa nói rõ ý đến là vì Lục Miểu, lại không để lại dấu vết nâng Phượng Tĩnh Xu một phen, ý tứ trong đó chính là tối hôm qua bữa tiệc quá mức xuất sắc, dieendaanleequuydonn quên mất người hắn sùng bái, loại tán dương trong lúc vô tình này, làm cho người ta nghe rất thoải mái, so với việc cố ý ca ngợi còn có tác dụng hơn.

Quả nhiên, Phượng Duy Tĩnh mới đầu còn chưa đủ tin tưởng, sau khi nghe được ý trong đó, không nói hai lời để cho hai người vào phủ.

Vị trí rừng trúc ở phủ Hiền vương rất vắng vẻ, chính là nơi ở gần chỗ hốc cây mà năm đó Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh chơi đùa, dọc đường đi tới, rất là thanh tịnh và đẹp đẽ.

Lúc Phượng Duy Tĩnh đưa hai người tiến vào rừng trúc, đã có mấy người ngồi ở trong rừng trúc rồi.

Lục Miểu vẫn một thân áo xanh như cũ, mái tóc bạc trắng dùng một sợi dây xanh ngọc bích cột lên, mặt mày hồng hào không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, người vừa nhìn, còn tưởng rằng là một mỹ nam tử trung niên!

Giờ phút này hắn đang trầm ngâm chẩn mạch cho vị đại nương si ngốc của Đệ Ngũ Long Quỳ, Đệ Ngũ Long Quỳ khẩn trương ngồi ở một bên quan sát học tập, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư cũng ngồi ở bàn đá bên kia, Tĩnh Ảnh chuyên chú nhìn, nghe ba người phát ra tiếng vang, ngẩng đầu liếc nhìn, lại cúi đầu, ngược lại Tuân Thư, thoạt nhìn rất nhàm chán, một thân áo đỏ nổi bật lên má hồng da trắng của hắn, một đôi con ngươi nhìn trái, nhìn phải, khi thấy ba người Phượng Duy Tĩnh, liền nở nụ cười tươi rói, vội vàng chạy tới, kéo tay Phượng Duy Tĩnh nũng nịu nói, "Tĩnh ca ca, tỷ tỷ đâu? Sao Thư nhi không thấy tỷ tỷ?"

Phượng Duy Tĩnh cười xoa xoa hai gò má béo của Tuân Thư nói: "Tối hôm qua tỷ tỷ quá mệt mỏi, còn đang ngủ đấy."

"A! Tỷ tỷ lại muốn làm con heo nhỏ rồi hả?" Tuân Thư trợn to cặp mắt, giật mình hỏi.

"Ha ha! Đúng vậy!" Phượng Duy Tĩnh cười lớn trả lời.

"Ưmh!" Tuân Thư hơi nhíu mày, "Con heo nhỏ khó coi, vẫn là tỷ tỷ đẹp mắt một chút, không được, ta phải đi đánh thức tỷ tỷ, da.nlze.qu;ydo/nn không để cho tỷ làm con heo nhỏ!" Tuân Thư chạy vụt đi như một làn khói, Phượng Duy Tĩnh không kịp gọi hắn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.

Xoay người lại đến bên cạnh bàn đá, hỏi thăm nhìn Tĩnh Ảnh một cái, Tĩnh Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Duy Tĩnh làm một động tác chớ lên tiếng, mời Long Ứng Tình và Viêm Vũ Thụy ngồi xuống.

Sau một nén nhang, Lục Miểu buông tay nữ tử kia ra, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chân nhân, tình huống sao rồi?"

Lục Miểu vuốt vuốt râu trắng như tuyết, nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, nói: "Mười mấy năm qua đều là ngươi chẩn bệnh cho nàng, tình huống của nàng thế nào ngươi rõ nhất rồi, không phải sao?"

Đệ Ngũ Long Quỳ cứng lại, vội la lên: "Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Chân nhân, hai ngày trước người vẫn còn châm cứu chế thuốc cho nàng mà, sao hôm nay......"

"Hai ngày trước là ta đang nhìn tình trạng cụ thể của nàng, dù sao nghe thấy lời của ngươi cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thông tin ta muốn, hiện tại đã sáng tỏ, ta mới nói cho ngươi biết, những phương pháp trị liệu mấy năm gần đây của ngươi cũng không sai, vấn đề duy nhất là ở trên người nàng, là nàng phong tỏa ý thức của bản thân, không muốn tỉnh lại, vì vậy bất luận làm gì dùng thuốc hay dùng châm, cũng sẽ không hữu dụng, thuốc và kim châm chỉ có thể cứu trị phần ngọn, cũng không thể chạm đến gốc, muốn nàng thực sự tỉnh lại, chỉ có tìm được điểm mấu chốt khiến nàng phong bế bản thân, hiện tại những gì chúng ta làm đều vô dụng!" Lục Miểu cau mày nói.

"Vô dụng à...... Chẳng lẽ tâm huyết mấy chục năm nay của ta và sư phụ cứ như vậy uổng phí? Ngay cả người ta cũng không trị khỏi, sau này còn dựa vào cái gì để chữa trị cho người trong thiên hạ đây?" Đệ Ngũ Long Quỳ xụ vai xuống, ủ rủ lẩm bẩm nói.

Nhìn bộ dáng Đệ Ngũ Long Quỳ như đưa đám, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh cũng không biết phải an ủi như nam tử tốt bụng cố chấp này thế nào, chỉ có thể nhíu mày lo lắng suông.

Long Ứng Tình và Viêm Vũ Thụy ở bên cạnh nhìn dáng vẻ mấy người rồi hai mặt nhìn nhau, cũng đều yên lặng không nói được lời nào.

Lục Miểu nhìn ba người, lạ nhìn nữ nhân kia, đột nhiên nói nói: "Có lẽ Xu nhi sẽ có biện pháp không chừng!"

Một câu nói giống như xé tan màn đêm nhìn thấy được ánh sáng, Đệ Ngũ Long Quỳ lập tức ngẩng đầu lên vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Miểu, "Công chúa có biện pháp?" Tiếp đó sắc mặt lại ảm đạm, "Chân nhân, người không cần an ủi ta, ta biết rõ người không đành lòng nhìn ta khổ sở, ta biết rõ công chúa là đồ đệ của người, người là sư phụ cũng không có cách nào, công chúa còn có biện pháp gì được?"

"Cũng không phải, cũng không phải!" Lục Miểu gật gù hả hê một hồi, nói: "Mặc dù Xu nhi là đồ đệ của ta, nhưng trên các phương diện nàng đã sớm là trò giỏi hơn thầy, đặc biệt là y thuật của nàng, ngay cả ta cũng theo không kịp."

Mấy tiếng rút khí vang lên, Đệ Ngũ Long Quỳ, Long Ứng Tình và Viêm Vũ Thụy không thể tin được  trợn to hai mắt!

Trên đại lục Sở Ảnh, ngay cả Lục Miểu chân nhân có bản lĩnh cao nhất, y thuật cũng là tốt nhất, ba mươi mấy năm trước vẫn còn ngang hàng với Y Thánh, bây giờ qua nhiều năm như vậy, y thuật của hắn chắc chắn càng thêm thông thạo, một cao nhân như vậy, dám nói đồ đệ của mình, một nữ tử còn chưa cập kê, đã vượt xa hắn, lời này thật giống như đầm rồng hang hổ, vốn không thể là thật!

Nhưng vì chữa bệnh cho đại thẩm, Đệ Ngũ Long Quỳ cũng không cố kỵ gì nữa, trực tiếp hỏi: "Tiền bối nói thật? Y thuật của công chúa còn lợi hại hơn người sao?"

Lục Miểu không cam lòng gật đầu, trong lòng vừa kiêu ngạo lại càng không cam lòng, kiêu ngạo là mình có mắt nhìn người, thu được một đồ đệ kỳ tài như vậy, không chỉ chuyện lạ kỳ của bản thân, ngay cả cái đầu cũng rất thông minh thần kỳ. Ban đầu hắn giao sách thuốc bí tịch cho nàng, nàng chỉ tốn một tháng thì lĩnh hội được tầng bảy tầng tám, sau đó liền đuổi hắn xuống núi dạy hai tên đồ đệ khác, đợi khi nàng xuống núi vào ngày sinh nhật của đồ đệ Duy nhi, hắn liền phát hiện nàng tiến bộ rất nhanh, cho đến mấy năm trước, thậm chí không cần hắn dạy, di@en*dyan(lee^qu.donnn) trực tiếp đuổi hắn xuống núi, rõ ràng Tuyệt Lăng sơn là địa bàn của mình, đến cuối cùng lại bị cái nha đầu kia đuổi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Lục Miểu hắn cũng không cần bày ra nữa! Thật là dạy cho đệ tử đói chết sư phụ, Lục Miểu nghĩ đến, có chút không cam lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận than thở, ai bảo hắn không có cách gì với nàng chứ?

"Ngươi tìm cơ hội để Xu nhi xem thử, nói không chừng nàng có thể chữa được." Lục Miểu chậm rãi nói.

"Nhưng, nếu như công chúa có thể trị hết, tại sao nàng không giúp ta chữa trị từ sớm chứ?" Đệ Ngũ Long Quỳ không hiểu hỏi.

"Khụ khụ! Có thể là, Xu nhi cảm thấy để cho sư phụ ta đây tới thì tốt hơn, dù sao ta vừa lúc muốn tham gia sinh nhật Hiền vương, huống chi, không phải ngươi nói có di ngôn của sư phụ phải giao cho ta sao?" Lục Miểu vội vàng tìm cớ cho Phượng Tĩnh Xu, thuận tiện dời đi sự chú ý của Đệ Ngũ Long Quỳ, thầm than một hơi, nghĩ thầm: cũng không thể để hắn biết nha đầu kia là lười trị, huống chi thấy dáng vẻ nha đầu Nguyệt Phi hai ngày nay, rõ ràng hai người có quyết định muốn kéo người ta đến Hạnh Lâm đường, người này có giá trị, dĩ nhiên không thể để người ta chạy, hừ hừ, ý đồ của nha đầu kia, lão đầu ta còn không biết sao!? Ừm, dùng việc này để lừa nàng lấy chút lợi đi? Muốn cái gì đây? Ừ, tối hôm qua món ăn rất ngon, hắn còn chưa ăn đã nghiện, còn có rượu không tồi, còn có...... A! Đúng rồi, còn có một vật trọng yếu nhất, hắc hắc, hắn cũng muốn bay một vòng trên bầu trời, tối hôm qua thấy phu thê Hiền vương bay lên trời, hắn rất hâm mộ đó! Mặc dù có thể dùng khinh công để bay lên trời không, nhưng mà, vẫn là vật tối hôm qua thoải mái hơn, không lao lực, thời gian dừng lại cũng dài, ừ, hắn nhất định phải để nha đầu cho hắn ngồi lên một lần, không, hai lần, không, ách, dứt khoát đưa món đồ kia đưa cho hắn, chú ý này không tệ......

Lục Miểu không nhìn người quanh mình, bắt đầu tiến vào giai đoạn mơ mộng kia. Cái tật xấu này của hắn, kể từ thấy được đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái của Phượng Tĩnh Xu đã xuất hiện, vẫn không sửa được, khiến người xung quanh hắn thở dài không dứt.

Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh quá quen thuộc với cặp mắt tỏa sáng kia của Lục Miểu, hai người nhìn nhau một cái, dfienddn lieqiudoon thở dài một tiếng, Phượng Duy Tĩnh bất đắc dĩ đi tới sau lưng Lục Miểu, lật bàn tay một cái, một tia sáng màu bạc mang theo sát khí thoáng qua, thẳng tắp đâm tới gáy Lục Miểu!

Cảm giác một hồi gió lạnh đánh tới, thân thể Lục Miểu theo bản năng nghiêng người tránh thoát, đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn ngân châm trên tay Phượng Duy Tĩnh hét lên: "Tiểu tử ngươi, muốn mưu sát sư phụ à!"

Phượng Duy Tĩnh cười cười, nói: "Sư phụ, còn có khách kìa!"

"Khách? Khách nào? Sao sư phụ ngươi phải đi ra ngoài gặp khách!?" Lục Miểu vẫn nhất quyết không tha, đưa ngón tay chỉ vào mình trợn to hai mắt kêu lên. "Ngươi được đấy tiểu tử thúi, ngươi coi sư phụ ngươi là cái gì? Cô nương trong thanh lâu sao! Còn gặp khách! Hừ! Còn nữa, xem xem ngươi cầm trên tay là cái gì? Tú Hoa Châm? Một đại nam nhân như ngươi cầm Tú Hoa Châm làm gì? Thật là ẻo lả! Về sau ra cửa đừng nói là đồ đệ của Lục Miểu chân nhân ta, thật mất thể diện!"

Phượng Duy Tĩnh buồn cười nhìn bộ dáng Lục Miểu che mặt chép miệng, vô tội nhìn ngân châm trong tay, châm này rõ ràng ở trên bàn, hơn nữa theo hắn biết, hẳn là ngân châm của sư phụ mình? Hắn làm sao lại nói là của mình? Ai! Đúng là không thể nói lý với người được mà!

"Sư phụ, đừng náo loạn. " Phượng Duy Tĩnh dùng một giọng điệu dỗ đứa bé nói, "Hai vị này là hoàng tử Long Ứng Tình và tướng quân Viêm Vũ Thụy của Việt Sa quốc, dienndnle,qu.y don bọn họ ngưỡng mộ người, ngàn dặm xa xôi tới đây để chiêm ngưỡng thánh nhan, người nên chú ý hình tượng một chút đi!"

"Tiểu tử thúi sao không nói sớm!" Vừa nghe có người hâm mộ tới bái kiến mình, Lục Miểu vừa thu tay lại, mặt nghiêm, khôi phục lại bộ dáng tiên phong đạo cốt kia, nhìn về phía hai vị khách bị hắn từ đầu bỏ rơi, không để ý tới dáng vẻ hai người trợn mắt hốc mồm, rất giả dối nói: "Lão phu chính là Lục Miểu, xin hỏi hai vị là....."

Trời! Sư phụ, người có thể đừng giả dối như vậy được không! Phượng Duy Tĩnh liếc mắt xem thường, trong lòng gào khóc nói, ngay cả Tĩnh Ảnh bên cạnh cũng âm thầm bước xa hai bước, rất muốn làm bộ lão đầu trước mắt này không phải là sư phụ của mình.

"Tại hạ Long Ứng Tình, vị này là đại tướng quân Viêm Vũ Thụy của Việt Sa quốc ta, chúng ta kính ngưỡng chân nhân đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật là tam sinh hữu hạnh!" Vẫn là Long Ứng Tình phản ứng nhanh, sùng bái, d,0dylq.d ngưỡng mộ Lục Miểu đã lâu nên tán dương không dứt, làm cho lão đầu tóc trắng này cũng thấy phới phới trong lòng rồi.

"Là ai có tuệ nhãn như vậy, có thể thấy biết được ‘ bản lĩnh ’ của sư phụ ta?" Một giọng nói hài hước truyền tới.