Dùng xong bữa trưa, sau khi đi dạo phố xong, mấy người liền trở về Tuyên Bình bảo. Vừa tới cửa Tuyên Bình bảo, chỉ thấy người giữ cửa bước nhanh về phía trước, dieendaanleequuydonn nói là Quan lão gia rốt cuộc cũng rảnh rỗi, muốn gặp đám người Phượng Tĩnh Xu một lần, vì vậy Phượng Tĩnh Xu dưới sự hướng dẫn của Quan Nhạc Huyên đi về phía đại sảnh tiếp khách.
Vừa tiến vào phòng tiếp khách, Hoa Ngọc Dung liền tiến lên đón, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng đến khi thấy Phượng Tĩnh Xu mắt vẫn sáng lên, Die nd da nl e q uu ydo n trên mặt hiện lên nụ cười chân thành, "Hoàng Vũ muội muội, thật là xin lỗi, hôm nay bận như vậy, cũng không có thời gian chiếu cố mọi người......"
Phượng Tĩnh Xu nhìn sự mệt mỏi đằng sau khuôn mặt tươi cười của Hoa Ngọc Dung, lộ ra nụ cười hiểu rõ, nói: "Hiếm thấy Hoa đại ca có ‘chính sự ’, sao tiểu muội có thể trách tội Hoa đại ca đây?"
Sự chế nhạo rõ ràng trong giọng nói khiến người ở chỗ này đều nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, người ở chỗ này đều nhỏ giọng nở nụ cười, Hoa Ngọc Dung cũng bối rối, nét mặt đỏ sậm. Ngay lúc này, một tiếng ho khan vang lên đã cứu vãn Hoa Ngọc Dung suýt nữa bị mất đi tôn nghiêm của đàn ông.
Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía chỗ phát ra tiếng, có một vị nam tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi đang ngồi trên chủ vị, chỉ thấy nam nhân kia có hai bên tóc mai có chút hoa râm, trên gương mặt cương nghị hiện đầy dấu vết năm tháng, dieendaanleequuydonn hai mắt sáng ngời có hồn, trải qua sương gió lắng đọng lại thành sự cơ trí và sắc bén khiến người ta sợ.
Mấy người cũng dừng cười trộm Hoa Ngọc Dung, tất cả đều nhìn về phía chủ vị. Quan Nhạc Huyên dẫn đầu đi tới, kéo tay Phượng Tĩnh Xu giới thiệu: "Phụ thân, nàng chính là nữ nhân mà tối hôm qua biểu ca mang về đó ~!"
Hoa Ngọc Dung vừa nghe, lại đỏ mặt, vội vàng nói: "Cái... cái gì mà nữ nhân mang về chứ, Tiểu Huyên không được nói chuyện lung tung!"
Quan Nhạc Huyên làm mặt quỷ với hắn, sau đó tiếp tục giới thiệu: "Đây là Hoàng Vũ Tĩnh Xu muội muội, mấy vị này là đệ đệ của Hoàng Vũ muội muội, Hoàng Vũ Duy Tĩnh, bằng hữu Tuân Thư và hộ vệ Tĩnh Ảnh."
Phượng Tĩnh Xu vừa chắp tay, cười nói: "Quan tiền bối, vãn bối Tĩnh Xu, có lễ!"
Hai người đàn ông sau lưng cũng cùng nhau chắp tay làm lễ, chỉ có Tuân Thư ngây ngốc nhìn ba người, thấy ba người họ chắp tay, cũng có phép tắc chắp tay lại.
"Ha ha ha! Mọi người đều ở trong giang hồ, Hoàng Vũ cô nương không cần đa lễ!" Quan Vân Nghĩa cười sang sảng nói, tiến lên đỡ Phượng Tĩnh Xu dậy, da.nlze.qu;ydo/nn sau đó ý cười đầy mặt nói: "Huyên nhi còn chưa từng gần gũi với người nào như thế, Hoàng Vũ cô nương thật có bản lĩnh, lại có thể được Huyên nhi coi trọng!"
Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, nói: "Đâu có, là Huyên tỷ tỷ để mắt Tĩnh Xu."
"Ha ha, Tĩnh Xu muội muội, muội đáng giá khiến tỷ tỷ để mắt, dựa vào tay nghề của muội, chớ nói tới để mắt tới muội, dù là đưa muội lên trời cũng không quá đáng đâu!" Quan Nhạc Huyên nói xong, ánh mắt bắt đầu hiện lên tia sáng của sói.
"Hả? Tay nghề gì vậy?" Quan Vân Nghĩa nhìn bộ dạng như sói của nữ nhi, không khỏi tò mò hỏi.
"Phụ thân, là....."
Quan Nhạc Huyên đang muốn nói chuyện, gia đinh đã tiến lên bẩm báo nói: "Lão gia, thiếu gia của Yến gia bảo Yến Vô Nhai và tiểu thư của Ngọc Tranh trang Khanh Dĩ Yên tới."
"Hả?" Quan Vân Nghĩa đứng lên nói: "Cho mời."
Phượng Tĩnh Xu vô ý nhìn thấy đáy mắt Quan Vân Nghĩa xẹt qua tia sáng tối tăm, thú vị! Trong lòng nàng nghĩ tới, dinendian.lơqid]on vị Minh chủ lại có loại phản ứng này đối với hai người họ, là vì sao chứ? Ha ha, có kịch vui để xem rồi......
Đang suy nghĩ, hai bóng dáng quen thuộc liền đi đi vào.
"Vãn bối Vô Nhai bái kiến Quan thế bá." Yến Vô Nhai chắp tay nói, sau đó Khanh Dĩ Yên cũng nhẹ nhàng cúi đầu, nói: "Chất nữ Dĩ Yên bái kiến Quan bá bá."
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu nghe thấy Quan Nhạc Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu nói: "Hứ! Nữ tử giang hồ còn học vái lễ của tiểu thư khuê các, thật làm bộ!"
Phượng Tĩnh Xu không khỏi "Xì" cười một tiếng, rước lấy sự chú ý của người bên cạnh, cũng dẫn tới sự chú ý của Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên.
Chỉ thấy Yến Vô Nhai vui mừng tiến lên một bước nói: "Hoàng Vũ cô nương, hóa ra các ngươi đã tới đây rồi!"
Tuân Thư nhìn thấy người quen Yến Vô Nhai cũng rất là vui mừng, lớn tiếng kêu lên nói: "Vô Nhai ca ca!"
Ánh mắt Yến Vô Nhai cười cười nhìn Tuân Thư gật đầu một cái, nói: "Thư nhi, các ngươi còn tới sớm hơn ca ca mà!"
Lúc này, chỉ nghe thấy Tĩnh Ảnh thường ngày không nói một lời đột nhiên mở miệng trào phúng: "Đúng vậy, không có Vô Nhai công tử chúng ta thiếu chút nữa cũng không vào được!"
Biết Tĩnh Ảnh nói tới chuyện thư mời, kể từ khi biết chuyện này về sau Tĩnh Ảnh vẫn cực kỳ khó chịu. Yến Vô Nhai vừa nghe, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhất thời trên mặt đỏ lên, lúng túng nói: "Thật sự xin lỗi, lúc ấy Vô Nhai quả thật quên chuyện thư mời này, kính xin hai vị tha lỗi!"
Tĩnh Ảnh lạnh lùng tựa đầu quay qua một bên, cũng không để ý tới lời xin lỗi của Yến Vô Nhai, bầu không khí nhất thời lạnh xuống. Phượng Tĩnh Xu thấy thế vội vàng hòa hoãn nói: "Ha ha, cũng không sao, còn may có Vô Nhai công tử, nếu không chúng ta cũng không quen biết Hoa đại ca!"
Quan Vân Nghĩa đột nhiên hỏi: "Nói đến chỗ này, Hoàng Vũ cô nương, ta còn chưa có hỏi làm sao ngươi và Ngọc Dung quen biết nhau vậy? Hỏi hắn hắn cũng ấp úng nói là ở trên đường biết, tiểu tử này, che giấu, nhất định là có chuyện gì không thể cho ai biết gạt chúng ta! Ngươi tới nói đi, đến cuối cùng các ngươi làm sao quen biết nhau?"
"Ha ha......" Nói đến chỗ này, Phượng Tĩnh Xu không thể nín được cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, dfienddn lieqiudoon Hoa Ngọc Dung quýnh lên, lập tức nhào tới lấy tay che miệng nàng lại.
Mọi người sững sờ, Quan Vân Nghĩa nói: "Ngọc Dung, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Ta...... Ta......" Phát hiện hành động của mình không ổn, Hoa Ngọc Dung lại vội vàng đưa tay ra sau lưng, cười ngây ngô nói: "Không có, không có gì!"
Quan Vân Nghĩa ép sát không thả: "Vậy ngươi làm gì mà miệng che con gái người ta không để người ta nói chuyện nha? Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Sách thánh hiền ngươi đọc được đi đâu hết rồi?"
Hoa Ngọc Dung quýnh lên, bật thốt lên: "Ta thấy trước miệng nàng có một con muỗi!"
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra, trong nháy mắt Phượng Tĩnh Xu xanh mét sắc mặt, siết chặt quả đấm.
Đang lúc ấy, lại có một gia đinh đi lên, cứu vãn mạng nhỏ của Hoa Ngọc Dung: "Lão gia, thiếu chủ Kim thị Kim Bích Đạc đến rồi!"
Quan Vân Nghĩa khoát tay nói: "Cho mời!"
Khanh Dĩ Yên ở một bên trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, kể từ gặp phải Kim Bích Đạc, dọc đoạn đường này bọn họ vẫn đuổi theo hắn, nhưng không biết từ lúc nào bắt đầu cho người đi truy tìm, làm hại bọn họ tìm qua tìm lại mấy chuyến ở trên đường, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cũng không tìm được người, nhưng bọn hắn chân trước vừa tới Tuyên Bình bảo, Kim Bích Đạc chân sau đã đến, thật đúng là đi mòn giày sắt chả tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu nào!
Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh ở phía sau cũng liếc với nhau một cái, nhiều kim tệ? Thiên hạ này thật đúng là nhỏ, lại ở chỗ này gặp phải hắn, ha ha, nàng còn đang muốn xem thử người thừa kế Kim thị này rốt cuộc trông như thế nào!
Ngay khi tâm tư của mọi người khác nhau, Kim Bích Đạc và biểu muội của hắn Tịch Thấm Nhụy đi vào.
Phượng Tĩnh Xu bỗng cảm thấy kim quang lấp lánh trước mắt, không khỏi nhắm lại mắt, trong lòng thở dài nói —— một khối vàng thật to!
"Quan bảo chủ, ngài vẫn khỏe mạnh như vậy, thật là càng già càng dẻo dai đấy!" Kim Bích Đạc mang theo ý cười nói.
"Ha ha ha! Kim đương gia quá khen, lão phu đã già, thiên hạ này, nên để cho những người tuổi trẻ các ngươi thôi!" Quan Vân Nghĩa cười lớn nói.
"Đâu có đâu có, theo Kim mỗ thấy, Quan bảo chủ vẫn rất trẻ tuổi....!" Kim Bích Đạc lắc đầu cười nói.
"Ha ha ha! Vậy Quan mỗ liền nhận lời chúc của ngươi!" Quan Vân Nghĩa nói xong, đôi mắt cũng chuyển về phía sau lưng Kim Bích Đạc, dò hỏi: "Vị này là......"
Kim Bích Đạc giới thiệu: "Vị này là biểu muội của tại hạ, Tịch Thấm Nhụy."
Tịch Thấm Nhụy ở sau lưng Kim Bích Đạc chầm chậm tiến lên nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng nói: "Tiểu nữ Tịch Thấm Nhụy gặp qua Minh chủ."
Quan Vân Nghĩa thấy Tịch Thấm Nhụy lập tức ha ha cười nói: "Ha ha ha! Tịch cô nương có lễ!" Sau đó chuyển về phía Quan Nhạc Huyên nói: "Huyên nhi, con xem con gái nhà người ta, đây mới là thiên kim tiểu thư chính tông, thục nữ đấy, con xem lại vóc dáng của bản thân đi, chẳng có chút nào giống khí chất thục nữ cả, một dã nha đầu!" Nói là nói như vậy, nhưng kiêu ngạo trong mắt Quan Vân Nghĩa không che giấu chút nào, hiển nhiên lời này cũng chỉ trêu chọc thú vị mà thôi, Quan Nhạc Huyên cũng không thèm để ý, Dieenndkdan/leeequhydonnn đĩnh đạc nói: "Ta muốn thứ khí chất thục nữ kia làm gì? Ta là một nữ tử giang hồ, hành tẩu giang hồ chẳng lẽ còn muốn giả bộ thiên kim khuê các hay sao?" Một câu nói làm cho người ở chỗ này theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Khanh Dĩ Yên, Khanh Dĩ Yên đỏ mặt lên, trong lòng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể thầm hận trong lòng.
Lúc này Kim Bích Đạc cũng nhìn thấy Hoa Ngọc Dung, vì vậy tiến lên chào hỏi: "Hoa huynh, đã lâu không gặp?"
Hoa Ngọc Dung cười cười, nói: "Nhờ phúc của Kim công tử, cuộc sống của tại hạ còn rất thoải mái." Bởi vì Phượng Tĩnh Xu còn ở đây, hắn theo bản năng nuốt vế sau "Có ăn có uống có mỹ nữ" xuống.
Thấy nữ nhân bên cạnh Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời Kim Bích Đạc cảm thấy nhìn có chút quen mắt, liền hỏi: "Mấy vị này là......"
Hoa Ngọc Dung liền vội vàng giới thiệu: "Bọn họ là bằng hữu ta quen biết tại Khúc thành, vị này là Hoàng Vũ Tĩnh Xu cô nương, vị kia là đệ đệ của nàng Hoàng Vũ Duy Tĩnh, bằng hữu Tuân Thư và hộ vệ Tĩnh Ảnh."
Khúc thành? Hoàng Vũ?
Lông mày của Kim Bích Đạc trong nháy mắt nhảy lên, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: "Thì ra thiếu niên họ Hoàng Vũ đã đánh bại Hoa huynh ở Túy Đông Tuyết của Khúc thành lại là cô nương sao?"
Kim Bích Đạc vừa nói ra lời này, sắc mặt người ở chỗ này đều khẩn trương lên.