Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 4 - Chương 11




Hôm nay vừa lâm triều, Phượng Nhâm Ngạo liền ban bố xuống mấy mệnh lệnh. Trong đó có một điều khiến quần thần xôn xao —— khi Phượng Trạch công chúa bắt đầu cập kê sẽ chính thức tiếp quản ba thành  Bạch Vũ, Tương Lý, Quách Duy, về sau tất cả mọi chuyện của ba thành đều do Phượng Trạch công chúa toàn quyền an bài, không cần báo cáo lên.

Ý chỉ này, khiến chúng thần nhất thời suy nghĩ đủ điều, đều ở đây tính toán sau này nên làm như thế nào.

Ba khối đất phong này kể từ sau khi mười năm trước được ban cho Phượng Tĩnh Xu, trong triều có một số người cũng chỉ có thể nhìn ba khối thịt béo này mà chảy nước miếng, cộng thêm mười năm này Hiền vương gia nghiêm khắc trông coi đất phong, vì vậy đừng nói là béo bở, Die nd da nl e q uu ydo n ngay cả chút dầu mỡ gì bọn họ cũng chưa được thấy qua! Hiện tại phải giao đất phong cho Phượng Tĩnh Xu, những người này đều đánh tính toán, trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận không ngừng trên triều đình, tán thành có, phản đối cũng có.

Với tâm tư này, Phượng Nhâm Ngạo ngồi trên long ỷ thấy rõ ràng, vì vậy ý vị sâu xa nói một câu: "Có năng lực thì ở trong vòng mười ngày chuẩn bị được bữa tiệc tuyệt nhất thiên cổ như tối hôm qua đi, chẳng lẽ các khanh còn cảm thấy Phượng Trạch công chúa không thể đảm nhiệm sao?" Ý là Phượng Tĩnh Xu có năng lực, mặc kệ các ngươi đang nghĩ cái mưu ma chước quỷ gì cũng sẽ không thực hiện được ở dưới mí mắt của nàng.

Sau khi tuyên bố chuyện quan trọng xong, Phượng Nhâm Ngạo tiến hành ban thưởng đối với những người đã đóng góp chuẩn bị trên các phương diện ở yến hội, sau đó mới tiến hành báo cáo chính sự theo thường lệ.

Sáng sớm, cửa chính phủ Hiền vương bị gõ vô số lần, mỗi lần mở cửa, Trương Quý giữ cửa đều sẽ nhìn thấy những công tử nhà đại thần mặc cẩm y cố làm ra vẻ tiêu sái nào đó, hoặc nho nhã hoặc bá đạo muốn gặp công chúa, dieendaanleequuydonn chỉ tiếc tối hôm qua sau khi tiểu vương gia trở về phủ liền phân phó, không tiếp khách! Vì vậy Trương Quý cũng mời mọi người trở về.

Dĩ nhiên, không phải mỗi người đều dễ dàng bị đuổi đi như vậy, vẫn còn có mấy người không thấy rõ tình thế, vừa nghe nói không gặp, liền hung thần ác sát kêu la, lại không nhìn rõ ràng nơi này là địa phương nào, hiện tại toàn bộ hoàng đô tính ra thì người hầu phủ Hiền vương là quý giá nhất, sau bữa tiệc chấn động hoàng đô tối hôm qua, hôm nay những hạ nhân đi bộ ở bên ngoài cũng thấy xuân phong đắc ý, vì vậy cũng không e ngại những công tử quan gia, thiếu gia nhà giàu ỷ vào thân phận của mình. Có người náo, hai tay thị vệ nhắc tới, ném ra!

Như thế này đây, có một vị tự xưng là công tử nhà Trương thị lang, nam nhân đó ở cửa kêu la: "Cha ta là Lễ bộ thị lang, tiện nô ngươi dám cản ta!? Nếu không tránh ra, xem ta sau này thành phò mã công chúa rồi thế nào thu thập ngươi!"

Trời ạ! Trương Quý trợn mắt một cái, cha ngươi cũng họ Trương? Quả thực là vũ nhục họ "Trương" này! Lại còn vọng tưởng lên làm phò mã công chúa? Phi! Quả thực là nói chuyện viển vông! Cũng không nhìn lại xem dung mạo hắn thế nào! Ngay cả vị công tử Tuân Thư đó còn tốt hơn hắn ngàn vạn lần! Phò mã? Phủ Hiền vương ta không có phò mã, chỉ có cô gia được gả tới!

Trương Quý phất tay, hai thị vệ canh giữ ở trước cửa vương phủ đi tới, mỗi người một bên, lôi Trương công tử đi.

"Các ngươi làm cái gì thế! Tại sao các ngươi có thể đối với ta như vậy!?" Vẻ mặt Trương công tử hung ác, chân lại không tự chủ được run lên.

"Trương Quý, đây là thế nào?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, Trương Quý vừa nghe, lập tức vẻ mặt tươi cười, "Đệ Ngũ công tử, da.nlze.qu;ydo/nn ngài đã tới, chân nhân đã ở trong rừng trúc rồi, tiểu vương gia phân phó, chỉ cần ngài tới thì trực tiếp đi qua."

Đệ Ngũ Long Quỳ đeo một cái hòm thuốc, một tay đỡ vị đại thẩm bị điên, nghi hoặc nhìn nam nhân gào thét bị bắt đi, Trương Quý thấy thế nói: "Những vị công tử này, tối hôm qua thấy được dung mạo của công chúa, sáng sớm hôm nay liền tới gõ cửa, cửa vương phủ chúng ta đều bị bọn họ gõ hư mất rồi!" Đang nói, lại một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa vương phủ, hai tay Trương Quý vừa vuốt, làm ra biểu cảm "xem đi".

Phu xe trên xe ngựa lưu loát nhảy xuống, đi tới trước cửa, giọng điệu cao ngạo nói: "Đi! Thông báo cho công chúa của các ngươi, nói hoàng tử Hí Triều quốc đến, để cho nàng ra nghênh tiếp!"

Trương Quý vừa nghe, ô! Hoàng tử? Chuyện này...... Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tuân thủ phân phó cỉa chủ nhân, hắn cười xòa nói: "Vị huynh đệ này, thật sự xin lỗi, chủ nhân nhà ta phân phó, hai ngày nay không tiếp khách......"

"Chát!" Một cái tát vang dội vang lên, phu xe giương cặp mắt phách lối lên mắng: "Phi! Cái gì mà không tiếp khách! Cẩu nô tài! Ngươi không nghe thấy ta mới vừa nói gì sao!? Chủ tử nhà ta là hoàng tử, dinendian.lơqid]on tương lai chính là hoàng thượng Hí Triều quốc! Một công chúa nho nhỏ của các ngươi, tương lai thấy chủ tử nhà ta còn phải hành lễ, giả bộ thanh cao gì chứ!"

Lời phu xe nhục nhã người khơi dậy sự bảo vệ trong lòng Trương Quý, hét lớn một tiếng rối rít tiến lên tức giận mở miệng mắng phu xe, tiếng vang kinh động người trong vương phủ, bọn hạ nhân vừa thấy xảy ra tranh cãi, bẩm báo quản gia, Tiễn bá vội vã báo lại với tiểu vương gia. Lúc này vương gia không ở trong phủ, phu nhân lại không quản chuyện, công chúa mệt mỏi cả đêm đoán chừng còn chưa tỉnh lại, vào lúc này chỉ có tiểu vương gia có thể ra mặt!

Người bên trong xe ngựa, nghe tiếng huyên náo phía ngoài, vén rèm lên, vừa nhìn thấy phu xe của mình bị người phủ Hiền vương vây lại, một tia tức giận xông lên đầu, Mộ Dung Vũ tức giận nói: " Phủ Hiền vương này thật không có lễ phép! Chúng ta đến viếng thăm, bọn họ lại còn bao vây người của chúng ta lại, thật không để chúng ta vào ở trong mắt rồi!"

Trong mắt Tử Nguyệt Hi lóe lên tia tức giận, vén rèm lên đi xuống.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi nghe quản gia hồi báo, Phượng Duy Tĩnh lập tức thi triển khinh công đi tới cửa, thấy ở cửa nhao nhao ầm ĩ, không khỏi nhíu mày mà hỏi."Lại vây ở một chỗ làm gì?"

"Tiểu vương gia!" Vừa thấy Phượng Duy Tĩnh tới, bọn thị vệ rối rít đứng ra thỉnh an, lúc này, Tử Nguyệt Hi vừa lúc đi tới cửa, "A Nhất, xảy ra chuyện gì?"

Vừa thấy chủ nhân, phu xe được kêu là A Nhất lập tức đi tới, thêm mắm thêm muối nói: "Điện hạ, ta đi cầu kiến, nhưng không ngờ đầy tớ này hung ác lười biếng không muốn thông báo, nói công chúa không tiếp khách, Dieenndkdan/leeequhydonnn ta nhất thời giận nói mấy câu, ai biết những người này mở miệng liền mắng, bọn họ chẳng những mắng ta, còn mắng điện hạ!"

"Ngươi nói bậy! Không phải như vậy, rõ ràng chính ngươi mở miệng chửi công chúa chúng ta, ngươi lại bóp méo sự thật!" Trương Quý nhảy dựng lên nói, "Tiểu vương gia, người cần phải minh xét, người ở nơi này đều nghe rất rõ ràng!"

"Hừ! Các ngươi là một phe, dĩ nhiên giúp mình nói chuyện!" A Nhất hừ lạnh nói.

"Ngươi......"

"Được rồi, không nên ồn ào!" Phượng Duy Tĩnh cắt đứt hai người, tiến lên một bước chắp tay nói: "Hoàng tử, gia giáo không nghiêm, đã đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi!" Nói xong, nháy mắt với quản gia, lạnh lùng nói: "Quản gia, mang Lý Phúc đã đắc tội khách quý xuống đánh mười đại bản, nhốt ở phòng chứa củi ba ngày!"

Mọi người sững sờ, Lý Phúc? Không phải Lý Phúc vẫn còn ở phòng bếp sao!

Tiễn bá hiểu ý níu cổ áo Trương Quý đi vào trong, mọi người chợt hiểu, hóa ra đây là "Lý Phúc"! Rối rít len lén nén cười, tiểu vương gia cũng thật biết dọa đấy, vẫn bao che như thế, xem ra chính mình thật sự đi theo chủ tử tốt!

Phượng Duy Tĩnh đưa mắt nhìn, thấy được Đệ Ngũ Long Quỳ đứng ở một bên, tiến lên một bước mỉm cười nói rằng: "Long Quỳ vào đi, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sư phụ đang ở trong rừng trúc chờ các ngươi!" Vừa nhìn về phía đại thẩm bên cạnh, dịu dàng nói: "Đại nương đi thong thả."

Vị đại thẩm si ngốc ngơ ngác đưa mắt đi qua Phượng Duy Tĩnh, nói: "Bảo bảo hẹn gặp lại......"

Một người ở bên cạnh nhìn thấy ba người, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy không thể tin, chấn kinh đến không thể nào nói được! (có chuyện gì xảy ra nhỉ???)

Đợi sau khi hai người vào phủ, Phượng Duy Tĩnh xoay người lại ôm quyền với Tử Nguyệt Hi nói: "Xin hỏi Tử hoàng tử tới là vì......"

"Bản điện hạ đến viếng thăm Phượng Trạch công chúa." Tử Nguyệt Hi cũng không hồi lễ, cầm cây quạt trong tay phất qua phất lại, một bộ dáng tao nhã.

Phượng Duy Tĩnh đúng mực giơ tay ôm quyền lần nữa, xin lỗi nói: "Hôm qua sau khi gia tỷ về nhà liền phân phó, dfienddn lieqiudoon mấy ngày nay không tiếp khách. Mười ngày trước nàng vẫn bận rộn chuẩn bị bữa tiệc, vì vậy cực kì mệt mỏi, tối hôm qua trở lại nhức đầu ngủ gục, thật sự xin lỗi!"

Tử Nguyệt Hi là người có chút tài hoa, nhưng tâm tính cao ngạo đố kị, coi trọng sĩ diện, không châp nhận được người khác nói với mình chữ "không", giờ phút này ở trước mặt nhiều người như vậy Phượng Duy Tĩnh bác bỏ lời của mình, để cho hắn nhất thời không xuống đài được, trong mắt lóe lên một tia giận.

"Tiểu vương gia, điện hạ nhà ta chính là khách quý của quý quốc, phủ Hiền vương các ngươi lại ở chỗ này đối đãi khách quý sao!?" Mộ Dung Vũ vừa thấy Tử Nguyệt Hi cam chịu, lập tức lên tiếng chất vấn.

Phượng Duy Tĩnh nhìn Mộ Dung Vũ, thản nhiên nói: "Quốc cữu, mệnh lệnh này không chỉ là một mình gia tỷ hạ xuống, d,0dylq.d tối hôm qua sau khi gia tỷ nghỉ ngơi, trong cung liền truyền đến ý chỉ của hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy gia tỷ nghỉ ngơi, vì vậy kính xin hai vị tha lỗi!"

"Ngươi!"

"Ah, tất cả mọi người đều ở đây à?" Một giọng nói phong lưu truyền đến, một bóng dáng màu hồng bước về phía Tử Nguyệt Hi và Mộ Dung Vũ vái chào, "Hạ quan Hoa Ngọc Dung tham kiến hoàng tử, quốc cữu."

"Sao Hoa đại nhân cũng tới?" Tử Nguyệt Hi liếc Hoa Ngọc Dung một cái, lạnh nhạt hỏi.

"Hạ quan đến viếng thăm." Hoa Ngọc Dung thấy hai người không muốn gặp mình, cũng thu hồi lễ.

Dọc theo con đường này, hai người hoàn toàn coi mình như không khí không để ý tới, nếu không phải nghĩ tới dựa vào quan hệ của hai người dẫn mình đến bữa tiệc, được nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, hắn đã sớm nghênh ngang rời đi rồi! Đệ nhất tài tử hắn từ trước đến giờ đều là cho người khác sắc mặt để nhìn, chưa từng xem qua sắc mặt của người khác? Ngay cả phụ hoàng của hắn, hoàng thượng Hí Triều quốc Tử Diệp cũng phải cho mình ba phần thể diện, dienndnle,qu.y don vị hoàng tử này lại chèn ép mình khắp nơi, Hoa Ngọc Dung đột nhiên cảm thấy, hắn chịu đủ rồi! Hôm nay coi như đã gặp được phụ vương của Phượng Tĩnh Xu còn lấy được công nhận của hắn, như vậy hắn còn cần kiêng kỵ hai người kia sao?

Nghĩ như vậy, Hoa Ngọc Dung cũng trở nên lạnh nhạt. Không phải hắn qua sông rút cầu, thật sự là hai người kia khiến hắn không thể nhịn được nữa!

Quả nhiên, vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung đến viếng thăm, sắc mặt của Tử Nguyệt Hi lập tức trầm xuống, cười nhạo nói: "Hoa đại nhân tới thật không đúng lúc, hôm nay công chúa không tiếp khách!"

Hoa Ngọc Dung không để ý tới Tử Nguyệt Hi giễu cợt, nhìn về phía Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh gật đầu, "Tĩnh nhi quá mệt mỏi."

Hoa Ngọc Dung hiểu cười cười, nói: "Vậy ngày khác ta......"

"Mẫu thân ta ngược lại muốn gặp ngươi một lần!" Phượng Duy Tĩnh cắt đứt lời Hoa Ngọc Dung, hài hước nói. Mấy ngày kia mẫu thân hầu ở trong hoàng cung, không thấy được Hoa Ngọc Dung, hôm qua trở lại nghe phụ thân nói đến, Die nd da nl e q uu ydo n la hét muốn nhìn thử con rể đã ngàn dặm xa xôi chạy tới đuổi theo nữ nhi là có hình dáng gì, vì vậy hôm nay Phượng Duy Tĩnh vừa thấy được Hoa Ngọc Dung, liền làm chủ giữ lại hắn.

"A! Vương phi muốn gặp ta?" Hoa Ngọc Dung vừa nghe, mặt đỏ lên ba phần. Nhớ tới dáng vẻ vụng về mấy ngày trước khi nhìn thấy Hiền vương gia, có chút ngượng ngùng. Mặc dù cuối cùng Hiền vương gia rất là hài lòng về hắn, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy lo lắng về hình tượng của mình ở trong lòng Hiền vương gia, chỉ sợ vương gia cảm thấy mình vụng về, hôm nay vương phi muốn gặp mình, nhất định phải biểu hiện tốt một chút! Hoa Ngọc Dung ở trong lòng cho mình động viên nói.

Hai người bên cạnh nghe lời Phượng Duy Tĩnh nói, kinh ngạc nhìn Hoa Ngọc Dung, "Hoa đại nhân, tại sao vương phi phải gặp ngươi?" Ánh mắt Tử Nguyệt Hi bén nhọn nhìn về phía Hoa Ngọc Dung, giọng điệu gây sự này lại khiến trong lòng Ngọc Dung dâng lên một tia chán ghét.

"Hạ quan may mắn được kết làm bằng hữu với công chúa ở trên đại hội võ lâm, vì vậy lần này đến viếng thăm, thuận tiện thỉnh an hai vị trưởng bối của công chúa." Hoa Ngọc Dung nói.

"Hả? Hoa đại nhân và công chúa là bằng hữu?" Trong mắt Tử Nguyệt Hi xẹt qua một tia tính toán, "Vậy thì thật là tốt! Vậy thì mời Hoa đại nhân......" Tiến cử cho chúng ta.

Một câu nói chưa nói xong, Phượng Duy Tĩnh khéo léo ngắt lời nói: "Ngọc Dung, vào đi, mẫu thân ở trong hoa viên đấy."

Hoa Ngọc Dung cũng sẽ không cho Tử Nguyệt Hi cơ hội nói chuyện, ôm quyền với hai người nói: "Hạ quan cáo từ!" Nói xong cũng không quay đầu lại đi vào cửa chính.

Tử Nguyệt Hi trong cơn giận dữ, ác độc nhìn bóng dáng màu hồng này, Hoa Ngọc Dung! Ở Hí Triều ngươi tranh danh tiếng với ta ở khắp nơi, dinendian.lơqid]on đến Lộng Phong ngươi cũng muốn đối nghịch với ta, hừ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hừ lạnh một tiếng, Tử Nguyệt Hi cũng không nói lời nào, quay đầu rời đi, Mộ Dung Vũ cũng qua loa nói đôi câu, đi theo.

Ở khúc quẹo trước cửa vương phủ, có hai bóng dáng đang đứng, thu hết một màn vừa rồi vào mắt, hai người nhìn nhau một cái, đi tới vương phủ.