*đọc xong chương này mà thấy hả hê quá đi!!
Phượng Tĩnh Xu vận công truyền âm, lạnh lùng nói: "Chuyện tình của bổn cung, khi nào đến lượt bọn ngươi nghị luận!!!"
Nội lực của Phượng Tĩnh Xu dồi dào, nàng truyền âm thanh truyền đến từng ngóc ngách, âm thanh vang dội làm chấn động mọi người đến ù cả tai, gió thổi ào ào làm lá cây bay xào xạc, bầu trời vừa mới còn quang đãng đã bị đám mây che đi, trở nên âm u.
Bổn cung!? Mọi người dưới đài vừa nghe thấy xưng hô của Phượng Tĩnh Xu, đều lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên!
Thân hình đứng thẳng trên đài tỷ võ, đầu ngẩng cao, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ, ép Khanh Ngọc Tranh và Khanh Dĩ Yên tới không thở nổi!
"Bổn...... bổn cung?" Khanh Dĩ Yên giữ lấy lụa trắng che mặt bị gió thổi lên, nàng vừa luống cuống tay chân đè tấm lụa mỏng lại, lắp ba lắp bắp nói, "Ngươi lại tự xưng là bổn cung!?" Nàng đề cao âm lượng, Die nd da nl e q uu ydo n ý đồ dùng âm lượng đè Phượng Tĩnh Xu xuống, "Hoàng Vũ Tĩnh Xu! ‘ Bổn cung ’ là từ chuyên dùng của hoàng gia, ngươi là một nữ nhân không rõ lai lịch lại cũng dám dùng!"
"Hừ!" Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Khanh Dĩ Yên, bổn cung thật không biết nên nói ngươi ngu xuẩn hay còn lừa mình dối người! Nếu bổn cung không có cái thân phận đó, há có thể xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt quần hùng sao!?"
"Ngươi... ngươi....." Khanh Ngọc Tranh run run chỉ tay về phía Phượng Tĩnh Xu, khẳng định nói: "Không thể nào! Ngươi không thể nào là công chúa! Trong thiên hạ, công chúa của hoàng thất bốn nước không ai không biết, từ xưa tới nay chưa từng có ai nghe nói qua ngươi...ngươi nhất định là đồ giả mạo!"
"Ha ha ha!" Phượng Tĩnh Xu liều lĩnh cười lớn tiếng, "Có phải thật vậy hay không, ngươi hỏi thử nam nhân bên cạnh ta chẳng phải sẽ biết sao! Duy nhi!"
"Tĩnh nhi." Phượng Duy Tĩnh không chút nào ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng này, khi đối mặt với Phượng Tĩnh Xu, vẫn ôn hòa như ngọc. Hắn một tay lôi kéo Tuân Thư, đi về phía trên đài, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người quăng lấy ánh mắt đầy hoài nghi và kinh hãi đến bọn họ.
Đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh quay mặt nhìn Khanh Ngọc Tranh, cái khí chất dịu dàng dần dần tản đi, khí chất hoàng gia bật ra từ trong xương, vẻ mặt tươi cười cũng được che lên một sự sắc bén, dieendaanleequuydonn lạnh lùng nhìn thẳng hai người trước mắt, quát lên: "Điêu dân lớn mật, lại vọng tưởng hãm hại công chúa, bọn ngươi có biết hậu quả việc vu oan hoàng thất không!?"
Khanh Ngọc Tranh nhìn ánh mắt sắc bén của Phượng Duy Tĩnh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa, nếu như, nếu như nữ hài trước mắt thật sự là công chúa, vậy thì Ngọc Tranh trang của hắn, chỉ sợ cũng xong rồi!
Bắt được một cọng rơm cuối cùng, Khanh Ngọc Tranh luống cuống kêu lên: "Ngươi nói nàng là công chúa nàng chính là công chúa sao? Vậy ta đây có thể nói nữ nhi của ta là đương kim hoàng hậu đấy!"
"Khanh trang chủ! Mời ngươi chú ý lời nói!" Trên đài Phượng Hàm Tiếu đột nhiên đứng lên nghiêm nghị lên tiếng nói, "Hoàng gia há là ngươi có thể thuận miệng nói bậy sao!?"
Khanh Ngọc Tranh bị Phượng Hàm Tiếu quát lớn một tiếng, lúc này mới phát hiện sự luống cuống của mình, hoảng loạn ôm quyền bồi tội với Phượng Hàm Tiếu nói: "Thảo dân thất lễ! Kính xin Phượng vương gia thứ tội!"
Phượng Hàm Tiếu đứng ở phía trên, mặt chứa sát khí nói: "Uy nghiêm của hoàng gia không thể bị sỉ nhục, Khanh Ngọc Tranh, nếu như tái phạm, đừng trách bổn vương không lưu tình!"
"Đúng, đúng, đúng!" Khanh Ngọc Tranh đổ mồ hôi lạnh liên tục nói đúng, sau đó lại chĩa mũi dùi về phía Phượng Tĩnh Xu, da.nlze.qu;ydo/nn kiện cáo nói: "Vương gia! Hai người này giả mạo công chúa hoàng gia, tội này đáng chém, kính xin vương gia minh xét!"
Vẻ mặt Phượng Hàm Tiếu lập tức trở nên khó dò, ý vị thâm trường nhìn hai người trên đài, lớn tiếng hỏi: "Hoàng Vũ Tĩnh Xu, ngươi có gì muốn nói không?"
Phượng Tĩnh Xu vung tay một cái, hừ nói: "Bổn cung có cái gì phải nói?"
"Bản thân mình xưng ‘ bổn cung ’, có gì có thể chứng minh? Ngươi là công chúa của nước nào? Là cái gì công chúa?" Phượng Hàm Tiếu luôn miệng hỏi.
Phượng Tĩnh Xu nheo cặp mắt lại nhìn về phía trên đài, quả nhiên, phát hiện trong mắt Phượng Hàm Tiếu đầy ý cười.
Lúc này, Phượng Duy Tĩnh nói chuyện: "Vương gia xuất ngoại ngao du nhiều năm, ngay cả đường đệ đường muội nhà mình cũng không nhận ra được!"
Phượng Hàm Tiếu cười thầm, thầm nghĩ: tiểu tử thúi, rốt cuộc chịu thừa nhận thân phận rồi sao? Hai ngày trước đã nói tiểu tử này nhìn quen mắt, vốn trong lòng còn nửa tin nửa ngờ, nếu không phải tối ngày hôm qua vì một tiếng "Phượng Duy Tĩnh" kia, hắn còn không dám xác định đâu!
Giả bộ ngu hỏi: "Đường đệ đường muội? Ta nhớ rõ Vu Tường hoàng thúc chỉ có hai đứa con trai, chỉ có Vu Dực hoàng thúc có một nữ nhi, được phong làm Phượng Trạch công chúa của Lộng Phong quốc ta, Hoàng Vũ cô nương, chẳng lẽ ngươi muốn nói, ngươi chính là Phượng Trạch công chúa của Lộng Phong quốc sao!?"
"Không thể nào! Nàng tuyệt đối không thể nào là Phượng Trạch công chúa!" Khanh Dĩ Yên đột nhiên lên tiếng nói, "Mọi người đều biết, Phượng Trạch công chúa của Lộng Phong quốc năm vừa mới năm tuổi có tướng mạo đẹp khác thường, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hơn nữa giữa trán có phượng hoàng lửa, thân có hương thơm lạ, đặc biệt nhất là một đôi mắt tím độc nhất vô nhị!" Nàng đưa ngón tay chỉ Phượng Tĩnh Xu nói: "Mọi người xem! Nữ nhân này có tướng mạo thường thường, vừa không có hương thơm lại không có phượng hoàng lửa, chớ nói chi là đôi mắt tím đặc biệt kia!" Nàng kích động nhìn mọi người dưới đài, lớn tiếng nói: "Nàng là giả, là giả!" Giọng nói điên cuồng dữ dội, đâm vào tai mọi người khiến tất cả đều âm thầm cau mày.
Đột nhiên, Phượng Tĩnh Xu chợt bay lên, mọi người còn chưa kịp thấy rõ, cũng đã đứng trước mặt Khanh Dĩ Yên, nàng nhẹ nhàng đưa tay cầm bàn tay phải của Khanh Dĩ Yên đang chỉ về phía nàng, từ từ thu lại, cười đến vô cùng dịu dàng, chậm rãi nói: "Bổn cung, hận nhất người khác, dùng tay chỉ ta!"
"Rắc, rắc!" Tiếng vỡ vụn rõ rệt vang lên trên võ đài, khiến người ta trong nháy mắt rợn cả tóc gáy!
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết của Khanh Dĩ Yên phá vỡ sự âm trầm này!
"A ——"
"A ——!!!"
"Yên nhi!" Khanh Ngọc Tranh và Yến Vô Nhai bị tiếng kêu của Khanh Dĩ Yên mà giật mình, song song đánh về phía hai người, trước mắt vừa chợt lóe, Phượng Tĩnh Xu đã trở lại tại chỗ, hai người nhào tới không khí, để lộ ra trước mắt mọi người chính là một cánh vô lực rũ xuống!
Đợi Khanh Ngọc Tranh tiến lên đỡ lấy thân thể vô lực của nữ nhi, một tay nắm lấy cánh tay rũ xuống kia của Khanh Dĩ Yên, dinendian.lơqid]on toàn thân chấn động, hai mắt đỏ lên dữ dội, oán hận quát lớn Phượng Tĩnh Xu: "Hoàng Vũ Tĩnh Xu, ngươi lại bóp nát tay nữ nhi của ta!!!"
Mọi người cả kinh, hoảng sợ nhìn Phượng Tĩnh Xu, lại đồng thời sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh!!!
Chỉ thấy cặp mắt đen kia dần dần trở nên vẩn đục, một tia sáng màu tím lóe lên trong con ngươi màu đen, rồi dần dần bao trùm lấy con ngươi đen, trong chốc lát, một đôi mắt màu tím tinh khiết bắn ra một tia sáng màu tím bén nhọn! Đồng thời, khuôn mặt vốn trắng nõn, thanh tú lại giống như được nhuộm màu, từ từ trở nên hồng thuận, không biết vì sao, gương mặt kia đột nhiên càng nhìn càng đẹp, hơn nữa, giữa trán vốn không có gì, cũng từ từ lộ ra một điểm đỏ như lửa, từng đợt mùi thơm lạ lùng tản ra từ trên người nàng, được gió thổi cuốn đi mang theo đến từng ngóc ngách.
Phượng Tĩnh Xu vung tay áo lên, che khuất khuôn mặt chợt thay đổi khác thường, đến khi thả ống tay áo xuống, tất cả người ở chỗ này đều ngây dại!!!
Làm da trắng ngần mịn nhẵn như mỡ, mày ngài xinh đẹp, tóc búi vân kế, răng trắng mắt tím, phượng hoàng lửa bay lên giữa trán, mùi thơm lạ lùng mê người, nữ nhân trước mắt này lấy phương thức rung động bất ngờ như vậy để lộ ra ngay dung nhan khuynh quốc khuynh thành giống như thiên tiên, làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng chìm đắm trong sắc đẹp của nàng!(có chỗ mình bịa đấy, đoạn này hơi khó!)
Mặc dù đã nhìn không dưới trăm ngàn lần, nhưng mỗi lần nhìn, cũng sẽ không tự chủ được càng thêm yêu một phần, hai mắt Phượng Duy Tĩnh lưu luyến ở trên người Phượng Tĩnh Xu, không chỉ có vì nàng xinh đẹp kinh người, Dieenndkdan/leeequhydonnn còn là vì tính tình vừa chính vừa tà của nàng, với người một nhà càng thêm yêu thích, với kẻ địch lại ác độc vô tình, tất cả tất cả, chỉ cần là nàng, hắn đều không chùn bước mà yêu nàng!
Phượng Duy Tĩnh đắm chìm trong sự thay đổi của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy, cũng không phát hiện, người bên cạnh bỗng khác thường.
Cả người Tuân Thư không ngừng run rẩy, chuông bên hông bắt đầu vang lên, cùng với sự biến hóa của Phượng Tĩnh Xu, càng ngày càng rung động kịch liệt, hai mắt vẫn luôn ngây thơ trong sáng cũng dần dần trở nên kinh động khiếp sợ, cho đến khi dung nhan Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn hiện ra, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, chớp mắt, ngã xuống!